Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 110: Chương 110: Hoàn




Hoàn toàn mất kiểm soát – Dr. Solo

Chương 110

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

“Lại đang xem phim gì vậy?”

Thịnh Dã nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Tây Viện đi vào thì nhẹ nhàng thở ra. Khoảng thời gian này ngoại trừ mẹ, người hay đến thăm cậu nhất là Tây Viện. Mỗi lần cậu đều nghĩ có phải Tây Viện đến khuyên cậu trở về tiếp tục làm việc không, nhưng lần nào đến Tây Viện cũng chỉ ngồi đó, tâm sự với cậu.

Tây Viện đặt trái cây xuống, đi đến xem màn hình laptop.

Thịnh Dã nói: “Là Kỳ tích thứ sáu.”

“Đàm Trận thích xem cái này?”

Thịnh Dã gật đầu: “Vâng, ở phòng chiếu phim nhà anh ấy em nhìn thấy đĩa DVD này, anh ấy có rất nhiều tác phẩm của Tom Hanks, Will Smith.”

“Chuyện này em cũng nhớ rõ à?” Tây Viện cười.

“Đúng vậy,“ Thịnh Dã cũng cười, có hơi nhơ nhớ, “Lần đầu tiên đến biệt thự nhà anh ấy, thấy một loạt các đầu phim trên giá sách, em đã biết anh ấy thích cái gì, đây là gãi đúng chỗ ngứa mà.”

Trong lòng Tây Viện ê ẩm, ngồi xuống sô pha, lại hỏi: “Vậy không phải là đang xem lại sao?”

Thịnh Dã nhìn người nằm trên giường bệnh, nói: “Em chưa xem qua, anh ấy đã đồng ý sẽ xem với em.” Nói đoạn khẽ cong khóe miệng, “Bây giờ để anh ấy thực hiện lời hứa một chút.”

Tây Viện cũng nhìn Đàm Trận. Gần hai tháng rồi, Đàm Trận gầy đi không ít, nhưng dáng vẻ anh nằm đó vẫn anh tuấn như cũ. Cô lại nhìn Thịnh Dã, người nào đó cũng rất gầy, không biết cậu có nhận ra không.

Trước khi đi, Thịnh Dã gọi Tây Viện lại, rất chân thành khẽ nói “Cảm ơn“.

Cảm ơn chị, chị Tây Viện, rõ ràng quan hệ của chúng ta là người đại diện và nghệ sĩ, chị lại đối xử với em giống như em trai.

Đêm xuống, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, phòng bệnh VIP và phòng bệnh bình thường có chút khoảng cách, không nghe được bất cứ tạp âm ồn ào nào. Thịnh Dã cảm thấy như thế cũng không quá tốt, quá yên tĩnh sẽ có vẻ tịch mịch, cậu muốn Đàm Trận được nghe một ít náo động của thế gian, vì thế luôn mang máy tính hoặc điện thoại, mở một vài video cho Đàm Trận nghe.

Trong video có chó có mèo, cũng có tiếng nhạc vui buồn của nhân gian, cuộc sống của người bình thường. Cậu hy vọng mỗi khi Đàm Trận thấy bồi hồi, có thể nhớ lại một chút hương vị cuộc sống.

9h tối, cậu lau xong cơ thể cho Đàm Trận, giữa lúc video ồn ã tiếng cười, hình như cậu nghe thấy có người gõ cửa. Đắp chăn đàng hoàng cho Đàm Trận xong cậu đứng dậy đi mở cửa, thấy ngoài cửa là mẹ Đàm Trận, Ngô Tịnh.

Thịnh Dã ngơ ngẩn, nhớ hôm qua chị Đàm Thiên nói với cậu bác gái đã xuất viện, lập tức luống cuống tay chân: “Xin lỗi bác gái, cháu vừa mới lau người cho anh ấy nên mới đóng cửa, cháu đi ra ngoài ngay đây.”

Ngô Tịnh gì cũng chưa nói, mãi đến khi Thịnh Dã đi ra ngoài muốn khép lại cửa bà mới gọi cậu.

Ngô Tịnh hỏi: “Thằng bé hôn mê đã bao lâu rồi?”

“Cho tới nay đã 51 ngày.” Thịnh Dã nói.

Đôi mắt Ngô Tịnh khẽ chớp, gật gật đầu, xoay người một mình đi vào phòng bệnh.

Thịnh Dã không đi đâu hết, vẫn luôn túc trực ngoài hành lang.

Khoảng thời gian trước đội điều tra tai nạn hàng không trục vớt được hộp đen, di thư các hành khách để lại cũng đến tay người nhà, không biết bác gái đã đọc chưa. Cậu không biết Đàm Trận viết những gì, nhưng cậu biết biệt thự ở sơn trang Phú Sơn, Đàm Trận đặt mật khẩu vào cổng là sinh nhật bác gái, liệu bác gái có biết không. Nếu người biết, liệu có tha thứ cho Đàm Trận khi nói những chuyện đó không?

Thịnh Dã ngồi thẳng đơ trên ghế dài, được một lát cảm thấy mệt mỏi, nhưng Ngô Tịnh vẫn chưa ra, cậu vẫn cứ ngồi chờ, cuối cùng không nhịn được ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại cảm thấy có lông chim nhẹ nhàng chạm vào má. Cậu mở mắt ra, kinh ngạc nhìn thấy áo khoác màu nâu nhạt trên người mình.

Là áo khoác kiểu nữ, cổ áo còn đính lông lạc đà, cậu nhận ra đây là áo khoác của Ngô Tịnh, vội vàng ngồi dậy.

Cầm áo khoác gấp gọn trên tay, lúc đứng dậy nghe tiếng thang máy ở cuối hành lang “ting tong” một cái, Ngô Tịnh cầm theo một túi giấy con, đi từ thang máy ra.

Hai người nhìn thấy nhau, đều sửng sốt một chút.

Ngô Tịnh đi đến, Thịnh Dã vội đưa áo khoác cho bà, nói cảm ơn bác gái.

Giọng nói của cậu giống như cậu trai khi đứng trước mẹ mình, có cảm giác ấm ức cùng nức nở, Ngô Tịnh nghe ra được. Bà yên lặng đánh giá đứa trẻ này, khuôn mặt cậu giống mẹ nhiều hơn, khó trách từ ánh nhìn đầu tiên bà không thể nhận ra đây là con của người ấy.

“Có một việc muốn nói với cháu, ta vừa mới nói qua với Đàm Trận rồi.” Ngô Tịnh nói.

Đêm đã khuya, mọi tiếng ồn trong bệnh viện dường như đều biến mất, Thịnh Dã nghe những lời này, trong lòng vẫn thấp thỏm như cũ.

Ngô Tịnh nói: “Ta quyết định ly hôn.”

Thịnh Dã ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau mới hàm hồ hỏi được một câu: “Vì sao ạ?”

Ngô Tịnh nhìn sang hướng phòng bệnh, nói: “Cha thằng bé bất kể thế nào cũng sẽ không đồng ý chuyện hai đứa ở bên nhau, nếu như... nếu như thằng bé tỉnh lại,“ Bà nói đến đây, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, bởi vì biết rõ hy vọng ấy xa vời nhường nào, “Hai đứa ở bên nhau, thằng bé luôn muốn được người nhà ủng hộ.”

Hốc mắt Thịnh Dã thoáng cái đỏ bừng.

Ngô Tịnh cúi đầu, đặt túi giấy lên ghế dài, nói: “Cho cháu, ăn nhiều thêm một chút, cháu cũng không muốn khi thằng bé tỉnh dậy thấy cháu gầy như vậy...”

Nói xong bà không ngẩng đầu, xoay người chậm rãi rời đi.

Đàm Thiên chờ trong xe, thấy Ngô Tịnh cúi đầu đi ra khỏi cửa lớn bệnh viện. Lúc lên xe, cô nhìn thấy nước mắt vẫn vương trên gương mặt mẹ mình.

Cô không hỏi gì cả, yên lặng khởi động xe.

Ngô Tịnh nhìn bệnh viện dần dần lùi về sau, bỗng nhiên lên tiếng: “Đàm Thiên.”

Đàm Thiên nghiêng đầu nhìn bà.

Ngô Tịnh không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, nói: “Con không muốn đi xem mắt, sau này cũng không cần đi. Con thích ai cũng không sao hết, mẹ chỉ có một yêu cầu,“ Bà nói, nhớ Đàm Trận nằm trên giường bệnh, mái tóc đen nhánh mềm mại, trên cằm không có râu mọc lún phún, móng tay cũng được cắt tỉa sạch sẽ, nhìn qua chỉ giống như đang ngủ.

Bà hít một hơi thật sâu, nói: “Tìm một người yêu thương con, những thứ khác đều không quan trọng.”

Đàm Thiên mấp máy môi không lên tiếng.

Ngô Tịnh cúi đầu, nước mắt lại rơi xuống.

Đạo lý đơn giản như vậy, hà cớ gì đến bây giờ bà mới hiểu được.

***

Chỉ có một ngày Thịnh Dã không ở bên Đàm Trận, hôm nay là ngày giỗ của Thịnh Diêm Phong.

Trước kia tuy rằng năm nào cậu cũng đi đến trước mộ ông, nhưng năm nay lại không giống thế. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu cảm giác được cha ở trên trời bảo vệ mình.

Đặt hoa xuống trước bia mộ, cậu ngồi xổm xuống, nhìn ảnh chụp cha mình cười cười: “Con xin lỗi, hôm nay mẹ trực ban, chỉ có đứa con khiến người giận này đến thôi.”

Cậu dí sát người vào bức ảnh, nghiêng đầu nói: “Sao con lại cảm thấy người không mấy vui vẻ thế?”

Thôi được, cậu nghĩ thầm, người này lúc nào cũng bày ra bộ mặt không vui, cậu nhìn đến quen rồi, lâu lâu không thấy dáng vẻ này còn cảm thấy lạ lẫm nữa. Cậu nghiêng người ngồi xuống một bên cạnh bia mộ, như thế sẽ không cản trở ánh mặt trời. Cậu lẳng lặng dựa vào bia ngồi một hồi lâu, giống như đang cùng cha mình phơi nắng. Ánh mặt trời khiến người cậu ấm lên, cũng khiến khối bia mộ lạnh băng kia cũng ấm lên, cậu lại nghĩ về cửa hàng nhỏ bên bờ biển nọ.

“Cha, sao con lại không nhận ra cha nhỉ?” Cậu nghĩ nghĩ, tìm ra được đáp án, “Nhất định là do kỹ thuật diễn của cha quá tốt!”

Nghĩa trang yên lặng, như đang an ủi lòng cậu.

“Cha, con xin cha một chuyện này.” Thịnh Dã xoay người nhìn tấm bia mộ màu đen, “Nếu anh ấy... con là nói anh Đàm Trận, nếu anh ấy lại đến cửa hàng của cha, nhất định cha phải bảo anh ấy về đấy, nói với anh ấy con vẫn đang đợi anh ấy. Cha đừng bao giờ bán Tiểu Muội cho anh ấy đó, đừng bao giờ bán, được không.”

Ánh mặt trời chiếu lên bia mộ, những đóa cúc khẽ rào rạt lay động trong làn gió thoảng, yên tĩnh mà thanh bình.

***

Quay lại bệnh viện cũng đã là chạng vạng, Thịnh Dã đến dưới tầng khu nằm viện nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi từ trên xe xuống, kinh ngạc vô cùng: “Chú Giới?”

Giới Bình An cầm theo đồ vật đóng cửa xe, nghe tiếng quay đầu lại, trước tiên là sửng sốt, sau tiện đà cười với cậu.

Hai người cùng nhau lên thang máy, Giới Bình An có hơi áy náy, nói: “Xin lỗi cháu, ta đi lưu diễn ở nước ngoài với đoàn kịch, bây giờ mới trở về.”

Thịnh Dã lắc đầu: “Cháu hiểu.”

Bọn họ đều là những người nhiệt tình yêu thích biểu diễn, cậu cũng rất vui khi Trong mộng chúng ta đều là phiên bản tốt nhất của chính mình có thể truyền bá ra nước ngoài. Cậu biết Đàm Trận cũng sẽ rất vui vẻ, mặc dù diễn viên chính không phải anh.

Vào phòng bệnh, Giới Bình An đặt túi đồ xuống, nhìn Đàm Trận nằm trên giường bệnh, vui mừng cười: “Trạng thái của cậu ấy so với ta tưởng tượng còn tốt hơn.”

Thịnh Dã đi đến mép giường, cúi đầu nói với Đàm Trận: “Đạo diễn Giới đến thăm anh này.” Lại quan sát Đàm Trận một chút.

Giới Bình An hỏi: “Làm sao vậy?”

Thịnh Dã nhìn Đàm Trận một lát, nói: “Hôm nay trạng thái của anh ấy không giống mọi ngày, giữa lông mày anh ấy hơi nhíu lại.”

Giới Bình An nhìn Thịnh Dã duỗi tay vuốt vuốt hai đầu lông mày Đàm Trận, không biết nên cười hay thở dài: “Trước kia ta vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với hai người, bây giờ...” Ông tự mình lắc đầu, “Ta cũng không biết để cháu biết cậu ấy là chuyện tốt hay chuyện xấu.”

“Tất nhiên là chuyện tốt.” Thịnh Dã nói, quay đầu lại, “Chú Giới, thật sự cảm ơn chú cho cháu diễn Kết cấu ổn định.”

Giới Bình An thở dài một hơi, đi đến cạnh sô pha, lấy ra một đĩa CD từ trong túi xách: “Cho hai người.”

Thịnh Dã khó hiểu nhận lấy: “Đây là gì thế ạ?”

“Cháu xem rồi sẽ biết.” Giới Bình An nói, “Ta không biết còn có thể đưa cho hai người cái gì nữa.”

***

Buổi tối sau khi Giới Bình An rời đi, Thịnh Dã lau xong cơ thể Đàm Trận, cũng mát xa xong, đút CD kia vào máy, bên trong là một video dài đến 1TB, cậu tò mò mở lên mới phát hiện thế mà là Kết cấu ổn định bản chưa cắt nối biên tập.

Đàm Trận đóng vai Nghiêm Phi xuất hiện trên màn hình, cứ như cậu vừa ăn xong một lọ mù tạt, những ký ức kia như sống lại, nháy mắt khoang mũi chua xót.

Không có hậu kỳ, không có phụ đề, không có phối nhạc. Trong phòng bệnh yên tĩnh, cậu và Đàm Trận ở đây, nhìn hai người ở đó. Dùng một thân phận khác, ở một thế giới khác, nghiêm túc sống một cuộc sống không mang theo bất kỳ hào quang nào.

Trong màn ảnh, Đàm Trận mặc áo thun màu đen và quần jeans giá rẻ, tóc buộc ra sau đầu, khi anh không nói lời nào rất trầm tĩnh, là kiểu con trai khiến người ta khó có thể tiếp cận. Nhưng đối với Khổng Tinh Hà thì cả người anh đều mềm mại xuống.

Thịnh Dã nghe Đàm Trận mỉm cười gọi cậu “Khổng Tinh Hà”, nghiêm túc gọi cậu “Khổng Tinh Hà”, tức giận trầm giọng gọi cậu “Khổng Tinh Hà”, nhìn tay Đàm Trận xoa tóc cậu, vuốt ve sau lưng cậu, tùy tiện ném áo khoác phủ lên đầu cậu...

Thì ra những rung động thuở ban đầu vẫn còn nguyên như trong hồi ức.

Cậu vừa xem vừa nói chuyện với Đàm Trận: “Anh Đàm Trận, bây giờ xem lại vẫn rất rung động đó, có phải hồi đó anh đã sớm nhìn ra em có suy nghĩ không an phận với anh rồi không?”

Nói xong tự mình cười.

Dường như cậu đã yêu Đàm Trận rất nhiều lần. Bạch Tinh Niên trong Sáng tạo tình yêu là lần đầu tiên cậu động lòng, Tuyên Vương trong Long Hổ Sách là người cậu yêu thầm suốt một học kỳ, mà Nghiêm Phi... Nghiêm Phi là mối tình đầu của cậu.

Đã từng, cậu không biết tình cảm của Đàm Trận với mình là gì, những yêu thương phảng phất như trong một đêm rơi xuống trên người cậu, từ đâu mà có?

Bây giờ cậu đã biết. Khi xem lại những cảnh quay quen thuộc này, cảm nhận được sự khác biệt. Những bí mật của Đàm Trận cất giấu trong ánh mắt anh, rõ như ban ngày.

“Khi đó đóng phim, em cho rằng anh chỉ xem em là Khổng Tinh Hà,“ Thịnh Dã nhìn Nghiêm Phi trên màn hình, cảnh này sau đó bị Giới Bình An cắt đi, có lẽ vì Giới Bình An cũng nhìn ra, Đàm Trận này rất khác Nghiêm Phi, trong mắt anh có ánh lửa nho nhỏ.

Thịnh Dã nhìn Đàm Trận nằm trên giường bệnh, nghẹn ngào: “Anh đang nhìn em, đúng không?”

Không ai đáp lại.

Thịnh Dã duỗi tay sờ sờ lỗ tai Đàm Trận, thấp giọng lẩm bẩm: “Có phải nóng lên rồi không?”

Bản điện ảnh chưa qua cắt nối biên tập không có hậu kỳ hay phối nhạc, giọng của Đàm Trận là giọng ngày thường trầm thấp chân thật của anh. Anh chảy mồ hôi, nhất cử nhất động đều tràn ngập sức mạnh, khi chăm chú nhìn sẽ thấy trong ánh mắt ấy có dung nham, sôi trào một cách thầm lặng.

Thịnh Dã cảm thấy rõ ràng Đàm Trận vẫn còn rất tốt, có thể tan làm, có thể giao cơm hộp, có thể nhẹ nhàng dùng một tay bế cậu lên, có thể bế cậu đi suốt bảy tầng lầu...

“Lúc anh bế em, em thật sự rất sợ anh không bế nổi. Nhưng anh có thể bế em lên nhẹ bẫng, em liền cảm thấy...” Nước mắt khẽ rơi trên má, “Xong rồi, anh chính là siêu nhân của em, đời này em đã thua trên tay anh rồi.”

Bốn tiếng, bản chưa cắt nối biên tập. Thịnh Dã cứ như vậy nắm tay trái Đàm Trận, một hơi xem liền đến khuya. Đến khi xem kết cục, trong phòng chỉ có một mình cậu lệ rơi đầy mặt.

Cậu cúi gập người, vùi mặt vào trong tay Đàm Trận: “Anh tỉnh lại nhanh lên đi, giống như trên phim vậy, nói chuyện với em đi... Em thật sự rất nhớ anh mà...”

Bộ phim kết thúc, trong phòng chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của cậu. Cậu nắm lấy tay trái Đàm Trận đặt trên má, trên trán mình, làm bộ như Đàm Trận vẫn đang vuốt ve cậu, an ủi cậu. Bàn tay này, buổi sáng khi cậu vừa mới cắt móng tay cho anh, sau khi cắt xong đã đan xen mười ngón với nó, như đùa mà khảy khảy ngón tay anh: “Cử động đi mà, cử động đi mà.”

Nước mắt không ngừng chảy vào lòng bàn tay không còn cảm giác của Đàm Trận, có lẽ là khi khóc cảm xúc con người ta dâng trào, một giây kia cậu thật sự cảm thấy ngón tay Đàm Trận mơn trớn giữa hai hàng lông mày của mình.

Đã rất nhiều đêm, cậu ngẩng đầu trong ảo giác đó, nhìn thấy Đàm Trận vẫn chẳng hề hay biết như cũ. Cậu đã sắp bị sự tuyệt vọng nhấn chìm, sợ đến mức không dám ngẩng đầu, sợ rằng chỉ là tự mình đa tình mà thôi.

Sau đó cậu thấy ngón tay Đàm Trận một lần nữa chạm vào mặt mình, dọc xuống theo khuôn mặt, không phải không có sức lực rơi xuống, mà ngón trỏ thon dài dừng ở khóe miệng cậu.

Thịnh Dã cảm thấy ngón tay kia câu lấy khóe môi mình, rất nhẹ, nhưng rất thật. Cậu đột nhiên ngẩng đầu —

Đèn giường ấm áp chiếu sáng gương mặt đã gầy đi rất nhiều của Đàm Trận, lông mi anh khẽ run, ánh mắt khép hờ nhìn cậu.

Một cử động nhỏ Thịnh Dã cũng không dám, sợ lại là mơ, lại là ảo giác.

Sau đó cậu nghe được Đàm Trận hé miệng, giọng nói nghẹn ngào đến gần như không nghe thấy:

“Buổi chiều em đi đâu vậy...”

Ghế dựa “quang” một cái ngã ra đất, Thịnh Dã nhào lên, chẳng màng gì ôm lấy anh: “Có phải là mơ hay không?! Đừng là mơ đừng là mơ đừng là mơ mà —”

Đàm Trận cố sức nâng tay mình lên, nhẹ nhàng đặt ở sau cổ cậu, hơi thở mong manh vang lên bên tai cậu: “Không phải mơ.”

Thịnh Dã hết khóc lại cười, duỗi tay bấm nút gọi bác sĩ ở đầu giường, chỉ chốc lát sau đã có y tá vào. Thịnh Dã nhìn thấy người thì khóc không thành tiếng, một câu cũng không nói được, y tá sửng sốt một giây, nhìn Đàm Trận trên giường bệnh, lập tức quay đầu đi gọi bác sĩ trực ban.

Thịnh Dã nghe tiếng y tá trên hàng lang, nghe tiếng những người bệnh cùng tầng kích động hỏi thăm, cảm thấy đêm nay, bệnh viện tịch mịch dường như đã sống lại.

***

Vườn hoa trong bệnh viện rất lớn, cảnh sắc cũng tốt, có đình đài lầu các, có cầu nhỏ nước vờn quanh, giống như công viên vậy. Thịnh Dã thường xuyên cảm thấy cảnh sắc của mấy tiểu khu thương mại so ra đều không bằng nơi này.

Cậu đã sửa được thói quen ngủ nướng, mỗi sáng đều đẩy Đàm Trận xuống lầu hóng gió. Đàm Trận nói chỉ lái xe mới cảm nhận được gió mạnh, Thịnh Dã cúi đầu nhìn xe lăn, nói: “Có bánh xe mà.”

Đàm Trận cười: “Chuyện cười này không buồn cười xíu nào.”

“Vậy anh còn cười nữa.”

“Cho em mặt mũi thôi.” Anh vẫn cười như cũ, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.

Buổi sáng, vườn hoa bệnh viện không một bóng người, Thịnh Dã đẩy Đàm Trận đến dưới một gốc đa to lớn, ở đó có một ghế đá. Cậu dừng xe lăn lại, chính mình đi đến ngồi dưới ghế đá, hai người cứ thế ngồi mặt đối mặt.

Đàm Trận dở khóc dở cười: “Làm sao thế.”

Thịnh Dã ngồi trên ghế chống cằm, nghển cổ nhìn anh, nói: “Ngắm anh đó.”

Đàm Trận giơ tay niết cằm cậu: “Em không thể ngắm anh một cách bình thường được sao?”

“Em nhìn anh nằm lâu như vậy, mỗi ngày đều nhìn giống nhau, bây giờ đổi góc nhìn khác không được sao? Hơn nữa bình thường lúc anh đứng em đều nhìn anh thế mà, cái này gọi là cảm giác thân thiết đó.”

Đàm Trận bất đắc dĩ hạ giọng, đôi tay chống lên xe lăn, làm bộ muốn đứng dậy: “Vậy để anh đứng thử xem.”

“Ai được rồi được rồi mà!” Thịnh Dã vội vàng ấn anh xuống, “Đừng miễn cưỡng, chân anh vẫn chưa có lực, thêm mấy ngày nữa là được.”

Chân Đàm Trận vẫn buông khỏi xe lăn, nói: “Em lại đây đỡ anh.”

Thịnh Dã không dám chậm chạp, vội tiến lên đỡ lấy Đàm Trận. Cảm thấy Đàm Trận vừa đứng lên đã dựa toàn bộ vào người cậu, cậu mới đầu còn sợ mình không đỡ nổi, nhưng kết quả lại rất ổn định, ánh mắt không khỏi sáng lên: “Ấy, không nặng như em nghĩ!”

Đàm Trận cúi đầu nhìn cậu, cười không nói gì.

Thịnh Dã đỡ Đàm Trận đi về phía trước, nhìn Đàm Trận chậm rãi bước từng bước một, thực sự vui mừng: “Anh có thể đi lại rồi!”

“Vẫn có hơi yếu.” Đàm Trận cúi đầu nhìn chân mình, nhíu mày nói.

“Không sao hết, chúng ta cứ từ từ.” Thịnh Dã nói, “Bác sĩ nói anh khôi phục rất tốt.”

Hai người dựa vào nhau, giống như hai chú ốc sên chậm rãi, dính vào nhau đi đi dừng dừng. Thịnh Dã nhìn thấy khu khám bệnh ở không xa, không khỏi cảm thán: “Lúc ấy cũng là anh đỡ em đi như vậy. Trước đó đóng phim cũng là anh đẩy xe lăn cho em. Thần kỳ ghê vậy đó, cảm giác này,“ Cậu ngẩng đầu nhìn Đàm Trận, “Là muốn em làm lại một lần những chuyện trước kia anh từng làm cho em sao?”

Đàm Trận nhìn cậu: “Anh còn làm cho em những gì nữa?”

Thịnh Dã nghĩ đến cái gì, cười rộ lên, khẽ nói: “Tắm rửa cho em.”

Đàm Trận cũng cười: “Vậy đêm nay em thực hiện liền đi.”

Thịnh Dã cúi đầu đánh giá cơ thể Đàm Trận, che mũi nói: “Oa, em chảy máu mũi rồi.”

Đàm Trận cười, xoa xoa mái tóc cậu.

Đi được một lát, Đàm Trận hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn ra hành lang gấp khúc không người nơi xa xa. Thịnh Dã hỏi: “Sao thế anh?”

“Hình như có người chụp ảnh.”

“Chỗ nào?”

Đàm Trận quay sang nhìn Thịnh Dã, nói: “Không biết họ còn muốn chụp cái gì.”

Anh nhíu mày, làm bộ rất hoang mang, nói: “Là cái này sao?”

Thịnh Dã hơi mở lớn mắt, ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu họ, nụ hôn của Đàm Trận dừng trên bờ môi cậu.

Nụ hôn này mang theo vài phần run rẩy, bởi vì chân Đàm Trận vẫn chưa thật sự hồi phục tốt, cậu cảm thấy đôi tay Đàm Trận ấn trên vai mình, mượn lực của cậu mà hoàn thành nụ hôn này.

Thịnh Dã quả thực nghe tiếng “tách” “tách” dày đặc vang lên, giống như súng máy bắn phá hai người, giống như chỉ cần họ không tách rời thì tiếng súng ấy cũng sẽ vĩnh viễn không ngừng lại.

Đàm Trận không tách ra, cậu cũng vậy. Cậu đến gần hơn, dùng sức ôm eo Đàm Trận, giúp anh đứng vững. Nếu như có người muốn biết, vậy thì tiếng chụp hình kéo dài bao lâu, họ sẽ hôn nhau lâu hơn chừng đó.

Nụ hôn đơn thuần, mang theo ý cười, giống như cơn gió ấm áp mơn man da thịt. Không biết qua bao lâu, Thịnh Dã không còn nghe tiếng chụp hình nữa, xung quanh chỉ còn lại tiếng chim chóc hót vang.

Ánh mặt trời tốt đẹp như thế, họ sẽ mãi mãi yêu nhau.

HOÀN TOÀN VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.