Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 32: Chương 32: Chương 31




Editor: Preiya

Cố Nhất Minh gọi đầy một bàn đầy những món điểm tâm ăn vặt, Triệu Tiêu ngẩng đầu lên nói “Cám ơn” với cậu, sau đó bắt đầu nâng đũa lên, cậu nhìn cô đang cắn một trái chuối thì thỏa mãn vô cùng, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ăn ngon không?”

Triệu Tiêu gật đầu: “Ăn ngon lắm.”

Cố Nhất Minh sửng sốt một chút, khóe miệng Triệu Tiêu đang dính một chút mỡ, đột nhiên cảm xúc trong lòng cậu bắt đầu dâng tràn, cậu đưa tay qua chạm vào khóe miệng của cô, sau đó bình thản mở miệng nói: “Ăn tới quên trời đất rồi à, không biết ăn thế nào mà lại thành bộ dạng này nữa.” Nói xong, cậu dùng sức lau đi vết mỡ trên khóe miệng của cô.

Triệu Tiêu trừng mắt nhìn Cố Nhất Minh: “To gan!”

Cố Nhất Minh thu tay về, lúc vừa mới lau miệng cho Triệu Tiêu xong, trên tay cậu có dính một chút nước bọt của cô, nhất thời tâm hồn lại bay bổng, cậu nhìn cô rồi nở một nụ cười rực rỡ: “Cậu nói ai to gan cơ?”

Triệu Tiêu cong môi: “Về sau đừng tùy tiện động tay động chân nữa, tôi không thích như vậy.”

Cố Nhất Minh không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng: “Người đã đi rồi, còn thủ thân như ngọc làm cái gì nữa?”

Triệu Tiêu nghiêm mặt: “Cậu nói bậy bạ cái gì đó?”

Đột nhiên Cố Nhất Minh sững người, cậu vô cùng hối hận về lời nói ra miệng của mình khi nãy, thủ thân như ngọc ư? Lời như vậy mà cậu cũng nói ra được, bèn ho khan một tiếng, đẩy phần chuối của mình tới trước mặt Triệu Tiêu: “Ăn nhiều một chút đi.”

Triệu Tiêu im lặng buông đũa xuống: “No rồi.”

“No rồi sao?” Cố Nhất Minh ngẩng đầu lên, “Chỉ mới như vậy mà đã no rồi sao?”

Triệu Tiêu: “Sao lại có thể không no chứ?”

Cố Nhất Minh: “Được rồi, chúng ta về thôi.”

Triệu Tiêu cầm lấy sách vở đứng lên bên cạnh Cố Nhất Minh, Cố Nhất Minh đi trước mở cửa ra, lúc đi ra khỏi tiệm, cậu đột nhiên mở miệng hỏi Triệu Tiêu: “Tống Cẩn ra nước ngoài thật à?”

Triệu Tiêu: “….”

Cố Nhất Minh nhún vai: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Buổi tối không ngủ được, Triệu Tiêu quyết định lấy từ vựng tiếng Anh ra học, cô nhẹ nhàng bò từ trên giường xuống, sau đó cầm lấy cây đèn pin đặt bên cạnh gối rồi lần mò đi tới phòng vệ sinh.

Ngồi xổm trong toilet, tay cầm đèn pin, Triệu Tiêu bắt đầu niệm từ vựng trong im lặng, được một lát, cô lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nước mắt to như hạt đậu liền rơi xuống trang sách, thừa dịp nó còn chưa lan ra, cô bèn nhanh tay lau đi hết, sau đó bắt đầu tập trung niệm từ vựng.

Nếu như Tống Cẩn trở về, cô nhất định sẽ nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa.

Nếu như anh không trở về, cô lại càng phải học tập thật giỏi.

Cô rất muốn giống với những người phụ nữ ở nơi này, học xong đại học sẽ đi tìm một công việc tốt, rồi lại đi tìm một người đàn ông tốt, cô đã không cần quan tâm đến chuyện mình có còn là phi tần của ai đó không nữa rồi, anh đã đi, cô cũng không cần anh nữa. Thật ra ở lại đây cũng tốt, có ba Triệu mẹ Triệu, còn có nước ngọt có ga uống rất ngon, Triệu Tiêu vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cô mới không thèm để ý tới chuyện người anh lựa chọn là Cố Ấu Dung đâu.

Đột nhiên có một tiếng hét thất thanh vang lên, Triệu Tiêu ngẩng đầu, người bạn cùng phòng nửa đêm đi toilet oán giận nói: “Triệu Tiêu, cậu có bệnh à, nửa đêm còn ngồi trong nhà cầu, suýt nữa là bị cậu hù chết rồi.” Nói xong, cô ấy còn lấy tay vỗ vỗ ngực.

Triệu Tiêu nhẹ giọng nói “Thật xin lỗi”, sau đó đứng lên rồi bò lên trên giường, chuẩn bị đi ngủ.

Lúc trước Tống Cẩn còn ở đây, Triệu Tiêu cũng không thấy sợ người ở nơi này, cho dù có chuyện có gì xảy ra đi nữa thì cũng sẽ có người để cô dựa vào, Tống Cẩn đã đi rồi, mối quan hệ của cô với các bạn cùng phòng từ dè dặt đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

Sợ đắc tội với Người, sợ Người không thích mình, càng sợ mình bị Người xa lánh, ghét bỏ.

Giống như bị rắn cắn một lần thì ba năm sợ dây thừng, mặc kệ là cô có chịu thừa nhận hay không thì việc Tống Cẩn không dẫn cô đi đã để lại trong lòng cô một nỗi ám ảnh rất lớn, tuy rằng lúc trước không được sủng ái nhưng cô thật sự không biết là mình thua kém Cố Ấu Dung ở chỗ nào, mà lúc này đây, bởi vì thua rất thảm nên cô đã có chút tự ti rồi.

Triệu Tiêu ngày càng siêng năng học tập, điều này khiến cho ba Triệu và mẹ Triệu có cảm giác rằng cô đang thay đổi, vào tối thứ 7, mẹ Triệu cố ý hầm cho cô một chén canh bổ, sau đó bà bưng lên cho Triệu Tiêu đang vùi đầu làm bài tập.

Triệu Tiêu chợt ngẩng đầu lên: “Mẹ…”

Mẹ Triệu liền thở dài, rồi xoa đầu cô: “Nhà chúng ta hy vọng con có thể ăn học thành tài, hy vọng con luôn vui vẻ, Tiêu Tiêu à, không nên ép buộc bản thân như vậy, nếu như thi không đậu đại học thì ba mẹ sẽ nuôi con cả đời.”

Triệu Tiêu cảm thấy mũi mình cay cay, sau đó gật đầu một cái.

Mẹ Triệu vỗ vỗ vai cô: “Nhân lúc còn nóng này, con mau ăn đi.”

“Được ạ.” Triệu Tiêu cầm đũa lên, đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện, liền quay sang hỏi mẹ Triệu: “Sao đã lâu rồi con chưa nhìn thấy bác Tống và dì Tống vậy ạ?”

“Bọn họ ra ngoài du lịch giải sầu rồi.” Mẹ Triệu nhìn Triệu Tiêu: “Có lẽ vài ngày nữa sẽ trở về thôi.”

Triệu Tiêu “dạ” một tiếng, trong lòng cô khó chịu vô cùng, không biết đây là loại cảm xúc gì nữa.

Triệu Tiêu lqd không biết Tống Cẩn sẽ trở về đây bằng cách nào, ngay cả thân thể của Tiểu Tống anh cũng lấy đi luôn sao? Trong lòng cô vô cùng xấu hổ với ba Tống và mẹ Tống, giống như việc anh dẫn cô đến vườn trái cây để trộm đào, kết quả là bị người ta phát hiện, đột nhiên anh chạy mất, để lại một mình cô phải đối mặt với biết bao tình huống khó xử này.

Trước ngày thi, trường học sẽ tỏ chức một buổi lễ tuyên thệ trước khi xuất quân, vì để cổ vũ cho học sinh nên sau khi thầy hiệu trưởng lên phát biểu xong sẽ mời Cố Nhất Minh- người đại diện cho toàn thể học sinh lên phát biểu, Triệu Tiệu ngồi bên dưới nhìn Cố Nhất Minh trên bục, đột nhiên cô rất muốn cười.

Cố Nhất Minh nói một câu, ở bên dưới đều lắng nghe chăm chú, sau khi kết thúc, cậu nhìn về phía Triệu Tiêu rồi tiếp tục nói: “Khi đứng ở chỗ này, tôi muốn gửi lời động viên đến người bạn thân nhất của tôi.” Nói xong, cậu ngừng lại một chút và hô to: “Triệu Tiêu, cố lên.”

Mặt Triệu Tiêu liền đỏ lên, cô vội vàng cúi đầu xuống, sau khi cúi đầu thì khóe miệng không nhịn được mà cong lên, dám nói như vậy trước mặt mọi người, thật là xấu hổ chết đi được. Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.com, nếu như bạn nhìn thấy nó ở các trang web chính là hàng coppy không xin phép.

“Triệu Tiêu, cố lên!” Không biết có phải là do Triệu Tiêu cố lên quá sức hay không, cách ngày thi tốt nghiệp còn năm ngày, cô đã bị cảm, sau đó thì phát sốt, lúc ban ngày, cô nằm ở bệnh viện truyền nước, trong lòng vô cùng sốt ruột, còn đôi mắt thì đỏ bừng.

Buổi tối trước ngày thi, cơn sốt cao của cô rốt cuộc đã đi mất, nhưng ngày thứ hai cô lại bị thổ tả.

Lúc từ trường thì đi ra, nước mắt của Triệu Tiêu liền rơi xuống, ba Triệu và mẹ Triệu nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô: “Không sao không sao, thi không đậu cũng không sao đâu, đừng khóc nữa.”

Thành tích thi được công bố, thành tích của Triệu Tiêu cao hơn điểm dự kiến 10 điểm, so với điểm thi thử kém hơn 100 điểm, tra xong thành tích ngày hôm đó, Triệu Tiêu nằm trên giường ngủ hơn mười tiếng, mãi cho đến khi Cố Nhất Minh gọi tới.

Cố Nhất Minh dẫn cô đi hát, nói là tụ tập bạn bè nên cưỡng chế kéo cô tới quán KTV, Triệu Tiêu nhìn căn phòng trống trơn, sau đó hỏi Cố Nhất Minh: “Bạn bè của cậu đâu?”

“Họ thất hẹn cả rồi.” Cố Nhất Minh thuận tiện tìm đại một lý do nào đó rồi đi đến chọn bài hát, cậu ngẩng đầu hỏi Triệu Tiêu: “Cùng hát chung một bài đi.”

Triệu Tiêu: “Hát bài gì?”

Cố Nhất Minh nói không hề do dự: “Mua bán tình yêu.”

Triệu Tiêu cười: “Cậu học hát bài đó khi nào thế?”

Cố Nhất Minh khinh khỉnh: “Bài này mà cũng cần phải học sao?”

Chọn bài “Mua bán tình yêu” xong, Triệu Tiêu dùng hết sức mình để xả nỗi oán hận về kỳ thi, Cố Nhất Minh bèn dùng micro gõ lên đầu cô một cái: “Thật đúng là một con heo nhỏ ngu ngốc.”

Triệu Tiêu xoa nhẹ đầu mình, ủy khuất cắn chặt môi.

Cố Nhất Minh kéo Triệu Tiêu cùng ngồi xuống ghế sô pha rồi chọn thêm mấy bài nữa, từ “Thủy thủ” cho đến “Ánh mặt trời trong mưa gió”, cuối cùng còn hát thêm bài “Cô gái tung cánh bay”.

Lúc cậu hát đến câu “Khi tôi còn là một cô gái ngây thơ…”, rốt cuộc Triệu Tiêu đã cười ra tiếng, Cố Nhất Minh vui mừng nhìn cô rồi tiếp tục hát: “See me fly, I’m to fly up high, không thể chỉ luôn ỷ lại vào sự ủng hộ của người khác, Belive me I can fly, I’m singging in the sky, cho dù có bị gió mưa bao trùm thì tôi cũng không sợ…” Cố Nhất Minh vươn tay ra với Triệu Tiêu, cô do dự một lát rồi đặt tay trong lòng bàn tay cậu.

Cố Nhất Minh đưa Triệu Tiêu đến dưới nhà, lúc cậu định rời đi, đột nhiên chợt mở miệng: “Ngày mai tôi lại tới tìm cậu.”

“Có chuyện gì sao?”

Cố Nhất Minh : “Chỉ cần được ở cùng cậu, dù là nơi nào tôi cũng tình nguyện.”

Triệu Tiêu liền nhắc nhở Cố Nhất Minh: “Cậu thi được gần 700 điểm, tôi ngay cả 400 điểm còn không có, có trường nào lại chấp nhận sự chênh lệch lớn như vậy không hả?”

Cố Nhất Minh suy nghĩ một lát: “Để tôi nghĩ xem, nếu như tôi học ở trường đại học S, hay cậu đi học ở học viện thuộc đại học S đi, hai ngôi trường này rất gần nhau…”

“Cậu đi chết đi.” Triệu Tiêu xoay người rời đi.

Ăn cơm tối xong, Triệu Tiêu suy nghĩ thật lâu rồi mới nói với ba Triệu: “Ba, con muốn đi học lại.”

Ba Triệu buông tờ báo xuống và đưa mắt nhìn mẹ Triệu: “Tiêu Tiêu à, học lại rất vất vả đấy.”

Triệu Tiêu nhỏ giọng giải thích: “Con muốn thi vào một ngôi trường nào tốt một chút…”

Ba Triệu và mẹ Triệu lại nhìn nhau lần nữa: “Ba mẹ ủng hộ quyết định của con.”

Học kỳ mới bắt đầu, Triệu Tiêu trở thành một học sinh học lại, trường đại học của Cố Nhất Minh còn chưa khai giảng, lúc buổi học buổi tối của Triệu Tiêu kết thúc, cô đã nhìn thấy Cố Nhất Minh đang dựa trên chiếc xe đạp, ngồi bên cạnh trường học chờ cô.

Triệu Tiêu leo lên xe của Cố Nhất Minh: “Hôm nay tôi muốn ăn sủi cảo của quán chỗ góc đường kia.”

“Được rồi.” Cố Nhất Minh chạy nhanh hơn một chút, Triệu Tiêu nghiêng người tới trước, hai tay níu chặt lấy góc áo của cậu.

Cố Nhất Minh ngồi phía trước cười nói: “Triệu Tiêu à, hôm nay thấy sao rồi?”

Triệu Tiêu vui vẻ nói với Cố Nhất Minh: “Hôm nay tôi đã làm một bài kiểm tra môn Toán, làm xong hết còn học thêm 30 từ tiếng Anh nữa.”

“Woa, không tệ không tệ.” Cố Nhất Minh càng cười lớn tiếng hơn, cậu đạp mạnh bàn đạp, nghênh người đón cơn gió lạnh của đầu tháng 9, vừa nhẹ nhàng lại vừa thoải mái.

Ở trường học, Triệu Tiêu có tiếng là người học tập như điên, trong ngôi trường này, sự thông minh trời phú còn mạnh hơn cả sự chăm chỉ, giống như Triệu Tiêu dù có tiếng là chăm chỉ, nhưng trong mỗi cuộc thi cô chỉ được cái tiếng, mọi người đều gọi Triệu Tiêu là “Kẻ cuồng học”, đúng là cô không đủ thông minh, nhưng bây giờ thành tích học tập đã thuộc loại trung bình, hợp lại chính là do thái độ học tập mà có.

Hiện tại, ngồi chung bàn với Triệu Tiêu là một nữ sinh có thành tích không khá hơn cô là bao, mỗi lần thấy cô làm bài tập là cô ta lại không nhịn được mà cảm khái một câu: “Nếu như tôi chăm chỉ bằng một nửa cậu thì chắc chắn là tôi đã thi đậu vào trường đại học S rồi.”

Triệu Tiêu không nói gì, nhưng trong lòng đang có một bầy thảo nê mã chạy qua.

Cố Nhất Minh ba ngày hai bữa lại chạy về trường cũ, cậu sẽ giải đề cho cô, sau đó lại mời cô đi ăn khuya, hoặc là chỉ đơn thuần tới thăm cô.

Một năm học lại này đúng là rất gian nan, chính là phải trải qua cuộc sống học tập không có ánh mặt trời của học sinh cấp ba, mỗi ngày còn phải chịu đựng áp lực tâm lý trước khi thi, mãi cho đến trước ngày thi tốt nghiệp trung học hai ngày, Cố Nhất Minh mới lái hẳn một chiếc ô tô màu trắng tới tìm cô.

Triệu Tiêu ngồi trong của Cố Nhất Minh và sờ soạng chỗ tay lái màu đen.

Cố Nhất Minh nhướng mày cười: “Chờ cậu thi tốt nghiệp trung học xong, tôi sẽ dạy cậu lái xe.”

Triệu Tiêu cũng cười: “Được.”

Học kỳ trước Cố Nhất Minh đã dạy cho cô đi xe đạp, hiện tại cô đã có thể tự đi xe đạp về nhà, Triệu Tiêu đánh giá cái xe này một chút, còn nhanh hơn cả con Huyết Bảo Mã nữa, nếu như biết chạy thì sẽ oách lắm đây.

Trước khi Triệu Tiêu xuống xe, đột nhiên Cố Nhất Minh giữ chặt cô lại: “Tiêu Tiêu, nếu như tôi nói đáp án đề thi cho cậu biết thì cậu có dám xem không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.