Editor: Jena
-
Đàm Trận rốt cuộc là người như thế nào? Liên tiếp mấy ngày Thịnh Dã đều tự hỏi vấn đề này, sao anh có thể ôn nhu như thế, lại vụng trộm tàn nhẫn như vậy? Cậu không nghĩ ra lý do khiến Đàm Trận không đưa món quà của mình cho mẹ anh, nghĩ tới nghĩ lui tìm một lời giải thích cho Đàm Trận, cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ đến, Đàm Trận là đang tránh hiềm nghi.
Cậu có thể lý giải chuyện Đàm Trận giấu diếm quan hệ của họ với người trong nhà, nhưng kể cả là bạn bè cũng không được sao?
Là bởi vì món quà kia quá mức lấy lòng, quá khả nghi sao? Bỏ mấy ngàn tệ ra mua, mất một tháng tìm được đĩa nhạc thu âm đầu tiên của Chu Toàn, lấy quan hệ “bạn bè bình thương” giữa cậu và Đàm Trận chẳng lẽ thật sự không nên tặng món quà như thế ư?
Hay là Đàm Trận vì muốn che giấu quan hệ giữa họ, đã đến mức ngay cả làm “bạn bè” cũng không muốn cho người ta biết?
Đây là vì yêu, hay vì sợ?
Cậu luôn nghĩ rằng lần đó Đàm Trận dẫn mình đến quận Lam Điền gặp người nhà của anh ắt hẳn là có dụng ý gì, nhưng có lẽ Đàm Trận căn bản không nghĩ nhiều như thế, chỉ là do cậu một bên tình nguyện mà thôi. Hay Đàm Trận muốn tạo cho cậu một loại cảm giác “được coi trọng”?
Cậu lại nhớ đến đôi mắt trong suốt u buồn như nước mùa thu của Đàm Trận, sâu bên trong đôi mắt ấy làm sao có thể chất chứa được những thứ phức tạp này? Cậu chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào tinh khiết hơn, trìu mến hơn đôi mắt của Đàm Trận từ khi sinh ra đến giờ.
Cậu thậm chí còn không có dũng khí đi hỏi Đàm Trận, nếu anh đã đem món quà của cậu giấu đi, ngụy trang đến mức này, đi vạch trần như thế làm sao anh ấy chịu nổi.
Nhưng mặc dù là như vậy, cậu vẫn muốn gặp Đàm Trận, vẫn nhớ tới phần dịu dàng của anh, cho dù là chỉ khi đóng cửa mới dám bộc lộ. Sự dịu dàng của Đàm Trận khiến cậu nhớ nhung vô cùng. Có lẽ Đàm Trận thật sự lợi hại, có lẽ những CP từng gán ghép với anh sở dĩ có sức hút như vậy, nhiều fan đến như vậy, không hoàn toàn chỉ là kết quả của việc lăng xê marketing.
Dày vò mất mấy ngày như thế, rốt cuộc nhận được thông báo nhập đoàn, Thịnh Dã giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, liều mạng muốn đem những ý niệm lộn xộn này bỏ ra sau đầu.
Đàm Trận thậm chí còn biết tin tức này còn sớm hơn cả cậu, gửi trước một tin nhắn wechat: “Cố lên, quay phim cổ trang có lẽ sẽ có chút vất vả, bảo Tây Viện bằng mọi cách cũng phải sắp xếp cho em một người trợ lý đi.”
Thịnh Dã nhìn từng tin nhắn trên màn hình, cố gắng nhớ lại, từ khi nào Đàm Trận không còn thường xuyên trả lời những voicechat và cuộc gọi video của cậu nữa.
Cậu vẫn nhấn nút voicechat, giơ điện thoại lên, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em có thể sẽ quay phim mất nửa năm, anh có đến tham ban được không?”
Sau một khoảng dài, Đàm Trận trả lời cậu: “Anh sẽ cố.”
Anh sẽ cố.
Ba chữ này, không còn âm thanh của Đàm Trận, không có giọng điệu ôn nhu mê hoặc của anh, không có ánh mắt của anh nhìn chăm chú, thì ra lại lạnh lẽo đến thế.
Thịnh Dã buông điện thoại xuống, đi ngủ sớm.
***
Quay phim cổ trang thật sự rất mệt, trời còn chưa sáng đã phải rời giường để tạo hình, mà tạo hình rất phức tạp, quần áo ba tầng trong ba tầng ngoài, tóc giả siết khiến da đầu đau đến tê dại, bộ phim mới bắt đầu quay cũng là ba đốm lửa*, thường thường có khi phải diễn đến tận khuya, Thịnh Dã còn là vai chính, ngày mùa đông bình thường chỉ có thể ngủ bốn năm tiếng, rất nhiều lần cậu quên lời thoại ở trên phim trường. Chẳng qua mệt cũng có cái tốt của mệt, cậu không còn tâm sức để nghĩ đến chuyện của Đàm Trận.
*ba đốm lửa: Bắt nguồn từ câu “Quan mới đến có ba đốm lửa phải dập”, ý là những khó khăn ban đầu thử thách năng lực của 1 người mới
Đạo diễn Đường Thấm rất hài lòng về cậu, nói cậu có linh khí, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm đạo diễn Đường Thấm nói chuyện phiếm với cậu, không cẩn thận đã nói đến Đàm Trận.
“Bộ phim này từ trước khi «Kết cấu ổn định» công chiếu đã được viết kịch bản rồi.” Đạo diễn Đường Thấm nói, “Lúc tôi bị bệnh Đàm Trận có đến thăm tôi, tôi nói với cậu ấy về bộ phim này, lúc đó cậu ấy đã hỏi rất kỹ, tôi hỏi chẳng lẽ cậu ấy lại muốn diễn hay sao, tôi sợ bây giờ không mời nổi cậu ấy, Đàm Trận nói với tôi so với cậu ấy thì cậu còn là một diễn viên giỏi hơn nhiều, khi đó tôi còn cảm thấy cậu ấy nói quá lên, nhưng hiện tại xem ra cậu ấy không gạt tôi.”
Thịnh Dã vội nói: “Cháu không có giỏi như vậy đâu ạ, là anh Đàm Trận quá khen.”
“Có thể là cậu ấy khen quá, nhưng cũng tầm tầm đó, cậu chính là diễn viên dễ nhập vai nhất tôi từng thấy.” Đạo diễn Đường Thấm nói, “Nhưng nhập diễn thì nhập diễn, cũng cần nhớ rõ biết thoát vai.”
Thịnh Dã nghe những lời này, có lẽ người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Có một cảnh quay, nội dung là ảnh vệ luôn cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ thái tử đào vong Lý Diên, cuối cùng lại phản bội lại hắn. Lý Diên 16 tuổi bị người mình tin cậy nhất phản bội, bị đả kích nặng nề, gần như sụp đổ. Trong cơn mưa lớn, máy quay quay lại biểu tình hắn ngửa đầu, không có gì đáng buồn hơn con tim đã nguội lạnh, diễn xong cảnh này Thịnh Dã vẫn luôn hoảng hốt, cả buổi chiều cậu đều không vào được trạng thái, đạo diễn đã cho cậu nghỉ ngơi mười phút để cậu điều chỉnh cảm xúc.
Hình như cậu bị đạo diễn Đường Thấm nói trúng.
Sau đó cậu tìm Đường Thấm và các diễn viên đóng cảnh đó xin lỗi, Đường Thấm thấu hiểu nói: “Không sao, cảnh trước đó cậu bộc phát rất tốt, lúc ấy tôi nhìn mà cũng phải rơi lệ, có thể hiểu được, năng lượng của diễn viên cũng cần được bảo toàn.”
Thịnh Dã nhịn không được hỏi: “... Đạo diễn Đường, diễn viên dễ dàng thoát vai nhất mà cô từng gặp là ai vậy ạ?”
Đường Thấm cười rộ lên: “Đây là vấn đề gì vậy, chắc hẳn không có diễn viên nào lại đi nghiên cứu chuyên sâu làm thế nào để thoát vai đâu. Chẳng qua nếu như cậu muốn nói đến diễn viên có lực khống chế tốt, thật ra có không ít người, nói phóng là phóng, nói thu là thu,“ nghĩ nghĩ rồi nói, “Đàm Trận có lẽ chính là loại diễn viên này đi, nếu như cậu không giỏi “thu”, có thể học hỏi kinh nghiệm từ cậu ấy.”
Thịnh Dã yên lặng gật gật đầu.
Buổi tối Thịnh Dã không trò chuyện với Đàm Trận, hôm nay hình như Đàm Trận có một thông cáo phải phỏng vấn, mà Thịnh Dã lại quá mệt mỏi, vừa dính vào giường đã ngủ thiếp đi, đợi đến ngày hôm sau đồng hồ báo thức là tiếng máy xúc ầm ầm vang lên, cậu giãy dụa đứng dậy, mới nhìn thấy trên màn hình có một cuộc gọi video bị nhỡ, là của Đàm Trận, thời gian là 12h đêm qua.
Cậu vội vàng trả lời một câu “Hôm qua em ngủ thiếp đi mất” rồi nhanh chóng rửa mặt, xuống tầng hóa trang. Cậu là diễn viên chính, là người đầu tiên trang điểm, không thể đến muộn, bằng không sẽ khiến các diễn viên khác phải trì hoãn theo.
Lúc hóa trang, điện thoại của cậu cũng đặt trên bàn trang điểm, vậy mà chẳng có động tĩnh gì, cậu phải hóa trang mất gần một tiếng rưỡi, Thịnh Dã đợi wechat lâu quá đâm ra buồn ngủ, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hai chuyên viên trang điểm nói chuyện phiếm, bỗng nhiên có một câu chui vào lỗ tai cậu.
Ba từ “Lễ Tình nhân” khiến đôi mắt cậu mở ra.
Thiếu chút nữa quên mất, hôm nay là ngày 14 tháng 2, vậy Đàm Trận có nhận được quà tặng của cậu không?
Bởi vì Đàm Trận nói sau này mua giày thì thuận tiện mua giúp anh, cậu bèn tặng Đàm Trận đôi giày tennis mới của ASICS, còn có vợt đánh tennis của Head. Lúc quay «Chính đạo càn khôn», từ lời của Phí Việt cậu biết Đàm Trận là thành viên câu lạc bộ tennis của CTR, còn có chút tiếc nuối khi chưa được một lần thấy Đàm Trận chơi tennis. (Asics và Head đều là những hãng nổi tiếng bán vật dụng tennis)
Cho nên tặng anh bộ trang bị tennis này, hy vọng có thể khiến Đàm Trận vui vẻ, càng hy vọng người mình yêu có thể vĩnh viễn giữ được nhiệt huyết hồi niên thiếu, vĩnh viễn không mất đi.
Điện thoại cuối cùng cũng vang lên, liên tiếp có ba thông báo wechat, Thịnh Dã vội vàng duỗi cánh tay ra lấy, mở wechat ra, nhìn thấy chấm đỏ nho nhỏ phía dưới bên phải ảnh đại diện của Đàm Trận, chuyên viên trang điểm còn đang nhìn cậu, cậu nhịn xuống không mở ra.
Nhịn hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng làm xong tạo hình, cậu xách trang phục thật dài ra khỏi phòng trang điểm, đứng ở hành lang mở wechat.
[Đàm Trận]: “Giày và vợt đều rất tốt, sao em biết anh chơi tennis vậy?”
[Đàm Trận]: “Chúc em lễ tình nhân vui vẻ.”
Cuối cùng là một tấm ảnh, cũng không phải là Đàm Trận selfie, Đàm Trận rất ít khi gửi ảnh chụp của bản thân, bất kể là weibo hay wechat.
Ảnh chụp biệt thự ở sơn trang Phú Sơn, dựa vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà của sân thượng, đặt một cây đàn dương cầm hình tam giác màu đen mới tinh.
Thịnh Dã vẫn rung động, không cách nào cứu chữa.
Buổi sáng quay xong cảnh đầu tiên, lúc nghỉ ngơi Thịnh Dã ngồi một mình ở cuối hành lang bên ngoài tẩm điện, mở wechat, cậu hỏi Đàm Trận “Giày có vừa chân không ạ?” nhưng không có tin nhắn mới nào cả, có điều nhìn cây đàn dương cầm kia khiến cậu thấy rất thỏa mãn. Trên nắp tam giác của cây đàn hình như còn đặt cái gì, cậu phóng to ảnh ra xem, có vẻ là một quyển sách.
Chắc không phải là anh nhân tiện mua luôn bản nhạc «Rhapsody trên chủ đề Paganini» kia đâu... nhỉ?
“Nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?”
Phía sau truyền đến một giọng nữ quen thuộc, Thịnh Dã giật mình quay đầu lại, thấy Tây Viện đứng dưới mái hiên cầm theo một túi đồ vẫy tay với cậu.
“Chị Tây Viện!” Cậu cao hứng đứng dậy, “Sao chị lại đến đây?”
“Tới tham ban em đó!” Tây Viện thấy cậu quả thực như là nhảy lên, vừa buồn cười lại đau lòng, “Xem em gầy đi kìa, có trách chị bây giờ mới đến không?”
Giọng nói của cô thật sự mang theo chút áy náy, Thịnh Dã nghe ra được, cười lắc đầu: “Chị có thể tới em đã rất vui rồi, đến đây, chị ngồi bên này này!” Cậu dẫn Tây Viện đến nơi ít gió dưới mái hiên, tự mình ngồi ra bên ngoài che gió cho cô, Tây Viện nói: “Ai nha chị nóng mà!” Thịnh Dã lại “Vậy ạ?” rồi để cho cô ngồi bên ngoài thông gió, còn lấy tay lau qua bụi trên băng ghế mới để cho cô ngồi.
Tây Viện vừa ngồi xuống đã đem túi đồ trong tay đưa cho Thịnh Dã.
“Gì vậy ạ?” Thịnh Dã tò mò nhận lấy, còn rất nặng, vửa mở ra thì thấy bên trong toàn là đồ ăn.
“Quay phim có đôi lúc không được ăn cơm đúng giờ, nếu đói bụng thì ăn lót dạ chút gì đó.” Tây Viện nói.
Không hiểu sao hốc mắt Thịnh Dã lại đỏ lên, gật đầu.
Tây Viện nhìn yết cầu của Thịnh Dã khẽ lăn qua lộn lại, bản thân cô là con một, cũng không rõ vì sao mình ký hợp đồng với nghệ sĩ lại giống như có thêm một người em trai, vô cùng dễ dàng mềm lòng. Cô mìm cười nói: “Nhìn bên dưới ấy!”
Thịnh Dã lấy từng túi đồ ăn ra, phát hiện bên dưới có một hộp bento, cậu nhận ra đây là hộp bento của nhà mình, không khỏi vui mừng mở to hai mắt, mở hộp bento ra, quả nhiên là mẹ cậu làm bánh gạo nếp, đặt chỉnh tề thành một hộp lớn.
“Đêm qua dì làm cả đêm, sáng sớm nay chị đến lấy, ngồi xe một tiếng rưỡi đến được đây, vẫn còn mới, buổi tối em về ăn cho nóng.” Tây Viện cúi đầu nhìn chiếc hộp trên đầu gối cậu, “Này còn không phải là vì sắp tết rồi sao, em cũng không có về nhà được.”
Thịnh Dã nhấp môi liên tục gật đầu, đậy nắp hộp lại, tuy rằng mỗi tuần cậu đều gọi điện thoại cho mẹ, mỗi lần đều quen chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, nhưng thật ra mỗi lúc mệt mỏi như muốn tan thành từng mảnh cậu đều thật sự rất nhớ mẹ, nhớ Jackson.
Dưới ánh mặt trời, Tây Viện cười với cậu, cậu cũng cười một trận, chỉ là có một góc nhỏ trong lòng đang cảm thấy buồn bã.
Ngày lễ tình nhân có người đến thăm cậu, rất vui vẻ, mặc dù đó không phải là Đàm Trận.
Hôm đó Tây Viện ở lại xem cậu diễn xong hai cảnh buổi chiều, lúc đổ mồ hôi Tây Viện lau giúp cậu, miệng khô thì đưa nước. Thấy sắc trời dần dần tối, Thịnh Dã khuyên cô nên trở về sớm một chút: “Chị Tây Viện, chị mau về đi, lát nữa mà bỏ lỡ xe buýt thì không kịp đâu đó.”
Tây Viện cọ tới cọ lui nói: “Vậy em tự chăm sóc mình cho tốt đó, khi nào về khách sạn đừng quên ăn túi kia, có rất nhiều món có thể hấp lại được, đợi nóng thì hãy ăn! Chị còn đến thăm em nữa đó nha!”
“Em biết rồi, chị cũng dong dài thật đấy!”
Cậu làm bộ không kiên nhẫn đuổi người đi, nhìn Tây Viện đi từ con đường nhỏ trong rừng đi xuống, vừa đi vừa quay đầu lại, vẫy vẫy tay với cậu, ý bảo cậu trở về đi, cậu cũng vẫy tay lại, nhìn Tây Viện biến thành một bóng người vừa xa vừa nhỏ.
Khóe mắt cậu không biết đã ngập nước từ lúc nào, cảm giác ấy giống như thái tử Lý Diên khi còn nhỏ tạm biệt chị gái hắn yêu thương nhất, mãi đến rất rất nhiều năm về sau, hai người mới gặp lại, lúc bấy giờ đã cảnh còn người mất từ lâu.
Đợi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng nhỏ kia, Thịnh Dã mặc bộ diễn phục trên người mới quay trở về. Hoàng hôn từ từ buông xuống ở nơi xa, cậu nhìn ráng chiều, trong lòng có vài phần vừa ngọt vừa chát, cảm xúc ấy chẳng nói nên lời.
***
Tháng ba, nhiệt độ ấm lên, tiến độ kịch bản cũng quay được hơn phân nửa, chiếu theo đà này, hy vọng là sẽ không chậm trễ việc hoàn thành bộ phim. Mọi người trong đoàn đều khen cậu là nam chính chuyên nghiệp nên tiến độ mới nhanh như vậy, nói nếu gặp phải những diễn viên tên tuổi lớn kia hai bên đóng phim chắc sẽ điên mất.
Thịnh Dã cũng phải dán miếng giữ nhiệt từ lúc mới vào đoàn, bây giờ quay xong một cảnh thì mồ hôi đổ không ngừng, cậu không có trợ lý, chỉ có thể tự mình soi gương lau trán, vừa lau lại nhớ đến lúc quay «Kết cấu ổn định», trời nóng muốn chết, Đàm Trận lái xe bảo mẫu, mở cửa xe thổi điều hòa cho cậu, xe thương mại xa hoa như thế lại bị Đàm Trận dùng thành quạt gió, bất giác cậu nở nụ cười.
Mấy hôm sau trùng hợp là sinh nhật của anh quay phim, Đường Thấm đặt một cái bánh ngọt, mọi người cùng nhau hát bài hát sinh nhật, chia bánh. Hôm nay đạo diễn Đường cho mọi người nghỉ ngơi sớm, Thịnh Dã về khách sạn thoải mái tắm rửa, nghe thấy có người gõ cửa, thì ra là chị Tiểu Phỉ, nghe nói đầu gối cậu bị thương nên cố ý đến đưa thuốc cho cậu.
Thịnh Dã nhận thuốc nói cảm ơn, cầm lọ thuốc ngồi ở đầu giường bôi lên đầu gối bị thâm tím. Tuy rằng quay phim cổ trang rất vất vả, nhưng đoàn làm phim từ trên xuống dưới đều rất quan tâm cậu, đạo diễn Đường thậm chí còn chú ý cậu quên mang nước, bảo người ta mang cho cậu một chai Phù Bảo Băng Tuyền gì đó. Lúc mới đến thời tiết rất lạnh, có mấy cảnh mặc áo đơn chạy trốn trong tuyết, cậu quay xong mà cả người đều đông cứng, cũng là chị Tiểu Phỉ đưa cho cậu miếng giữ nhiệt. Cho nên vất vả thì vất vả, ở lại đoàn làm phim như thế rất vui vẻ.
Lúc cậu đối diễn với mấy vị tiền bối lão làng có chút khẩn trương thì họ đều rất bình thản, nói không sao, để cho cậu thả lỏng. Giữa lúc quay phim cậu cũng nghe các tiền bối nhắc đến Đàm Trận, nói “trước kia lúc quay phim với Đàm Trận thì Đàm Trận còn khẩn trương hơn, so với cậu ấy thì cậu tốt hơn nhiều.”, cậu mới hơi hơi thả lỏng.
Thoa thuốc xong cậu nằm lên giường, thật vất vả mới có thời gian được ngủ đủ tám tiếng đồng hồ, ngay cả đèn cậu cũng lười tắt, vừa nằm xuống đã ngủ luôn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu hình như nghe được tiếng gõ cửa, nhưng gõ rất nhẹ, cậu cảm tưởng như mình ở trong giấc mơ nghe được giọng của Đàm Trận, mơ hồ như là đang nói chuyện với ai, người kia nói gì đó, sau đó tiếng gõ cửa lại vang lên hai lần, tiếp theo lại dừng lại, giọng nói của Đàm Trận tựa như là nói: “Quên đi, có lẽ em ấy ngủ rồi, cứ để em ấy ngủ.”
Cậu lại một lần nữa không thể không nhớ đến...
...Đàm Trận dịu dàng, tàn nhẫn, khiến người ta khó nắm bắt nhưng lại chẳng có cách nào bỏ qua...
-
Hết chương 73.