CHƯƠNG 80 Như có đăm chiêu
– Nhược hữu sở tư –
Tư Đồ dẫn Tiểu Hoàng vào trong Thu Diệp Tự. Có lẽ bởi vì vừa xảy ra án mạng nên tuy rằng chùa không đóng cửa, nhưng khắp cả sân vô cùng quạnh quẽ, chỉ có mấy tiểu hòa thượng đang quét tước. Họ vừa thấy Tư Đồ và Tiểu Hoàng đến thì đều tỏ ra hơi giật mình.
“Thí chủ…” – một tiểu hòa thượng tiến đến, chắp tay lễ Tư Đồ và Tiểu Hoàng – “Nhị vị có việc gì ư?”
Tư Đồ cảm thấy hơi buồn cười bèn hỏi lại – “Đã đến chùa thì dĩ nhiên là để lễ phật rồi, chứ sao lại hỏi là có việc gì không.”
“Ối…” – tiểu hòa thượng hơi ngượng ngập – “Việc này…hôm nay bổn tự không tiếp khách, chi bằng thí chủ về đi, hôm khác lại đến vậy.”
“Hửm?” – Tư Đồ đưa mắt nhìn tiểu hòa thượng – “Sao thế? Phật Tổ đi vắng à? Hay là la cà chơi đùa ở chùa khác mất rồi?”
Tiểu hòa thượng cuống quít xua tay, rối rít bảo – “Thí chủ, ở nơi linh thiêng xin đừng nói ra những lời bất kính như thế, kẻo động chạm đến thần phật thì…”
“Ta đã nói gì đâu.” – Tư Đồ cười – “Có khua có động thì cũng là ngươi ấy chứ, vậy nếu Phật Tổ có trách có phạt gì thì tự nhiên phải tìm ngươi thôi.”
“Không…không…tiểu tăng sao có thể…” – Tiểu hòa thượng vội vàng niệm “a di đà phật” liên tục.
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ rõ ràng là đang trêu ghẹo vị tiểu hòa thượng thành thật này, bèn giật giật tay áo hắn, nhân tiện trừng mắt liếc một cái cảnh cáo, ý muốn trách ––– sao huynh lại làm thế ở nơi cửa Phật, ngẩng đầu lên ba thước đều là thần linh cả đấy.
Tư Đồ bĩu môi không đáp, nhưng cũng không trêu đùa tiểu hòa thượng kia thêm nữa.
Tiểu Hoàng quay sang hỏi vị tiểu hòa thượng – “Tiểu sư phụ, vì sao lại không cho dâng hương thế ạ?”
Tiểu hòa thượng quay trái quay phải ngó nghiêng, sau đó nhỏ giọng nói – “Nhị vị thí chủ hẳn là từ nơi khác đến đây rồi. Tế Thanh sư đệ ở bổn tự vừa bị kẻ xấu hại chết.”
Tư Đồ nghe xong liền cả cười – “Xem ra là Bồ Tát chả dùng được chỗ nào cả, nếu không thì sao chẳng che chở cho vị tiểu hòa thượng ấy chứ.”
Mấy câu mà Tư Đồ nói khiến vị tiểu hòa thượng xua tay liên tục, miệng niệm liên hồi – “Bồ Tát xá tội…”
Tiểu Hoàng cũng tỏ ra khó xử, quay sang phía Tư Đồ, nhỏ giọng nói – “Sao huynh lại bất kính thế chứ?”
Tư Đồ nhún vai – “Ngay cả đệ tử của mình mà cũng không bảo vệ được, vậy Bồ Tát này còn kính để mà làm gì? Hay là Bồ Tát này thật đã bỏ nhà đi chơi rồi, nên mới không quản nổi việc nhỏ nhặt này.”
“A di đà phật!” – từ bên trong đại điện đằng sau lưng tiểu hòa thượng chợt có tiếng niệm, sau đó thì thấy một lão hòa thượng đang đứng đó – “Nguyên Kính, sao có thể ngăn trở các vị thí chủ dâng hương chứ? Mau lui ra!”
Tiểu hòa thượng tỏ ra oan ức – “Nhưng mà…mới rồi người của nha môn.”
Lão hòa thượng trừng mắt – “Phật môn là nơi thanh tịnh, có liên quan gì đến công môn đâu? Mau tránh lối!”
“Dạ!” – Tiểu hòa thượng vội vàng tránh sang một bên nhường lối cho Tư Đồ và Tiểu Hoàng.
Tư Đồ dẫn theo Tiểu Hoàng đến chánh điện, Tiểu Hoàng liền chắp tay trước ngực thi lễ – “Đại sư, đã đắc tội rồi.”
Tư Đồ đứng cạnh tỏ ra không mấy kiên nhẫn, đảo mắt nhìn một lượt nhưng không nói gì.
Lão hòa thượng liền mau mắn đáp lễ lại với Tiểu Hoàng – “Khách quý đến cửa, là lão nạp thất lễ.”
Tiểu Hoàng hơi giật mình, bèn ngẩng mặt lên nhìn vị đại hòa thượng này, thấy râu của ông đã hoa râm, quả nhiên là người đại phát từ bi.
Lão hòa thượng nhìn sang chỗ Tư Đồ, mỉm cười bảo – “Thí chủ hình như không tin Phật.”
Tư Đồ nhìn lão một chốc rồi bảo – “Phật chưa từng phù hộ ta, vậy tại sao ta phải tin Phật?”
“Không phải vậy đâu.” – Lão hòa thượng khoát tay – “Là bởi vì từ đó đến nay, đối với thí chủ thì tất cả những điều ham muốn hoặc điều khó khăn đều do bản thân tự mình giải quyết, cho nên mới không tin Phật.”
Tư Đồ nhướn mi có vẻ hứng thú, chờ xem lão hòa thượng kia sẽ nói tiếp thế nào.
“Rồi sẽ có một ngày, có một việc gì đó mà thí chủ không thể giải quyết bằng thực lực của mình, khi ấy thì thí chủ sẽ tin Phật thôi.”
Tư Đồ liếc mắt nhìn Tiểu Hoàng, ý như muốn bảo ––– xem lão hòa thượng này có thể khoác lác đến đâu nào.
Tiểu Hoàng thì lại cảm thấy lão hòa thượng nói rất có lý, bèn thi lễ – “Đa tạ đại sư đã chỉ dạy cho. Huynh ấy chỉ là ác khẩu thôi, không có ý bất kính với Phật Tổ đâu, mong đại sư bỏ quá.”
“Không dám, không dám!” – Lão hòa thượng đáp lễ – “Tiểu thí chủ dung mạo từ bi, lại mang tiên cốt, tuy rằng có kiếp nạn trong người, nhưng cuối cùng sẽ gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa an, cùng người trong lòng bên nhau đến răng long đầu bạc.”
Tiểu Hoàng còn đương sửng sốt thì Tư Đồ bên cạnh đã bật cười ha hả, vươn tay vỗ vai lão hòa thượng mà bảo – “Lão hòa thượng à, vì mấy lời này của lão nên chắc là ta cũng phải đi mà cúi chào Phật Tổ của lão thôi.” – Nói rồi thì kéo tay Tiểu Hoàng đi thẳng vào chánh điện, chợt nghe lão hòa thượng chép miệng – “Phật Tổ cũng như lão nạp, tai điếc mắt hoa cả rồi, cho nên trong lòng có ước nguyện gì thì phải nói ra thành lời, kẻo không các vị ấy sẽ không nghe thấy được đâu.” – Nói xong thì cười cười bỏ đi mất.
Tư Đồ ngoảnh lại nhìn theo lão hòa thượng ấy, rồi lại nhìn Tiểu Hoàng – “Lão hòa thượng ấy thật thú vị.” – Nói xong đã thấy Tiểu Hoàng đang nghiêm mặt nhìn mình, bèn hỏi – “Sao thế?”
Tiểu Hoàng hơi lắc đầu – “Sao huynh có thể ăn nói như thế với Phật Tổ chứ? Thế là đại bất kính đấy.”
Tư Đồ mỉm cười – “Ngươi nghĩ ta chưa từng cầu xin Phật Tổ ư? Đã từng cầu rồi, nhưng Phật Tổ không để ý đến ta, cho nên ta mới cảm thấy vẫn nên dựa vào chính mình thì tốt hơn.”
Tiểu Hoàng quỳ xuống trước án thờ, tiện tay kéo kéo vạt áo Tư Đồ luôn. Tư Đồ cũng quỳ xuống cạnh bên nhưng có vẻ không cam lòng lắm.
Tiểu Hoàng chắp tay trước ngực, thành kính cầu Bồ Tát, dáng vẻ trầm lặng như đang niệm trong lòng. Thế là ý xấu của Tư Đồ lại trỗi dậy, bèn vươn người qua bảo – “Sao lại chỉ nói thầm trong lòng thế? Mới nãy ngươi không nghe lão hòa thượng nói gì sao? Phật Tổ già rồi, tai điếc mắt hoa rồi, ngươi muốn gì thì phải nói thẳng ra, bằng không sẽ không linh nghiệm đâu.”
Tiểu Hoàng có phần khó xử – “Vậy huynh nói trước đi.”
Tư Đồ phì cười – “Ta có việc gì cần cầu đâu, vậy thì nói cái gì nào?”
Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp – “Vậy huynh bịt kín tai lại đi, nhắm cả mắt lại nữa.”
Tư Đồ cố nén cười, dùng tay bịt kín hai tai mình lại, mắt cũng nhắm tịt lại. Nhưng mà Tư Đồ có phải người thành thật gì cho cam, hai tay hắn chỉ giả vờ bịt tai thôi, kỳ thật cái gì cũng nghe rõ được hết đấy.
Một lát sau thì chợt có tiếng gọi nhỏ – “Tư Đồ à…”
Tư Đồ làm bộ như không nghe thấy, một chút phản ứng cũng không có. Thế là Tiểu Hoàng an tâm xoay người lại, một lần nữa thành tâm thành ý cầu Bồ Tát rằng – “Cầu Bồ Tát phù hộ…” – Nói xong lại khẽ đảo mắt trông sang chỗ Tư Đồ, hắn liền nhíu chặt mắt tỏ ra đã nhắm lại, cái gì cũng không hay không biết.
Tiểu Hoàng quay đầu lại, dùng ngữ giọng càng nhỏ hơn để khấn – “Cầu Bồ Tát phù hộ Tư Đồ và Hắc Vân Bảo có thể không gặp trắc trở gì, phúc thọ an khang.”
Y lại xoay người lần nữa, thấy Tư Đồ vẫn không phản ứng, liền nói tiếp – “Phù hộ cho Ngao Thịnh và Tương Thanh chuyến này tiến cung có thể chuyển nguy thành an.” – cuối cùng mới dùng thanh âm nhỏ xíu như muỗi vo ve mà khấn – “Còn nữa…xin hãy phù hộ con có thể bình an vượt qua kiếp nạn ba năm này, cùng Tư Đồ…cả đời bên nhau.”
Vừa dứt lời thì chợt nghe Tư Đồ lên tiếng – “Sao lại khấn cuối cùng hả? Lẽ ra phải khấn trước tiên mới đúng chứ.”
Tiểu Hoàng giật mình há hốc, chốc lát sau mới có phản ứng tức giận – “Sao huynh lại nghe lén hả?”
Tư Đồ chả thèm trả lời, chỉ cầm tay Tiểu Hoàng mà nói với tượng phật rằng – “Bồ Tát à, những điều y vừa nói ấy, thứ tự có chút thay đổi nha. Chuyện đầu tiên mà ông phải làm là phù hộ tiểu hài tử bình an vượt qua kiếp nạn ba năm, sau đó cùng ta bên nhau đến răng long đầu bạc.”
Tiểu Hoàng đỏ ửng mặt mày, chỉ muốn rút tay về thôi, nhưng Tư Đồ bắt lại rất nhanh khiến Tiểu Hoàng nổi giận, nhưng rồi Tư Đồ lại nói tiếp – “Chỉ cần Bồ Tát ông có thể làm được chuyện đó, thì dẫu có bắt Tư Đồ ta bái lạy ông mỗi ngày suốt nửa đời sau này cũng chả thành vấn đề gì cả.”
Tiểu Hoàng còn đương kinh ngạc thì đã nghe Tư Đồ nói – “Nhưng nếu ông mà không làm được ấy, thì từ nay về sau, hễ ta gặp một ngôi chùa ngôi miếu nào là đập nát ngôi chùa ngôi miếu ấy, thấy một pho tượng phật nào là đốt pho tượng phật ấy.”
Tiểu Hoàng kinh hãi, vội vã bịt mồm Tư Đồ lại – “Sao huynh lại nói như thế được, huynh…ư ừm…”
Lời còn chưa kịp dứt thì Tư Đồ đã nhào đến ôm chầm lấy Tiểu Hoàng mà hôn tới tấp, hôn xong rồi thì đè người ta đang còn thở hổn hển lại mà nói – “Tư Đồ ta nói được là làm được, thần linh chứng giám cho.”
Tiểu Hoàng không nói gì, trên mặt có phần hơi ngượng ngùng, nhưng trong lòng thì cảm động lắm, chỉ ở yên trong lòng Tư Đồ mà cọ cọ thôi. Đúng lúc Tư Đồ muốn hôn thêm một phen nữa thì từ phía sau điện thờ có tiếng ồn ào, rồi tiếng người hét lên – “Đừng chạy!”
Tư Đồ mất hứng, đứng dậy, cũng đỡ Tiểu Hoàng đứng dậy theo, nói nhạt – “Phiền phức!”
Rất nhanh sau đó, từ sau điện có hàng loạt tiếng bước chân khua khoắng, có một người chạy vào, phía sau lại có hằng hà sa số người khác. Người chạy ở phía trước động tác vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt thì bỏ chạy ra khỏi đại điện, vọt đến trong sân viện, những muốn thoát đi bằng cửa lớn. Nhưng rồi hắn thấy ở cửa chính cũng xuất hiện người truy đuổi, là Tề Phàm đang dẫn theo một số nha sai, mà từ sau viện đuổi đến chính là tên Thiếu trang chủ lúc nãy.
Mọi người nhìn thấy đứng trước tượng Phật lúc bấy giờ là Tiểu Hoàng và Tư Đồ thì cả kinh, khiến Tư Đồ cũng bó tay, đành nhìn Tiểu Hoàng nháy mắt ––– những người này đúng thật là âm hồn không tiêu tan nổi mà.
Chợt nghe Tề Phàm lên tiếng nói với kẻ bị truy đuổi rằng – “Hoa Liên Mạch, ngươi làm nhiều việc ác, hôm nay nhất định sẽ không trốn thoát được, mau ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi.”
Tư Đồ và Tiểu Hoàng nghe xong thì đều nhịn không được mà phải đưa mắt nhìn người tên Hoa Liên Mạch kia một cái, thì thấy thân hình hắn gầy gò, mặt mũi có vẻ rất giống trên bức họa, tay cầm hai thanh đao mà không giống đao, xẻng cũng chả ra xẻng, có hình dạng hoa sen. Hơn nữa, trên đùi hắn lúc này còn có một lớp băng vải, trên băng vải lấm tấm những vết máu.
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Hoàng là ––– Người này chính là kẻ bị Tư Đồ đả thương vào chân ngày hôm qua.
Tư Đồ nhìn thấy binh khí trên tay người này thì hơi sửng sốt, sau đó nhịn không được phải cười cười lắc đầu.
Người nọ bị truy đuổi đến đường cùng, bèn vung xẻng lên cao, đúng lúc ấy thì chợt nghe có rất nhiều tiếng thét lên trong đám người giang hồ – “Mau bắt lấy hắn, hắn muốn chui xuống đất đấy.” – Vừa dứt lời thì chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh của Hoa Liên Mạch. Hắn cầm binh khí trong tay, đan chéo vào nhau, cắm thẳng hướng từ trên xuống mặt đất, sau đó đảo mình, cả người chui tọt xuống đất, mà chỗ cái hốc hắn chui xuống lập tức bị đất lấp lại ngay.
Chờ đến khi Tề Phàm đuổi đến nơi thì mặt đất đã bị san phẳng như mới, ngay cả một chút dấu vết cũng tìm không ra.
“Lại để cho hắn chạy thoát rồi.” – Đám người giang hồ bực tức đến xoay vòng vòng tại chỗ. Tư Đồ lắc đầu, thấp giọng mắng – “Lũ ăn hại!”
Hắn xoay mặt lại, thấy trong tay tượng đá giữ cửa điện có một cây thương, bèn vung tay áo lên, cây thương lập tức bay thẳng vào tay hắn. Tư Đồ mở tay ra, xoay vật trong tay hai vòng, tạo ra tiếng gió rít khiến mọi người phải chú ý. Lúc mọi người quay lại xem là chuyện gì thì đã thấy Tư Đồ nâng tay ném đi, thương kia vút bay ra xa, mũi thương hướng xuống, tạo thành một vòng cung trong không trung, sau đó cắm thẳng vào nền đất ngay sát cửa lớn.
Sau đó, từ dưới mặt đất có một tiếng “choang” rất lớn, như thể có vật gì đó đã va phải cây thương. Cùng lúc đó, Tư Đồ nhẹ nhàng vén vạt áo, giơ chân nện thẳng xuống nền đất, và rồi một tiếng âm thanh nứt vỡ truyền đến…
Một lát sau, chợt có tiếng “ầm”, và rồi trên mặt đất xuất hiện một cái động lớn, kế nữa là một tiếng thét thảm thiết, cả cái tên vừa mới đào tẩu lẫn cây thương đều bay ra ngoài.
Người nọ văng lên không trung cao lắm, sau khi lộn nhào vài vòng thì rơi bộp xuống ngay trước mặt Tề Phàm.
Hoa Liên Mạch vừa mới chạm đất, còn đang muốn đứng dậy thì đã thấy hàn quang lóe lên trước mắt, thanh thương mới nãy rơi ầm xuống, cắm thẳng vào nền đất sát bên cơ thể hắn, mũi thương còn mắc vào cả vạt áo tên Hoa Liên Mạch phía sát cạnh be sườn hắn, lún vào đất dễ phải đến hơn nửa trượng là ít.
Hoa Liên Mạch mở to hai mắt, thật lâu sau đó mới dám nhấp một ngụm nước bọt, cả người cứng đờ, một chút động đậy cũng chả dám.
Mà những kẻ giang hồ khác cũng theo bản năng mà nhấp một ngụm nước bọt, mặt mày kinh hãi nhìn Tư Đồ, trong lòng ai nấy chỉ có một ý nghĩ mà thôi ––– đúng là danh bất hư truyền mà.
Tư Đồ liếc mắt nhìn Hoa Liên Mạch, không thèm nói gì, chỉ kéo Tiểu Hoàng đi ra ngoài.
Tề Phàm lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng vái chào Tư Đồ – “Đa tạ Tư Đồ bang chủ!” – Sau đó ra lệnh cho nha sai trói gô Hoa Liên Mạch lại.
Tư Đồ và Tiểu Hoàng ra đến cửa thì nghe Hoa Liên Mạch hét lên – “Này! Tên Tư Đồ kia, ngươi rõ ràng biết không phải do ta làm, vậy sao còn giúp họ bắt ta chứ?”
Tư Đồ khẽ nhếch khóe môi, lạnh lùng buông ra một câu – “Ngứa mắt với ngươi.” – sau đó kéo Tiểu Hoàng đi thẳng một nước, bỏ lại Hoa Liên Mạch đang gào thét thảm thương – “Lão tử bị oan mà, lão tử không có giết người.”
Tiểu Hoàng bị Tư Đồ lôi ra ngoài, liền hỏi – “Huynh có biết tên Hoa Liên Mạch kia à?”
Tư Đồ cười bảo – “Hắn không gọi là Hoa Liên Mạch, tên thật thì ta không biết, nhưng hắn có một ngoại hiệu, gọi là Hoa Liên Thử.”
“Hoa Liên Thử?” – Tiểu Hoàng tò mò.
“Ngươi thấy binh khó trên tay hắn chứ?” – Tư Đồ hỏi.
“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Vũ khí kia rất kỳ quái, cho đến ta chưa từng thấy qua.”
“Món ấy gọi là Hoa Liên Sạn, là công cụ chuyên dùng để đào đất.” – Tư Đồ giải thích cho Tiểu Hoàng – “Ngươi đọc nhiều sách như thế, vậy có biết Công Tôn Toản thời Tam quốc không?”[1]
“Có!” – Tiểu Hoàng hưng phấn – “Chính là người về sau bị Viên Thiệu vây khốn, tự sát ở lầu Dịch Kinh đúng không?”
Tư Đồ gật đầu – “Năm đó Triệu Tử Long thay ông ta thủ thành, còn Công Tôn Toản thì trốn ở lầu Dịch Kinh, vốn dĩ là rất an toàn.”
“Đúng!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Nhưng sau đó Viên Thiệu sử dụng quân binh chuyên đào đất, bí mật tiến vào.”
“Hoa Liên Sạn, chính là một trong những công cụ của đội quân ấy.” – Tư Đồ nói – “Đặc điểm lớn nhất của loại dụng cụ này là đất bị đào ra sẽ ôm trọn lấy người đào, chỉ cần làm một vài động tác chân thì có thể khiến mặt đất kín bưng lại, trừ bỏ một chút đất hơi lỏng lẻo ra thì cơ hồ là không có chút kẽ hở nào cả.”
“Lợi hại vậy sao?” – Tiểu Hoàng giật mình – “Khó trách chả làm sao bắt được hắn.”
“Tên Hoa Liên Thử này đúng thật là tên *** tặc.” – Tư Đồ cười lạnh – “Nhưng kẻ thủ ác lần này không phải là hắn.”
“Kẻ giết người không phải là hắn sao?” – Tiểu Hoàng sốt ruột – “Nếu hắn đã là người vô tội thì sao huynh còn giúp nhóm người kia bắt hắn nữa?”
Tư Đồ lắc đầu cười – “Tên tiểu tử này tội ác tày trời, có gì mà vô tội cơ chứ. Huống gì, Bách Kiếm sơn trang hao tổn tâm tư lớn đến thế để bắt hắn, hẳn là phải có mục đích…Chúng ta không khiến hắn bị bắt thì làm sao biết được nội tình nào.”
“Huynh lại muốn đi nghe lén nữa à?” – Tiểu Hoàng nghiêm mặt nói nhỏ.
Tư Đồ cảm thấy tiểu hài tử rất đáng yêu, bèn xoa xoa quai hàm y – “Vậy ngươi có muốn đi cùng không?”
Tiểu Hoàng thành thật gật đầu – “Có!”
Tư Đồ cúi đầu xuống, chìa một bên má ra – “Vậy hôn ta một cái đi.”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng ngoan ngoãn ưng thuận, kiễng chân hôn Tư Đồ cái chóc.
–––
Mã xa của Ngao Thịnh đi suốt bốn ngày, cuối cùng đã rời khỏi đất Thục, thời tiết cũng chuyển từ oi bức sang mưa dầm kéo dài.
Bởi vì mưa lớn đường trơn nên Hạ Viêm Quảng hạ lệnh giảm bớt tốc độ. Đại tướng quân Khâu Minh Phiền tuy rằng phản đối, nhưng vì Thái sư mang sức khỏe của Thái tử ra làm cái cớ, nên không thể nói gì thêm được nữa.
Trước khi lên đường, Tiểu Hoàng đã nói với Tương Thanh rằng thời gian tiến vào hoàng thành càng trễ thì lại càng tốt. Nói cách khác, thời gian di chuyển càng lâu thì càng có lợi cho Ngao Thịnh. Điều này sẽ khiến cho nó chẳng cần phải căng thẳng, đồng thời cũng khiến Hoàng đế chờ đợt sốt ruột lên.
Ngao Thịnh suốt dọc đường đi đều cố gắng luyện tập nội công tâm pháp mà Tương Thanh dạy mình, điều hòa khí huyết, thân thể cũng không sợ lạnh. Hơn nữa, Ngao Thịnh còn phát hiện ra dù là mình đang tĩnh tọa nhưng lại có thể khiến cho thể xác và tinh thần đều thư thái, còn có thể suy nghĩ một vài chuyện, lúc nào mệt thì gối đầu lên chân Tương Thanh mà ngủ một chốc.
Một ngày nọ, đi được đến sau giờ Ngọ một chút thì trong không trung mây đen kéo đến dày đặc, cho thấy sắp đổ trận mưa to. Mọi người cũng đến gần Lạc Thủy thành, quyết định vào đó ngủ lại một đêm.
Nhưng rồi họ chưa kịp đến một khách *** để trọ lại thì đã nghe sấm rền nơi cuối chân trời. Thấy phía trước có một ngôi miếu đổ nát, Khâu Minh Phiền bèn hạ lệnh cho mọi người đến đó đụt mưa.
Xe ngựa vừa tiến vào miếu thì ngoài trời sấm sét nổ đì đùng, sau đó cuồng phong gào thét, mưa đổ ào ạt xuống.
Ngao Thịnh đã lâu không nhìn thấy cơn mưa nào tầm tã như thế, bèn nhảy xuống xe đến ngay cửa miếu mà nhìn ngắm.
Tương Thanh không thể bỏ mặc nó, nên cũng xuống xe theo, nhưng y vừa vén mành xe thì đã thấy có một bàn tay đưa ra trước mặt mình, nhìn lại mới hay là Quốc cữu Hạ Lỗ Minh. Hắn cười nhẹ bảo rằng – “Để ta đỡ tiên sinh xuống.”
Tương Thanh hơi chau mày, lòng tự nhủ ta cần gì ngươi đỡ chứ. Nhưng rồi nghĩ lại mới nhớ ra, rằng mọi người không hề biết mình là Phó bang chủ võ công cái thế của Hắc Vân Bảo, Tương Thanh. Ngao Thịnh bảo với mọi người y tên là Lạc Thanh, là một phu tử do Tiểu Hoàng mời đến dạy nó đọc sách, chăm lo cho cuộc sống của nó thôi.
Tương Thanh do dự không biết có nên để người kia đỡ mình không, nhưng rồi sau đó lại muốn, bởi cũng may mà hắn tiến đến xin đỡ, bằng không chính mình sẽ phóng vèo từ trên xe xuống, chả khác nào để cho người ta biết bản thân mình một thân công phu đầy rẫy.
Nhưng cũng chính sự do dự này đã khiến Hạ Lỗ Minh thu tay trở về. Tương Thanh cũng không nghĩ nhiều, chỉ vỗ vỗ lên xe, đang nghĩ cách để cải trang sao cho giống một tên ‘văn nhược’ tìm đường xuống xe ––– thật đúng là khổ sở mà.
Thấy y mãi vẫn chưa xuống, Hạ Lỗ Minh liền sải bước đến, vươn tay ôm lấy thắt lưng Tương Thanh, bế bổng y lên, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
Lúc hai chân chạm đất thì Tương Thanh có hơi thất thần, nhưng sau khi phục hồi tinh thần lại rồi thì tức giận đến mặt mày đỏ bừng, đã nghĩ đến việc một cước đá chết cái tên khốn hết muốn sống này.
Hạ Lỗ Minh thấy gương mặt nhợt nhạt của Tương Thanh đỏ au lên thì lại nhìn chằm chằm, hoàn toàn không hay biết chính mình vừa dạo một vòng qua quỷ môn rồi trở về.
Tương Thanh đấu tranh tâm lý một lúc mới tạm nuốt cục giận này xuống. Phải biết lấy đại cục làm trọng. Y lạnh lùng liếc Hạ Lỗ Minh một cái, vừa xoay người bỏ đi đã thấy Ngao Thịnh đứng ngay cửa, hơi hơi chau mày nhìn mình, tựa hồ như có chút đăm chiêu.