Hoàng Bán Tiên

Chương 103: Chương 103




CHƯƠNG 104 Ai về chốn nấy

– Các hữu quy túc –

Lúc Tư Đồ đưa Tiểu Hoàng về đến hoàng thành thì binh lính đang dọn dẹp tàn cuộc ở khắp các giao lộ. Dân chúng tất thảy đều náu mình trong nhà, cửa đóng then cài, không có lấy một bóng người buôn bán. Cứ cách dăm bước thì lại có quan binh dán cáo thị, rằng Hoàng thượng bị Tề Dịch ám sát đã băng hà. Đúng lúc ấy thì Thái tử Ngao Thịnh dẫn binh về kịp, đánh đuổi phản loạn. Ba ngày nữa Ngao Thịnh sẽ đăng cơ kế vị.

Tiểu Hoàng và Tư Đồ vào cung, thấy nhân mã toàn bộ đã thay mới thành người dưới tay Ngao Thịnh, ai nấy ra ra vào vào có vẻ rất bận rộn.

Tiểu Hoàng và Tư Đồ nhìn nhau, quyết định quay lại biệt viện mình từng ở.

“Hoàng tiên sinh.” – Có mấy quan binh chạy đến bảo với hai người – “Các vị đã về rồi, Thái tử đang tìm hai vị đấy.”

Tư Đồ gật đầu bảo – “Tiên Tiên bị thương, chúng ta quay về biệt viện trước, sau đó sẽ đến gặp Thái tử.” – nói rồi liền ôm Tiểu Hoàng bỏ đi.

“Không quá nửa nén hương nữa Thịnh Nhi sẽ đến đây.” – Vừa vào phòng thì Tiểu Hoàng đã lên tiếng – “Tư Đồ, huynh chuẩn bị mọi thứ đi, sau đó rời khỏi nơi này, ta muốn một mình nói chuyện với nó.”

Tư Đồ nhíu mày – “Cả ngày hôm nay đều ở cạnh ta đi.”

Tiểu Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu – “Vậy thì huynh tránh vào sau bình phong thôi. Không có việc gì đâu, huynh cứ an tâm.”

Tư Đồ mặc dù không cam lòng nhưng vẫn đồng ý, mang vật cần thiết bày lên bàn, sau đó hôn nhẹ Tiểu Hoàng một cái – “Ta ở ngay phía sau, nếu thằng oắt đó giở trò gì thì ta sẽ giết nó đấy.”

Tiểu Hoàng mỉm cười vỗ vai hắn – “Yên tâm đi.”

Tư Đồ bế Tiểu Hoàng đến bên bàn, để y ngồi trên đùi mình, đưa bút đã thấm sẵn mực cho y. Tiểu Hoàng nhận lấy bút, nhẹ nhàng viết điều gì lên mặt giấy.

Tư Đồ im lặng dõi theo nét bút của Tiểu Hoàng cho đến khi xong, dáng vẻ y bình tĩnh, thậm chí còn có chút mê hoặc. Đúng lúc ấy thì có tiếng hô – “Thái tử giá lâm.”

Tiểu Hoàng đưa mắt với Tư Đồ, hắn bèn đặt y lên giường, còn mình thì tránh ra sau bức bình phong.

“Hoàng Hoàng, nghe bảo huynh bị thương.” – Ngao Thịnh đẩy cửa bước vào, tiến đến bên giường xem Tiểu Hoàng thế nào.

“Không sao rồi.” – Tiểu Hoàng cười nhẹ.

“Không sao là tốt rồi.” – Ngao Thịnh gật gù, ngồi được một chốc thì lên tiếng – “Binh mã ở hoàng thành đông quá, ta đang muốn phân họ thành nhiều lộ đến đóng ở một số nơi, các bộ phận quân đội khác cũng phải ổn định lại.”

Tiểu Hoàng bình thản gật đầu – “Bây giờ đệ là hoàng đế rồi, muốn sao mà không được cơ chứ.”

“Ừm…” – Ngao Thịnh cười – “Còn có binh mã của Tô Mẫn nữa. Xưa nay tước Nam Vương của bà ta chỉ là tự phong, bây giờ ta muốn chính thức gia phong một thể.”

“Ừ!” – Tiểu Hoàng lại tiếp tục gật đầu, sau đó ngước lên nhìn Ngao Thịnh.

“Vậy…còn huynh và Tư Đồ thì sao?” – Ngao Thịnh hỏi – “Nên phong cho các người là gì thì được?”

Tiểu Hoàng vẫn cười, lắc đầu đáp – “Cái gì cũng đừng phong. Chờ đến khi đệ đăng cơ thì chúng ta sẽ quay về Hắc Vân Bảo.”

“Sao lại đi vội thế?” – Ngao Thịnh tựa chừng hơi bất ngờ – “Huynh có thể ở lại một thời gian mà.”

Tiểu Hoàng lắc đầu lần nữa, sau đó nhỏ giọng hỏi – “Thịnh Nhi…đệ có còn nhớ lời thề của mình năm đó không?”

Ngao Thịnh hơi ngẩn người ra, nhưng ánh mắt lại lóe sáng hẳn lên – “Đương nhiên là có.”

“Sau khi ta và Tư Đồ rời khỏi đây thì sẽ vĩnh viễn không trở lại, cũng mong đệ đừng gây khó dễ cho cả Hắc Vân Bảo lẫn Tô Mẫn…dù sau này đệ có trở nên hùng mạnh đến thế nào thì cũng không được làm thế.”

Ngao Thịnh nhìn Tiểu Hoàng, trầm mặc hồi lâu rồi mới nói – “Huynh nghĩ nhiều quá rồi, là huynh đệ với nhau thì sao ta có thể làm việc như thế.”

Tiểu Hoàng cũng không nói thêm, chỉ đưa tay chỉ lên bàn – “Nơi đó có hai món, đệ tự xem đi.”

Ngao Thịnh bước đến cầm hai cuộn giấy lên xem, vừa mở ra thì có hơi sửng sốt. Ra là hai bản chiếu thư. Một bản viết ––– Việc Tô Mẫn tạo phản và thân phận hoàng tử của Hoàng Bán Tiên thật ra là giả, là do Hoàng thượng cố tình tạo ra để lừa gạt Tề Dịch và phản quân. Hoàng thượng sớm biết Tề Dịch có lòng mưu phản nên trước lúc băng hà đã quyết tử của hắn một phen. Nay truyền ngôi cho Ngao Thịnh, đặt quốc hiệu là Hi, phong Tô Mẫn là Nam Vương. Phần Hoàng Bán Tiên, nay bãi bỏ chức Thái phó, cho phép cùng Tư Đồ quay về Thục Trung. Hắc Vân Bảo có công hộ giá, ngự ban đệ nhất bảo, từ nay cùng nhau tồn tại, dẫu cho Ngao Thịnh kế vị rồi cũng không được xem Hắc Vân Bảo là kẻ địch.

Ngao Thịnh xem xong thì khẽ nhíu mày, liền xem tiếp bức thứ hai, trong ấy viết ––– Ngao Thịnh cấu kết Tề Dịch, mưu đồ tạo phản, may mà Nam Vương Tô Mẫn và hoàng tử Hoàng Bán Tiên phát hiện, phá vỡ âm mưu này. Ngao Thịnh sát phụ diệt huynh, tội không thể tha, nay xử chém, truyền ngôi cho Hoàng Bán Tiên, đặt quốc hiệu là Hi.

Hai bức chiếu thư đều dùng ngôi xưng của Hoàng đế, do chính Hoàng đế tự đề bút, và quan trọng hơn là trên ấy có ngọc tỷ của Hoàng đế đóng dấu.

Ngao Thịnh xem xong cả hai bức liền quay phắt sang nhìn Tiểu Hoàng, trán lấm tấm mồ hôi – “Huynh có ý gì?”

Tiểu Hoàng ngược lại tỏ ra khá bình thản, nhẹ giọng đáp – “Ngọc tỷ sớm đã thất lạc. Đây là bức chiếu thư cuối cùng mà Hoàng đế lưu lại cho dân chúng và bá quan văn võ. Đệ tự chọn lấy một bức để chiếu cáo thiên hạ đi.”

“Ta đã bảo là sẽ không hại Tư Đồ mà.” – Ngao Thịnh tỏ ra tức giận – “Vì sao huynh không tin ta?”

“Người ta không tin không phải là đệ.” – Tiểu Hoàng lắc đầu – “Người ta không tin là Hoàng đế. Chỉ cần là Hoàng đế thì luôn vất bỏ lời thề của chính mình. Nếu đệ chọn bức thứ nhất thì lập tức sẽ đăng cơ làm hoàng đế. Nếu đệ chọn bức thứ hai thì ta lập tức bảo Tư Đồ giết đệ, tự mình đăng cơ, sau này tìm một con rối đến làm hoàng đế. Đệ tự chọn lựa đi.”

Ngao Thịnh cười nhạt – “Cho đến giờ ta chưa khi nào thấy huynh chủ động uy hiếp một ai.”

Tiểu Hoàng dõi theo ánh mắt hắn – “Vì Tư Đồ và Hắc Vân Bảo thì chuyện gì ta cũng dám làm, đệ có tin không?”

Ngao Thịnh hít sâu, sau đó xé bỏ bức chiếu thư thứ hai và nói với Tiểu Hoàng – “Ta nghe theo huynh, được chưa? Nếu huynh thật sự không muốn ở lại hoàng thành thì có thể ra đi cùng Tư Đồ.” – Nói xong liền cầm chiếu thư ra khỏi phòng. Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng gọi nhỏ của Tiểu Hoàng – “Thịnh Nhi.”

Ngao Thịnh liền dừng bước, quay lại nhìn y.

Tiểu Hoàng thở dài buông lời – “Sau này đệ là hoàng đế cao cao tại thượng, không còn là một hoàng tử ăn nhờ ở đậu nữa. Trước kia những việc đệ làm đều là vì bị bức vào đường cùng, nhưng bây giờ việc đệ cần làm là cho người khác một con đường sống…Nói cách khác, đệ phải biết cách xử lý việc với Tương Thanh, rõ chưa?”

Ngao Thịnh sửng sốt, trầm mặc thật lâu mới xoay người bỏ đi.

Tiểu Hoàng thấy Ngao Thịnh đã đi xa mới thở phào dựa vào thành giường.

Tư Đồ bước ra từ sau bức bình phong, ngồi lên giường ôm lấy Tiểu Hoàng, cảm thán một câu – “Ta cũng chưa bao giờ thấy ngươi uy hiếp một ai.”

Tiểu Hoàng quay sang nhìn hắn, yếu ớt cười – “Chỉ cần huynh và Hắc Vân Bảo an toàn, ta nguyện làm người xấu.”

Tư Đồ nhướn mi nâng cằm Tiểu Hoàng lên – “Ừm…nhưng ta cảm thấy lúc ngươi làm kẻ xấu thì rất oai phong.”

Tiểu Hoàng đỏ mặt. Trước giờ Tư Đồ chỉ khen y là đáng yêu, lần đầu mới nghe bảo y oai phong…Tiểu Hoàng do dự một lát rồi đánh bạo hỏi – “Vậy…ta có thể lên trên không?”

“Khụ khụ…” – Tư Đồ chặn ngực ho khan – “Khụ…ta quên mất không dặn Mộc Lăng khi nào đi thì mua một ít đặc sản kinh thành mang về, ta phải đi ngay đây.”

“Không được đi.” – Tiểu Hoàng nổi giận – “Huynh còn chưa trả lời ta mà.”

“Đầu gỗ chết tiệt. Đừng quên phải mua đặc sản đấy.” – Tư Đồ hét lớn, làm bộ như nãy giờ không nghe thấy gì cả.

Tiểu Hoàng hậm hực ôm lấy nai con đang mon men bò lại gần giường, vuốt lông nó và hỏi – “Hoàng Bán Tiên cũng tuấn tú lắm đúng không nào?”

Tư Đồ nghiêm mặt đáp lại – “Đúng vậy đấy, Tiên Tiên vĩnh viễn đều là của Tuấn Tú mà.”[1]



Ba ngày sau Ngao Thịnh đăng cơ, khắp kinh thành giăng đèn kết hoa náo nhiệt vô cùng. Giữa đại điển, Ngao Thịnh mặc hoàng bào bước lên tế đàn, Tể tướng đương triều tuyên đọc di chiếu của Tiên đế, bá quan văn võ nhất loạt quỳ xuống tung hô vạn tuế.

Ngao Thịnh chậm rãi bước xuống tế đàn, hướng thẳng về đại điện làm lễ đăng cơ, quần thần quỳ sát hai bên chân. Tư nay về sau hắn chính là kẻ đứng đầu thiên hạ.



Tiểu Hoàng, Tư Đồ cùng các thuộc hạ, còn có cả nhân mã của Tô Mẫn đồng loạt rời khỏi hoàng thành. Đôi bên lưu luyến từ biệt lẫn nhau, Tô Mẫn dẫn quân quay lại miền Nam, Tư Đồ thống lĩnh mấy vạn bang chúng Hắc Vân Bảo về Thục Trung.

Xa xa ở phía trước là Mộc Lăng và Lô Ngự Phong đang cười đùa vui vẻ với nhau. Lô Ngự Phong xa Thục Trung đã lâu nên sinh nỗi nhớ nhà, mở miệng ra là nhắc đến Lô Hân, còn Mộc Lăng thì lấy ống sáo của mình ra thổi một khúc. Giữa đội quân trùng điệp ấy có một chiếc xe ngựa thật lớn, phải dùng đến những tám con ngựa mới kéo nổi, bên trong cơ man những sách là sách. Tư Đồ tựa vào sách, Tiểu Hoàng ôm nai con vừa tựa vào Tư Đồ vừa đọc sách. Tư Đồ lột vỏ quả nho, cứ một quả cho y lại đến một quả cho mình.

Nhưng rồi đoàn người chợt ngừng lại. Tư Đồ nhấc màn xe lên, thấy trước mắt có hơn cả ngàn bang chúng Hắc Vân Bảo, đều là thủ hạ dưới tay của Tương Thanh.

“Sao các ngươi lại ở đây?” – Mộc Lăng nhìn trái nhìn phải – “Tương Thanh đâu?”

Các huynh đệ thiểu nảo đáp – “Tương Phó bang chủ muốn đi du ngoạn một vòng, bảo chúng tôi tự chọn lựa ở lại hoàng cung tiếp tục đương vị hoặc quay về Hắc Vân Bảo. Nhị đương gia, chúng tôi muốn quay về.”

Mộc Lăng ngoảnh lại nhìn Tư Đồ, Tư Đồ liền gật đầu – “Vậy thì về thôi.”

Các huynh đệ đã lâu không gặp nên ai nấy đều vui mừng gia nhập đoàn người, cười cười nói nói tiếp tục hành trình.

Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ đầy lo lắng – “Tương Thanh, huynh ấy…”

Tư Đồ cười bình thản – “Yên tâm đi, y cũng trưởng thành rồi, không cần…” – Tư Đồ nhấc tấm mành sau xe lên, lớn tiếng nói với một ai đó – “Nếu mệt thì có thể quay lại Hắc Vân Bảo bất kỳ lúc nào cũng được, về nhà thì chẳng có gì phải mất mặt cả.”

Vì Tư Đồ dùng nội lực để nói nên âm thanh vang đi rất xa. Tư Đồ nói xong liền hạ mành xuống.

Đoàn người Hắc Vân Bảo mỗi lúc một đi xa, rồi dần dần mất hút trên quan đạo.

Xa xa trong rừng, Tương Thanh im lặng ngồi nhìn theo bóng đoàn người xa dần, gió khẽ đưa mình thổi bay vài lọn tóc của y. Bỏ đi màu y phục trắng, y lại là một phó bang chủ dũng mãnh của Hắc Vân Bảo. Y quay đầu nhìn lại hoàng thành một lần cuối cùng, sau đó giật cương, trở đầu ngựa…hướng về phía xa xăm.



Đại điển đăng cơ vừa kết thúc, Ngao Thịnh mệt mỏi lê bước trở lại tẩm cung. Hắn đẩy cửa ra, phát hiện trên bàn có một ống tiêu xanh biếc màu trúc, bên dưới còn dằn một mảnh giấy Tuyên Thành trắng. Trên giấy chỉ có hai chữ cứng cáp ––– bảo trọng.

Ngao Thịnh cười nhạt cầm lấy ống tiêu, nhẹ nhàng thở một hơi – “Cuối cùng vẫn bỏ ta mà đi…làm hoàng đế là phải mất mát nhiều đến thế này sao?”

“Hoàng thượng!” – Một nội thị chạy vào bẩm báo – “Mới rồi Thanh phu tử thu dọn hành lý, bảo là muốn đi về miền Tây.”

Ngao Thịnh lắc đầu – “Đi về hướng Tây à? Không phải Mạc Bắc, không phải Nam Hải, càng không phải là Hắc Vân Bảo, đúng không?”

Người nội thị hỏi ý Ngao Thịnh – “Hoàng thượng, có cần phái người đuổi theo đưa phu tử về không?”

Ngao Thịnh phất tay tỏ ý không cần, thấp giọng hỏi – “Ngươi có biết giữa việc làm hoàng tử với việc làm hoàng đế khác nhau những gì không?”

Nội thị lắc đầu không biết.

Ngao Thịnh nhìn chằm chằm ống tiêu kia thật lâu, sau đó bảo – “Không thể ép buộc y, phải để y có đường lui, phải cho y thời gian, cũng là cho chính mình thời gian…” – nói rồi liền gấp tờ giấy ‘bảo trọng’ kia bỏ vào ngực, cầm theo ống tiêu đi thẳng vào viện. Hắn ngẩng lên nhìn cánh nhạn đơn côi xa tít tắp, cười khẽ mà rằng – “Thanh…cố gắng vui vẻ đi, ta cho ngươi một năm. Một năm nữa nếu để ta tìm được ngươi thì vĩnh viễn đừng hòng thoát được.”



Từ Hoàng thành về Thục Trung, đoàn người của Hắc Vân Bảo cứ dừng nơi nào thì lại mua đặc sản đến nấy, xe ngựa thồ mỗi lúc một nhiều thêm, hành lý của mỗi người cũng nặng hơn nhiều. Vàng bạc Ngao Thịnh ban thưởng cho Hắc Vân Bảo đều được Tư Đồ và Tiểu Hoàng chia cho các huynh đệ, mỗi người có đến hơn mười lượng vàng, thế nên ai cũng hoan hỉ mua sắm quà cho thân nhân. Suốt dọc đường đi tiếng cười tiếng nói không khi nào ngớt, khiến cho dân chúng ven đường trầm trồ mãi không thôi.

Sau nhiều tháng ròng rã, sau cùng cũng về đến nhà. Vừa đến nơi đã thấy Tứ Nương dẫn theo Lô Hân đang chập chững tập đi ra đón, Hắc Vân Bảo lại như xưa, cuồn cuộn sinh khí, tiếng cười nói vang trời.

Đoạn trước có những tên giang hồ thảo khấu muốn nhân cơ hội tập kích Hắc Vân Bảo, nhưng đều bị Phùng Ngộ Thủy hỗ trợ Vân Tứ Nương đánh đuổi sạch, cái tên Phùng Ngộ Thủy cũng theo đó đồn khắp giang hồ. Tư Đồ và Mộc Lăng thấy thế liền để hắn tiếp nhận vị trí của Chu lão gia tử khi trước, trở thành Phó bang chủ của Hắc Vân Bảo. Tiểu Phùng cũng vui vẻ nhận lấy. Thức ăn ở đây rất ngon, hơn nữa ở lâu ngày mới biết không có nơi nào sống tốt hơn nơi này cả.

Tư Đồ về rồi thì bắt đầu kiến tạo thêm nhà cửa, sai người chở cây gỗ từ Cao Hạp lên xây một tòa lầu nhỏ ba tầng ở sát ôn tuyền. Xung quanh lầu lại trồng nhiều loại kỳ hoa dị thảo, xây thêm tàng thư các, chứa toàn sách là sách, gọi là Tiên Tiên cư. Tư Đồ và Tiểu Hoàng dọn về đấy, nuôi cả nai con trong viện.

Mỗi ngày, Tư Đồ dẫn theo Tiểu Hoàng tản bộ khắp Hắc Vân Bảo, ở trong viện chơi với nai con, Tiểu Hoàng đọc sách, dạy chữ cho Lô Hân, Tư Đồ luyện công.

Nửa năm sau, Tư Đồ đá Mộc Lăng ra khỏi Hắc Vân Bảo, bảo y đi tìm thuốc có thể giúp bản thân thọ đến trăm tuổi đi.

Mấy tháng sau nữa, Tư Đồ đưa Tiểu Hoàng ngao du sơn thủy, bắt đầu cuộc sống thần tiên quyến lữ của mình.

–Tuồng đã vãn.–

Và cả Như lẫn Cầm đều rất muốn ôm chầm lấy nhau khóc một trận cho bõ hết tình cảm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.