Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 58: Chương 58: Chương 57 Chuyện nhộn nhạo nhỏ




Editor: Preiya

Lúc Triệu Tiêu đi đến ký túc xá nghiên cứu sinh để tìm Tống Cẩn, vừa đúng lúc cô gặp được Cố Nhất Minh đang đưa bạn gái trở về ký túc xá. Vị bạn gái hiện tại này của cậu là người của lần thứ ba yêu đương, khoa mỹ thuật đại học S toàn là những sinh viên tài năng, người đẹp mà vẽ tranh cũng đẹp. đứng bên cạnh Cố Nhất Minh trông vô cùng xứng đôi.

Khi Triệu Tiêu nhìn thấy Cố Nhất Minh, tâm trạng của cô vẫn còn hơi kích động một chút, bèn cong môi chào hỏi với cậu: “Nhất Minh.”

Kết quả là Cố Nhất Minh chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng ôm bạn gái rời đi.

Triệu Tiêu đứng lẻ loi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường đại học S, trong lòng cũng không rõ là tư vị gì, vừa xấu hổ, nhưng đau lòng khổ sở còn nhiều hơn. Trong đầu cô lại nhớ tới tin nhắn mà Cố Nhất Minh gửi tới ngày đó “Tiêu Tiêu, chúng ta hãy xem như là chưa từng quen biết nhau nhé.”

Nhìn mà xem, tuy giọng điệu rất thân thiết nhưng đã vạch ra rõ giới hạn với cô, Triệu Tiêu đứng dưới nắng một hồi, sau đó đi đến khu ký túc xá của Tống Cẩn, rõ ràng là chưa đi được vài bước nhưng cô lại cảm thấy hai chân mình cứng ngắc, cả ngón tay và ngón chân đều tê dại.

Ngày hôm qua, ông chủ cửa hàng trang trí nội thất Cố Nhất Minh đã giới thiệu cho cô gọi tới, nói rằng bạn họ không có thảm trải sàn và đèn trang trí cô muốn.

Lúc nhận điện thoại, Triệu Tiêu còn tưởng mình nghe nhầm: “Tạm thời tôi cũng không gấp, có thể đợi được.” Sau đó cô lại nghe thấy ông chủ ở đầu dây bên kia ấp úng nói cái gì đó cô không nghe rõ, đột nhiên cô hiểu được đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cô bèn nói nhanh một câu “Không sao” rồi cúp điện thoại.

Tống Cẩn lqd không hề hài lòng với biểu hiện mấy ngày nay của Triệu Tiêu: “Mỗi ngày đều ngẩn người, người không biết chuyện sẽ tưởng em vừa mới thất tình đấy.”

Tống Cẩn dùng từ thất tình với Triệu Tiêu, điều này khiến cô rất lúng túng, cô nằm sấp nghiêng mặt nhìn Tống Cẩn đang nghiêm mặt làm việc, sau đó anh đứng dậy ở phía sau cô: “Nếu rãnh rỗi chán rồi thì buổi tối….Đi ăn lẩu đi.”

Triệu Tiêu cảm động quay sang: “Hoàng Thượng…”

Tống Cẩn vỗ vỗ đầu cô: “Thật đúng là không có tiền đồ.”

Giữa hè tháng tám, máy lạnh trong quán lẩu Con Dê Béo mở rất mạnh, Tống Cẩn chọn một cái lẩu uyên ương xong bèn cầm lấy thực đơn đưa cho Triệu Tiêu: “Muốn ăn cái gì thì tự chọn đi.”

Triệu Tiêu cầm lấy cây bút đen lên, nghiêm túc đánh dấu chọn vào ô rau cải và thịt bò viên, lúc cô đang đánh dấu hăng say thì Tống Cẩn đang ngồi đối diện cô chợt lên tiếng: “Chọn nhiều thế ăn có hết không đấy?”

Triệu Tiêu ủy khuất nhìn Tống Cẩn, sau đó cô định cầm bút lên xóa đi vài món.

Đột nhiên Tống Cẩn nói: “Trẫm sẽ không nhường em ăn đâu.”

“Em cũng có chọn vài món Người thích ăn đây.” Nói xong, Triệu Tiêu đưa lại thực đơn cho Tống Cẩn, muốn để cho anh xem.

Tống Cẩn thu lại thần sắc trên vẻ mặt, anh im lặng quét mắt nhìn qua các loại rau và thịt Triệu Tiêu đã chọn, sau đó cầm bút lên và chọn thêm hai thứ nữa: “Mấy hôm trước không phải làm ầm ĩ nói muốn ăn cua sao, sao giờ không chọn nữa?”

Cô làm ầm ĩ nói muốn ăn hồi nào nhỉ, Triệu Tiêu ngây thơ nhìn Tống Cẩn: “Em chỉ đề nghị thôi mà.”

Lúc người phục vụ nén cười đi tới, Tống Cẩn chậm rãi mở miệng: “Cua phải nuôi đúng tháng ăn mới ngon, cái gọi là “Mùa thu đến, ăn cua lông; Hoa cúc nở, thấy cua đến”, khi đó thịt con cua đạt độ ngon nhất, vừa mịn vừa nõn nà, ăn rất ngon.”

Triệu Tiêu hai tay chống má chăm chú lắng nghe lời của Tống Cẩn nói, sau đó dời đề tài đi: “Hoàng Thượng, Người nói xem sau khi tốt nghiệp thì em sẽ làm cái gì đây?”

Tống Cẩn cười cười mở miệng: “Không phải lúc trước em đã nói sẽ sinh cho trẫm một bầy con, sau đó sẽ ở nhà giúp chồng dạy con sao?”

Triệu Tiêu ngước mắt nhìn Tống Cẩn: “Phụ nữ ở nơi này không giống như vậy.”

Tống Cẩn vẫn bình thản như trước: “Cho nên em đã thay đổi ý định rồi ư?”

Triệu Tiêu trịnh trọng gật đầu:.

Tống Cẩn nhẹ nhàng gõ những ngón tay thon dài xuống mặt bàn, ngừng một lát, anh lại nói: “Nếu như Tiêu Nhi muốn giống với phụ nữ ở nơi này thì trẫm cũng sẽ không cản em, có điều đi làm không phải là chuyện đơn giản, nếu như Tiêu Nhi quyết định sẽ đi làm sau khi tốt nghiệp thì trẫm đề nghị bây giờ em nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa.”

Triệu Tiêu nghi ngờ hỏi: “Chuẩn bị tâm lý gì cơ?”

Tống Cẩn: “Chuẩn bị tâm lý bị coi thường.”

Triệu Tiêu suy nghĩvề vấn đề của Tống Cẩn một chút: “Có phải nếu không làm tốt sẽ bị coi thường không?”

“Đúng vậy.” Tống Cẩn lqd nhẹ nhàng gật đầu, anh nhìn thẳng vào cô, “Giống như ở Đại Kỳ, các quan chính là viên chức làm việc cho trẫm, trên cơ bản đều là trẫm nổi giận bọn họ hứng chịu, chứ làm gì có chuyện bọn họ dám dạy ngược lại trẫm chứ.”

Triệu Tiêu: “….”

Sau một lúc, cô lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn: “Người cũng muốn đi làm sao?”

Tống Cẩn liếc mắt nhìn cô một cái: “Không đi làm thì sao nuôi em được.”

Đột nhiên Triệu Tiêu dâng lên một nỗi xúc động khó mà diễn tả được thành lời: “Về sau nếu như ai làm khó làm dễ Người thì chúng ta không đi làm nữa, nô tỳ còn có thể thêu thùa để kiếm một chút tiền.”

Tống Cẩn nhẹ nhàng nhếch môi, tâm trạng hiện giờ của anh rất tốt, bèn phụ họa theo cô: “Nếu như chuyện này kéo dài một năm thì hy vọng Tiêu Nhi sẽ không ghét bỏ người chồng bất lực này.”

“Không ghét.” Triệu Tiêu lắc đầu rồi bổ sung thêm một câu, “Nô tỳ cũng có thể chịu khổ sống qua ngày được.”

Tống Cẩn cười, cười vô cùng hài lòng, sau kh iăn xong, bước ra khỏi quán Con Dê Béo, anh vẫn luôn giữ nụ cười sung sướng này trên mặt, giọng điệu cũng mềm đi không ít, chỉ tay vào quảng trường cách đó không xa: “Vào chơi một chút nhé.”

Họ cùng nhau đi tản bộ, một lát sau lại đi tản bộ đến trung tâm thương mại, lầu một là khu chuyên bán đồ trang điểm, Tống Cẩn quay sang nhìn Triệu Tiêu: “Đến đó chọn vài món đi.”

Mẹ Triệu nói, mỗi người đàn ông sẽ biết nóng lạnh tùy lúc, Triệu Tiêu ngẩng đầu giải thích với Tống Cẩn: “Em dùng hết nước rồi.”

“Nước?” Tống Cẩn nhìn cô, “Thứ này mà cũng muốn mua sao?”

Ai nha, đây chính là một tên đầu đất mà, Triệu Tiêu lôi kéo tay Tống Cẩn đi vào một quầy hàng, “Không phải là nước chúng ta uống đâu.”

Trong quầy hàng, Triệu Tiêu chọn mua một bình nước, cô gái nhân viên bán hàng xinh đẹp nhìn thấy cô chỉ mua có một món như vậy thì không hài lòng, bèn bắt đầu quay sang tấn công Tống Cẩn. Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn nếu bạn nhìn thấy nó ở các trang web khác chính là hàng coppy không xin phép.

“Vào mùa hè, nhất định phải dưỡng ẩm cho da thật tốt thì da mới trắng đẹp được, ngoại trừ cách thoa kem chống nắng thông thường ra, buổi tối còn nên đắp mặt nạ dưỡng trắng, như vậy thì làn da sẽ trắng nõn và sáng mịn như nước.”

Tống Cẩn bày ra vẻ mặt tương đối nghiêm túc: “Vậy thì đưa loại mặt nạ mà cô nói ra cho chúng tôi nhìn thử xem.”

Triệu Tiêu nhịn xuống lòng ham muốn của mình, cô lôi kéo tay Tống Cẩn: “Hay là đừng xem nữa.”

Tống Cẩn cúi đầu nhìn Triệu Tiêu, sau đó quay sang nói với cô gái bán hàng: “Lấy loại tốt nhất ấy.”

Ra khỏi trung tâm thương mại, Triệu Tiêu chủ động nắm tay Tống Cẩn, bởi chuyện của của Cố Nhất Minh mà đã mấy ngày nay cô không được thoải mái như thế này rồi.

Lúc ngồi trên xe Tống Cẩn trở về trường học, xe chạy đến đường Ngọc Hoa, đột nhiên Tống Cẩn quay đầu lại hỏi cô: “Buổi sáng ngày mai Tiêu Nhi không có tiết đúng không?”

“Đúng vậy, thì sao ạ?”

Tống Cẩn không nói hai lời, anh lập tức quay đầu lại xe lại đi về hướng khách sạn.

Khi Triệu Tiêu chui vào trong lòng Tống Cẩn, anh ôm lấy eo cô rồi mở miệng: “Không phải người bán hàng đã nói là khi đắp mặt nạ thì phải mátxa để làm lỗ chân lông mở ra, như vậy mới hiệu quả được sao?”

Triệu Tiêu nháy mắt: “Chính là làm thế này đây à?”

Tống Cẩn đề nghị: “Thử xem sao.”

Lúc Triệu Tiêu đắp mặt nạ dưỡng da, Tống Cẩnvươn đầu ngón tay ra chà xát lên mặt nạ của cô, sau đó nhìn vỏ hộp rồi nói: “Sau 15 phút là có thể đi tắm được rồi.”

Bởi vì mặt của Triệu Tiêu bị mặt nạ che đi nên cô không có cách nào để nói chuyện được, đành để mặc cho Tống Cẩn kéo áo tắm của cô xuống, ngay sau đó anh luồn tay vào nắm giữ phần mềm mại, tiếp đó anh thì thầm bên tai cô: “Tiêu Nhi, nghe nói còn có phương pháp để nâng ngực nữa đấy.”

Nghe nói sao, anh nghe ở đâu ra thế, Triệu Tiêu khinh bỉ trừng mắt nhìn Tống Cẩn rồi xoay đầu qua một bên, kết quả là Tống Cẩn chỉ mỉm cười tủm tỉm nhìn cô: “Đừng hay nghẹo đầu như thế, không tốt cho xương sống đâu.”

Triệu Tiêu: “….”

Năm thứ tư, trường học liên tục tổ chức các chuyến đi thực tập, có không ít các đơn vị truyền thông có tiếng đến trường để chiêu dụ nhân tài làm thực tập sinh, cuối cùng Triệu Tiêu phải mất một năm để lấy chứng chỉ tiếng Anh cấp 4, vốn là thời gian trước người đã tự thề lời thề son sắt là sẽ đi làm lại nằm trong ký túc xá chơi plan and zombie hết nửa ngày, mãi cho đến khi Tống Cẩn gọi điện thoại cho cô bảo cô đi xuống dưới ăn cơm.

Tống Cẩn là nghiên cứu sinh giờ đã ra ngoài thực tập, cũng giống như cô, hoàn toàn không biết gì về chỗ thực tập của anh, nguyên nhân là bởi vì ngành học của hai người trái ngược nhau, anh có rất nhiều sự lựa chọn về vị trí thực tập, mà cô thì đơn giản là không có.

Lúc ăn cơm, Tống Cẩn đã nói cho Triệu Tiêu biết về sự lựa chọn của anh, là công ty RI, RI là công ty sản xuất oto của nước ngoài, vô cùng nổi tiếng.

Triệu Tiêu lqd nuốt miếng cơm xuống: “Vậy thì tốt quá…”

Tống Cẩn hỏi cô: “Chỗ em nộp đơn thực tập vẫn chưa trả lời lại sao?”

Triệu Tiêu đau khổ gật đầu: “Có lẽ là sẽ không trả lời lại luôn rồi.”

Tống Cẩn hừ một tiếng: “Lát nữa em trở về phòng tìm CV đưa đây cho anh xem.”

Triệu Tiêu đau khổ than thở, sau đó nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, Người nói xem sao bây giờ lại khó xin việc như thế chứ?”

Tống Cẩn nhịn không được bèn hắt cho Triệu Tiêu một chậu nước lạnh: “Nếu như trẫm là ông chủ thì trẫm cũng thấy em rất chướng mắt.”

Đừng dùng bộ dạng đả kích người khác như vậy chứ, Triệu Tiêu chỉ ăn vài miếng cơm: “Không ăn nữa.”

Tống Cẩn nghiêm khắc nhìn cô: “Nổi giận cái gì chứ, nếu có bản lĩnh thì nhịn ăn cơm tối luôn nhé.”

Triệu Tiêu im lặng cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.

Căn hộ của Tống Cẩn đã được trang hoàng xong theo phong cách đơn giản mà phóng khoáng, bài trí bên trong cơ bản đều là do Triệu Tiêu quyết định, tổng cộng chi phí trang hoàng đã vượt khỏi tính toán ban đầu hơn 10 vạn, bởi vì anh không hề hỏi qua cô mà đã mua về một chiếc giường lớn có giá hơn mười vạn.

Tống Cẩn ngồi trước màn hình máy tính, anh nhìn bản CV online của cô, nhịn không được mà cười ra tiếng: “Trẫm còn tưởng rằng sẽ là một mảnh trống không, không ngờ là vẫn có chữ trên đó.”

Triệu Tiêu đứng đằng sau Tống Cẩn: “Em còn chưa điền thêm 1 lần hoạt động nghĩa vụ vì khu phố vào nữa.”

Sắc mặt của Tống Cẩn thay đổi, mặt dù đen lại nhưng anh vẫn nở nụ cười: “Viết lên làm cái gì, có chứng minh được là em có năng lực hay sở trưởng gì không?”

Triệu Tiêu suy nghĩ một chút: “Có thể chứng minh quyết tâm của em đấy.”

Tống Cẩn hắng giọng: “Vậy thì không cần chứng minh với người khác, chứng minh với một mình trẫm là được rồi.”

“Hoàng Thượng thật đáng ghét.” Triệu Tiêu đặt hai tay lên vai anh, “Người có thể giúp em sửa lại CV sao cho dễ nhìn hơn một chút được không?”

Tống Cẩn buông tay: “Không làm được.”

Triệu Tiêu: “Rõ ràng là lúc ăn cơm Người đã nói là Người sẽ giúp em rồi mà.”

Tống Cẩn nhấp chuột tải bản CV của Triệu Tiêu xuống, đột nhiên sắc mặt của anh trở nên lạnh lẽo: “Bởi vì trẫm không thể tưởng tượng được là em lại viết nó thành một mớ hỗn loạn như thế này, chỉ viết chiều cao của em thì thôi đi, chỉ 1 2 cm thì trẫm có thể nhắm mắt cho qua, nhưng em còn viết cân nặng lên làm cái gì hả? Có phải muốn viết luôn cả số đo 3 vòng lên luôn không, còn cái này nữa, em xem ảnh chụp của mình đi, ngay cả trẫm cũng không nhận ra nữa rồi.”

Những điều mà Tống Cẩn nói thật khiến cho Triệu Tiêu cảm thấy xấu hổ, cô trốn phía sau lưng anh, đỏ mặt: “Em...”

Lúc Triệu Tiêu ngồi viết bản CV cho mình, vốn là cô định lấy bản CV của Tống Cẩn để làm mẫu, nhưng bởi vì ngành học khác nhau cho nên không hề có giá trị tham khảo, sau đó cô đi tham khảo bản CV của bạn cùng phòng, viết xong thì thôi đi, ai ngờ bạn cùng phòng của cô lại nói: “Hình của cậu nhìn không được, cằm tròn quá, chỗ truyền hình sẽ không thích đâu.”

Triệu Tiêu không biết PS, nhưng Cố Nhất Minh lại biết, chỉ có điều bây giờ cô không thể đi tìm cậu được nữa, cho nên cô đành bỏ 10 đồng ra bảo người chủ tiệm chụp ảnh chỉnh gương mặt bánh bao của mình thành hình trái xoan.

Nhìn thấy sắc mặt của Tống Cẩn không vui, Triệu Tiêu nhỏ giọng mở miệng: “Nữ sinh trong ký túc xá của bọn em đều đi sửa ảnh chụp cả, họ nói làm như vậy sẽ có thể xinh đẹp hơn một chút, làm cho xác suất được chọn trúng cũng cao hơn.”

“Xinh đẹp?” Tống Cẩn quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Triệu Tiêu, “Mặt giống như một cái dùi thì có cái gì mà đẹp?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.