Hoàng hôn, Hạ Hoài Linh đến gõ cửa Chúc Vân Cảnh lần hai, Chúc Vân Cảnh lúc này vẫn đang ngồi dựa trên giường đờ đẫn, thấy hắn đi vào, mới trầm giọng nói: “Ta muốn tắm rửa.”
“Được.”
Hạ nhân mang nước nóng nấu xong rót vào trong thùng nước tắm. Chúc Vân Cảnh đứng lên, lạnh nhạt nhìn Hạ Hoài Linh: “Ngươi còn định ở lại chỗ này?”
Ánh mắt Hạ Hoài Linh dời xuống, sau đó dừng lại ở phần cổ trắng nõn như ẩn như hiện sau làn tóc rơi tán loạn, con ngươi thoáng trầm đi, lên tiếng: “Ta gọi người chuẩn bị cơm, ra ngoài đợi ngươi.”
Hạ Hoài Linh không có rời đi, mà ngồi ở gian ngoài, ánh mắt nhìn vào thân ảnh mông lung mờ ảo phía sau bức bình phong, tâm tình trong mắt bị làn khói nóng lượn lờ của chén trà làm cho mơ hồ, rồi từ từ chìm sâu vào đáy mắt.
Nửa giờ sau, thanh âm có hơi khàn khàn của Chúc Vân Cảnh bên trong truyền ra: “Gọi người đến chà lưng cho ta.”
Ánh mắt Hạ Hoài Linh lờ mờ, hắn đặt chén trà xuống đứng lên rồi đi vào.
Chúc Vân Cảnh nhắm mắt nằm nhoài trên thùng tắm, gương mặt ẩn trong làn khí nóng bốc hơi cuối cùng cũng coi như có được chút ít màu máu, mái tóc dài xõa xuống khoát lên đầu vai mềm mại, xương quai xanh tinh xảo kia như ẩn như hiện trong làn nước. Khung cảnh trước mắt này như đang rõ ràng lôi kéo người ta tưởng tượng viễn vông, Hạ Hoài Linh nhìn xong cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Hắn tiến lên phía trước, ngồi xổm người xuống nhẹ giọng gọi Chúc Vân Cảnh: “Điện hạ?”
Mi mắt đang rủ xuống của Chúc Vân Cảnh thoáng chốc giật giật, nhìn qua dò xét hắn một lúc, rồi lại buồn ngủ mà nhắm lại lần nữa.
Hạ Hoài Linh giơ tay đặt lên trán đối phương xem thử, hiện tại vẫn chưa hạ sốt, nên chắc cũng đã mệt mỏi rồi.
“Ngươi chà lưng cho ta.” Chúc Vân Cảnh nhắm mắt lại khàn giọng dặn dò hắn. Đối với Chúc Vân Cảnh mà nói, người đến hầu hạ hắn là Hạ Hoài Linh cũng được, những người khác cũng được, dù sao cũng chẳng có gì khác nhau. Đã biết rõ tâm tư người Hạ Hoài Linh kia không tinh khiết, hắn mắng cũng mắng xong, đuổi cũng đuổi rồi, mà đối phương vẫn mặt dày miễn cưỡng muốn đến gần, thì hắn cũng chả có hơi đâu đi so đo.
Thôi, cũng đã như vậy, cho dù là tham sống sợ chết, thì ít ra cũng tốt hơn hẳn so với chết thật.
Hạ Hoài Linh ho nhẹ một cái, sau đó cầm lấy khăn vải nhẹ nhàng cẩn trọng xoa bóp lên đôi vai quá mức gầy gò của Chúc Vân Cảnh.
Trong khoảng thời gian này Chúc Vân Cảnh chịu không ít khổ, tuy thói quen sống trong nhung lụa mười mấy năm kia không còn, nhưng da thịt của hắn vẫn trắng mịn mềm mại đến cực kỳ chói mắt. Những chuyện bất đắc dĩ xảy ra trong trang ở Phượng Hoàng Sơn hôm ấy thoáng ùa về trong tâm trí Hạ Hoài Linh, nào là mị thái mê người của thiếu niên khi chìm đắm trong tình dục, đến lúc rên rỉ mấy câu êm tai cũng như mở toan thân thể mềm mại kia, mỗi bộ dáng ấy khiến Hạ Hoài Linh không tự chủ sa vào mỗi đêm mộng mị.
Biết rõ không nên, nhưng lại không thể quên được.
Chúc Vân Cảnh nhẹ nhàng ‘ hừ ‘ một tiếng, kéo Hạ Hoài Linh quay về thực tại. Hạ Hoài Linh nhìn thấy Chúc Vân Cảnh chau mày, cánh tay cuộn chặt đặt trên bụng muốn đứng lên, Hạ Hoài Linh đỡ lấy vai đối phương lên tiếng: “Điện hạ?”
Chúc Vân Cảnh cắn chặt răng không hề hé răng nói gì, trên tràn giờ đây trượt xuống một giọt mồ hôi to cỡ bằng hạt đậu, vẫn không quên trừng Hạ Hoài Linh một lúc. Cánh tay Hạ Hoài Linh lướt xuống dán lên cái bụng đang nhô ra của Chúc Vân Cảnh.
Chúc Vân Cảnh đã không còn sức đâu hất bỏ tay hắn đi. Có lẽ vì ai kia thịt dán thịt dùng tay xoa xoa, cho nên vật nhỏ trong bụng dường như đã chịu an phận lại chút. Chúc Vân Cảnh hận đến nghiến răng, lại nghe được thanh âm cười nhẹ đến mức gần như không của Hạ Hoài Linh
“Hình như nó đang động đậy.”
Hạ Hoài Linh cảm khái, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng hiếm có. Chúc Vân Cảnh nghe đến độ răng cũng đau, chợt cười khẩy: “Mỗi ngày nó đều muốn hành ta tám trăm lần, chính là không muốn cho ta thoải mái mà.”
Hạ Hoài Linh cụp mắt cười nỉ non: “Mới năm tháng mà lợi hại đến như vậy sao?”
Chúc Vân Cảnh nghe xong cảm thấy giận dữ.
Trong lòng Hạ Hoài Linh tiếc nuối, lúc trước khi biết Chúc Vân Cảnh bệnh tật triền miên, hắn chưa bao giờ cân nhắc qua trường hợp này, nếu sớm biết… Nhưng ai có ngờ được một thái tử quốc gia cao cao tại thượng lại thụ thai, tuy rằng nguyên do trong đó, khả năng cao là do hắn tự làm tự chịu.
Động tĩnh trong bụng dần nhỏ, Chúc Vân Cảnh cũng nhắm hai mắt lại. Hạ Hoài Linh thấy nước hơi nguội, lại gọi người đem mấy thùng nước nóng vào, rồi tiếp tục chà lưng cho Chúc Vân Cảnh.
Thấy hàng lông mày Chúc Vân Cảnh vẫn chưa được thoải mái, Hạ Hoài Linh nhẹ giọng hỏi: “Mang thai… Cực lắm sao?”
Chúc Vân Cảnh lười biếng trả lời hắn: “Khổ hay không chính ngươi thử một lần chẳng phải sẽ biết hay sao.”
“Nếu như không xảy ra mấy chuyện này, vậy ngươi định làm gì với đứa bé này?”
“Có thể làm gì nữa, ” Chúc Vân Cảnh ngáp một cái, “Sinh xong tìm đại một người làm mẹ lừa gạt thôi, dù sao nó cũng sẽ không thiếu mất miếng cơm nào.”
Hạ Hoài Linh không nói gì thêm, người như Chúc Vân Cảnh không tầm ngầm đem đi, hoặc thậm chí là bóp chết, cũng đã là từ bi rồi.
Chúc Vân Cảnh lại nói: “Đáng tiếc mệnh nó không tốt, chưa kịp sinh ra đời đã theo ta trở thành tù nhân, cái này không biết là do nó khắc ta, hay là ta khắc nó.”
Thật ra cho dù đứa bé có làm thứ tử trong Đông cung, thì tương lai cũng coi như sáng lạn, còn bây giờ ngay cả Chúc Vân Cảnh cũng chưa suy nghĩ về sau nên làm gì, đừng nói chi là vật nhỏ trong bụng này.
Qua một lúc im lặng, Hạ Hoài Linh trầm giọng lên tiếng: “Đứa bé sẽ là thế tử của phủ Định Viễn hầu.”
Vừa nãy đại phu có lén nói với Hạ Hoài Linh, đứa bé trong bụng Chúc Vân Cảnh, có tới tám chín phần là nam hài, mặc dù đối với Hạ Hoài Linh mà nói, cho dù là nam hay nữ cũng không khác biệt, mà sự tồn tại của đứa bé đã đủ làm cho Hạ Hoài Linh mừng rỡ rồi.
Chúc Vân Cảnh đột nhiên mở mắt ra, sau đó ra vẻ hoài nghi nhìn về phía Hạ Hoài Linh: “Thế tử hầu phủ? Ta không nghe lầm chứ? Không phải con vợ cả thì không thể lập thế tử, vậy hầu gia ngươi định giải thích xuất thân của nó với mọi người ra sao đây?”
Hạ Hoài Linh giơ tay vén một sợi tóc tóc mai rủ xuống bên tai Chúc Vân Cảnh: “Hắn là hài tử duy nhất của ta, được hầu phủ phu nhân sinh ra.”
“Vậy ngươi tìm đâu ra hầu phủ phu nhân?”
Hạ Hoài Linh sâu sắc nhìn hắn: “Chính là người sinh ra hắn.”
Chúc Vân Cảnh sững sờ, nhìn sang chỗ khác: “Nhảm nhí.”
Hạ Hoài Linh khẽ thở dài một tiếng, sau đó không tiếp tục nói nữa.
Sau khi tắm rửa thay y phục xong xuôi, cả người Chúc Vân Cảnh như được thả lỏng. Hạ Hoài Linh đỡ hắn ngồi xuống, kế đó lau chùi mái tóc đang ướt sũng giúp đối phương. Lúc này Chúc Vân Cảnh chỉ mặc áo trong, cổ áo lại mở ra, Hạ Hoài Linh đứng phía sau, chỉ cần hơi cúi đầu liền cổ thấy nhìn thấy một đoạn cổ cùng xương quai xanh hở ra. Chúc Vân Cảnh dường như không cảm nhận được gì, chỉ thoải mái nheo mắt lại, tùy ý để cho Hạ Hoài Linh vén mái tóc dài của hắn ra phía sau, rồi để cho đối phương cẩn thận lau chùi sạch sẽ.
“Hầu gia chắc ít khi hầu hạ người khác, giờ đúng là làm khó ngươi rồi.”
Rõ ràng là muốn nói câu cảm ơn, thế mà nghe từ trong miệng Chúc Vân Cảnh ra nghe như là châm chọc, Hạ Hoài Linh chỉ hững hờ nói: “Không ngại.”
Chúc Vân Cảnh chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Hoài Linh, thấy vẻ mặt đối phương đến là chăm chú, từ góc độ này nhìn xem đúng là có chút mới mẻ. Tròng mắt của hắn xoay chuyển mấy vòng, bỗng nhiên nói: “Ngươi cũng giúp Hứa Sĩ Hiển làm mấy chuyện như này sao?”
Hạ Hoài Linh: “… Điện hạ, ta cùng hắn chỉ là bạn thân tri kỷ, chi có như vậy mà thôi.”
Chúc Vân Cảnh giật giật khóe miệng, bạn thân tri kỷ cái gì, là do còn chưa phát triển đến bước kia mà thôi, nếu không thì nơi này đã sớm có Hầu phủ phu nhân rồi.
Hạ Hoài Linh giơ tay ấn ấn bờ vai của hắn: “Ngồi yên, chớ lộn xộn.”
Lau khô tóc xong, Hạ Hoài Linh căn dặn người mang đồ ăn tới đặt ở gian ngoài. Món ăn trên bàn đều là những thứ thanh đạm, Chúc Vân Cảnh nhìn xong thực sự không có chút khẩu vị nào: “Ta muốn uống rượu.”
“Không được.” Hạ Hoài Linh cự tuyệt, nếu sớm biết Chúc Vân Cảnh mang thai, hắn căn bản đã không đưa rượu cho Đông cung rồi.
Chúc Vân Cảnh lạnh nhạt nói: “Lúc trước ngươi nói sẽ tôn kính ta, vậy đây là sự tôn kính ngươi nói hả?”
“Điện hạ, ngươi đừng tùy hứng nữa, coi như ngươi không để ý đến cái thai trong bụng, thì tốt xấu gì cũng phải để ý tới thân thể mình.” Hạ Hoài Linh không hề bị lay động, đã nói không cho uống rượu tức là không cho uống, sau đó chỉ dặn dò kêu người đem nước mơ tới: “Uống cái này đi, nó cũng để khai vị, chỉ là không có mùi vị của rượu mà thôi.”
Chúc Vân Cảnh nhìn chằm chằm hắn chốc lát, sau đó cúi đầu, im lặng ăn.
Hạ Hoài Linh cũng không nhiều lời nữa, mà chỉ đưa qua dĩa rau cho đối phương.
Lúc lâu sau, Chúc Vân Cảnh bỗng nhiên ngước mắt: “Ngươi muốn ta làm Hầu phủ phu nhân?”
Hạ Hoài Linh nhìn hắn: “Nếu như ngươi cần một thân phận mới, thì đây là… tiện nhất rồi.”
“Có thể, thế nhưng ta có điều kiện, chính là ngươi giúp ta giết chết Chúc Vân Tuần đi, sau đó đều dễ nói chuyện thôi.”
Hạ Hoài Linh: “…”
“Làm sao? Không nỡ lòng? Cũng đúng thôi, dù sao người ta cũng là biểu đệ của ngươi.”
Hạ Hoài Linh khẽ lắc đầu: “Ta không thể đáp ứng ngươi.”
Chúc Vân Cảnh mỉm cười nói: “Lúc Hứa Sỉ Hiển xảy ra chuyện, ngươi hao phí hết tâm tư giúp hắn lật lại án, còn ta bị Chúc Vân Tuần hãm hại, sao ngươi không giúp ta một chút? Chuyện nặng bên này nhẹ bên kia* hình như không tốt lắm đâu.”
— 厚此薄彼: coi trọng người này, xem nhẹ người kia
“Ta sẽ tiếp tục giúp ngươi tra án thuật vu cổ cùng chuyện đã xảy ra trong lãnh cung, nhưng chuyện sau lưng giết người, thì không được.”
“Nếu như không tra được thì sao? Chúc Vân Tuần đã dám làm liệu sẽ dễ dàng để lại sơ hở sao? Nếu như không tra được cái gì cả nữa? Không lẽ ta chỉ có thể tự mình nhận hết xui xẻo?”
Ánh mắt Hạ Hoài Linh trầm xuống: “Cứ từ từ, tạm gác lại chờ tương lai tính.”
“Cứ từ từ?” Chúc Vân Cảnh cười nhạt, “Ta mà còn có tương lai sao? Hiện tại ta đã là một kẻ đã chết.”
“Ngươi còn có ngũ điện hạ, ngày đó khi bệ hạ hạ chỉ ban chết hắn vì cầu xin cho ngươi mà dập nát đầu, máu chảy đầy mặt, lúc chôn cất ngươi cũng chỉ có mình hắn khăng khăng đến muốn tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng.”
Chúc Vân Cảnh sửng sốt, một lát sau khẽ nhắm nhắm lên tiếng: “Thôi.”
Lời hắn nói chẳng qua cũng chỉ là mấy lời vô ích mà thôi, người ám sát hoàng tử, đặc biệt là từ một hoàng tử có khả năng lớn trở thành thái tử, nào có thể dễ dàng hành động như vậy. Nếu như Chúc Vân Tuần thật sự xảy ra chuyện, một khi bại lộ thì chính Hạ Hoài Linh cũng không thể tránh thoát, nói không chừng còn có thể liên lụy đến Chúc Vân Tuyên, cho dù là vì Chúc Vân Tuyên, hắn cũng không thể mạo hiểm như vậy.
Dùng xong cơm thì sắc trời cũng đã tối, Chúc Vân Cảnh lại bắt đầu ngáp liên tục. Từ sau khi thân thể càng trở nặng hắn càng buồn ngủ, bây giờ đã được giải thoát ra khỏi nỗi nơm nớp lo sợ, người cũng không còn hy vọng gì khác, cho nên cũng chẳng muốn động đậy.
Hạ Hoài Linh gọi người vào đốt hương, đây không phải loại long diên hương Chúc Vân Cảnh thường dùng, mà là môt mùi hương hun thơm mùi cỏ xanh cực kỳ nhạt, giống hệt như mùi bám trên người Hạ Hoài Linh.
Chúc Vân Cảnh cau mày: “Ta dùng không quen cái này.”
“Dùng không quen cũng phải dùng, long diên hương kia là cống phẩm, chỗ này của ta không có, hơn nữa đại phu cũng nói ngươi không thể dùng cái kia nữa, loại hương liệu này cũng có thể an thần, có ích với người cũng như thai nhi, chỉ cần thích ứng là được.”
Nghe được hai chữ “thai nhi”, đầu Chúc Vân Cảnh như muốn nổ, hắn mạnh mẽ trừng Hạ Hoài Linh một chút. Hạ Hoài Linh không để ý mấy, chỉ thấp giọng nhắc nhở: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta phải hồi phủ, mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm ngươi, chính ngươi cẩn thận một chút, nếu cảm thấy buồn chán, có thể đi dạo trong vườn, người trong trang ai cũng đáng tin, chỉ cần không đi ra ngoài thì sẽ không sao.”
Chúc Vân Cảnh không nhịn được phất tay, Hạ Hoài Linh không nhiều lời cũng không phiền nữa, nhanh chóng ra cửa rời đi.
Sau khi ra trước trang, Hạ Hoài Linh gọi quản sự tới tỉ mỉ dặn dò một phen, cuối cùng mới nói: “Chăm sóc hắn kỹ càng, nếu có bất kỳ chuyện gì đều lập tức phái người đến báo cho ta.”
“Dạ vâng.”
Quay đầu lại liếc mắt nhìn trong sân nhỏ còn đốt đèn, Hạ Hoài Linh than nhẹ một tiếng, sau đó bước vào trong bóng đêm.