Editor: Jena
—————————
Máy bay rơi xuống biển, cơ hội sống sót gần như bằng không.
Trên mạng lúc này chỉ còn lại một mảnh tiếc thương cùng cầu phúc, những thị phi lúc trước của Đàm Trận cũng đều chìm xuống, không ai nói đến CP của anh, cũng không có người công kích Hạ Thiến nữa.
Đám anti Đàm Trận đều im lặng hoàn toàn, tựa hồ lương tri trỗi dậy, cảm động đất trời.
Trần Bác Hàm đặt hai tay lên vô lăng, đầu ngón tay lạnh lẽo, anh không biết mình đã dừng xe ở đây được bao lâu, bên cạnh xe cộ vẫn đi lại hối hả, mà ở xa xa dòng sông vẫn chứ cuồn cuộn trôi đi.
Giữa đất trời phảng phất có một loại trống rỗng bao trùm.
Mặt trời đã lên cao, dòng sông mang ánh sáng vàng rực rỡ.
Sự khác biệt thời gian giữa Thái Lan và trong nước là bao nhiêu?
Một tiếng?
Hay hai tiếng?
Anh nghĩ mặt trời hẳn là đã mọc từ lúc đó, còn chiếc máy bay cũng được chôn cất lúc này.
Đàm Trận bây giờ đang ở đâu, Thịnh Dã lại đang ở đâu, anh không dám nghĩ tiếp.
***
Tây Viện từ văn phòng đi ra, nhân viên trong phòng nhìn thấy cô đều nhỏ giọng gọi “chị Tây Viện”, phần lớn mọi người đều không nói gì, sự trầm lặng cứ thế đè nén lên mỗi người trong phòng làm việc này.
Sắc mặt Tây Viện rất trắng, trên tay cô còn cầm chìa khóa xe, nhìn mọi người nói một câu “Tôi đi ra ngoài một chuyến“.
“Chị Tây Viện, để em đi cùng chị.”, một cô gái tóc ngắn mở miệng, “Để em lái xe cho“.
Tây Viện nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Khang Kỳ hai mắt sưng đỏ, so với chính cô còn chật vật hơn nhiều.
Khang Kỳ là trợ lý của Thịnh Dã, tuy rằng ở bên cạnh Thịnh Dã chưa được hai năm, nhưng lại là người sớm chiều đi theo Thịnh Dã trong phòng làm việc này.
Cô lắc lắc đầu, một mình rời đi.
Lúc lái xe đi ngang qua một tòa nhà, mũi Tây Viện bỗng dưng chua xót.
Thịnh Dã mua một căn hộ hai phòng ngủ ở đây, vẫn còn đang trong quá trình hoàn thiện.
Cậu ấy và người mẹ Lâu Dĩnh hiện tại còn đang ở trong khu chung cư cũ từ hai mươi năm trước.
Tây Viện đỗ xe bên ngoài tiểu khu, cô thường xuyên lái xe tới đón Thịnh Dã, bảo vệ cũng quen biết cô.
Lúc mở cửa cho cô, vẻ mặt chú bảo vệ có chút khổ sở, muốn nói rồi lại thôi.
Tiểu khu này không lớn, ai cũng biết ở đây có một diễn viên, chỉ là phần lớn mọi người không biết Thịnh Dã là một diễn viên có thiên phú như thế nào.
Bộ phim điện ảnh của cậu ấy, chỉ vì đóng với Đàm Trận, mà bị chỉ trích là chỉ có vẻ ngoài không có thực lực cũng đòi lấy giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất.
Thịnh Dã đến tột cùng có bao nhiêu tài hoa, có bao nhiêu năng lực, Tây Viện cũng chẳng thể nói được, cô chỉ là một người ngoài, nghề ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Nhưng không thể nghi ngờ Đàm Trận là người rõ ràng nhất.
Mặc kệ cô giận chó đánh mèo, phẫn nộ với Đàm Trận bao nhiêu cũng không thể phủ nhận, Đàm Trận rất hiểu Thịnh Dã.
Có lẽ Thịnh Dã cũng hiểu Đàm Trận.
Chỉ là, cô cho rằng bọn họ cũng chỉ dừng lại ở mức hiểu này thôi.
Cửa dưới lầu bị hỏng, cô vừa vào thang máy liền ngẩn người, trên vách tường thang máy còn đang hiển thị quảng cáo do Đàm Trận làm người phát ngôn.
“Vương tử u sầu” trong poster dịu dàng mà chăm chú nhìn cô, anh trông chẳng khác nào một bức vẽ tuyệt diễm, lần đầu tiên cô cảm nhận được ánh mắt “đơn thuần” mà Phi tỷ từng nhắc đến.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, giống như là đang hối lỗi.
Cô hối hận rồi, lẽ ra mình không nên vui sướng khi thấy người khác gặp họa, lẽ ra không nên trông mong Đàm Trận gặp xui xẻo.
Chẳng lẽ đây chính là báo ứng ư?
Gõ cửa, phía trong truyền đến tiếng chó sủa, Tây Viện đứng trước cánh cửa.
Cho đến giờ phút này vẫn mang trong lòng chút hy vọng may mắn xa vời...
Hy vọng không có người tới mở cửa cho cô.
Hy vọng thật sự là Thịnh Dã đang đưa mẹ đi du thuyền chơi một chuyến.
Hy vọng trên danh sách hành khách chỉ là một người bất hạnh trùng họ trùng tên mà thôi.
Nhưng cửa vẫn mở.
Lâu Dĩnh – mẹ của Thịnh Dã đứng ở sau cửa, đôi mắt ánh hồng.
Một chú chó nhỏ lông vàng trắng chạy ra, vòng vòng bên chân Tây Viện, không ngừng nhìn ra phía sau cô, hướng về phía thang máy ngóng chờ.
Lâu Dĩnh sợ chú chó nhà mình quấy rầy hàng xóm, nói một tiếng “Jackson, trở về”, giọng nói tràn ngập nghẹn ngào.
Tây Viện tiến lên ôm lấy bà: “Dì, dì có khỏe không?”
***
Tây Viện vào phòng, Lâu Dĩnh đứng mờ mịt tại chỗ trong chốc lát mới hoàn hồn: “Con ngồi đi, dì lấy nước cho con.”
Tây Viện bảo Lâu Dĩnh không cần làm, tự mình rót ra hai chén nước, đặt lên bàn trà.
Trên bàn còn đặt một bát mì, bên trong còn thừa một nửa, đã trương lên rồi.
May mắn duy nhất chính là, Tây Viện tự giễu nghĩ, bản thân không cần tự mình nói cho dì Lâu Dĩnh tin tức này.
Cô chỉ cầm cái bát kia vào trong bếp định rửa sạch, mẹ Thịnh Dã lắc lắc đầu: “Không cần đâu.”
Tây Viện đành phải nghe theo bà, ngồi xuống rồi mới châm chước nói: “Dì, con...”
“Thằng bé nói với dì là ra nước ngoài quay phim”, Lâu Dĩnh mở miễng trước cô, giọng nói khàn khàn, “Thằng bé có nói thật với con không?”
Tây Viện lắc đầu: “Con cũng không biết, con thật sự không biết...”
Nếu cô biết, sao cô có thể để chuyện này xảy ra?
Lâu Dĩnh hiểu rõ, cúi đầu: “Dì đoán con cũng không biết, thằng bé ngay cả dì cũng lừa, sao có thể không lừa con đây?”
“Cậu ấy nói với con là đưa dì ra biển chơi một chuyến.” Tây Viện nói.
Lâu Dĩnh cười khổ: “Đúng là thằng bé có nói qua, chờ lần này quay phim trở về liền đưa dì ngồi du thuyền một chuyến. Thật ra dì cũng không muốn đi, chỉ là lúc xem bộ phim “Du thuyền hoàng gia” thằng bé thấy dì xem lại cho rằng dì thích đi...”
Tây Viện nghe xong không lên tiếng, Lâu Dĩnh chắc là đang nhớ lại điều gì, càng thêm khổ sở, bà nói được một nửa liền dừng, bình phục một lát rồi mới mở miệng hỏi vấn đề khó nói kia: “Con có biết hai người bọn họ vì sao...”
Tây Viện lắc đầu.
Vì sao lại ở cùng một chuyến bay?
Ai biết đây?
Có lẽ là trùng hợp, có lẽ cũng chẳng phải.
Chân tướng đã chìm vào biển rộng, không còn ai có thể trả lời.
Lâu Dĩnh ngẩng đầu nhìn về phía sau TV: “Dì chẳng còn mặt mũi nào đối mặt với ông ấy.”
Tây Viện cũng nhìn theo, ở đằng sau tủ TV chính là một bàn thờ, trên đó có di ảnh của cha Thịnh Dã.
Người trên bức ảnh rất trẻ, bộ dáng nhìn qua mới hơn 30, anh tuấn lỗi lạc, ánh mắt lộ ra khí phách hăng hái. Tướng mạo Thịnh Dã lại là kế thừa sự ôn nhu từ mẹ nhiều hơn, chỉ có đôi mắt là giống cha cậu.
Tây Viện chưa từng thấy qua cha Thịnh Dã, lúc Thịnh Dã còn ở học viện điện ảnh CR thì cha cậu đã bị bệnh qua đời, cô chỉ biết cha Thịnh Dã là Thịnh Diêm Phong, khi còn trẻ cũng từng là diễn viên.
“Cha thằng bé kỳ thật vẫn luôn phản đối chuyện nó học Học viện điện ảnh.” Lâu Dĩnh xuất thần nói, “Ông ấy không muốn thằng bé gia nhập showbiz“.
Nói đoạn lại cúi đầu “Là lỗi của dì, là dì không tốt.”
Tây Viện chẳng biết nói gì.
Mất đi người chồng, hiện tại con trai cũng không rõ tung tích, còn ai khổ hơn bà ấy đây?
Liệu rằng sẽ có phép màu chăng?
Xin ông trời hãy ban cho họ phép màu.
***
Lâu Dĩnh đứng ở trên ban công, mắt nhìn Tây Viện lái xe rời đi.
Thời điểm trước khi đi, Tây Viện nói có chuyện gì cũng có thể gọi điện cho cô, cô đưa cho bà một dãy số điện thoại cá nhân.
Bà đứng trên ban công thật lâu cũng không muốn vào nhà, bức ảnh Thịnh Diêm Phong hiện giờ giống như một cái gai đâm vào lòng bà vậy.
Bà cảm giác như mình bị ông ấy nhìn chằm chằm, như thể nghe được ông ấy im lặng chỉ trích mình, chỉ trích vì sao bà lại nuốt lời.
Ngày đó trước giường bệnh, Thịnh Diêm Phong dường như dự cảm được thời gian còn lại của bản thân không nhiều nữa, bỗng nhiên muốn bà hứa với mình một điều.
Bà chẳng còn cách nào, cũng không đành lòng, cho nên đáp ứng.
“Thằng bé thích diễn, trong rạp kịch cũng có thể diễn”, Thịnh Diêm Phong khi đó đã rất suy yếu, dựa vào gối đầu giường nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời le lói chiếu lên vết sẹo trên má ông, “Liền diễn ở rạp đi, ít nhất nơi đó còn có chút trong sạch.”
Nỗi sợ hãi của Thịnh Diêm Phong với giới giải trí bà còn có thể hiểu, nhưng khó có thể đồng cảm.
Thậm chí trước lúc lâm chung, ông cũng muốn Thịnh Dã thề với mình, tuyệt đối không được bước chân vào giới giải trí nửa bước, Thịnh Dã rơi lệ gật đầu.
Cuối cùng, bọn họ đều nuốt lời.
Bởi vì Thịnh Dã gặp phải một Đàm Trận.
Có ai có thể cự tuyệt được Đàm Trận đâu?
Hết chương 5.
——————-
Editor: huhu chương này nặng nề quá:((