Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
-
Chỗ ngồi trong hội trường đều được dán tên, cũng có nhân viên công tác dẫn họ vào chỗ ngồi. Thịnh Dã tìm được chỗ của mình, cậu và Đàm Trận ngồi cùng một hàng, nhưng không cạnh nhau. Bên cạnh Đàm Trận là đạo diễn Giới và Củng Lộ, mà cậu thì ngồi bên cạnh đạo diễn Giới.
Lễ trao giải Kim Lan năm nào cậu cũng xem, cũng biết Đàm Trận được đề cử đến vòng chung kết ba lần, nhưng đáng tiếc đều vô duyên với giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Cậu thật sự hy vọng mình có thể trở thành phúc tinh của Đàm Trận, giúp anh đoạt được giải thưởng lần này.
Đợi đến khi các khách mời đều ngồi vào chỗ, ánh đèn biến hoá, bức màn lớn cuối cùng cũng được mở ra. Thịnh Dã cùng với mọi người trong trường quay vỗ tay nhiệt liệt, nghĩ năm ngoái cậu còn đang cùng mẹ mình xem trên TV, mà bây giờ đã có thể đích thân tới hiện trường, cảm giác chấn động hệt như màn hình 2D biến thành 3D vậy.
Có rất nhiều khách mời là những gương mặt quen thuộc trên màn ảnh rộng, đều là nam thần phòng vé, nữ thần phòng vé, bọn họ người ngồi trước người ngồi sau cậu. Mỗi một người đều cùng cấp bậc với Đàm Trận, thậm chí còn có người nghe tên đã thấy như sấm đánh bên tai. Trước khi tới đây cậu tưởng rằng những diễn viên, những nghệ sĩ này khẳng định đã sớm quen thuộc nơi đây, nhưng khi tiếng vỗ tay vừa vang lên, từ trong ánh mắt mỗi người cậu đều nhìn ra được, bọn họ đều vô cùng kích động.
Mỗi người, đối với giải thưởng này, đều vạn phần chờ mong.
Khi cậu còn là một đứa trẻ, cậu đã biết đến giải thưởng Kim Lan từ miệng của cha mình. Cũng nhờ mẹ mà cậu biết được tuổi tác của nó, biết nó được sáng lập cùng năm với khi cha cậu sinh ra. Giải thưởng Kim Lan có cùng tuổi với cha cậu. Mà chính cậu từ một đứa trẻ chỉ biết xem náo nhiệt, giờ đây đã trở thành người giống với tất cả những người đang làm nghệ thuật ngồi tại đây, có tư cách tranh đoạt vòng nguyệt quế này.
Cuộc sống kỳ diệu như vậy đấy, những hình ảnh dường như vô nghĩa trước đây, tất cả đều vang vọng vào giờ phút này.
Trong quá trình trao giải sẽ có màn biểu diễn của các khách mời, vừa mở màn không lâu, Tùy Khinh Trì đã lên sân khấu. Ca khúc anh biểu diễn chính là bài hát chủ đề của bộ phim điện ảnh «Nước lũ», tên là «Ba mươi năm đi vào thế giới».
Thịnh Dã cũng xem qua bộ phim kia, nhân vật chính cả đời chìm nổi trong dòng nước lũ của thời đại, trải bao niềm vui nỗi buồn. Cuối phim, người thiếu niên tràn trề nhiệt huyết năm nào trở thành một người trung niên mang theo những thăng trầm của năm tháng, nhưng vẫn tràn đầy hy vọng ở tương lai. Cố hương đã thay đổi diện mạo, chỉ còn dòng sông mấy chục năm qua vẫn từng ngày trôi chảy, ca khúc vào lúc này từ từ vang lên, làm người rơi lệ.
Thịnh Dã nghe hát, lại tưởng như mình đang ở rạp chiếu phim. Âm nhạc đúng là một phần không thể thiếu của bộ phim.
Thật ra cậu không nói với Đàm Trận, ở sơn trang Phú Sơn cậu từng nhìn thấy Tùy Khinh Trì một lần. Lúc đó cậu đang dắt chó đi dạo, vẫn là Jackson phát hiện trước, từ xa đã đánh hơi được mùi vị của đồng bọn, túm cậu một đường chạy như điên. Chờ đến khi nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo tai nghe, dắt theo một chú chó lớn lông trắng, Thịnh Dã vội vàng kéo Jackson đang hưng phấn lại.
Chú chó của Tùy Khinh Trì ngược lại không phải là giống loài quý giá gì, giống chó lai đại bạch này rất ngoan, nghe được động tĩnh cũng chỉ là nhìn thoáng qua bên này, rồi đi theo chủ nhân. Jackson vẫn không chịu buông tha muốn tiến lên tìm bạn nhỏ chơi cùng, càng nhìn chú chó lông trắng đi xa ánh mắt nó càng bi thương, quay đầu trách tội nhìn cậu.
Thịnh Dã đành phải nói: “Là anh trai sợ, anh trai có lỗi với mày, nhưng mày biết đó là ai không? Chờ sau khi xuống núi chúng ta đi tìm em gái Đậu Đậu của mày chơi được không?”
Nếu Đàm Trận ở đây thì tốt rồi, cậu sẽ giao Jackson cho Đàm Trận, còn mình thì sẽ trốn thật xa để Đàm Trận mang Jackson qua đó, lão Jack sẽ có thể kết bạn mới.
Tùy Khinh Trì là một minh tinh cực kỳ có cảm giác xa cách, mà Đàm Trận lại là một kiểu minh tinh mang lại cảm giác khác, thân hòa mới là vũ khí của anh. Nếu nói Tùy Khinh Trì là mặt trời, vậy Đàm Trận chính là mặt trăng. Anh ưu nhã như vậy, xứng với mặt trăng vô cùng.
*thân hòa: thân thiện hòa nhã
Cậu nhịn không được cách đạo diễn Giới thăm dò nhìn về phía Đàm Trận, dường như tâm ý tương thông, Đàm Trận cũng xoay đầu nhìn sang cậu. Hai người nhìn nhau cười.
Giải nam nữ chính xuất sắc nhất là giải áp trục, trước đó có rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ khác, lúc trao giải quay phim xuất sắc nhất, Thịnh Dã thấy chú Giới ở bên cạnh nghe, bĩu môi không cam lòng gật đầu, không khỏi nhớ tới người bên ngoài đều gọi là “bộ lọc u ám”, “góc nhìn của chuột“. Thật ra chú Giới cũng có thay đổi rồi, hình ảnh trong «Kết cấu ổn định» thật sự được quay rất đẹp. Chẳng qua đã được lọt vào danh sách phim điện ảnh hay nhất, cậu thầm nghĩ, chú Giới chú cũng thật là quá tham lam, dù sao cũng phải lưu lại chút cơ hội cho đồng nghiệp chứ.
Từng hạng mục được tiến hành, bất tri bất giác đã ngồi hơn một tiếng đồng hồ. Thịnh Dã vẫn luôn chờ giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Hiện tại đã đến hạng mục người mới xuất sắc nhất, trên màn hình xuất hiện danh sách những người được đề cử, sau đó bất thình lình cậu nghe được tên của mình, chậm chạp ngẩng đầu, nhìn thấy Khổng Tinh Hà đang ngồi xe lăn trên màn hình lớn.
Không biết là ai vỗ vai cậu, có lẽ là chú Giới, nhưng cậu cũng chẳng bận tâm, chỉ nhìn chăm chú vào đoạn phim ngắn mấy phút kia. Cậu là người cuối cùng trong danh sách đề cử, nhưng nhìn thấy chính mình trong đó, cảm giác ấy so với khi chú Giới gọi điện thoại nói cho cậu mình nhận được đề cử người mới xuất sắc nhất còn không chân thật bằng, cứ như một giấc mơ.
Hai nam nữ khách mời bước lên sân khấu trao giải. Nam là Hà Húc, nữ thế mà là Thần Tuyết. Hà Húc mở tấm card ra, Thịnh Dã tưởng tượng giây tiếp theo anh sẽ gọi tên một trong ba người còn lại, tên của ba diễn viên mới kia đều là ba chữ, “Người mới xuất sắc nhất – x x x” nghe có vẻ thuận tai hơn nhiều.
Có lẽ ngoại trừ Đàm Trận, sẽ không ai cảm thấy cậu có thể nhận được giải thưởng này. Nhiều người mới xuất sắc trên màn ảnh như vậy, cậu có thể đứng vào hàng ngũ bốn người được khẳng định nhất trong bọn họ đã khiến cậu mừng rỡ vô cùng, so với việc lấy được giải thưởng không có gì khác nhau.
Hà Húc xem card xong, ngẩng đầu cười nói: “Diễn viên mới xuất sắc nhất giải Kim Lan lần thứ 56...” tiếp theo anh đưa tấm card cho Thần Tuyết bên cạnh.
Thịnh Dã nhìn Thần Tuyết rũ mắt nhìn, sau đó khóe môi gợi lên, dịu dàng xướng lên cái tên chiến thắng:
“«Kết cấu ổn định», Thịnh Dã.”
Trường quay vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Thịnh Dã tưởng như chính mình bị ảo giác, cho đến khi có một đạo ánh sáng lướt qua mặt cậu, cảm giác kia không phải là xẹt qua, mà là lướt qua, giống như một cơn gió xuân thổi vào mặt. Cậu vẫn còn ngơ ngác, mãi đến khi gương mặt ngây ngốc của mình hiện trên màn hình lớn, mới như vừa tỉnh mộng.
Là cậu vừa mới tỉnh mộng đúng không?
Hay vẫn là đang trong giấc mơ đây?
Hay chỉ là giấc mơ tiến vào hiện thực?
Cậu giống như người bị mộng du, bị đạo diễn Giới vỗ một cái vào lưng mới bừng tỉnh, mà giờ phút này người mà cậu muốn nhìn nhất...
Cậu không chút do dự quay đầu lại nhìn về phía Đàm Trận.
Gần như là cậu bị đạo diễn Giới đẩy lên, sau đó Đàm Trận cũng đứng dậy, vòng qua người đạo diễn Giới ôm lấy cậu. Cái ôm này vừa nhiệt tình lại khắc chế, chỉ ôm trong chốc lát Đàm Trận đã buông cậu ra, dùng ánh mắt ý bảo cậu ôm đạo diễn Giới, Thịnh Dã lúc này mới nóng lòng cúi người ôm vị ân nhân thứ hai của mình.
Từ chỗ ngồi đi ra, một giây kia bước lên sân khấu, cậu mới cảm nhận được tiếng vỗ tay vang lên như sấm, khiến cho nhịp tim của cậu không tự chủ được mà đập thật mạnh.
Bước lên bục trao giải, lần đầu tiên cậu đến gần Thần Tuyết đến vậy, nhìn thấy thần tượng thời niên thiếu mỉm cười với mình, từ trong tay Thần Tuyết cầm lấy chiếc cúp nặng trịch, giờ phút này trở nên đặc biệt có ý nghĩa.
Đứng trên bục nhận giải, đối diện với những diễn viên, đạo diễn, quay phim, biên kịch đang ẩn mình trong bóng tối, trong đó còn có cả người mà cậu yêu quý nhất.
Vừa mở miệng ra cậu đã nghẹn ngào, lời nói ra căn bản không qua đại não xử lý, cậu không hề nghĩ tới mình sẽ được đứng ở nơi này. Người đầu tiên mà cậu muốn nói lời cảm ơn, không phải Giới Bình An, không phải Đàm Trận, cũng không phải mẹ, mà là người cha ở trên trời của cậu.
Trong đầu Thịnh Dã hiện lên rất nhiều hình ảnh, album của cha cậu, cánh cửa thư phòng của ông, những lần cãi vã không hồi kết, còn có những lần cùng nhau tranh luận về phim truyền hình...
Cha ơi, cha có thấy không, cha không lấy được giải thưởng, nhưng con đã lấy nó cho cha rồi.
Cha có bao giờ nghĩ tới con sẽ nhận được giải Kim Lan chưa? Cha nhất định là chưa từng nghĩ tới, cha cũng không cho phép con làm diễn viên, ngay cả bản thân con cũng không nghĩ là con thật sự có thể làm được...
Cậu một lần nữa cảm ơn mẹ mình, bởi vì cậu biết rằng bà đang ngồi khóc trước màn hình TV, cậu muốn bà đừng khóc, hãy chỉ cười thôi.
Sau đó là đạo diễn Giới, nếu như không phải chú Giới biết rõ cậu và cha mình có ước định mà vẫn trân trọng tài năng của cậu, nếu như không phải chú Giới dẫn Đàm Trận đến xem cậu biểu diễn kịch nói, hiện tại có lẽ cậu vẫn chỉ là một diễn viên kịch nói vô danh bừa bãi như cũ mà thôi.
Cuối cùng, người cậu muốn nói lời cảm ơn đó chính là...
“Cảm ơn anh Đàm Trận, cảm ơn anh đã tặng em những...” Thiếu chút nữa cậu đã đem hai chữ “hoa hồng” nói ra, bởi vì chúng là ngòi nổ cho tất cả, những đóa hoa nhiệt tình nở rộ đại biểu cho lời khen ngợi chân thành nhất của Đàm Trận đối với cậu, cũng may cuối cùng cậu kịp thời dừng lại, tạm thời đổi thành một tiếng “tấm vé” không giải thích được.
Khi nói “Cảm ơn anh đã tặng em những tấm vé đó”, nếu ống kính hướng vào Đàm Trận, hẳn biểu tình trên mặt anh cũng sẽ rất khó hiểu.
Quên đi, dù sao cũng không thể nói là hoa hồng được, vậy quản nó là vé, là ảnh, CD, cái gì cũng đều được hết, tóm lại bí mật này chỉ chúng ta biết là được.
Cậu không có ấn tượng là mình nói mất bao lâu, sợ nói lâu quá nên đành quay sang MC đứng bên cạnh, nói: “Tôi nói xong rồi.”
Mọi người dưới sân khấu đều cười rộ lên.
Cứ như vậy, cậu cầm chiếc cúp kia, đi về hướng người yêu đã tặng cậu rất nhiều đóa hoa hồng.
Lúc trở lại chỗ ngồi, Đàm Trận đứng lên, vươn cánh tay về phía cậu, Thịnh Dã liền ngây ngốc đưa chiếc cúp trong tay cho Đàm Trận, anh cũng sửng sốt theo. Có lẽ là chú ý tới ống kính, cảm thấy như vậy không ổn, nên anh cúi đầu lắc lắc, rồi đem chiếc cúp đẩy về tay Thịnh Dã.
Luc này Thịnh Dã mới chú ý tới Đàm Trận là đưa cho cậu một chiếc khăn tay, lý trí chậm rãi trở về, nghe thấy tiếng VCR bắt đầu phát danh sách các nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lọt vào vòng đề cử, trong lòng cậu đếm ngược, sắp tới rồi, nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cuối cùng thuộc về nữ chính Dương Mai trong bộ phim «Nước lũ», đến lúc này, không khí tại hiện trường lễ trao giải mới đạt đến đỉnh điểm. Tiếp theo chính là đạo diễn Hoa kiều Trình Toàn lên sân khấu, chuẩn bị công bố giải thưởng Kim Lan cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Trong lòng Thịnh Dã thành kính cầu nguyện, làm ơn, nhất định phải là hai chữ kia đó!
Tên của mặt trăng thì hãy trả lại cho chủ nhân của nó đi!
“Giải thưởng Kim Lan lần thứ 56, nam diễn viên chính xuất sắc nhất...” đạo diễn Trình Toàn đọc xong phần này mới mở tấm card ra, ông mở tấm card không nhanh, giống như giọng nói của ông, thong thả mà trịnh trọng.
Tim Thịnh Dã giống như một quả cầu lửa, nóng bỏng đập thình thịch.
«Kết cấu ổn định»...
«Kết cấu ổn định»...
Trình Toàn ngẩng đầu lên:
“«Kết cấu ổn định», Đàm Trận.”
Thịnh Dã mở to hai mắt, nghe được tiếng người ồn ào như sóng thần ở hiện trường, ánh sáng kia lại từ trước mặt cậu di chuyển, chiếu sáng lên đường nét của Đàm Trận.
Dưới sự chú ý của vạn người, Đàm Trận đứng lên, anh được tiếng vỗ tay vây quanh, trước tiên ôm Củng Lộ ngồi ở bên cạnh mình, lại tiếp nhận cái ôm của đạo diễn Giới. Thịnh Dã là người cuối cùng chờ cái ôm của anh, Đàm Trận bước qua chỗ ngồi đi tới, cậu ôm chầm lấy Đàm Trận, khống chế chính mình để không được ôm anh quá lâu. Khi buông tay, Đàm Trận có hơi kinh ngạc nhìn cậu, cậu nghe được Đàm Trận nói “không sao không sao”, tay khẽ vuốt ve lưng cậu, cậu mới cảm thấy mình không thở nổi.
Sau khi ngồi xuống, cậu cũng không dám chớp mắt, nhìn Đàm Trận đi lên sân khấu. Trên màn hình lớn, cổ áo khoác ngoài của Đàm Trận có một vệt ướt nhỏ, cậu mới giật mình phát hiện vừa rồi mình khóc nhiều thế nào, khiến quần áo của Đàm Trận cũng ướt đẫm.
Đàm Trận nhận giải Kim Lan từ trong tay đạo diễn Trình Toàn, hiện trường yên tĩnh một chút, nghe thấy anh nói:
“Tôi cho rằng mình không thể nhận được giải thưởng này.”
Dưới sân khấu lại là một tràng pháo tay cổ vũ.
Đúng vậy, anh lọt vào vòng đề cử ba lần, nếu như lần này vẫn để vụt mất thì chính là bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, lần thứ tư rồi, thật sự không dễ dàng gì. Thịnh Dã lệ nóng quanh tròng vỗ tay vì Đàm Trận, nghĩ, từ hôm nay trở đi, anh ấy chính là ảnh đế. Sẽ không còn ai dám nghi ngờ anh ấy nữa.
“Tôi rất may mắn”, Đàm Trận nói, “Có thể đi trên con đường này, có thể gặp được những thầy cô, đạo diễn yêu quý tôi, trợ giúp tôi trưởng thành. Vì thế cho dù hôm nay tôi không nhận được giải thưởng này, thẳng thắn mà nói, tôi cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc. Ngày hôm nay, tôi đứng ở đây, lấy được chiếc cúp này, không phải là vì bản thân tôi xuất sắc như thế nào, mà là bởi vì những người đã giúp đỡ tôi, cho tôi cơ hội được gặp gỡ những con người vô cùng ưu tú. Tôi muốn cảm ơn đạo diễn Giới Bình An, cảm ơn những đồng nghiệp trong đoàn phim «Kết cấu ổn định», cảm ơn người nhà của tôi, cuối cùng, cảm ơn người đã dạy cho tôi biết thế nào là nhập vai, cảm ơn cậu, Khổng Tinh Hà.”
Dưới sân khấu nổi lên một trận ồn ào không lớn, thậm chí một giây kia mọi người còn nghĩ có phải anh nói sai rồi hay không, chẳng lẽ không phải là Nghiêm Phi sao? Tầm mắt Đàm Trận nhìn xuống những khách quý dưới đài, sau khi hiểu được ý tứ của anh, mọi người lại sôi nổi vỗ tay.
Một diễn viên xuất sắc cần dựa vào bàn tay đạo diễn để hoàn thành, cũng cần dựa vào diễn xuất của chính anh ta để diễn giải hoàn chỉnh câu chuyện của nhân vật đó. Một cặp anh em, một cặp mẹ con/cha con, một đôi tình nhân, trong phim, họ là những người ảnh hưởng lẫn nhau nhiều nhất.
Thịnh Dã nhìn Đàm Trận đi xuống bục trao giải, dọc theo bậc thềm trải thảm, từng bước đi về phía mình, gần như tất cả các máy quay lấp lánh chấm đỏ đều hướng về Đàm Trận. Ánh mắt mọi người cũng theo bước chân của anh mà di chuyển, cho đến khi anh đứng trước mặt Thịnh Dã, Thịnh Dã đứng lên, ôm lấy anh một lần nữa.
Tiếng vỗ tay vẫn tiếp tục, giống như tiếng mưa rơi tí tách, thấm ướt hai người.
Cậu là người đầu tiên ôm lấy Đàm Trận sau khi anh nhận được chiếc vòng nguyệt quế này.
-
Hết chương 62.