Nói về sự kiện cẩu huyết này, nguyên do thật sự bắt đầu từ một trò chơi cẩu huyết, trò chơi đó có tên gọi là: Nói thật hay đại mạo hiểm.
Trò chơi nói thật hay đại mạo hiểm, Triệu Tiêu đã từng chơi thử chơi qua, cô nghiêng đầu nhìn Tống Cẩn đang nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn anh sẽ không chơi trò chơi kinh điển nhất trong các buổi tụ tập của thời hiện đại này.
Trước khi trò chơi đại mạo hiểm nói thật lòng được tiến hành, không khí hôm đó ở Phúc Lâm Môn vô cùng sôi sục, Cố Nhất Minh gọi phục vụ dọn lên những chai rượu đắt tiền nhất, trừ những người lái xe tới ra, tất cả mọi người đều phá lệ uống vô cùng high, nhất là Cố Nhất Minh, sau khi đã kính rượu hết tất cả các bàn xong, cậu ngồi xuống vị trí đối diện Triệu Tiêu, lười biếng tựa lưng vào ghế hoa lê, còn tán gẫu với một nữ sinh ở cùng ký túc xá với cô.
Bàn của Triệu Tiêu lqd chỉ có 6 người ngồi, còn dư lại hai chiếc ghế thừa, hiện giờ Cố Nhất Minh dẫn thêm bạn gái của cậu ta tới chen vào, lấp đầy chỗ trống của chiếc bàn bát tiên.
Cố Nhất Minh uống say đến mức hai gò má ửng đỏ nhưng đôi mắt cậu lại sáng lấp lánh, dường như có thể vắt ra nước được, cậu nhìn Triệu Tiêu rồi nhếch môi: “Tiêu Tiêu, sao cậu lại không ăn đi, đồ ăn tôi chọn ăn không ngon sao?” Nói xong, cậu vẫy tay gọi người phục vụ để chọn món ăn.
Triệu Tiêu vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, đồ ăn ngon lắm.”
Tống Cẩn ngồi kế bên Triệu Tiêu nhẹ nhàng đặt đũa xuống, chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn bạn học Cố đã lo lắng, đồ ăn ăn rất ngon, chỉ là gần đây khẩu vị của Tiêu Nhi không được tốt mà thôi.”
Khẩu vị không được tốt, thật là một câu nói có nhiều ý nghĩa, lại càng khiến cho người ta không biết nên nghĩ như thế nào, sau đó có người tới rót rượu mời Triệu Tiêu, Tống Cẩn liền thay cô cản lại: “Cô ấy không biết uống rượu, uống nước trái cây là được rồi.”
Người mời rượu Triệu Tiêu là bạn trai của một cô bạn chung phòng với cô, bàn tay cầm chai rượu của cậu ta đã run rẩy, sau đó người này mở miệng: “Không sao, không sao.”
“Không biết uống à?” Cố Nhất Minh hỏi, rõ ràng không tin điều đó.
Phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ, người bạn Giáp cùng phòng với cô vội vàng mở miệng để thay đổi không khí.
“Nếu không biết uống rượu thì chúng ta chơi trò chơi nhé?” Bạn cùng phòng Giáp đề nghị, sau đó cười hì hì nhìn mọi người đang ngồi, cô ấy suy nghĩ một lát, ánh mắt lóe sáng, “Trò chơi Đại mạo hiểm nói thật lòng thì thế nào hả?”
“Được đấy.” Hai nữ sinh khác phụ họa, sau đó nhìn về phía Cố Nhất Minh và Dương Dương: “Còn hai người thì sao?”
Cố Nhất Minh: “Tôi thì không thành vấn đề.”
Dương Dương: “Đừng chơi quá lố được không?”
“Hai cậu thì sao, Tiêu Tiêu, chơi không?”
Triệu Tiêu: “Được.” Sau đó cô nghiêng đầu nhìn Tống Cẩn, chỉ thấy anh nhẹ nhàng gật đầu, nghĩa là đồng ý tham gia.
Trước khi trò chơi bắt đầu, Triệu Tiêu lo lắng Tống Cẩn sẽ không tham gia, cô cố ý dùng ngôn ngữ cơ thể để giải thích một lần, sau đó còn nói cho anh nghe kinh nghiệm của mình: “Thành thật mà nói thì em cảm thấy chọn lời thật lòng sẽ tốt hơn Đại mạo hiểm.”
Tống Cẩn liếc mắt nhìn Triệu Tiêu: “Ai thèm nghe lời thật lòng của em chứ!”
Triệu Tiêu: “…” Anh thật quá đáng!
Kết quả đổ xúc xắc ngẫu nhiên rơi trúng Tống Cẩn, câu hỏi được đưa ra bởi một người bạn cùng phòng với Triệu Tiêu, cô ấy mỉm cười tủm tỉm nhìn anh: “Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm?”
Tống Cẩn: “Lời thật lòng.”
Người bạn cùng phòng với Triệu Tiêu vốn muốn hỏi một vấn đề thật to, nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Tống Cẩn thì không còn khí thế nữa, bèn thay đổi vấn đề: “Đối tượng mối tình đầu của cậu là ai?”
Hỏi xong, vài người bên cạnh bất mãn thở dài: “Thật lãng phí.”
Tống Cẩn cười khẽ, sau đó ngẩng đầu lên trả lời: “Triệu Tiêu.”
Tuy rằng cô đã được Tống Cẩn nói cho biết từ trước, nhưng khi anh nói với tất cả mọi người rằng mối tình đầu là cô thì cô vẫn không nhịn được liền vui vẻ liếc nhìn anh, nhưng khi quay qua bắt gặp ánh mắt của Cố Nhất Minh thì lại cúi đầu xuống.
Người thứ hai xui xẻo bị chọn trúng là Cố Nhất Minh, Triệu Tiêu là người hỏi.
Triệu Tiêu: “Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm?”
Cố Nhất Minh: “Đại mạo hiểm.”
Triệu Tiêu rót một ly rượu cho cậu: “Uống hết đi.”
Lại có người bất mãn lên tiếng “Cắt”: “Đơn giản quá đi.”
Lần thứ ba, người bị chọn trúng vẫn là Cố Nhất Minh, người hỏi vẫn là Triệu Tiêu.
Triệu Tiêu: “Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm?”
Cố Nhất Minh: “Đại mạo hiểm.”
Sau đó Triệu Tiêu lại rót cho Cố Nhất Minh một ly rượu nữa.
Lần thứ tư, vẫn tiếp tục là Cố Nhất Minh, sắc mặt của Tống Cẩn đã lạnh hẳn đi, anh thay Triệu Tiêu hỏi: “Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm?”
Cố Nhất Minh xoa xoa mặt mình: “Lời thật lòng vậy.” Nói xong, đột nhiên cậu ngẩng đầu nói xin lỗi mọi người, “Mót quá rồi, cho tôi đi vài phút nhé.”
Cố Nhất Minh đi khỏi, hơn mười phút sau, mọi người lại nhìn thấy cậu đứng trên bục cao cách đó không xa, cậu im lặng một lát, tay cầm micro, nói một câu: “Xin giữ im lặng.”
Mọi người nhìn nhau một giây, sau đó bắt đầu khí thế bừng bừng hóng chuyện bát quái, Cố Nhất Minh còn chưa nói gì thì các nữ sinh đã bắt đầu bàn tán xôn xao: “Đây là muốn cầu hôn sao?”
“Hay là thông báo?”
“Thật kích động quá đi, muốn lên sân khấu nói lời thật lòng rồi ư?”
“Đúng là đàn ông đích thực mà!!”
“…”
Lúc này Cố Nhất Minh đã có chút men say, khuôn mặt cậu đã nổi lên rặng đỏ, nhưng đôi mắt lại càng sáng lấp lánh như có dòng nước chuyển động, tầm mắt cậu dừng lại trên người của Triệu Tiêu.
Tống Cẩn nhìn Cố Nhất Minh đang đứng trên sân khấu, anh kéo tay cô: “Về nhà thôi.”
Triệu Tiêu nói: “Dạ.”, sau đó đứng lên cùng với Tống Cẩn, lúc cô đang muốn xoay người rời đi thì Cố Nhất Minh đã lên tiếng: “Triệu Tiêu, tôi có thể quen được Dương Dương cũng coi như có liên quan đến cậu, cậu không muốn ở lại làm người chứng kiến sao?”
Đầu tiên, Triệu Tiêu giương mắt nhìn Tống Cẩn, rồi cô chậm rãi xoay người lại, Cố Nhất Minh đứng trên sân khấu đã hơi loạng choạng, hai tay chống lên giá đỡ, nhưng cậu vẫn mỉm cười như trước, ngọn đèn sáng rực rỡ chiếu lên đôi má ửng đỏ của cậu, càng khiến khuôn mặt cậu tỏa sáng hơn.
Cố Nhất Minh cầm micro, mỉm cười: “Có vài lời đã giấu kín từ lâu không dám nói với cô ấy, hôm nay phiền mọi người cho tôi chút thời gian để đem lời nói trong lòng khiến tôi sắp nghẹn hỏng nói ra, không thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề!” Toàn thể những nam sinh bên dưới đáp lại, kèm thêm tiếng huýt sáo và đập bàn, hò hét trợ uy.
Cố Nhất Minh quét mắt nhìn một lượt, sau đó đặt ngón tay lên môi “Suỵt” một tiếng, “Có để người ta nói không đấy?”
Phía dưới cười vang.
Bản thân Cố Nhất Minh cũng cười, cậu cười một tràng dài, chờ khi phía dưới yên tĩnh lại thì khẽ nhếch môi, nhìn thẳng về một phía và bắt dầu nói với giọng điệu không nhanh không chậm, thông qua micro giống như từ phương xa truyền đến, mang theo trầm trầm từ tính. Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.com, nếu bạn nhìn thấy nó ở các trang web khác chính là hàng coppy không xin phép.
Tất cả mọi người đều cho rằng Cố Nhất Minh sẽ nói một đoạn rất dài, nhưng cậu chỉ nói có 4 câu.
Câu đầu tiên là: “Anh là một kẻ khốn kiếp.”
Người bên dưới cười vang.
Câu thứ hai: “Chỉ cần ở lại bên anh, chỉ cần yêu anh.”
Người bên dưới bắt đầu im lặng, sau đó đồng loạt vỗ tay, chờ đợi câu nói thứ ba của Cố Nhất Minh.
Cố Nhất Minh im lặng thật lâu mới nói ra câu thứ ba, lúc cậu nói ra, ánh mắt dừng lại tại một hướng: “Ngoài ra anh đã chuẩn bị xong phòng tân hôn rồi.
Câu thứ, chắc chắn là trọng điểm rồi.
Nhưng người chứng kiến Triệu Tiêu vẫn không nghe hết câu nói thứ 4 của Cố Nhất Minh, bởi vì lúc đầu cô và Tống Cẩn đã rời đi rồi.
Lúc Triệu Tiêu và Tống Cẩn rời đi, trên hành lang treo đầy đèn lồng đỏ đã in hai cái bóng thật dài, lúc đi trên hành lang vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng vọng từ bên trong cùng với giọng nói trầm trầm của Cố Nhất Minh, câu thứ 4 Triệu Tiêu nghe thấy là: “Dương Dương, em có đồng ý gả cho anh không?”
Lúc đi ra, Tống Cẩn không hề nói một lời nào, đi ra ngoài rồi, anh mới quay đầu lại nói với Triệu Tiêu đang lạnh đến nỗi hai hàm răng va lập cập: “Lạnh thành thế này có phải là do muốn xinh đẹp nên mặc ít quần áo không?”
Triệu Tiêu ngụy biện: “Làm gì có, em mặc thành người Bắc Cực luôn rồi đây.” Nói xong, cô cố gắng khống chế hai hàm răng của mình, kết quả chúng vẫn không ngừng va vào nhau, Tống Cẩn vừa giận vừa buồn cười: “Mau lên xe thôi.”
Triệu Tiêu toét miệng cười, miệng không ngừng phả ra khí lạnh: “Vâng thưa Hoàng Thượng.”
Tống Cẩn mím môi cười cười, đột nhiên anh hỏi: “Hôm nay ăn có no không?”
Triệu Tiêu lắc đầu: Dường như không có.”
Tống Cẩn ngẩng đầu nhìn quảng trường ở phía đối diện: “Pizza hay bít tết?”
Triệu Tiêu suy nghĩ một lát: “Có thể ăn tôm hùm đất không?”
“Dương Dương, em có đồng ý gả cho anh không?”
“Em đồng ý.”
Nếu như dựa theo kịch bản này thì sẽ không tạo thành câu chuyện vừa khoa trương vừa giả tạo, bạn trai thổ lộ cầu hôn, bạn gái cảm động đồng ý, sau đó hai người ôm nhau vui vẻ, như thế nào cũng là chuyện tốt, đáng tiếc tình huống hiện tại lại hoàn toàn trái ngược.
Dương Dương trả lời: “Tôi không đồng ý.”
Mọi người ồn ào truy hỏi nguyên nhân, còn đáp án của Dương Dương là: “Cố Nhất Minh không phải là người tôi yêu...”
Đúng lúc này, giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim lqd, một nam sinh đeo kính có diện mạo xấu xí đi lên phía trước, nói một đống câu nói thật lòng, cuối cùng hai người nắm tay nhau bỏ đi.
Việc cầu hôn bị đảo ngược, người nam sinh đeo kính thắng một người cao phú soái.
Đêm đó có người an ủi Cố Nhất Minh, cậu đã đứng không vững, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, nhưng lúc ngẩng đầu lên vẫn mỉm cười như trước: “Thật ra tôi đã sớm
đoán được là sẽ thành như thế này, chỉ là muốn giải thoát thôi.”
Tháng 1 đã đi qua phân nửa, toàn bộ sinh viên năm 4 của trường Triệu Tiêu đã được cho nghỉ để viết bài báo cáo thực tập, viết luận văn tốt nghiệp, đợi khi mọi người gặp lại nhau, đó là ngày 6 tháng 2, ngày phản biện luận văn tốt nghiệp.