Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 56: Chương 56: Chương 55 Chuyện nhộn nhạo nhỏ




Editor: Preiya

“You are my first crush…”

“Cho tới bây giờ đều là em.”

Triệu Tiêu có chút không thể tin được, cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, dưới ánh sao trời, đôi mắt cô còn sáng lấp lánh hơn các vì sao trên đỉnh đầu, giống như những viên kim cương hoa lệ.

Gió đêm ngày càng mạnh, Tống Cẩn thay Triệu Tiêu vén những sợi tóc đã bị gió đêm thổi loạn, sau đó anh ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta về trước đi.”

Bầu không khí rất tuyệt, giọng điệu khi nói chuyện cũng đã thay đổi. Triệu Tiêu cảm thấy lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi, trong lòng lại càng vui mừng, cô cũng không biết mình đang vui vì cái gì nữa, nhưng thật sự rất vui, cho tới bây giờ, cô vẫn cực kỳ thích nghe “Lời ngon tiếng ngọt” của Tống Cẩn, mặc dù lúc nói những lời này, bộ dáng của anh rất hung dữ, nhưng thật sự dễ nghe vô cùng.

Triệu Tiêu cảm thấy bản thân mình cũng nên làm chút gì đó, nếu không thì sẽ phụ lòng hoàng ân mất, cũng phụ lòng luôn cả đêm trắng sáng ngời đêm nay nữa. Suy nghĩ xong, cô mạo muội đặt tay lên cánh tay Tống Cẩn, sau đó ngửa đầu kiễng mũi chân hôn lên môi anh.

Thời gian trước, mỗi lần Tống Cẩn giám sát cô viết từ đơn tiếng Anh, nếu như cô viết đúng thì anh sẽ thưởng cho cô một nụ hôn, nếu như cô viết sai thì anh sẽ phạt cô phải hôn mình, cứ như vậy mà phát huy hình thức huấn luyện vừa kết hợp học tập vừa kết hợp tán tỉnh, Triệu Tiêu không chỉ tiến bộ về phương diện Anh văn mà còn về cả phương diện kỹ thuật hôn môi cũng phát triển vượt bậc. Lúc hôn nhau, cô còn biết liếm, hút, mút.. rành rọt kỹ xảo, hơn nữa còn có thể kéo dài thời gian hôn nhau, trước kia cô và Tống Cẩn chỉ hôn môi vài phút là cô phải rời khỏi môi anh để hít thở không khí, bây giờ cô không chỉ có thể biết điều chỉnh hơi thở, còn có thể vừa hôn môi vừa làm chuyện khác.

Ví dụ như vào tuần trước, cô và Tống Cẩn lqd ngồi trên sô pha cùng xem một bộ phim cẩu huyết, nhưng hai người lại hôn nhau đến tận khi bộ phim kết thúc, nhưng thời lượng quảng cáo trong phim cẩu huyết lại đặc biệt nhiều, cho nên tổng thời gian chiếu phim còn được cộng thêm 20 phút quảng cáo, tức là họ hôn nhau hơn một giờ đồng hồ mà không cần hít thở.

Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu đang nhón chân vô cùng vất vả, anh đặt tay lên mông cô, dùng một tay đẩy người cô lên tựa vào người mình.

Triệu Tiêu thuần thục vắt hai chân lên lưng Tống Cẩn, rồi cô uốn đầu lưỡi lên vẽ vòng tròn trong miệng anh, một vòng rồi lại một vòng.

Tống Cẩn đáp lại nụ hôn của Triệu Tiêu, sau đó anh đặt cô lên bệ cửa sổ, ánh trăng trêu ngươi, đôi mắt trong suốt của anh lóe sáng, anh dùng môi lau đi chất lỏng chảy xuống nơi khóe môi cô, rồi dùng lại duỗi đầu lưỡi ra liếm hết, Triệu Tiêu bèn thừa dịp quấn lấy đầu lưỡi anh.

Đầu lưỡi đẩy đi rồi đẩy lại, thật sự có chút nhàm chán, nhưng cảnh vui thì người vui, cho dù có làm chuyện nhàm chán đi nữa thì đối luận theo tính cách của Tống Cẩn mà nói, anh vẫn sẽ dằn lòng lại và tiếp tục làm, hơn nữa cảm giác cũng rất tốt, nếu dùng cách thì nói của nơi này thì chính là rất high!

Lúc Tống Cẩn đưa Triệu Tiêu đến trước cửa trường học, anh đột nhiên nói 1 câu: “Bây giờ trở về sẽ quấy rầy đến bạn cùng phòng của em, như vậy không tốt.”

Triệu Tiêu cảm thấy Tống Cẩn nói rất có lý, bèn gật đầu, quay sang hỏi anh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Ở đây có một loại văn hóa gọi là đi thuê phòng, Tống Cẩn quay đầu xe lại và dẫn Triệu Tiêu đến một khách sạn trong nội thành.

Có một số việc, chỉ biết là càng ngày càng ăn ý, giống như kỹ thuật hôn môi của Triệu Tiêu càng lúc càng nhuần nhuyễn.

Hiện tại, Triệu Tiêu có thể thành thạo đem nhét tiểu Hoàng đế vào trong túi nhỏ rồi.

Lúc mặc áo mưa cho tiểu Hoàng đế, Triệu Tiêu hỏi Tống Cẩn: “Như vậy có thoải mái hơn không?”

Tống Cẩn thành thật lắc đầu: “Không thoải mái chút nào.”

Sau đó Tống Cẩn lại hỏi Triệu Tiêu: “Em thì sao, có cảm thấy khác gì so với lúc trước không?”

Triệu Tiêu: “Thật ra em đã quên cảm giác lúc trước là cái gì rồi.”

Tống Cẩn: “…” Thật ra anh nên sớm nghĩ tới mới đúng chứ.

Sau khi kết thúc, cả hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm, chiếc chăn bị đè xuống dưới hai chân, chỉ tiếc là chân của Triệu Tiêu chỉ dài đến cẳng chân của Tống Cẩn.

“Hoàng Thượng cao bao nhiêu?” Triệu Tiêu ghé vào trong ngực Tống Cẩn, hỏi.

Tống Cẩn suy nghĩ một chút: “Hồi cấp ba trẫm có kiểm tra sức khỏe và chiều cao một lần, lúc đó cao hơn 1m8.”

Lúc Tống Cẩn còn học cấp chung lớp với Cố Nhất Minh, bởi vì các phương diện của hai người đều rất giống nhau, cho nên người này thường bị mang ra so sánh với người kia, tuy rằng Tống Cẩn không hề để ý tới chuyện này, nhưng lần kiểm tra chiều cao và sức khỏe đó, anh cố ý mang thật nhiều đôi vớ để cao hơn Cố Nhất Minh một gang tay.

Nhớ lại chuyện này, Tống Cẩn cười rộ lên, sau đó anh đè Triệu Tiêu xuống bên dưới mình, nhẹ nhàng mở miệng: “Tiêu Nhi hỏi chuyện này để làm gì?”

Triệu Tiêu: “Bởi vì Cố Nhất Minh nói Người không cao đến 1m8…”

Tống Cẩn có chút tức giận, anh vỗ mông Triệu Tiêu một cái: “Toàn nói vô căn cứ thôi.” Thật ra càng tức giận, anh càng cảm thấy cô và Cố Nhất Minh rất giống nhau, huống chi đối phương còn đang trong tình trạng hổ rình mồi.

Tống Cẩn lqd đặt tay sau lưng Triệu Tiêu, nghĩ một lát rồi nói: “Tiêu Nhi, Cố Nhất Minh cũng có bạn gái rồi, em sẽ bị ghen tỵ đó biết chưa? Trẫm biết hai người là bạn tốt, trẫm rất tin tưởng em, nhưng bạn gái của Cố Nhất Minh sẽ không hiểu được điều đó đâu.”

Lời của Tống Cẩn vừa hào phóng vừa có lý, Triệu Tiêu khẽ “Dạ một tiếng,có chút phiền muộn nhéo nhéo viên thịt trên người anh.

Tống Cẩn đè lại tay cô: “Hơi đau.”

Triệu Tiêu ngước mắt nhìn anh: “Hoàng Thượng…”

Tống Cẩn: “Nói…”

Triệu Tiêu: “Em còn thiếu Cố Nhất Minh rất nhiều tiền…”

Trong lòng Tống Cẩn đã đoán được số tiền này cô thiếu khi nào, nhưng anh lại giả vờ như không biết gì cả: “Tiền gì? Sao Tiêu Nhi lại thiếu tiền Cố Nhất Minh?”

Triệu Tiêu khẽ thì thầm hết mọi chuyện về chuyến du lịch xuất ngoại hồi cấp ba cho anh nghe. Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.com, nếu bạn nhìn thấy nó ở các trang web khác chính là hàng coppy không xin phép.

Đúng là chuyến du lịch xuất ngoại này khiến cho trong lòng Tống Cẩn không thoải mái, nhưng đây là lỗi của anh, là do anh đã đưa cho Cố Nhất Minh một cơ hội tốt như vậy, anh vuốt tóc Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi tổng cộng đã thiếu bao nhiêu tiền ?”

Triệu Tiêu xấu hổ viết ra con số vào lòng bàn tay Tống Cẩn: “Đại khái là bao nhiêu đây.”

Tống Cẩn cúi đầu thở dài một hơi: “Còn thiếu chuyện gì nữa không?”

Triệu Tiêu vội vàng lắc đầu: “Không có…”

Tống Cẩn đặt tay lên gáy cô: “Ngày khác trẫm sẽ giúp em trả nợ.”

Triệu Tiêu sờ sờ ngực Tống Cẩn, khẽ nói: “Đồ của em chính là của Hoàng Thượng…”

“Ý của Tiêu Nhi là em thiếu trẫm cũng không sao, đúng vậy không?” Tống Cẩn lại thở dài một hơi, sau đó mở miệng: “Ngày mai trẫm phải đi trả nợ cho bản thân mình thôi.”

Triệu Tiêu cọ cọ trong lòng Tống Cẩn: “Hoàng Thượng thật tốt.”

Tống Cẩn nhân cơ hội giáo dục: “Về sau Tiêu Nhi không được như vậy nữa, có đôi khi mình vay tiền người ta tức là phải trả món nợ ân tình đấy, biết chưa?”

Triệu Tiêu nặng nề gật đầu: “Biết rồi.”

Tống Cẩn: “Đã nhớ kỹ chưa đấy?”

Triệu Tiêu lại gật đầu: “Nhớ kỹ rồi.”

“Ngoan.” Người đàn ông đã ăn uống no đủ thì rất dễ bị thuyết phục, nhất là Tống Cẩn, anh còn dịu dàng nhéo má cô một cái: “Ngày mai em hẹn Cố Nhất Minh đi, trẫm và em cùng mang tiền đi trả cho cậu ta.”

Ngày hôm sau, Tống Cẩn để Triệu Tiêu gọi điện thoại cho Cố Nhất Minh, còn mình thì đứng xem, anh nắm chặt chiếc thẻ ATM trong tay, còn vỗ vào nó hai lần.

Triệu Tiêu nói với Cố Nhất Minh: “Nhất Minh, chúng ta gặp nhau đi.”

Cố Nhất Minh vừa mới bắt đầu còn ra vẻ: “Tiêu Tiêu, gần đây tôi hơi bận một chút.”

Triệu Tiêu: “Tôi có chuyện muốn nói…”

Sau đó Cố Nhất Minh không còn ra giá nữa: “Vậy thì quán trà đạo Di Nhị ở chỗ quảng trường Thế Kỷ nhé, tôi sẽ chờ cậu ở đó..”

Triệu Tiêu đặt điện thoại xuống rồi nhìn Tống Cẩn: “Đã gọi xong rồi.”

Tống Cẩn lqd hài lòng gật đầu, sau đó anh ôm eo Triệu Tiêu cùng nhau rời khỏi khách sạn, lúc rời đi còn quay đầu nhìn lại chiếc ga giường đã nhăn nhúm thành một mớ hỗn độn, anh dùng sức ôm chặt lấy cô vào lòng mình, thật ra thì cảm giác cũng không tệ lắm.

“Hoàng Thượng, chúng ta đi đâu đây?” Triệu Tiêu ngồi lên xe Tống Cẩn, cô không biết rõ đường đi cho lắm, bèn mở miệng hỏi anh.

Tống Cẩn vừa lái xe vừa trả lời cô: “Trước khi trả tiền thì phải đi lấy tiền đã chứ.”

Hôm nay Cố Nhất Minh rất vui, trước khi ra cửa cậu còn cạo râu cho thật sạch, vừa nhìn gương cạo vừa hát, kết quả bởi vì cạo quá kỹ nên đã không cẩn thận để lại một vết xước nhỏ.

Trước khi ra khỏi cửa. Cố Nhất Minh sờ sờ vết thương, lúc cậu ra khỏi xe, theo bản năng lại nhìn vào gương soi một chút, đối với bản thân mình trong gương, cậu thật sự nghĩ là mắt nhìn của Triệu Tiêu không hề tốt một chút nào.

Thật ra cảm giác cố chấp khi thích một người chính là như vậy, nếu như người đó không xem trọng bản thân mình thì sẽ oán trách mắt nhìn của cô ấy không tốt, cũng không thể oán trách mắt nhìn của bản thân có vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.