Editor: Mun
Beta lần 1: Mun
Liễu Thanh Mai hút mì, cảm thán nói:“Trước kia lúc còn giàu có ăn sơn trân hải vị nhưng thật ra không cảm thấy gì, hiện giờ ăn một ít đồ thừa đơn giản tiện nghi lại cảm thấy ngon mỹ vị ngoài ý muốn.” Người này a, thật là chính làm ra vẻ.
Nhưng mà Cầu Cầu nhà nàng làm đồ ăn vặt, đích thật cực kỳ ngon.
Yến Bạch Tuyết yên lặng cúi đầu không nói lời nào ăn đồ ăn trong bát. Đối với nàng lời của nương và cha nói nàng thập phần tán đồng, mấy thứ này nếu là trước đây đều không nhìn đến một cái, chán ghét muốn mệnh.
Một nồi to huyết vịt bị nhà họ Yến ăn sạch sẽ, cũng là do nội tạng ít, không có dư thừa huyết vịt, ăn nhiều cũng không cảm thấy ngán, mấy người ăn đều là bộ dáng chưa đã thèm.
Rửa nồi sạch sẽ, Yến Bạch Thu chuẩn bị chế tác Lỗ Áp, chén đũa bị Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh dành mang đi rửa sạch.
Giờ phút này, trời đã hơi sẩm tối.
Yến Bạch Thu cũng không nóng nảy, dù sao cơm đêm nay cũng đã giải quyết, từ từ làm. Đem các loại gia vị đều rửa sạch sẽ, lấy lát gừng, tỏi trải phía dưới nồi đất, tiếp sau để một con vịt vào trong nồi. Chỉ có một cái nồi sắt, hai mươi con vịt, dải song từng con liền đem các loại nguyên liệu bát giác, hồi hương, quế hoa, ớt cay cùng nước tương làm ra một bát nước dùng bắt mắt. Hương vị tinh khiết thêm rượu vàng cùng dầu vừng. Yến Bạch Thu chính mình làm sa tế, cuối cùng cho thêm chút đường phèn. Chờ lúc sau hạ niêu, liền bắt đầu rót nước vào trong nồi, mực nước vượt quá con vịt rồi bắt đầu nhóm lửa nấu.
Quá trình này không cần đậy nắp nồi. Một là vì vịt trong nồi quá nhiều, nước vì thế cũng nhiều, nếu đậy lắp nồi khi sôi sẽ bị trào nước ra ngoài.
Hai là vì vịt quá tanh, mặc dù đã lấy máu, trong cơ thể vịt vẫn có bọt huyết, chờ lúc sôi sẽ nổi bọt lên trên cùng, bọt huyết đó rất tanh, cần phải lấy cái muỗng hớt bỏ đi.
Bếp lửa tiếp tục cháy, người nhà họ Yến cũng không có việc gì liền ngồi ở một bên nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.
Từ ngày mở cửa hàng đến nay, hôm nay xem như nhẹ nhàng nhất, không có việc gì, người nhà họ Yến có chút không thích ứng.
Yến Bạch Thu nghe nghe thi thoảng xen một vài câu, thi thoảng nhìn trông nồi, lửa bếp cháy to không bao lâu nước trong nồi liền sủi, bọt nước trôi nổi từng vòng màu huyết xám tràn lên, còn mang theo vị hôi tanh. Yến Bạch Thu cầm cái muỗng, đem bọt vớt ra, chờ toàn bộ vớt ra sạch sẽ, dùng đũa lật vịt, lại lần nữa bọt huyết nổi lên, lại vớt cho đến khi không còn huyết nổi thì đậy vung.
Bởi vì vịt nhiều, thi thoảng lại phải lộng mấy con vịt, miễn cho da vịt non mịn dính đáy nồi, vậy không đẹp. (Mị nấu hay bị dính da lắm. Vụng thối luôn.)
Điều kiện hữu hạn, nếu cho phép thì Yến Bạch Thu muốn làm cái giá chống đỡ đem vịt căng ra thành hình chữ đại (大) mới đẹp, bất quá bây giờ thì chưa được.
Vì bọt huyết đã được vớt sạch sẽ, trong thời gian nấu vịt, thịt vịt cùng các loại gia vị dung nhập lẫn nhau, hương khí cũng bay ra, quanh thân vịt trở nên màu đỏ sậm, lộ da du quang nhìn thật là đẹp.
Thời gian qua đi, nước trong nồi cũng chỉ còn một nửa, nước kho cảm giác trở nên dính dính, Yến Bạch Thú chú ý độ lửa, giảm cho lửa nhỏ chậm rãi nấu, thường dùng muỗng múc nước kho tưới bên mặt ngoài con vịt.
Người nhà họ Yến nuốt nước miếng ực ực, tuy rằng mới ăn cơm không bao lâu, nhưng lại như cũ có cảm giác đói bụng.
Quá thơm.
Hơn nữa, từng con vịt tròn vo, màu da sậm đỏ, du quang toả sáng, hương thơm nức mũi, hận không thể lập tức dùng tay không vớt lên một con vịt để nhấm nháp trước xem tư vị kia như thế nào. Nhưng Yến Bạch Thu lại nói:“ Này còn chưa xong, phải đợi thêm chút nữa.”
Từ từ.
Thật là dày vò a, Cầu Cầu đây là nói phải đợi bao nhiêu lâu a, nhưng cái nồi này làm từ xẩm tối vẫn còn chưa hảo.
Cả nhà họ Yến vây xem tự ngược nuốt nước miếng.
“Không thêm chút nước sao? Cầu Cầu, này sẽ bị cháy a.” Liễu Thanh Mai nhắc nhở nói.
Tràn đầy một nồi to nước, cư nhiên chỉ còn một nửa.
Yến Bạch Thu xoa xoa giọt mồ hôi trên trán, lắc đầu cười nói:“ Này không thể thêm nước, một khi thêm nước hương vị sẽ suy giảm, không có việc gì, nhiêu đó nước là đủ rồi.”
Chẳng những món kho này không thể cho thêm nước, ngay cả thời điểm ngao chế canh cũng không thể. Cũng không phải là không thể, nếu muốn tăng thêm khi lúc mới bắt đầu thì cho thêm nhiều chút. Khi nấu, đặc biệt là khi đã nấu tốt mà cho thêm nước nguội, hương vị canh liền bị hoà tan đi, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa nước kho cũng là đồ tốt, mỗi thứ lưu lại đều là tinh hoa, niên đại càng lâu hương vị liền giống như sản xuất rượu, càng thêm thuần nồng.
Yến Bạch Thu nhớ rõ lại một lần xem tiết mục mỹ thực, là chế tác một loại tương vịt muối. Thời điểm quay chụp chỉ cần nhìn thôi đã bị đánh vào thị giác, chỉ xem tiết mục mà bụng đói không chịu được. Bên trong liền truyền phát tin người MC giới thiệu, mấy thế hệ người đời tương truyền xuống dưới, một bình nước tương kia đem cửa hàng kinh doanh mấy trăm năm.
Nước kho tốt lần lượt tinh luyện, giữ lại, không thể nghi ngờ là một bút tài phú ẩn hình. Yến Bạch Thu thầm nghĩ, chờ Vịt kho làm tốt xem hương vị như thế nào, nếu làm tốt lần sau lại luyện lại, cho tăng thêm ít gia vị đem nước kho làm càng thêm tốt.
Trải qua không ngừng múc lên, đổ xuống, sau hai canh giờ, cánh tay Yến Bạch Thu đã sớm nhức mỏi không chịu được, trong nồi kho nước cũng chỉ dư lại một phần ba, trở nên sền sệt, Vịt kho rốt cuộc đại thành công.
Từng con, từng con vớt ra, đáng tiếc không có cái giá treo phơi khô, chỉ có thể để vào rổ sạch.
Người nhà họ Yến đã bị giày vò hai canh giờ, ngửi mùi hương vịt kho, tư vị kia thật sự quá khó tiếp thu rồi.
Mọi người đều nhón chân mong chờ Yến Bạch Thu nói một câu.
Yến Bạch Thu lấy ra một con vịt da mượt có ánh sáng hồng màu nâu, du quang toả sáng, còn toả ra nhiệt khí nhè nhẹ, mùi hương nức mũi, còn chưa nếm cũng đã làm người nhịn không được muốn ăn thử.
“Thơm quá a, vịt này thật đúng là tuyệt, mùi hương như vậy như nào trước kia ta chưa từng ăn qua a.” Yến Bạch Sinh nói thầm.
Trước kia ăn vịt, có nướng có ngao canh cũng không đến mức tham ăn như vậy.
Yến Bạch Sinh nhấp nhấp môi, cảm thấy chính mình càng sống càng thụt lùi, giống như tiểu hài tử gì cũng muốn ăn, miệng thèm đến lợi hại.
“Ca ca, ngươi nhanh lên a, chúng ta đã chờ lâu lắm rồi, có phải hay không liền có thể ăn a.” Yến Bạch Tuyết gấp không chịu nổi, ngửi mùi hương kia đã hơn hai canh giờ, cố tình chính là còn không thể ăn, mắt thấy đồ ăn đã được gắp ra khỏi nồi, tiểu nha đầu chính là gấp không chờ nổi.
Thật ra Yến Bạch Thu cũng thèm, vịt kho này trước kia hắn cũng rất ít ăn, ở nhà ra chợ bán thức ăn mua về hắn rất ít khi có phần, mọi người trong nhà đều để lại cho đệ đệ ăn, cậu chỉ ăn một ngụm, chính là bị răn dạy một hồi. Ngẫu nhiên công ty liên hoan, có gọi lên nhưng cậu lại không thể ăn nhiều khiến để lại ấn tượng xấu cho người ta, mà nay có điều kiện lại chính mình động thủ làm, hương vị cũng không thua so với các quán cơm làm ra, trong lòng Yến Bạch Thu cao hứng lại thoả mãn.
“Đừng nóng vội, để ta bỏ hết vịt chín ra ngoài cho hả hơi, vịt chín rồi cũng không có chạy đi.” Mua vịt niên đại không dài (vịt đc tầm 2-3 tháng), tương đối nộn, lại nấu hai canh giờ, khung xương đều mềm xốp, phá lệ tốt. Kỹ thuật xắt rau của cậu (ý ở đây giống như là lọc da thịt ấy) không tốt, nếu tốt cắt thành miếng hơi mỏng, dính nước sốt kia ăn mới đủ vị.
Chặt lỗ áp xong, từng khối, từng khối, xem bộ dáng vẫn như một con hoàn chỉnh, Yến Bạch Thu nhìn, cũng tạm ổn, mặc dù một dao không sắc bén (kiểu như chặt một lần không đứt ấy, như mị chặt thịt gà toàn phải hai ba nhát mới được nên hay bị nát), xếp lên cũng không quá đẹp.
“Tốt rồi, có thể ăn...” Yến Bạch Thu vừa mới nói xong, đã thấy mấy cái móng vuốt bay nhanh duỗi lại đây, theo sau là từng người nhét vào trong miệng, một nhà mãnh ăn.
“Ngô, ăn ngon, Cầu Cầu thừa dịp còn nóng, mau nếm thử.” Liễu Thanh mai bắt được một cái cánh vịt, ăn thập phần hăng hái. Cánh vịt kia vẫn hoàn chỉnh là một con, nước kho đã hoàn toàn thẩm thấu vào bên trong, ăn vào rất đủ vị, có một chút cay nóng, nhưng cũng không phải quá cay, ăn xong có chút vị ngọt.
Nếu là trước đây, không nói cánh này, chỉ cần là chỗ có thịt, da kia đều không xem qua một cái, ngấy ngẩm toàn dầu, thoạt nhìn liền không muốn ăn. Nhưng hôm nay ăn lại phá lệ mang vị, thời điểm ăn, hơi dùng một chút lực, nước bên trong xương cốt đều chảy ra, nước cốt cay cay, tư vị kia so với ăn thịt còn đã ghiền hơn.
Yến Bạch Thu kì thật đã sớm nước miếng tràn lan, thích ăn là một loại thiên tính, đặc biệt là đối với người hay ăn, kia kỳ thực chính là phản ứng theo bản năng. Cậu để một khối cổ vịt để vào trong miệng, tinh tế nếm nếm, hương vị thật là không tồi, cùng với vịt kho của những quán cơm kia không phân biệt cao thấp, nhưng vẫn là không có hương vị đại bài trong tiệm của người ta.
Ăn xong lúc sau, Yến Bạch Thu cũng phát hiện, vịt kho không đủ cay, chỉ có một tia vị cay nhạt nhẽo, tác dụng chậm không đủ. Vịt thịt không được no đủ, nếu mềm mại thêm chút nữa, ăn vào nộn nộn, vậy thì hoàn mỹ. Yến Bạch Thu nhấm nháp, tìm kiếm chỗ chưa tốt.
Cậ ăn chậm, một khối vịt ăn thành mấy phút, chuẩn bị lấy miếng thứ hai đã thấy con vịt quay chỉ còn non nửa. Khối thứ hai nếm vào trong miệng, Yến Bạch Thu nhấm nuốt thịt vịt, trong óc vẫn luôn im lặng đột nhiên phát ra âm thanh cảnh cáo của hệ thống.
“Cảnh cáo!~ cảnh cáo! Ký chủ ăn quá liều ẩm thực, thỉnh thận trọng khi dùng, ẩm thực quá độ, hệ thống sẽ trừng phạt.”
Thịt vịt trong miệng Yến Bạch Thu nuốt cũng không được, phun ra cũng không xong:“....”
_____
13:22”
30/3/22