Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
-
Cuối cùng Thịnh Dã cũng không đề cập đến chuyện muốn nhận bộ phim đề tài thiết kế thời trang kia. Mỗi lần ở cạnh Đàm Trận, cậu đều không muốn vì bất cứ chuyện gì mà phá hỏng bầu không khí, cho nên chỉ uyển chuyển nói với Đàm Trận khoảng thời gian này cậu toàn bận những chuyện không đâu, rõ ràng là diễn viên mà lại không có phim để đóng, cảm thấy có chút nhàm chán. Đàm Trận cũng chỉ là nói cậu cứ kiên nhẫn chờ một chút.
Cậu không biết Đàm Trận có nghe ra ám chỉ trong lời nói của cậu hay không, hay là Đàm Trận cũng giống như cậu, trong bụng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nỡ phá hỏng không khí.
Bọn họ vất vả lắm mới gặp mặt được một lần, đành vậy thôi.
Thế nhưng lời nói của Đàm Trận dường như lại một lần nữa được chứng thực, vài ngày sau đó Thịnh Dã nhận được một bộ phim tết, thể loại hài hước về đề tài gia đình. Tây Viện vốn không muốn cậu đi, bởi vì bộ phim này còn chưa xác định vai nam chính, cho nên cần thử vai, cậu chỉ là một trong số các ứng viên. Nhưng sau khi xem xong kịch bản thì Thịnh Dã vui mừng quá đỗi, đây chính là bộ phim mà cậu muốn diễn, thể loại này cậu chưa từng thử qua, chỉ có điều hình tượng và tính cách của nam chính có hơi khác so với bản thân cậu.
Sau khi trao đổi với đạo diễn Từ Mông, Từ Mông bày tỏ hy vọng cậu có thể đến thử vai xem sao, bởi vì “Là Đàm Trận đề cử cậu với chúng tôi.”
Thịnh Dã khi đó mới biết thì ra ban đầu bộ phim này muốn mời Đàm Trận đóng vai nam chính, nhưng Đàm Trận không dời lịch ra được, đành phải lấy lùi làm tiến.
Từ Mông không nói còn đỡ, vừa nói xong càng khiến Thịnh Dã không tự tin, cậu và Đàm Trận sao có thể diễn được cùng loại nhân vật?
Buổi tối cậu liên lạc với Đàm Trận qua wechat, vừa khó hiểu vừa buồn cười hỏi: “Sao anh lại đề cử em đóng vai này vậy, bộ dáng này của em chẳng ăn nhập gì với Trương Táp cả.” Cậu ngồi khoanh chân trên giường, nghịch nghịch móng vuốt của Jackson, lật mấy trang kịch bản đại cương, “Người ta cao những một mét tám mấy á.”
“Em có thể đi giày độn mà”, Đàm Trận nói giỡn lại cậu.
“Anh muốn chọc tức em hay gì, cao hay thấp là do gen quyết định chứ có phải em không cố gắng đâu, sao anh lại phân biệt đối xử với người thấp hơn anh như zậy hã?”
“Đâu có phân biệt đối xử đâu”, Đàm Trận cười nói, “Chiều cao này của em chẳng phải càng hợp để yêu đương với anh sao, em mà cao quá thì làm sao anh ôm em nổi?”
“Cũng đâu có ai bắt buộc là anh nhất định phải ôm em đâu.” Thịnh Dã đỏ mặt phản bác.
“Thế nếu Nghiêm Phi không ôm được em thì chúng ta làm sao đóng vai anh em đây?”
Thịnh Dã bị thuyết phục, thì ra chiều cao 1m76 này của cậu đã được định sẵn là vì chiều cao 1m86 của Đàm Trận, tâm tình cậu rất tốt, cười ngã xuống giường: “Anh nói đúng!”
“Ngoan”, Đàm Trận cười, “Nghe lời anh trai, đừng khiến anh đau lòng.”
Thịnh Dã cũng hiểu ý anh, cười: “Cảm ơn anh, anh Đàm Trận, nhưng mà em thật sự có thể diễn nhân vật này được sao?”
“Em cho là anh chỉ thuận miệng đề cử em sao”, Đàm Trận nói, “Tất nhiên là vì anh cảm thấy em thích hợp nên mới đề cử em, tưởng tượng dáng vẻ em khi hóa thân vào nhân vật này, tính cách Trương Táp là kiểu có một chút hài kịch đen, nếu như để anh diễn thì sẽ chỉ là một nhân vật buồn cười thôi, còn để em diễn sẽ thành một nhân vật vừa buồn cười vừa đáng yêu. Em tự tin lên.”
[hài kịch đen là “một loại hài kịch dựa trên những điềm gở như cái chết, thảm họa, dị dạng, khuyết tật hay chiến tranh với vẻ thích thú đầy cay đắng và diễn tả những chủ đề bi thảm, đau buồn hay bệnh hoạn bằng sự hài hước” - Nguồn: wikipedia]
Câu nói “Em tự tin lên” kia bình thản mà kiên định, Thịnh Dã không còn mê mang nữa, như chú cá chép lộn mình ngồi dậy, hỏi như súng máy: “Vậy bây giờ anh có rảnh không ạ, chúng ta nói chuyện một chút về nhân vật.”
Thật ra cậu sợ Đàm Trận sẽ nói anh mệt rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, để hôm khác đi. Nhưng Đàm Trận chỉ cười nói: “Được, em đợi anh đi tắm rửa cái đã.”
Trái tim Thịnh Dã cứ như vậy bị một câu nói, một giọng điệu, một ánh nhìn của Đàm Trận dẫn dắt, lúc thì cậu có cảm giác Đàm Trận giống như hoa trong gương trăng trong nước, sờ không được nhìn không thấu, lúc lại cảm thấy chỉ là do cậu suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Ngày thử vai, Thịnh Dã gặp được hai thí sinh khác, vừa nhìn thấy người cậu đã hiểu, hai diễn viên này đích thực là giống với hình mẫu của Đàm Trận, cao lớn hơn mà cũng trí thức hơn. Trong lòng Thịnh Dã biết mình không có ưu thế về ngoại hình so với hai đối thủ cạnh tranh này, cũng may cậu hiểu nhân vật đủ sâu.
Kỳ thật cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý bị loại rồi, cho nên không có áp lực gì mấy, điều duy nhất lo lắng là khiến Đàm Trận thất vọng mà thôi. Không nghĩ tới mấy ngày sau cậu nhận được điện thoại của đạo diễn Từ, thông báo cậu chuẩn bị vào đoàn phim.
Những lo lắng trước đó đều bay sạch, cậu hưng phấn gọi điện thoại cho Đàm Trận, sau khi kết nối thì lại bị anh cúp máy, Đàm Trận trả lời cậu một tin “Đợi tối anh gọi lại cho em sau“.
Lại tới nữa, cái cảm giác sờ không được nhìn không thấu này, nhưng dường như cậu cũng đã tập thành thói quen.
Buổi tối lúc sắp sửa ngủ thiếp đi, Thịnh Dã bị âm thanh cuộc gọi thoại trên wechat của Đàm Trận đánh thức, đợi mấy tiếng đồng hồ rồi, ngay cả tinh thần cũng bị mài mòn, cậu ngáp một cái nói: “Cũng không có gì đâu anh, em chỉ muốn nói với anh là em thử vai thành công rồi thôi.”
“Anh biết em sẽ thành công mà.”
Giọng nói của Đàm Trận rất bình tĩnh, Thịnh Dã nhịn không được hỏi ra điều cậu vẫn thắc mắc trong lòng: “Anh Đàm Trận, thật sự là anh không thể dời lịch được ạ?”
“Đúng vậy, không thì sao chứ.”
Thịnh Dã thở dài: “Em chỉ cảm thấy quá đáng tiếc, để anh diễn bộ phim này hẳn là sẽ tốt hơn nhiều.”
“Không đáng tiếc”, Đàm Trận nói, “Trương Táp có thể gặp được em là may mắn của cậu ấy, em diễn cho tốt vào nhé.”
***
Thịnh Dã nhập đoàn được một tháng, Tây Viện tới tham ban một lần, Thịnh Dã nghe Tây Viện nói người mới của «Thứ sáu yêu đương» đã định ra, là thành viên của một nhóm nhạc nam đang nổi nào đó, trong lòng cậu len lén thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra được Tây Viện rất buồn bực, cậu còn an ủi ngược lại cô: “Chị đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ em đang quay phim không phải rất tốt sao? Chị bảo em lên show chẳng phải cũng là vì lộ mặt nhiều hơn, có phim tốt để đóng đó sao?”
Tây Viện trừng mắt nhìn cậu: “Em cũng chỉ nhìn được cái trước mắt, chị em là nhìn cho sau này được chưa? Em quay xong bộ phim này rồi, phải đến cuối năm mới có thể chiếu, thế trong lúc đó em định làm gì?”
“Không phải còn chạy thông cáo đó sao?”
“Em nghĩ đến là đẹp ha”, Tây Viện nhìn cậu, “Tác phẩm thì em chưa có, cũng không lộ mặt nhiều, ai muốn mời em lên tiết mục, ai lại muốn mời em mang hàng?”
Thịnh Dã nghe xong lại càng vui vẻ, thế thì càng tốt, cuối cùng cũng không cần suốt ngày chạy tới chạy lui mấy sự kiện kia, nhưng cậu không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ đau đớn “Ồ” một tiếng.
Tây Viện còn đang nâng má than thở, Thịnh Dã thì vui vẻ chạy đi quay phim tiếp.
Cuối tháng 6, mắt thấy «Cuộc sống hài kịch» sắp đóng máy, Thịnh Dã ngược lại buồn bã không thôi, diễn xong bộ phim này, không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào mới có bộ tiếp theo.
Không nghĩ tới hai tuần trước khi đóng máy thì Đàm Trận đến, anh đóng vai nhân vật khách mời. Lúc Đàm Trận đến Thịnh Dã còn đang hóa trang, Đàm Trận không đến phòng trang điểm tìm cậu ngay mà đầu tiên anh đến chỗ đạo diễn xem các cảnh quay trước đó của cậu.
Lúc Thịnh Dã tìm được Đàm Trận ở trong phòng đạo diễn, Đàm Trận và đạo diễn Từ đang ngồi cạnh nhau, khom lưng chăm chú xem đoạn phim vừa mới quay xong buổi sáng, Thịnh Dã nghe thấy anh nói với đạo diễn: “Đoạn này rất xuất sắc”, “Em ấy chính là kiểu diễn cái gì thì thành cái đó”,...
Hình ảnh này đúng là khiến người ta dở khóc dở cười mà.
Giữa trưa lúc đoàn làm phim ăn cơm hộp, Thịnh Dã cầm một hộp đưa cho Đàm Trận, anh đang muốn cầm thì Thịnh Dã lại thu về, nhỏ giọng hỏi: “Sao buổi sáng anh không đến tìm em vậy?”
Đàm Trận tự mình lấy hộp cơm Từ trong tay cậu: “Lúc anh đến thì vừa vặn gặp được đạo diễn Từ, anh muốn xem xem em diễn thế nào nên đi cùng ông ấy luôn.”
Thịnh Dã giả vờ khổ sở thở dài mấy cái.
Đàm Trận cười rộ lên, gần đó không có ai, anh nhéo cằm Thịnh Dã, hạ giọng nói: “Em thông cảm cho anh chút đi, anh là fan điện ảnh của em mà.”
Thịnh Dã chỉ cảm thấy cái nhéo kia như chạm vào lòng cậu, còn có thể nói gì được đây? Muốn giả vờ không hài lòng cũng không giả vờ nổi.
Tuy Đàm Trận chỉ là khách mời, nhưng Thịnh Dã cảm giác chỉ cần đến phim trường thì Đàm Trận mà cậu quen thuộc đã trở về. Phim trường dường như trở thành một nơi có thể khiến Đàm Trận thoải mái buông lỏng.
Nhân vật khách mởi mà Đàm Trận đóng là bạn trai của em gái Trương Táp, Trương Táp là một người “cuồng em gái”, theo kịch bản, Trương Táp 30 tuổi, nhưng đủ những xô bồ của cuộc sống đã khiến anh sớm bước vào tuổi bất hoặc. Mà vai khách mời em rể này của Đàm Trận là một nam sinh mới tốt nghiệp đại học, Đàm Trận có ba cảnh diễn, nhưng Thịnh Dã chỉ đối diễn với anh một cảnh khoảng chừng 5 – 6 phút.
[tuổi bất hoặc: thường dùng để nói về người ở độ tuổi trên 40, bắt nguồn từ câu Tam thập nhi lập, Tứ thập bất hoặc, Ngũ thập tri thiên mệnh — Đàn ông tuổi 30 thì làm nên sự nghiệp, tuổi 40 thì thông tỏ sự đời, trên tuổi 50 thì hiểu được cả mệnh trời.]
Lần đầu tiên Thịnh Dã vào vai một nhân vật lớn tuổi hơn Đàm Trận, mới mẻ vô cùng, cảnh đối diễn kia là Trương Táp bảo em gái dẫn bạn trai tới cho anh nhìn thử, ba người ngồi trong quán trà sữa, Trương Táp bày ra bộ dáng phụ huynh soi mói Đàm Trận Từ trên xuống dưới, Đàm Trận ngồi đối diện cậu, còn phải thành thật gọi cậu một tiếng “Anh”, cảm giác kia sảng khoái miễn bàn.
Chờ Trương Cần Cần đi vào toilet, để cậu bạn trai bé nhỏ một mình một người đối mặt với anh trai khó tính của bạn gái, vẫn luôn khẩn trương cúi thấp đầu uống trà sữa. Lúc này Trương Táp mới ho khan một tiếng nói: “Tiểu Đàm này.”
Đàm Trận lập tức buông cốc trà sữa ngẩng đầu.
Trương Táp nói: “Cậu đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, cậu xem cậu, bây giờ cậu không có xe không có nhà, tôi có thể thông cảm, dù sao cậu cũng vừa tốt nghiệp được một năm. Nhưng ngay cả công việc cậu cũng chưa có, cậu bảo tôi làm sao có thể yên tâm đưa em gái mình giao cho cậu?”
Đàm Trận nuốt một ngụm trân châu bị kẹt trong cuống họng xuống, vội vàng nói: “Em đã tìm được việc làm rồi ạ.”
“Ồ, ở đâu vậy?”
Đàm Trận ngượng ngùng đỡ kính: “Ở Sinopec*, hôm trước họ nói em đã qua vòng phỏng vấn, sau này hẳn là sẽ làm việc ở Viện khảo sát đá, ừm, chính là Viện Nghiên cứu thăm dò và khai thác dầu khí.”
*Tập đoàn Hóa chất và Dầu khí Trung Quốc hay Sinopec Limited là công ty dầu khí của Trung Quốc có trụ sở tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Sinopec là công ty lớn thứ năm thế giới xét về doanh thu (Theo wikipedia)
Trương Táp không nói câu nào, hai năm trước anh thất nghiệp, bây giờ còn đang làm việc vặt khắp nơi, anh làm gì có mặt mũi nào đi ghét bỏ một sinh viên tài năng có thể làm việc ở Sinopec. Viện Nghiên cứu thăm dò và khai thác dầu khí, ngay cả tên cũng tản mát ra cảm giác cao cấp, như đang cười nhạo anh chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài.
“Anh”, Đàm Trận ngồi đối diện nhẹ giọng nói. “Em sẽ đối xử thật tốt với Cần Cần, em sẽ khiến cô ấy thật hạnh phúc.”
Thịnh Dã nhìn Đàm Trận, đột nhiên đỏ mặt, đầu óc hỗn độn quên mất lời thoại, cảnh này ấy thế mà cũng bị hô CUT.
Đàm Trận đã thả lỏng lại từ trạng thái câu nệ của nhân vật, nhìn người đối diện cười: “Em sao vậy?”
Thịnh Dã không còn mặt mũi nào trả lời: “Anh đột nhiên diễn thâm tình như thế, em có chút không tiếp nhận nổi...”
Đàm Trận biết rõ vẫn cố hỏi: “Chẳng lẽ anh không nên diễn thâm tình sao?”
Thịnh Dã không nói thêm lời nào, cúi đầu đọc lời thoại, hai nhân vật của họ dường như đang đổi chỗ cho nhau. Cậu cảm thấy Đàm Trận đang nhìn mình, chính là kiểu cười mà không nói, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh một cái, thế mà Đàm Trận đã cúi đầu xem lời thoại, anh chỉ có một trang lời thoại đã sớm nhớ kỹ rồi, chẳng qua là đang làm bộ phối hợp với cậu mà thôi.
Thịnh Dã nhớ tới câu “Em sẽ khiến cô ấy thật hạnh phúc.” của Đàm Trận, từ giọng điệu và ánh mắt của Đàm Trận cậu nghe ra được anh đang mượn việc công làm chuyện tư, nên mới thất thần đến nỗi quên từ như thế.
Nhưng cảm giác này thật tốt, cảm giác được cùng Đàm Trận diễn chung một bộ phim, thậm chí so với khi bọn họ ở chung một phòng, nằm chung một giường còn vui sướng hơn nhiều.
Liệu còn có cơ hội nào cho cậu được cùng đóng phim với Đàm Trận nữa không? Nhưng mấu chốt không phải là Đàm Trận, mà là ở bản thân cậu, cậu phải nỗ lực hơn nữa, nỗ lực đến gần Đàm Trận, như thế mới xứng trở thành bạn diễn của anh.
-
Hết chương 69.