CHƯƠNG 76 Tay trong tay đi suốt đường xa
– Huề thủ viễn hành –
Đội ngũ đến Hắc Vân Bảo để nghênh đón vượt xa khỏi sức tưởng tượng của hết thảy mọi người. Thái sư Hạ Viêm Quảng cùng với đại tướng quân Khâu Minh Phiền đích thân cùng nhau dẫn theo nghi trượng, câu liễn trùng trùng điệp điệp. Còn có thêm một ngàn tinh binh, nhất tề kéo đến dưới chân núi.
Tinh binh cùng ngựa xe đều ở lại dưới chân núi. Hạ Viêm Quảng dẫn đầu đi trước, phía sau là Quốc cữu Hạ Lỗ Minh cùng Đại tướng quân Khâu Minh Phiền, ba người cùng nhau sải bước đi vào sảnh trước của Hắc Vân Bảo.
Họ ngước nhìn lên thì thấy Ngao Thịnh đang nghiêm chỉnh ngồi ở chính giữa phía trên, nhìn xuống hết thảy. Tuổi tác hẵng còn nhỏ, tầm đâu mười bốn, mười lăm, dáng vẻ thanh tú, thảng như còn thấy được bóng dáng của đương kim hoàng thượng…Phụ tử họ quả rất giống nhau.
Ba vị trọng thần đều quỳ xuống hành lễ, miệng hô – “Chúng thần chờ cung nghênh thái tử hồi cung.”
Ngao Thịnh nhìn qua mọi người một chút rồi từ tốn gật đầu – “Miễn lễ đi, ta đã lâu không ở trong cung, những thứ lễ nghi này nếu miễn được thì miễn.”
Tương Thanh đứng ở phía sau nó thầm giật mình. Thật ra, trước đây Hoàng tiểu tiên sinh đã cố tình tìm người đến dạy dỗ các lễ nghi cho Ngao Thịnh, thế nhưng trong lòng y vẫn nhớ như in lá thư mà Tiểu Hoàng gửi đến cho mình, trong ấy bảo – Từ lúc còn nhỏ, Ngao Thịnh đã bị đưa đến Ngao gia, thằng bé đã nếm trải sâu sắc nỗi khổ của cô đơn, đối với người trong cung thì rất thù hận, cho nên không màng gì đến những thứ lễ nghĩa lễ nghi. Lúc bình thường thì không sao cả, trái lại còn có vẻ gần gũi bình dị, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì nhất nhất đều phải chú ý, cho nên mới mong Tương Thanh ở cạnh bên nhắc nhở.
Mồ hôi không khỏi ứa ra trên trán Tương Thanh…Từng bước từng bước đều đoán được tiên cơ, nếu như Hoàng Bán Tiên thật sự không phải thần thánh hạ phàm thì cũng là Khổng Minh chuyển thế. Rồi y lại nghĩ, với thực lực lúc này của Hắc Vân Bảo, giả như bang chủ cùng Hoàng tiên sinh mong muốn, thì cho dù không thể hoàn toàn đoạt được thiên hạ nhưng ít nhất cũng phân đôi giang sơn với hoàng đế…Thảo nào lão hoàng đế lại xem Hắc Vân Bảo như là mối họa lớn canh cánh trong lòng. Mà thực tế, bảo kiêng kỵTư Đồ bang chủ, chi bằng nói thẳng ra là kiêng kỵ Tiểu Hoàng.
Các vị lão thần hành lễ xong thì đứng dậy. Nhìn một lượt trái phải, Hạ Viêm Quảng cất tiếng hỏi Ngao Thịnh: “Thái tử điện hạ, chẳng hay Tư Đồ bang chủ và Hoàng tiên sinh đang ở nơi nào? Trước khi lão thần khởi hành, hoàng thượng đã ngàn lần căn dặn, rằng nhất định phải nói lời cảm tạ đến hai vị, đồng thời ban tặng hai vị ngự tứ phong thưởng.”
Ngao Thịnh gật nhẹ, ngoái lại hỏi Tương Thanh – “Sư phụ và Tư Đồ bang chủ ở đâu vậy?” – Lời vừa nói xong, bọn người Hạ Viêm Quảng đều kinh sợ ––– Hoàng Bán Tiên là sư phụ của Ngao Thịnh sao?
Tương Thanh thấp giọng thưa – “Ở phía sau núi.”
Ngao Thinh gật đầu, cười khổ với chính bản thân mình – “Hai vị đều là bậc thế ngoại cao nhân, không ràng buộc vào lễ nghi phồn tục rồi.” – Đoạn thì tư lự một lát, lại nhìn sang Tương Thanh bảo – “Ngươi thử đi mời họ xem sao, nếu mời không được thì đừng miễn cưỡng.”
“Vâng!” – Tương Thanh gật đầu, xoay người ra khỏi tiền sảnh, một lát sau thì trở lại hồi bẩm – “Bang chủ và Hoàng tiểu tiên sinh đã xuất môn có việc, nói rằng ba ngày sau mới trở về.”
“Ôi chao…sao lại khéo như vậy?” – Ngao Thịnh có chút buồn nản – “Hay là sư phụ sợ khi chia tay sẽ khó xử, nên cố ý lảng tránh sao?”
Tương Thanh thấp giọng hỏi – “Không cần đi tìm chứ?”
“Bỏ đi!” – Ngao Thịnh khoát khoát tay – “Ta đã ở chung với nhị vị nhiều ngày, tình cảm thâm sâu…thôi cứ bỏ đi, đỡ phải đau buồn.”
Tương Thanh gật đầu, đứng về phía sau Ngao Thịnh, bất giác mồ hôi lạnh ứa trong lòng bàn tay…Y có chút không hiểu nổi rằng kẻ ở trước mắt mình là ai nữa. Dù rằng ban đầu cũng đã hoạch định xong hết, để tránh phiền phức, Tiểu Hoàng và Tư Đồ sẽ không ra mặt. Thế nhưng Ngao Thịnh diễn xuất có gì đó quá chân thật, mới hôm qua thôi còn là một hài tử ngây thơ thích nhõng nhẽo, sáng nay vì phục trang của y mà người ngặt nghẽo, nhưng giờ đây lại hoàn toàn biến thành một con người khác. Xem ra, nó đã hạ quyết tâm thật rồi.
“Nhưng mà…” – Hạ Viêm Quảng có chút sốt ruột – “Hoàng thượng căn dặn…”
“Chao ôi…Thái sư!” – Đại tướng quân Khâu Minh Phiền ở phía sau khoát tay ngăn cản – “Cứ hành sự theo như phân phó của Thái tử đi. Hoàng thượng người đang rất nhớ mong Thái tử, lệnh cho chúng ta đón Thái tử xong thì mau chóng về kinh đó…Chúng ta không nên làm lỡ mất hành trình thì hơn!”
“Việc này…” – Trong lòng Hạ Viêm Quảng dường như còn chưa cam tâm, nhưng xem ra Khâu Minh Phiền bên cạnh ông ta quả không thể nhẫn nại được. Ông ta đành bất đắc dĩ gật đầu, cung nghênh Ngao Thịnh hạ sơn.
Ngao Thịnh đứng dậy ra ngoài, chợt bén nhạy phát hiện ra một điều – Có gì đó giữa Khâu Minh Phiền và Hạ Viêm Quảng. Lúc trước Tiểu Hoàng từng nói qua với nó, rằng mong nó phải để tâm quan sát. Hoàng đế muốn lợi dụng nó, cho nên nhất định sẽ an bài một người đối địch với thế lực của nhà họ Hạ bên cạnh nó, nó phải thận trọng lợi dụng người này.
Xuống đến chân núi, Ngao Thịnh ngước mắt ngoái nhìn lại về Hắc Vân Bảo trên đỉnh núi, rồi yên lặng lên cỗ xe ngựa xa hoa. Dọc đường. chỉ là suối trong xanh, đường im vắng, màu nâu vàng của đất trải suốt lối đi. Đội quân đi về phía trước, dọc đường còn đón nhận triều bái của bách tính hai bên đường. Ngao Thịnh ngồi trong xe ngựa, tình cảnh này nó đã tha thiết ước ao từ nhỏ. Vậy mà giờ đây, nó nghĩ hành vi này buồn cười đến cùng cực…Hoàng đế coi như cũng không đối xử tệ với nó nhỉ. Muốn nó chết, nhưng cũng thỏa mãn tâm nguyện của nó. Có điều, với người phụ thân này, nó chỉ có hận thù mà thôi.
Trên ngọn Bạch Đế, Tiểu Hoàng đứng cùng Tư Đồ nơi một vách núi, ngóng nhìn ngựa xe đi xa mãi.
“Người đi rồi.” – Tư Đồ thấy vẻ nhạt nhòa trên khuôn mặt Tiểu Hoàng, dường như có nét sầu bi mơ hồ, bèn trêu đùa – “Cuối cùng cũng đuổi thằng nhóc con đó đi được, đỡ phải có nó chen chân vào giữa chúng ta.”
“Huynh lại nói bậy rồi.” – Tiểu Hoàng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói – “Tiếp theo…”
“Xuất môn đi?” – Đột ngột Tư Đồ bảo
“Xuất môn?” – Tiểu Hoàng gậit mình
“Chuyện Ngao Thịnh đoạt lại ngôi vị hoàng đế thì cứ giao cho Tương Thanh thôi, sự vụ của Hắc Vân Bảo thì để Chu lão gia tử lo. Lô Ngự Phong với Mộc Lăng săn sóc cho Tứ Nương sinh hài tử…hết chuyện của chúng mình rồi.” – Tư Đồ khanh khách cười, nghiêng người hôn lên cổ Tiểu Hoàng – “Chúng ta đi du ngoạn nửa năm đi, chờ Tứ Nương sinh nở xong rồi về, sao hử?”
Tiểu Hoàng dở cười dở khóc – “Huynh thật là…nguy cơ thì trùng trùng trước mắt, còn huynh cứ tiêu dao như thế.”
“Dĩ nhiên thôi!” – Đột ngột Tư Đồ cao giọng cười, dùng một tay ôm lấy Tiểu Hoàng – “Tiêu dao hay không tiêu dao thì hiểm nguy cứ trùng trùng thế thôi, thế thì cớ gì mà không tiêu dao tự tại?” – Nói rồi, ôm Tiểu Hoàng trở về – “Đêm nay chúng ta lên đường. Khi trước đã đi qua Liêu Đông và Giang Nam rồi, lần này chúng ta đi Tây Hải, lại đi thêm Mạc Bắc, rong chơi một lần cho hết gầm trời này, được không?”
Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ một chút rồi bất chợt nói – “Tư Đồ, chúng ta đi tìm một thứ đi!”
“Tìm một thứ?” – Tư Đồ giật mình – “Tìm thứ gì?”
“Ưm…huynh có từng nghe nói đến địa mạch không?” – Tiểu Hoàng vịn lấy bờ vai Tư Đồ mà ngước lên hỏi hắn.
“Địa mạch?” – Tư Đồ có chút không rõ ý của y – “Đó là vật gì?”
“Ngày xưa ta có đọc qua một quyển du ký, có ghi chép lại sự tồn tại của một địa mạch thần bí.” – Tiểu Hoàng giải thích cho Tư Đồ – “Có người bảo rằng, địa mạch này ăn thông khắp mọi nơi.”
“Vậy sao?” – Tư Đồ nghe rồi nhưng cũng không hiểu gì, liền hỏi – “Ăn thông khắp bốn phương là nghĩa gì?”
“Tương truyền rằng, trong những trận chiến thời kỳ Chiến quốc, để có thể chiếm được tiên cơ bất ngờ trong khi đánh nhau, các nước đều sử dụng các đội quân đào hầm, đã đào ra không ít địa đạo.” – Tiểu Hoàng thấp giọng nói – “Về sau có một vị du hiệp tên gọi là Lạc Trĩ, đã ghi lại vị trí của các địa mạch này, rồi họa thành một địa đồ, gọi là “Lạc Trĩ Đồ”.”
“Lạc Trĩ?” – Tư Đồ trầm tư một thoáng – “Địa mạch…Nếu như chúng ta có được Lạc Trĩ Đồ thì…”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Mai kia có khai chiến thì hẳn là rất có lợi!”
“Vậy ngươi có manh mối hay không? Phải đi tìm ở nơi nào?” – Tư Đồ hỏi.
Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ rồi bảo – “Ta chỉ biết rằng Lạc Trĩ qua đời tại vùng Tây Hải, nếu chúng ta đi xuống Tây Hải thì…thuận đường tìm thử nhé?”
–––
Sớm mai sau, người hạ nhân luôn hầu hạ Tư Đồ cầm một phong thư đến gửi Mộc Lăng. Vừa mở ra đọc, Mộc Lăng chỉ thấy thư viết rằng ––– Du lịch, nửa năm sau về.
Mộc Lăng tức giận đến nỗi xé thư nát vụn, sau đó chạy ào ra phía trước núi giậm chân – “Đồ khốn kiếp Tư Đồ nhà ngươi, sự vụ trong bang vứt hết cho ta à. Ta tuyệt giao với ngươi luôn!”
Trên đường cái, Tư Đồ ngồi trên lưng ngựa hắt xì một cái rõ to. Tiểu Hoàng trong lòng hắn khẩn khoản nhìn lên thăm hỏi – “Huynh sao vậy? Bị cảm lạnh ư?”
Tư Đồ nhìn khuôn mặt mịn màng của y mà máu nóng sôi trào, xúi xuống hôn lên má Tiểu Hoàng một cái, rồi ve vãn bên tai y nói nhỏ – “Tiên Tiên, thế sự nửa năm sau khó đoán, nên nửa năm này chúng ta phải chơi thật thỏa mới được. Có vậy thì sau này phải chết cũng không tiếc nuối!”
Tiểu Hoàng có vẻ cảm động, dựa vào bờ ngực Tư Đồ mà gật đầu, ai dè đâu Tư Đồ lại bồi thêm cho một câu: – “Vì đã kêu là phải tận hưởng lạc thú trước mắt, sớm nay có rượu sớm nay say, chuyện mười ngày một lần kia cũng đừng quan tâm nữa nha! Ngươi nghĩ mà coi, nửa năm lận đó, nếu mỗi ngày đều làm thì sẽ được hơn một trăm lần, có đúng không nào?”
Vừa mới dứt lời xong, hắn đã bị Tiểu Hoàng đấm cho một quyền, cả giận kêu lên – “Hóa ra huynh nghĩ như thế à! Một tháng một lần!”
“Cái gì?” – Tư Đồ sợ hãi – “Như vậy sao được? Ba ngày đi nha? Ta thấy ngươi cũng thích ứng khá tốt rồi mà, mỗi lần đều rất có cảm giác…”
“Huynh không được nói bậy giữa ban ngày ban mặt!” – Mặt Tiểu Hoàng đỏ bừng bừng.
Tư Đồ trông thấy mà ngứa ngáy khó chịu, ôm chầm lấy y – “Tiên Tiên, ngươi có nghĩ muốn làm trên lưng ngựa không?”
“A! Huynh…không được nháo!”
“Tiên Tiên!”
“Ưm…”
Hai người bọn họ thả lỏng tâm sự, giản đơn chỉ là du sơn ngoạn thủy, suốt đường đi về phía tây đều thích thú lạ thường.
Tư Đồ sợ rằng Tiểu Hoàng cưỡi ngựa sẽ mỏi mệt nên mua một chiếc xe ngựa. Tự hắn đánh xe lấy, hai người chuyển từ cưỡi ngựa sang ngồi xe. Nếu như mua được sách Tiểu Hoàng thích thì cũng có thể đặt vào trong xe nữa.
Cứ đi như thế mà qua độ chừng mười hôm, họn họ đến được bên ngoài một trấn ***. Tiểu Hoàng ngước lên nhìn cửa thành, trầm lặng trong thoáng chốc rồi hỏi sang Tư Đồ: – “Bách Kiếm Thành…không phải đã đến phụ cận Đại Lý rồi sao?”
Tư Đồ gật đầu có hơi bất đắc dĩ, rồi nói – “Xem ra lộ trình đi đã có sai sót, lẽ ra phải đi về hướng Tây Bắc, nhưng rốt cuộc là đi về Tây Nam.”
“Không sao cả, về sau chúng ta chuyển lại đi về hướng Bắc cũng không muộn đâu.” – Tiểu Hoàng hỏi – “Huynh có đến Bách Kiếm Thành lần nào chưa?”
Tư Đồ nhún vai – “Chưa, nhưng Bách Kiếm Thành ấy à…hẳn Bách Kiếm Sơn Trang cũng ở nơi đây thôi.”
“Bách Kiếm Sơn Trang?” – Tiểu Hoàng không rõ.
“Ừ…Có không ít thợ thủ công lành nghề tập trung sinh sống ở nơi này, danh xưng ở đây cũng từ nghề đúc, rèn kiếm mà có. Xưa kia Bách Kiếm Sơn Trang chỉ là một hiệu rèn kiếm, tuy nhiên trải qua trăm năm dốc lòng cực nhọc kinh doanh, thì đã nổi lên trên giang hồ thành một môn phái.” – Tư Đồ giảng giải cẩn thận cho Tiểu Hoàng – “Tất cả môn hạ đệ tử của Bách Kiếm Sơn Trang đều biết rèn kiếm, cũng biết cả sử kiếm, còn mối lái chủ yếu cũng là việc buôn bán, truy tìm kiếm.”
“Tìm các thanh kiếm?” – Tiểu Hoàng không được rõ. – “Kiếm thì tìm như thế nào?”
“À…” – Tư Đồ cười – “Ngươi cũng đã đọc qua nhiều pho sách, có phải rằng một số quyển có ghi chép lại một vài món thần khí thời thượng cổ không?”
“Ừ.” – Tiểu Hoàng gật gù – “Thanh Hắc Kim Hầu của huynh là một thần khí thời thượng cổ!”
Tư Đồ gật đầu – “Bách Kiếm Sơn Trang rất thông thạo các pho điển tịch, kinh sử ghi chép về các loại kiếm. Nói khác đi, chỉ cần ngươi có đủ tiền để ra giá, ngươi muốn thanh bảo kiếm nào cũng có thể tìm được cả.”
“Thật sao?” – Tiểu Hoàng giật mình.
Tư Đồ lắc đầu rồi nhéo má Tiểu Hoàng – “Ngươi thật thà quá đi. Đó là thủ đoạn quen thuộc của người trong giang hồ. Nếu hắn ta tìm được thì nói tốt đẹp ra sao cũng được. Nhưng những món bảo khí hắn ta tìm không được thì sẽ hét giá lên trên trời, dĩ nhiên không ai thèm mua rồi! Có thể còn giở cả trò bịp bợm nữa.”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Hóa ra là thế.”
Cỗ xe ngựa của cả hai từ tốn tiến về phía cổng thành. Tư Đồ hỏi Tiểu Hoàng – “Hôm nay muộn rồi, chúng ta ở lại Bách Kiếm Thành đi.”
“Ừ.” – Tiểu Hoàng gật đầu rồi nhìn về phía trước, tò mò hỏi – “Vì sao lại có đông người tụ tập nơi cổng thành như vậy?”
Tư Đồ giương mắt nhìn sang, thấy có một trạm gác đang đặt trước cổng thành, bộ khoái nha sai đang đứng gác trước cổng, mở to một bức hoàng bảng để đối chiếu với từng người một.
Đợi đến lượt của Tư Đồ, bộ khoái ngẩng mặt lên nhìn hắn rồi hỏi – “Người trong xe kia là ai?”
Tư Đồ đánh mắt về hoàng bảng dán trên tường, thấy trong tranh là một nam tử tuổi còn trẻ mà diện mạo thì đầu trâu mặt ngựa, bèn nói – “Không phải là người các ngươi muốn tìm.”
Người bộ khoái dẫn đầu thấy Tư Đồ khí độ bất phàm thì ra vẻ rất khách khí mà rằng – “Để cho thuận lợi thì chúng tôi phải nhìn thấy một lần mới được, vì việc công mà thôi.”
Tư Đồ nhướn mày, còn chưa nói gì thì rèm xe đã vén lên. Tiểu Hoàng ở bên trong nghe được đối thoại bên ngoài, bèn ló đầu ra xem thử.
Người bộ khoái kia vừa thấy Tiểu Hoàng thì ngẩn cả người ra, mãi lâu về sau mới phản ứng lại, lùi bước ra phía sau để Tư Đồ đi qua. Thế rồi chợt như vừa nhớ ra điều gì, nên bước lên mấy bước gọi Tư Đồ lại – “Vị huynh đài, xin dừng bước cho.”
Tư Đồ ghìm xe ngựa dừng lại, ngoái đầu nhìn gã. Người bộ khoái trước mắt hắn tướng mạo ngay thẳng, nói năng cũng rất lễ độ, không khiến cho người ta phản cảm.
“Ôi chao…Tha thứ tôi mạo muội, trong xe là một vị thiếu niên phải không?” – Bộ khoái thoải mái nói – “Rất thanh tú.”
Tư Đồ nhíu mày, thản nhiên bảo – “Ngươi muốn nói gì?”
“Chúng tôi gác ở cổng thành là muốn bắt một kẻ tên là Hoa Liên Mạch.” – Bộ khoái trầm giọng nói với Tư Đồ – “Chính là một tên hái hoa tặc xú danh rành rành, hơn nữa còn chuyên tìm những thiếu niên thanh tú để hạ thủ…Gần đây không biết vì sao mà tới Bách Kiếm Thành, đã hại chết ba thiếu niên rồi, cho nên…”
Tư Đồ khẽ gật đầu – “Ngươi đang nói ta nên cẩn thận chú ý đến người trong xe?”
Bộ khoái gật đầu – “Thứ lỗi tôi nói thẳng, vị thiếu niên trong xe phải hết sức giữ gìn không nên đi lại bên ngoài, nếu không sẽ bị ác tặc ra tay đó.”
Tư Đồ cười hỏi – “Quý tính?”
“Tại hạ Tề Phàm.” – Bộ khoái trả lời – “Phủ nha cách đây cũng không xa, nếu có việc, có thể đến tìm tôi!”
Tư Đồ gật đầu rồi ôm quyền – “Đa tạ” – rồi nhanh chóng đánh cỗ xe đi tiếp.
Ở trong xe, Tiểu Hoàng nghe thấy rất rõ, cách lớp rèn hỏi Tư Đồ – “Huynh đài kia vừa nói…”
“À…” – Tư Đồ cười, thấp giọng bảo – “Ai bảo dáng vẻ ngươi cứ khiến người ta nhớ đến làm chi?”
Tiểu Hoàng bất mãn – “Huynh lại nói bậy, nhưng bất quá là kẻ nào thương thiên hại lý như vậy?”
“Mặc kệ đi.” – Tư Đồ ghìm xe ngựa dừng lại trước cửa khách sạn lớn nhất Bách Kiếm Thành, đỡ Tiểu Hoàng xuống xe – “Ai dám đụng đến một sợi tóc của ngươi, lão tử thiến hắn một trăm lần, tống cổ vào cung làm thái giám cho Ngao Thịnh!”
“A…” – Tiểu Hoàng không nhịn được, nhoẻn cười.