Editor: Preiya
Những chuyện mà Triệu Tiêu Nhi hy vọng sẽ được thấy trong hậu cung đều chưa xảy ra, chỉ có điều nàng vào cung được năm năm, từ chức vị ngũ phẩm lên tới hàng nhất phẩm là Tiêu phi, địa vị này nói lên rằng, bởi vị hậu vị vẫn còn phía trên, nên trừ một vị quý phi ở cấp bậc trên nàng ra thì vị trí của nàng ở trong hậu cung được xem là cao rồi.
Nhưng trên thực tế, nếu như nàng không biết bước đi cẩn thận thì ngày mai sẽ bị người ta ném ra ngoài ngay.
Cùng được thăng chức với Triệu Tiêu Nhi còn có Dung phi Cố Ấu Dung, Cố Ấu Dung cũng từ ngũ phẩm lên tới chức phi, vào cung được năm năm từ chức thấp rồi lên được Tiệp dư, tiếp theo là Dung tần, vì năm trước lại sinh được cho Hoàng đế một vị tiểu công chúa nên được thăng liền hai cấp, ung dung trở thành Dung phi.
Bởi vì tuổi tác xấp xỉ nhau và thời gian vào cung cũng giống, thêm nữa là cấp bậc cũng không khác nhau là mấy nên Triệu Tiêu và Cố Ấu Dung thường bị người trong hậu cung lén lút đem ra so sánh và bàn tán.
Có một câu nói là trăm sông đều đổ về một biển, Triệu Tiêu Nhi và Cố Ấu Dung tuy có gia cảnh khác nhau, nhưng bây giờ cả hai người đều đứng cùng vị trí là phi, dựa trên điểm này mà nói thì thật ra Triệu Tiêu cũng không tệ lắm, ít nhất nàng có thể dùng chức vị phi này để ngang hàng cùng với Cố Ấu Dung.
So sánh với chiêu thức lên bậc của Dung Phi, sở dĩ Triệu Tiêu Nhi có thể lên được tới địa vị này toàn bộ là nhờ vào câu: “Cha ta là Triệu Cương!”, Triệu Tiêu Nhi tiến cung hai năm, phụ thân Triệu Cương có công đóng quân ở Lương Châu nên nàng được lên chức Tiệp dư, ba năm sau, quân của Triệu gia đại thắng giặc Ô Qua, Hoàng đế lại sắc phong nàng từ tiệp dư lên đến quý tần, bốn năm sau, vào đầu xuân xuân ba vị ca ca của nàng vì làm nhiệm vụ mà anh dũng hy sinh trên sa trường, danh tiếng Triệu gia trung liệt, ngày càng vang danh, khi mùa xuân qua đi, Hoàng đế đến thăm nàng, sau khi ngồi ở Tây Hòa Cung của nàng một hồi, ngày hôm sau thánh chỉ đã tới, Triệu Tiêu Phi liền trở thành Tiêu Phi nhất phẩm.
Ngày mà Triệu Tiêu Nhi được thăng chức lên thành Tiêu Phi, nàng đã ghé vào giường khắc hoa mà khóc lớn suốt cả ngày, đến nỗi hai mắt đều trở nên đỏ bừng.
Trên thánh chỉ viết nàng: “Ôn nhu, thiện lương, đôn hậu, đoan trang thục duệ, tâm tính nhanh nhạy”, lúc Triệu Tiêu Nhi quỳ trên mặt đất tiếp nhận thánh chỉ, tâm tình của nàng lúc đó thật khó lòng mà hình dung, cho đến về sau nàng đã biết một câu có thể miêu ta chính xác tâm tình của nàng khi đó: “Ây da má ơi, có đau trứng quá không hả!”
Bởi vì trước khi vào cung Triệu Tiêu Nhi đã cùng phụ thân đến doanh trại đóng quân tại Lương Châu nên “Ôn nhu, thiện lương đôn hậu, đoan trang thục duệ, tâm tính nhanh nhạy” này với nàng đã không để ý, có một lần Hoàng đế đến cung đúng lúc nàng đang bộc lộ tính khí, liền chỉ vào trán nàng răn dạy nàng vừa kiêu căng lại không hiểu chuyện, sau khi giáo huấn xong, đại khái cảm thấy như vậy sẽ làm tổn thương đến mặt mũi của Triệu gia bèn nghiêm mặt hừ lạnh: “Trẫm tạm thời bỏ qua cho nàng, đúng là người trẻ tuổi không hiểu chuyện mà.”
Triệu Tiêu Nhi nhớ lại, Hoàng đế không hề nói nhiều với nàng, mà phần lớn đều là răn dạy.
“Triệu Tiêu, suy nghĩ cẩn thận lại việc này đi.”
“Triệu Tiêu, tự nàng giải quyết cho tốt đi.”
“Triệu Tiêu, mặc dù trẫm có phần bạc đãi về chuyện địa vị của ngươi, nhưng người nhà Triệu gia các ngươi cũng không coi ai ra gì rồi!”
…..
“Nhược Hề! Trẫm ra lệnh cho nàng không được phép rời khỏi trẫm, trẫm không cho phép, không cho phép!!!”
“Hoàng thượng, xin hãy để nô tì ra đi theo làn gió….”
“Không được, không được đi!!!!”
Trên TV đang chiếu cảnh một người đàn ông mặc long bào, tay ôm một giai nhân mặc đồ cổ trang đang ngửa mặt lên trời gầm thét.
Triệu Tiêu cắn khoai tây chiên rắc rắc, quay đầu lại nhìn mẹ Triệu đang khóc tới rối tinh rối mù: “Nương, à không…Mẹ, mẹ có muốn ăn một chút khoai tây chiên không?”
Mẹ Triệu làm ngơ với miếng khoai tây chiên của cô, bà rút khăn tay ra lau nước mũi, rồi hít hít mũi nói: “Làm sao có thể như vậy được chứ, nếu như Nhược Hề chết thì Hoàng Thượng phải làm sao bây giờ, ngài ấy nhất định sẽ vô cùng khổ sở.”
Triệu Tiêu nhịn không được mà mở miệng: “Hoàng đế làm sao mà chết được, hắn ta còn có tam cung lục viện kia mà, mẹ đừng tin vào những điều này….”
“Nhưng mà Hoàng đế chỉ yêu một mình Nhược Hề mà thôi.” Mẹ Triệu liền phản bác lại cô, nói xong bà lại bắt đầu rơi nước mắt.
Triệu Tiêu khẽ cắn môi, đứng lên nói: “Những điều này đều là giả tạo, Hoàng đế căn bản không phải người như vậy, mẹ, con nói cho mẹ biết, vợ của hoàng đế rất nhiều, một người chết đi rồi vẫn còn một người khác tiếp tục thay thế…”
“Bốp!” Đúng lúc này, cửa phòng khách bị mở ra, Triệu Tiêu từ từ quay đầu lại thì nhìn thấy Tống Cẩn đang cười lạnh đứng đó, trong tay cầm một đĩa bánh chẻo.
Mẹ à, Hoàng đế thực sự đến rồi này.
“Dì Triệu, hôm nay mẹ con làm bánh chẻo nên bảo con đưa một chút bánh đến cho mọi người.” Tống Cẩn cười nói.
Rốt cuộc mẹ Triệu đang sầu não đã ngừng rơi nước mắt, sau đó bà tươi cười đón Tống Cẩn vào nhà và nhận lấy đĩa bánh chẻo trong tay anh, đặt vào tủ lạnh rồi nói với Tống Cẩn: “Cảm ơn cháu, thật là khách sáo quá rồi.”
Tổng Cẩn liền cười trả lời: “Không có gì đâu ạ.” Đầu anh hơi cúi xuống, liếc mắt nhìn Triệu Tiêu đang giở vờ không nhìn thấy mình, cất giọng đều đều: “Triệu Tiêu Nhi, hôm qua em để quên sách bài tập trong phòng anh, em tự đến lấy về đi.”
Tống Cẩn thường trực tiếp gọi tên cô, nhưng thỉnh thoảng hay đệm thêm một chữ “Nhi” vào, nghe thân thiết hơn bình thường, khác hẳn với lúc còn ở hậu cung, anh chỉ gọi cô là “Triệu Tiêu”.
Triệu Tiêu bất giác nghĩ rằng, vật hiếm mới là vật quý, trước kia trong hậu cung các nương nương bay đầy trời, lúc đó anh không hề biết quý trọng cô, hiện tại chỉ có mình cô đang tồn tại trước mặt anh, cuối cùng mình đã có cảm giác tồn tại rồi.Bản dịch này chỉ được đăng diễn đàn lê quý đôn.com, nếu như bạn nhìn thấy nó ở các trang web khác chính là hàng coppy không xin phép.
Triệu Tiêu bưng đĩa khoai tây chiên lên, nói với mẹ Triệu: “Mẹ, con đến nhà dì Tống một lát.”
Mẹ Triệu đang ngồi thổn thức trước màn hình TV, căn bản là không nghe thấy lời Triệu Tiêu nói, Triệu Tiêu đi đến chỗ cửa rồi đổi giày, đi theo Tổng Cẩn về nhà họ Tống.
Nhà họ Tống và nhà họ Triệu là hàng xóm đối diện nhau, nhà bên này có việc gọi lớn một chút là nhà bên kia sẽ nghe thấy.
Đi tới nhà họ Tống, mẹ Tống còn đang làm bánh chẻo, Triệu Tiêu liền lên tiếng chào hỏi, sau đó ngứa tay rồi bắt đầu gói bánh, mẹ Tống nhìn cái bánh mà cô làm, nói: “Bánh của Tiêu Nhi được gói lạ mắt quá nhỉ.”
Triệu Tiêu cười, không phải mới đâu, chẳng qua cách gói này là cách gói ở nơi mà cô và Tống Cẩn từng ở thôi.
“Triệu Tiêu, em vào nhanh lên.” Tống Cẩn đứng trước cửa phòng mình, gọi cô.
“Cháu mau đi đi, không chừng bài tập của Tống Cẩn có vấn đề, đang muốn cùng cháu giải quyết đấy.” Mẹ Tống cười thân thiện.
Bài tập có vấn đề, muốn cùng cô giải quyết ư? A ha ha ô hô hô- chuyện này thật không buồn cười chút nào.
Triệu Tiêu đi tới phòng của Tống Cẩn, anh đang nghiêm mặt ngồi trên ghế máy vi tính, tay phải để trên đùi, tay trái tựa tùy ý trên tay vịn của ghế, bây giờ anh đang mặc áo tay ngắn đơn giản cùng quần dài, vậy mà Triệu Tiêu lại nhìn thấy Tống Cẩn là Hoàng đế của Đại Kỳ, mặc bộ long bào trang nghiêm màu vàng sáng chói, ngồi cao cao tại thượng trên long ngai, tay cầm tấu chương.
Sau đó, chân của Triệu Tiêu liền nhũn ra theo bản năng, đứng co quắp trước mặt anh, đợi anh xử lý mình.
Kết quả, Tống Cẩn căn bản không thèm để ý đến cô, anh xoay xoay chiếc ghế xoay lại đưa lưng về phía Triệu Tiêu.
Triệu Tiêu nơm nớp lo sợ, liền gọi một tiếng: “Hoàng Thượng….”
Tống Cẩn vẫn không để ý tới cô như cũ.
Triệu Tiêu gọi thêm tiếng nữa: “Hoàng Thượng….”
Tổng Cẩn chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo cô hãy ngồi xuống.
Lúc Triệu Tiêu đang cân nhắc có nên nói tiếng “Tạ chủ long ân” hay không thì “Vù” một tiếng, Tống Cẩn đã di chuyển đến trước mặt cô, Triệu Tiêu không dám nhìn thẳng mặt rồng, khẩn trương gục đầu xuống.
“Ngẩng đầu lên.” Giọng nói rõ ràng mà lạnh lùng của Tống Cẩn bay tới trên đỉnh đầu của cô.
Triệu Tiêu liền ngẩng đầu lên, sau đó hơi xoay mặt đi, đem má trái được coi là đẹp mắt để chống lại ánh mắt của Tống Cẩn, tim đang nhảy lên nhảy xuống vô cùng vui sướng.
“Cổ em bị lệch sao?” Tống Cẩn lại mở miệng hỏi.
Triệu Tiêu thất bại lắc đầu, sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp đẽ của Tống Cẩn, khuôn mặt này giống với khuôn mặt của hoàng đế Đại Kỳ như đúc, nhưng mà trẻ tuổi hơn, thanh tú, mềm mại, cũng dễ gần hơn trước.
Tổng Cẩn xoay người lại, nhẹ nhàng đặt một bài thi, đề lấy ra trong cuốn “Bài tập khảo nghiệm trước khi thi” lên bàn không một tiếng động, trên mặt giấy là số điểm 17 khiến cho Triệu Tiêu hơi tò mò bèn duỗi thẳng cổ lên nhìn, sau đó phát hiện bài thi này chính là của cô.
Mẫu bài thi toán học ở sơ trung, trừ phần đề thi và phần chỗ trống để làm bài ra thì còn lại đều để trống, nhưng phía dưới chỗ ghi bài giải chỉ viết một chữ “Giải”, nhưng cũng chỉ có 1 chữ “Giải” mà thôi.
Cho nên số điểm 17 này là do chép lại đề cùng với chọn đề mà đạt được, Triệu Tiêu nhìn bài thi của chính mình, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên: “Hoàng Thượng, so với lần trước thì em tiến bộ được hai điểm đấy..”
Nhưng đối với 2 điểm tiến bộ này của cô thì Triệu Tống không hề khen ngợi mà lại khiêu khích: “Triệu Tiêu, em tự mình nghĩ lại đi, thành tích này giống y như hồi ban hai (sơ nhị) vậy.”
Triệu Tiêu xấu hổ cúi đầu xuống, sau đó nghĩ đến mẩu quảng cáo mà hôm nay cô nhìn thấy trên TV, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hưng phấn, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tống Cẩn, trong mắt hiện lên tia chờ mong: “Anh thấy trường dạy nấu ăn Đông Phương như thế nào?”
Khóe miệng Tổng Cẩn hơi run rẩy…
“Còn một trường nữa…” Triệu Tiêu liền nhớ lại, “Trường kỹ thuật Bắc Đại, là trường kỹ thuật chuyên ngành về máy tính hàng đầu, bao luôn cả công việc, học phí chỉ cần 9999 đồng…Anh cảm thấy như thế nào?”
Đuôi mắt của Tống Cẩn nhếch lên, sau đó đem cuốn “Bài tập khảo nghiệm trước khi thi” ném cho cô: “Mỗi ngày em phải làm mười trang, sau đó anh sẽ kiểm tra.”
Triệu Tiêu ôm cuốn sách Tống Cẩn ném cho cô, thiếu chút nữa muốn khóc: “Hoàng Thượng à, các giáo viên đã cho bài tập rất nhiều rồi.”
Rõ ràng là Tống Cẩn không muốn tiếp tục chú ý tới cô nữa, vung tay xuống: “Làm tiếp đi….”
Triệu Tiêu không thể phản bác được, chỉ có thể ôm sách, nhẹ nhàng nói một câu: “Vậy…vậy…Nô tì xin phép được cáo lui trước.”
11 giờ đêm, Triệu Tiêu vẫn còn ngồi trên bàn học để kháng chiến trường kỳ với cuốn “Bài tập khảo nghiệm trước khi thi”, cô lật đến tờ sau cùng, đáp án nằm ở trang sau đã sớm bị Tống Cẩn xé trước.
Triệu Tiêu xoa xoa đôi mắt phát đau của mình, nếu lúc này còn đang ở Đại Kỳ thì cô đã sớm được hai cung nữ Tiểu Lan và Tiểu Lục hầu hạ đi ngủ rồi.
Thật ra Tống Cẩn nói không sai, tất nhiên là cô phải thi cùng với anh vào chung một trường rồi, cô không thể tách rời anh được, ở cái nơi xa lạ này, nếu rời khỏi anh thì cô sẽ không thể tự mình bước đi, cho dù cô đã ở đây được hai năm đi nữa.
Không công bằng, không hề công bằng tý nào, rõ ràng là cùng nhau đi đến nơi này, vậy mà Tống Cẩn lại tốt hơn cô nhiều lắm, tuy lúc vừa mới bắt đầu anh đã nếm mùi thất bại, chỉ có điều lúc kiểm tra Tống Cẩn cũng đã đạt được hơn 80 điểm, còn cô được hơn mười điểm, lúc anh đạt 90 điểm, cô vẫn chỉ hơn mười điểm, sự tiến bộ của cô chính là đạt khoảng hơn ha mươi hay ba mươi điểm mà thôi.
Triệu Tiêu bi ai vùi đầu vào trong chăn, căn bản là không ai có thể hiểu được sự bi ai này của cô, cô vốn tưởng rằng Tống Cẩn cũng có thể giải bài cho cô, ai ngờ anh lại mắng cô ngu ngốc.
Bao nhiêu số nguyên tố có hai chữ số, phương trình giải năm lần, axit sunfuric, clo hidric, axit amin, khí hydro, heli, liti, berylin, boron, cacbon, mạch điện trở tăng tốc độ, còn có mỗi ngày phải niệm “how are you”, những thứ này là cái mật mã quỷ quái gì vậy?
How are you?
Fine.
Fine cái đầu á, very bad được không?