CHƯƠNG 11 Thiên hạ đệ nhất
Tư Đồ cười lạnh vung tay lên, Hoàng Bán Tiên bên cạnh hắn cảm thấy có vài cơn kình phong quét qua. Tiếp đó, từ phía cánh rừng dội ra mấy tiếng gào thảm thiết, rồi thì không còn động tĩnh gì nữa. Hoàng Bán Tiên có hơi khẩn trương nhìn về phía rừng, mơ hồ bất an. Sau một hồi yên tĩnh, từ trong rừng đột ngột truyền ra những âm thanh rền vang thật lớn, tưởng như có thiên quân vạn mã đang ồ ạt đổ về. Những tràng “rào rào” trỗi dậy, cây cối ở bên rừng nhất tề răng rắc gãy xuống. Từ đằng sau xuất hiện mấy trăm tên hắc y nhân mang đao. Mấy trăm gã kia trong nháy mắt đã bao vây Tư Đồ cùng Hoàng Bán Tiên rồi đứng sững lại, đám người ở chính giữa thoắt chốc di chuyển, để lộ ra một lối đi. Một gã nam tử thân hình vô cùng cao lớn nghênh ngang di ra.
Hoàng Bán Tiên nhận ra kẻ đi đến kia, chính là hoàng thái tử Khương Tộc – Hạ Phần. Tư Đồ vẫn chưa thèm lấy mắt ngó đến tên Hạ Phần này, mặt mày cau có trông rất chán ghét, lẩm bẩm: – “Đi dạo phố một chút cũng không xong nữa.”
Hạ Phần ngật ngưỡng ra ngoài, dạt dào đắc ý ngắm nhìn Tư Đồ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hoàng Bán Tiên, thấy Tiểu Hoàng toàn thân vận hắc y, gã “khanh khách” cười, nhếch miệng nói: – “Ta đã nói mà, trông xinh đẹp như vậy chắc chắn phải là nữ nhân.”
Hoàng Bán Tiên bị gã ngắm nghía đến nỗi cả người phát lạnh, bất giác rụt người về phía sau Tư Đồ để né tránh, cầm chặt lấy tay hắn.
Tư Đồ dấn người về phía trước một bước, che chắn Hoàng Bán Tiên ở phía sau, lạnh lùng liếc nhìn gã Hạ Phần kia – “Tránh ra, chó ngoan không được ngáng đường.”
Bộ mặt béo tốt của Hạ Phần co giật hai cái, bật ra một tiếng “Hừ” rồi nói – “Ha ha, ta đã nghe từ lâu rằng trong đất Trung Nguyên này cũng có mấy tên lợi hại, phải dùng mấy trăm người mới đối phó nổi. Nên lần này ta dẫn theo mấy trăm người ra ngoài, ha hả, không cần gì khác, chỉ cái mạng của ngươi và y là được rồi.” – Nói đoạn, gã chỉ tay vào Hoàng Bán Tiên.
“Muốn mạng của ta?” – Tư Đồ nghe gã nói xong ngược lại còn tươi cười – “Ngươi nói ngươi muốn dùng mấy trăm tên này để lấy mạng ta hử?”
“Đúng vậy, đủ coi trọng ngươi rồi chứ hả?” – Hạ Phần tỏ vẻ đắc ý – “Vốn không nhất thiết phải giết chết ngươi, có điều ngươi đã thắng trận thi văn, hơn nữa còn nghe nói ngươi chính là kẻ có khả năng thắng trận thi võ nhất, cho nên bản Hoàng tử quyết định phải giải quyết ngươi trước.”
Hoàng Bán Tiên có chút lo sợ, gom hết can đảm ra nhìn Hạ Phần nói: – “Ngươi giết được huynh ấy cũng không chắc chắn là thắng được võ thí đâu.”
Không đợi Hạ Phần mở miệng, đã nghe Tư Đồ nói: – “Có mấy trăm mạng quèn cũng đòi giết ta? Tư Đồ ta từ khi nào đã xuống giá đến mức này?” – Dứt lời, đưa tay ra kéo tóc Hoàng Bán Tiên – “Nhà ngươi cũng nghĩ mấy trăm tên này có thể đối phó được ta sao?”
Hoàng Bán Tiên nhìn Tư Đồ chớp chớp mắt mấy cái, e sợ nhỏ giọng nói: – “Song quyền nan địch tứ thủ[1]…Hảo hán không nên so đo với người…”
Tư Đồ nổi giận, hung dữ trợn mắt lên lườm Tiểu Hoàng một cái – “Mọt Sách nhà ngươi dám xem thường ta?”
Tiểu Hoàng cuống quít lắc đầu, nghĩ bụng, hay là hắn ta có thể một mình chống chọi được mấy trăm người thật? Nhưng làm sao có thể…
Thấy vẻ mặt của Hoàng Bán Tiên vẫn là hoài nghi, Tư Đồ càng bốc lửa giận bừng bừng. Hắn buông tóc Hoàng Bán Tiên ra, quay đầu lại nhìn Hạ Phần nói: – “Cút xéo, ta không muốn ở địa bàn kẻ khác mà đại khai sát giới.”
Hạ Phần ha hả mà cười – “Đừng vờ vịt nữa, ta muốn chính là cái mạng của ngươi, còn tiểu thần tiên kia cũng là của ta.”
Mấy trăm gã người Khương kia giương đao trông như sắp chém tới. Hoàng Bán Tiên cả kinh không biết phải làm sao, chợt nghe Tư Đồ cười lạnh một tiếng, bóng đen trước mắt y chuyển động như chớp lóe…Thế rồi một trận cuồng phong quét qua bốn bề, lá rụng cùng những hòn đá trên mặt đất đều bay vút lên không trung. Một chiếc bóng đen lướt vụt qua xung quanh, Hoàng Bán Tiên theo bản năng nhắm mắt lại. Và rồi nghe thấy những tiếng kêu thét gào của bọn người vây bắt, thảm khốc kì dị, sau đó là tiếng ngã xuống đất một cách hỗn loạn. Y mở mắt ra, trước mắt là đao kiếm bị bẻ cong rơi đầy trên mặt đất, cùng với cả trăm tên lính đang nằm ngửa sóng soài — trên người bọn chúng đều dính thương tích, quằn quại trên đất không tài nào đứng dậy. Đám quân sĩ còn lại đều thất kinh rụt người về sau, không dám tiến lên…Tư Đồ chỉ dùng đúng một chiêu…mà đã xử gọn cả trăm người.
Hoàng Bán Tiên không biết võ công, chỉ thấy trong khoảng thời gian chỉ bằng cái nháy mắt, Tư Đồ đã giải quyết hơn phân nửa đám người nọ. Những gì mới vừa xảy ra y không hề hay biết. Tư Đồ trước mặt y vẫn cứ đứng yên như mới rồi nãy, những sợi tóc trong luồng gió núi se sắt cứ phất lên lại buông xuống. Quanh người hắn từ bao giờ không biết đã tỏa ra một tầng hàn khí, người nhìn hắn bất chợt phải rùng mình một cái.
Tất cả những ai ở đó đều nghệch người ra. Bấy giờ chợt nghe thấy từ phía xa vọng lại một trận âm thanh hô gọi. Một bóng đen lao nhanh vút đến, tay áo phất phới bay trong gió. Một lát sau, bóng người kia nhảy bổ vào đám đông, hạ xuống trước mặt Tư Đồ – “Bang chủ.”
Người đến chính là Tương Thanh. Y cúi đầu đến đứng bên cạnh Tư Đồ, hình như không màng tới còn có mấy trăm tên kia mà nhỏ giọng hỏi hắn: – “Giết sạch hay bắt sống?”
Tư Đồ nhếch một bên chân mày, bảo: – “Ngươi lui ra, ta tự làm.”
Tương Thanh có vẻ hơi kinh ngạc mà sững người lại, nhưng lập tức hô một tiếng – “Vâng” – rồi nhìn sang Hoàng Bán Tiên một cái, lặng lẽ bước ra khỏi vòng vây.
Tư Đồ quay đầu lại, kéo Hoàng Bán Tiên qua, nắm lấy cằm của y, buộc y phải ngước lên đối diện cùng mình – “Không cho phép ngươi nhắm mắt. Nhìn thật rõ ràng cho ta, đừng nói là mấy trăm người, dù có là mấy vạn, cũng không kẻ nào có thể động đến một sợi tóc của Tư Đồ!” Nói đoạn, vung tay tóm lấy thắt lưng Hoàng Bán Tiên nhấc lên, ném y ra khỏi vòng vây.
Tiểu Hoàng thấy như đất trời đảo lộn, còn chưa kịp hô lên đã bay ra khỏi đám đông vây quanh, lúc rơi xuống liền được Tương Thanh vững vàng đón được.
Sự chú ý của đoàn người đều theo Hoàng Bán Tiên mà dời về phía bên ngoài, lại chợt nghe thấy một tiếng cười lạnh lẽo của Tư Đồ – “Kẻ nào chưa muốn chết tự động rút đi, còn lại ta nhất quyết không lưu tình.”
Đám quân lính kia đều có võ công, trông thấy khí thế của Tư Đồ đều biết được không phải chỉ cần mấy người đã có thể chống đỡ, nếu không rút đi chỉ có con đường chết, thế nhưng hoàng lệnh khó cãi…Bọn chúng đều quay lại nhìn Hạ Phần.
Khuôn mặt Hạ Phần thoắt vàng vọt thoắt trắng dã. Gã ta không nghĩ rằng mấy trăm người như vậy cũng không ăn thua gì. Nhưng gã thân là hoàng tử, nếu cứ qui phục như vậy thì mặt mũi còn để được vào đâu. Gã sa sầm mặt nói: – “Kẻ nào dám lùi giết trước luận sau!”
Đôi mắt Tư Đồ phát ra hàn ý, hắn cười lạnh nói: – “Một kẻ làm vương, điều trọng yếu nhất là xem thủ hạ như huynh đệ. Nhưng ngươi lại xem hàng trăm quân sĩ này không phải người, sau này còn ai dám bán mạng vì ngươi?!” – Nói rồi, chỉ thấy cánh tay hắn thả xuống, từ ống tay áo chuồi ra một món vũ khí hình dạng như một tấm lưới buông dài mềm mại, ánh sắc ô kim sáng loáng.
Ở xa xa, Hoàng Bán Tiên nhìn thấy mà có chút lo âu, đoạn nghe từ phía sau có tiếng Tương Thanh nhỏ giọng bảo: – “Đây là binh khí của Bang chủ. Người rất hiếm khi dùng đến, hôm nay chắc hẳn là lấy ra để cho tiên sinh xem.”
“Binh khí…” – Tiểu Hoàng không hiểu rõ – “Binh khí không phải đều là đao, thương, kiếm, kích hay sao…Vật kia chỉ là một tấm vải mà.”
“À…” – Tương Thanh lắc đầu mỉm cười – “Vậy là chưa biết rồi…Đó không phải vải vóc, mà xác thực chính là một thanh cổ đao, có tên Hắc Kim Hầu, là thần binh lợi khí, một lưỡi đao sắc bén bá đạo nhất thế gian này!”
Chợt nghe Tư Đồ đanh giọng gọi đám quân sĩ bên cạnh: – “Ta không phải muốn giết các ngươi. Hôm nay các ngươi dù tiến dù lùi đều là chỗ chết, ta khả dĩ lưu lại cho các ngươi con đường sống. Ai không muốn chết, có thể quy nhập Hắc Bang của ta, ta xem các ngươi như huynh đệ. Còn nếu muốn tận trung với chủ tử các ngươi, ta sẽ để các ngươi chết được toàn thây…” – Dứt lời, hắn cầm Hắc Kim Hầu nhẹ nhàng rung lên, chỉ thấy khối vải vốn dĩ mềm rũvậy mà bắt đầu cứng lên, đồng thời bốn phía đều tỏa ra hàn khí màu trắng toát. Cuối cùng, lớp vải đông cứng lại thành hình đao hơi mỏng, dài độ bốn thước. Vòng quanh thân đao hình thành một lớp băng giá trong suốt, trong sự tương phản với ô kiêm loang ra một quầng sáng màu lam quỉ dị, rồi lại truyền ra hàn khí màu trắng không ngừng nghỉ. Trong thoắt chốc cả bốn bề đều lạnh buốt.
Hoàng Bán Tiên hai mắt không dám chớp mà chăm chú nhìn vào thanh đao đang chậm rãi nên hình nên dạng trong tay Tư Đồ — loại hàn ý buốt xương hòa cùng sát ý ngấm ngầm lan tỏa kia, dù cho y không biết võ công cũng cảm thấy được, cơ thể bất giác có hơi lẩy bẩy.
Hạ Phần trông đám thủ hạ đều hiện rõ vẻ mặt run sợ, bèn rống giận: – “Còn chết trân đó làm gì? Giết hắn cho ta! Xông lên, ai giết chết hắn thăng quan ba cấp, hoàng kim vạn lượng! Xông lên cho ta!”
Theo một tiếng mệnh lệnh ban ra, quả thực có vài kẻ không sợ chết vung đao lên xộc vào liều mạng. Chỉ thấy Tư Đồ quét ngang đao một cái, trong tích tắc một vầng sáng sắc lạnh đến tận cùng xương cốt lóe lên. Không chỉ mấy tên đang xông lên kia, mà ngay cả đám người đang đứng kế cận đó cũng văng ra ngoài, nặng nề rơi phịch xuống nền đất không thể nào gượng dậy được nữa. Nhìn kỹ hơn thì thấy trên người bọn chúng bị một lớp sương trắng bao kín, trên cổ có một vết đao chém rất mỏng, ngay cả một chút máu cũng không thấy, toàn thân ở vào tư thế bị đông cứng.
Mọi người hít vào một hơi khí lạnh, đều rút lui hết về sau. Có mấy tên hai chân đã bắt đầu run rẩy, vứt hết binh khí mà kêu: – “Chúng tôi không muốn chết…Chúng tôi qui thuận!”
Tương Thanh ở bên kia nói: – “Ai qui phục đều qua đây, ở lại đó có thể bị ngộ thương.”
Mấy tên quân lính kia cuống cuồng chạy đến chỗ Tương Thanh. Hạ Phần ở phía sau phẫn nộ đến mức cái mũi cũng xẹo xọ đi, gã chỉ tay vào những người chạy trốn mà nói: – “Giết chết bọn chúng, ta sẽ trọng thưởng!” – Quả nhiên có mấy tên giương đao lên đuổi theo, nhưng chỉ thấy Tư Đồ cũng vung đao lên, đám người truy đuổi trong nháy mắt cũng bỏ mạng tại chỗ.
“Ta đã nói, ai quy thuận chính là người thuộc Hắc Bang, là huynh đệ của Tư Đồ, bất cứ ai cũng không được động đến!” – Hắn nói xong, quét mắt nhìn ra đám quân sĩ còn sót lại trước mặt – “Còn kẻ nào muốn xông lên?”
“…Chúng tôi quy thuận, chúng tôi không muốn chết mà, chúng tôi quy thuận…” – Chỉ sau một thoáng lặng im, hết thảy đều đồng loạt vứt đao bỏ chạy về phía Tương Thanh, đứng tụ hội cùng nhau xong rồi nhất loạt quì xuống hô: – “Đa tạ bang chủ thu nhận, tôi nguyện thề chết theo ngài.”
Hoàng Bán Tiên ở phía sau đoàn người, nghe thấy những lời lập thệ vang vọng đến tận mây xanh, đột nhiên thấu hiểu những gì Tư Đồ nói, rằng chỉ cần có hắn chở che, ngay cả hoàng đế dù có muốn động đến y cũng không được — Những lời này chẳng phải tùy tiện nói ra, mà chính là thật sự. Khí phách cùng nhân nghĩa nhường ấy…khó mà trách được vì sao hắn lại chính là bang chủ của thiên hạ đệ nhất đại bang.
“Bây giờ thì còn lại mỗi ngươi.” – Tư Đồ nhìn gã Hạ Phần mặt mày tái nhợt, thân hình to béo đang run bần bật.
“Ngươi…ngươi… ngươi cả gan động vào ta, Khương tộc nhất định diệt trừ ngươi…A —” – Lời nói còn chưa xong, gã đã thảm thiết gào lên một tràng, bịt tai lại. Vầng sáng lạnh lẽo vút qua, một cái lỗ tai tròn trịa rớt xuống đất — Tai trái của Hạ Phần đã bị chém lìa đến tận gốc, gã bưng lấy một bên đầu chỉ còn trơ nhẵn của mình mà thét gào, nhưng ngay cả một chút sắc máu cũng không thấy đâu, chỉ biết ở một bên từ vành tai cho đến quai hàm đều bị thương do rét buốt.
“Tốt xấu gì ta cũng phải chừa lại cho Kim lão gia mấy phần mặt mũi mới phải…” – Tư Đồ vung tay lên, Hắc Kim Hầu lập tức mềm rũ đi, sau đó như một con linh xà mà rút vào trong tay áo. Cũng ngay khi ấy, từ cách đó không xa vang lên tiếng nói của Kim Hạc Minh: – “Đa tạ Tư Đồ bang chủ lưu tình, nếu như gã này chết tại Hạc Minh Sơn, nhất định sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.”
Xuất hiện từ phía sau Hạ Phần chính là Kim Hạc Minh vừa vội vã đi đến vừa hỏi han, còn có Kim Khê Vân theo sát bên cạnh.
“Hạ hoàng tử…” – Kim Hạc Minh chắp tay với gã, nói: – “Ngài đã vi phạm các nguyên tắc thi đấu, cho nên đã không còn tư cách để cầu thân, người đâu!” Nói đoạn, lão gọi mấy tên thủ hạ sang – “Đưa Hạ Phần trở về sơn trang thu dọn mọi thứ, rời khỏi Hạc Minh Sơn ngay lập tức.”
Nhìn đám thi thể trạng thái quỉ dị trên mặt đất, Kim Hạc Minh hít sâu một hơi, rồi quay người đi đến Tư Đồ đang ở bên kia mà nói: – “Đã nghe danh Tư Đồ bang chủ ngài đây thiên hạ đệ nhất, mấy hôm nay lão hủ đã được mở rộng tầm mắt, quả thật là bội phục, bội phục!”
“Lão gia khách khí rồi.” – Tư Đồ hờ hững đáp lễ, ngoái lại nhìn đám quân sĩ qui thuận mà rằng: – “Các ngươi đều về dưới trướng phó bang chủ Tương Thanh, từ nay về sau thành người của Hắc Bang ta, cùng chúng huynh đệ Hắc Bang tiến lùi sống chết có nhau!”
Bọn chúng đều có vẻ kích động, tất cả đều biểu hiện quyết tâm thuần phục. Chợt nghe thấy Tương Thanh nói: – “Tất cả theo ta về biệt quán, ta giảng cho các ngươi bang quy của Hắc Bang.” – Nói rồi, y dẫn đầu đám người kia mà lên núi.
Tư Đồ không đoái hoài đến nhi nữ của Kim Hạc Minh, mà lại đi tới phía trước Hoàng Bán Tiên. Hắn cúi xuống chỉ thấy tiểu hài tử đang há hốc mồm ra, nhìn hắn với vẻ mặt có hơi thảng thốt.
“Thì là như thế chứ sao!” – Tư Đồ thỏa lòng nắm lấy cằm Hoàng Bán Tiên, nhìn chăm chú vào bóng mình phản chiếu trong đôi mắt y, trầm giọng bảo: – “Ngươi nhớ cho rõ, từ nay về sau đều phải dùng loại nhãn thần này mà nhìn ta, lúc nào ta ở bên cạnh ngươi, trong mắt ngươi cũng chỉ được có ta, ta chính là thần thánh của ngươi!”