Hoàng Bán Tiên

Chương 68: Chương 68




CHƯƠNG 69 Ai thắng ai thua

– Thùy thắng thùy phụ –

Tương Thanh lĩnh mệnh đi xuống rồi thì sắc mặt Tiểu Hoàng cũng không được tốt lắm. Y buông sách xuống, ngây ngẩn nhìn chăm chăm xuống mặt đất. Tư Đồ thấy thế thì khẽ nhíu mày bước đến gần, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng – “Sao vậy, Tiên Tiên?”

Tiểu Hoàng không ngẩng lên, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Tư Đồ ôm lấy tiểu hài tử đặt lên đùi mình – “Có phải mệt rồi hay không? Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, dù sao thì việc này cũng đã phân công cả rồi, ta đi nhìn xem thế nào là ổn thôi mà.”

Tới đây thì Tiểu Hoàng ngẩng lên, không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng vào Tư Đồ thôi,

“Sao thế?” – Tư Đồ nhận ra trong mắt Tiểu Hoàng có một nỗi bi thương mơ hồ, biết đó là vì y đang tiếc thương cho Tề Dịch. Tâm địa tiểu hài tử rất hiền lành, dù là người tốt hay người xấu, chỉ cần là người bất hạnh thì y đều có thể để mắt đến, rồi cảm thấy cảm thông.

“Tề Dịch, ông ấy đến cả đánh lén cũng chẳng làm, cứ như thế trực tiếp công hãm lên đây.” – Tiểu Hoàng có phần hơi đau lòng – “Như thế thì khác nào càng nhanh tìm đến cửa chết chứ?”

“Cũng có thể vì lão ta muốn đi theo đường Cao Hạp để đánh lén, nên mới phải tạo thanh thế để dẫn dụ quân chủ lực của chúng ta ra mé trước núi đấy.” – Tư Đồ nhẹ giọng vỗ về – “Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Tiểu Hoàng không nói gì, chỉ ngả người dựa vào lòng Tư đồ, vẻ mặt không cảm xúc, tự mình lẩm bẩm – “Ta biết mà!”

Tư Đồ ôm siết lấy y thêm một chút, tìm cách phụ họa theo – “Hửm…ngươi nói cái gì là cái gì?”

Tiểu Hoàng dựa vào Tư Đồ nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó đứng dậy áng chừng giờ giấc – “Xem chừng cũng đến lúc rồi, người của Tề Dịch hẳn là đã lên đến Cao Hạp.”

“Ta đi xem sao.” – Tư Đồ vừa đứng dậy đã bị Tiểu Hoàng níu lấy tay áo – “Huynh dẫn ta theo với.”

“Nhưng mà…” – Tư Đồ có hơi do dự.

“Ta muốn đi!” – Tiểu Hoàng kiên trì.

Tư Đồ đành gật đầu, vươn tay sang chỗ đầu giường lấy chiếc áo choàng lông cừu khoác cho Tiểu Hoàng, sửa sang lại đầu tóc cho y, nhẹ giọng hỏi – “Tiên Tiên, ta biết là khó cho ngươi, nhưng chúng ta nhất định phải kiên trì cho đến phút cuối cùng.”

Tiểu Hoàng ngẩng lên nhìn Tư Đồ, thật lâu sau đó mới chậm rãi gật đầu – “Ừm, ta biết rồi!”

–––

Cao Hạp vốn là là vùng sông núi hiểm trở, ban ngày có ngàn thông reo vi vút xuyên qua những cánh rừng, đêm về thì rừng cây san sát bám lấy nhau vô cùng quỷ dị, như thể thú dữ nhe nanh múa vuốt. Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ đứng từ trên đỉnh núi mà nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy ngay chân núi có những đốm lửa lập lòe ––– hẳn đây là đuốc do người của Tề Dịch cầm theo.

“Ban đêm đường núi rất khó đi.” – Tư Đồ nhỏ giọng thì thầm – “Bọn người Tề Dịch không quen thuộc địa lý, nếu không đốt đuốc thì khó mà nhìn thấy đường đi nước bước.”

“Vậy khác nào cho nhóm người Tương Thanh thấy rõ đâu là mục tiêu chứ?” – Tiểu Hoàng hỏi.

“Đã đến vùng phụ cận của Tiên Nhân Nhãn rồi, cũng là điểm sai của bản đồ.” – Tư Đồ nói – “Dựa theo kế hoạch của ngươi thì Tương Thanh đang phục kích ở xung quanh…Chờ đến khi bọn người Tề Dịch phát hiện ra bản đồ là sai, rối loạn đội hình thì sẽ tập kích bất ngờ.”

Tiểu Hoàng gật đầu, lẳng lặng dựa vào người Tư Đồ mà nhìn. Chẳng bao lâu sau, quả nhiên ánh lửa dừng lại ở vùng phụ cận Tiên Nhân Nhãn.

Tề Dịch đi được đến nửa đường, đột nhiên phát hiện địa hình tứ phía có gì đó không đúng…phía trước lẽ ra phải có đường đi thì nay lại không có, mà nơi bảo là dưới sườn núi thì nay lại thành trên sườn núi.

“Tại sao lại thế này?” – Tề Dịch nhíu mày.

Mấy người dẫn đường đầu đổ đầy mồ hôi, lật đật xem lại bản đồ – “Không thể như thế được, hay là có chỗ nào nhầm lẫn…”

“Nguy rồi!” – Tề Dịch đột nhiên chau mày – “Trúng kế…” – Lời còn chưa kịp dứt thì đã nghe tùy tùng bên cạnh kêu lên thảm thiết một tiếng, ngực trúng tiễn, ngã vật xuống đất.

“Mau tản đội hình ra!” – Tề Dịch hô to – “Có mai phục!”

Tương Thanh đương mai phục ở chỗ tối, ra mệnh lệnh cho thuộc hạ một cách ngắn gọn – “Dùng nõ mà bắn tên! Càng nhanh càng tốt!”

“Dạ!” – Thuộc hạ tuân lệnh, nhằm vào ngay thời điểm đuốc của phe Tề Dịch tắt ngóm mà bắnt chết thật nhiều người. Thủ hạ của Tề Dịch cuống quít tìm đến những lùm cây gần đó để trốn, thế nhưng…

“Ối~~~” – Có vài người nhanh chân lẹ tay chạy được đến chỗ các lùm cây, nhưng ngay lập tức dưới chân bị trượt mạnh, kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống Tiên Nhân Nhãn.

Đúng lúc đó, có một vệt lửa nháng lên giữa không trung, Tề Dịch cố tập trung nhìn kỹ, mới hay hai bên sườn núi xuất hiện không ít nhân mã của Hắc Vân Bảo, ai nấy đều lăm lăm khí giới trên tay. Ông ta ngoảnh lại nhìn về phía sau, đẩy ra mớ lùm cây ngụy trang thì lại là Tiên Nhân Nhãn sâu không thấy đáy…đã vào đường cùng rồi.

Tề Dịch nở một nụ cười giễu cợt, tự mình lẩm bẩm – “Đúng rồi, ngươi là con của huynh ấy mà…sao ta lại có thể quên được chứ.” – Nói xong liền rút đao ra, buông lời với thủ hạ – “Lui về phía sau là vực sâu vạn trượng! Hôm nay chúng ta quyết chiến đến cùng, Hắc Vân Bảo nhân lực có hạn, đại đa số đều tập trung về nơi này, nơi tiền sơn chắc chắn không có bao nhiêu, chúng ta cố gắng chống đỡ trong chốc lát, chờ cứu viện đến.”

“Dạ!” – Thủ hạ của ông ta tức thì phấn chấn tinh thần, ai nấy đều thể hiện một vẻ mặt nguyện thề sống chết trung thành.

Tư Đồ không khỏi bật cười nhìn Tiểu Hoàng – “Tề Dịch quả nhiên rất giỏi, chỉ trong chốc lát đã có thể từ nghịch cảnh chuyển sang lợi cảnh…Bây giờ phải làm sao đây hử Bán Tiên của ta?”

Tiểu Hoàng thản nhiên lắc đầu không nói gì, chỉ ngẩng mặt nhìn về hướng tiền sơn.

Đúng vào lúc y ngẩng mặt lên thì thấy nơi vùng trời xa xa liên tục có những vệt khói lửa nháng lên, không sao đếm hết.

Tương Thanh cũng vừa trông thấy, bèn cao giọng nói với huynh đệ tứ phía – “Hoàng tiểu tiên sinh quả nhiên tính toán rất tài tình, cạm bẫy nơi tiền sơn cũng đã sập xuống, đây là toán địch quân cuối cùng rồi. Một tên cũng không bỏ sót, quyết bắt sống Tề Dịch cho kỳ được.” – Nói xong liền vẫy tay ra hiệu cho mọi người hành động.

Tề Dịch khẽ nhíu mày, quả nhiên thấy thủ hạ của mình tâm tư đều đã bấn loạn, khí thế mới rồi nay chẳng còn sót lại một mảnh.

Tư Đồ chậm rãi xoay sang nhìn Tiểu Hoàng bên cạnh mình, chỉ thấy tiểu hài tử vẫn đang giữ nét mặt bình tĩnh mà nhìn xuống chân núi ––– Tiểu hài tử này, đến cả việc như vậy mà cũng đã tính trước rồi sao? Đáng nể nhất chính là ngay cả giờ giấc mà cũng tính không sai biệt là mấy, nếu lệch ít lệch nhiều thì sẽ không làm sao đạt được hiệu quả đến nhường này, quả là thần tiên thật đấy ư?

Ngay lập tức dưới chân núi nổ ra một trận chém giết. Nếu luận về giáp chiến sa trường, binh đao giáp sắt thì hẳn là nhân mã của Tề Dịch chiếm ưu thế, nhưng bây giờ là xáp là cà, và nếu luận về võ công thì thủ hạ của Tề Dịch không sao địch lại nổi người của Hắc Vân Bảo, huống hồ gì, tinh thần bọn họ hiện giờ cũng đang ở vào trạng thái không tốt lắm.

Tiểu Hoàng vươn tay kéo Tư Đồ – “Đi bắt sống Tề Dịch để kết thúc mọi chuyện đi.”

Tư Đồ quay sang, chỉ thấy sắc mặt tiểu hài tử rất bối rối, biết rõ trong lòng y đang vô cùng khổ sở, bèn thấp giọng hỏi – “Ngươi chắc chứ?”

“…Ừm!” – Tiểu Hoàng gật gù.

“Nhưng mà…để ngươi lại nơi này ta cũng không an tâm.” – Tư Đồ cười – “Cùng đi nào!” – Nói rồi vòng tay ôm lấy Tiểu Hoàng, thả người nhảy về phía chân núi.

Chiến sự đương hồi căng thẳng thì Tương Thanh chợt nghe từ trong không trung truyền đến giọng nói của Tư Đồ – “Tránh hết cả ra!”

Người của Hắc Vân Bảo lập tức tản ra, Tương Thanh đáp xuống một bên, chỉ thấy Tư Đồ nhẹ nhàng ném Tiểu Hoàng về phía mình, thấp giọng dặn dò – “Bảo vệ cho cẩn thận!”

Tương Thanh nhanh chóng đón lấy Tiểu Hoàng, cẩn thận đặt ngay phía trước mặt mình, lập tức có mấy vị huynh đệ khác của Hắc Vân Bảo vây quanh bảo hộ.

Tư Đồ đáp xuống bên cạnh Tề Dịch, xoay mặt nhìn ông ta một cái rồi cười nhẹ – “Sao nào Tề Hầu? Đêm khuya rảnh rỗi ra ngoài tản bộ à?”

Ánh mắt Tề Dịch trở nên sắc lạnh, nhưng chưa kịp phản ứng gì đã bị Tư Đồ điểm trúng huyệt đạo, chế trụ ngay phía sau lưng của Tề Dịch, sau đó vung tay đánh bay mấy thủ hạ muốn nhào đến ứng cứu chủ tử.

Tề Dịch nhìn chằm chằm Tư Đồ hồi lâu rồi xoay sang hỏi Tiểu Hoàng – “Ở phía tiền sơn thật sự đã là toàn quân bị diệt ư?”

Tiểu Hoàng chậm rãi lắc đầu – “Có điều,…hiện giờ sẽ không như thế.” – Nói rồi liền gật đầu với Tư Đồ.

“Trói tất cả lại cho ta.” – Tư Đồ căn dặn Tương Thanh.

Tương Thanh nhanh chóng lĩnh mệnh, chế phục toàn bộ quân đội của Tề Dịch.

Tư Đồ một tay túm lấy Tề Dịch, mỉm cười bảo – “Tề Hầu, làm phiền ông theo ta đi một chuyến, thu phục mãnh tướng của ông nhé.”

Tề Dịch ngay cả á huyệt cũng đã bị điểm, chỉ còn cách bị Tư Đồ túm lấy đi lên đỉnh núi. Tư Đồ dùng tay còn lại ôm lấy Tiểu Hoàng, phi thân về phía tiền sơn.

Vừa đến tiền sơn thì quả nhiên thấy người của Hắc Vân Bảo theo sự phân công của Tiểu Hoàng, đang phát huy sức chiến đấu lên đến cực hạn, liều chết ngăn cản quân của Tề Dịch, tuy rằng lấy ít địch nhiều, nhưng cũng không kém cỏi chút nào.

Lô Ngự Phong và Chu lão gia tử thấy Tư Đồ áp giải Tề Dịch đến thì biết mọi sự đã ổn, ai nấy đều hưng phấn vô cùng.

Tư Đồ cũng lười nói nhiều, chỉ đẩy người về phía Lô Ngự Phong, ý bảo chuyện kế tiếp thì ông ta và Chu lão gia tử tự mình giải quyết đi, còn chính mình thì kéo tay Tiểu Hoàng đứng một bên mà theo dõi.

“Tất cả dừng tay hết cho ta!” – Chu lão gia tử nhảy lên một chỗ cao, tay vung lên, lớn tiếng nói – “Dừng tay hết đi! Tề Hầu của các người đang nằm trong tay bọn ta rồi.”

Thủ hạ của Tề Dịch hết thảy đều choáng váng, hai mặt nhìn nhau. Cùng lúc đó, chúng huynh đệ Hắc Vân Bảo tràn lên, khống chế hết toàn bộ.

Chiến trần gầm gào suốt canh thâu, năm mươi vạn nhân mã của Tề Dịch hầu như đều bị diệt, Hắc Vân Bảo tổn thất cực kỳ nhỏ, không đánh mà đại toàn thắng được một trận.

Mặt khác, từ hoàng thành cũng truyền đến tin tức khiến người ta phải khiếp hãi. Phó tướng của Tề Dịch là Chu Long lâm trận phản chiến, quy thuận cấm quân hoàng thành. Còn hoàng đế vốn đã tuyên cáo là băng hà nay lại đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người. Tinh thần ông ta coi bộ chừng rất sung mãn, chẳng hề có nửa phần ốm yếu, còn tự mình chỉ huy, đốc quân tiêu diệt phản quân của Tề Dịch, mang toàn bộ nhân mã của cả Tề Dịch lẫn Thụy Vương lưu lại trong hoàng thành tiêu diệt sạch sẽ, hơn nữa còn xử quyết cả triều thần trong cung. Trong vòng một đêm mấy vạn người bỏ mạng, khiến cho cả chốn hoàng thành lòng người phải hoảng sợ, các đại thần người nào người nấy đều cảm thấy vô cùng bất an. Từ lúc này, vị hoàng đế đã có đến hai năm không thượng triều đột nhiên một lần nữa tự mình chấp chính, thay đổi rất nhiều quan viên từ cũ thành mới. Mà việc lạ lùng nhất là lão lại hạ chiếu, tấn phong Tam hoàng tử Viên Thịnh lên ngôi Hoàng thái tử…Mà Viên Thịnh kia, lại chính là Ngao Thịnh đang ngụ tại Hắc Vân Bảo.

Sau khi hoàng đế tự mình chấp chính, ngoài chuyện sắc phong Ngao Thịnh thì việc đầu tiên lão ta làm là khen ngợi Hắc Vân Bảo, nói họ có công phò trợ mình tiêu diệt phản tặc, ban thưởng nhiều vàng bạc châu báu. Phần khác, lão ta còn yêu cầu Hắc Vân Bảo dẫn độ phản tặc Tề Dịch về kinh xử trảm.

Ba ngày sau, Hắc Vân Bảo phúc đáp lại rằng ––– Tề Dịch bị thương nặng không cứu kịp, đã chết rồi.

Hoàng đế không tin, phái người đến mang thi thể Tề Dịch về kinh, nhưng vừa đến hoàng thành thì hoàng đế choáng váng ––– Thi thể Tề Dịch thế mà đã thối rữa toàn thân, ngay cả diện mạo cũng nhìn không rõ nữa. Đồng thời, lời đồn trong thiên hạ nổi lên tứ phía, nói cái gì mà Tề Dịch có ý đồ mưu phản, khiến trời cao phẫn nộ, phạm tội bất kính với thần linh, nay đã bị trời phạt, toàn thân thối rữa mà chết, mà năm mươi vạn binh mã của ông ta ––– cũng bặt vô âm tín.

Mấy ngày sau, lại có lời đồn khác nổ ra, bảo rằng Tề Dịch không phải thua bởi tay mười vạn binh mã của Hắc Vân Bảo, mà là bị thiên binh thiên tướng do Hoàng Bán Tiên triệu hồi thu phục…bởi thế, mới không rõ tung tích.

Hắc Vân Bảo trải qua một kiếp nạn, tuy rằng hữu kinh vô hiểm, nhưng dù sao cũng có không ít huynh đệ tử thương. Mấy ngày nay, Mộc Lăng bận rộn giúp mọi người trị thương, mấy vị phó bang chủ thì lo trùng kiến lại những nơi hư hỏng, trong ngoài bảo đều rất trật tự, bận rộn mà không loạn. Ngay trong lúc mọi người bận đến tối tăm mặt mũi thì Tiểu Hoàng lại đột nhiên an nhàn, còn Tư Đồ thì gấp gáp đến độ vắt chân lên cổ…Ngươi hỏi là vì nguyên nhân gì ư? Là bởi vì ––– Tiểu Hoàng ốm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.