CHƯƠNG 87 Tranh đấu gay gắt
– Minh tranh ám đấu – [3]
Lúc Phùng Ngộ Thủy ăn đến bát thứ bảy thì ai nấy đều ngẩn hết người ra.
Mộc Lăng cầm bát canh đã được Tiểu Lô Hân uống sạch trơn trên tay, ngơ ngác nhìn hắn.
Phùng Ngộ Thủy lùa vội mấy miếng nữa, cuối cùng cũng ăn xong, sau đó buông bát bảo – “Thức ăn ngon lắm.”
Đầu bếp ở cạnh bên vẫn đang quen tay xới cơm bèn hỏi – “Ủa, ăn no rồi sao, tiểu ca?”
Phùng Ngộ Thủy ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp – “Cũng lưng lửng dạ rồi.”
…
Mọi người trầm mặc một hồi, sau đó bật cười ha hả lên. Mộc Lăng cười đến giậm chân giậm cẳng, chỉ vào Phùng Ngộ Thủy mà bảo rằng – “Hóa ra là một cái thùng cơm đấy.”
Phùng Ngộ Thủy nghe thấy thế đỏ lự mặt mày. Thật ra thì lúc bình thường hắn chỉ ăn có ba bốn chén gì đó thôi, ai mà ngờ thức ăn của Hắc Vân Bảo ngon quá, nên hắn nhịn không được mà ăn hơi bị nhiều hơn một tẹo.
Vân Tứ Nương cũng cười – “Ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn mà, ăn nhiều một chút cũng tốt thôi.”
Phùng Ngộ Thủy nhòm sang bên bàn chỗ mấy vị đương gia đã dùng bữa xong, hiện giờ đang uống trà, lòng chẳng biết phải nói ra làm sao. Thật lâu sau đó hắn mới hỏi một người bên cạnh mình – “Chỗ các ngươi đây…thật sự là Hắc Vân Bảo ư?”
“Này, oắt con, dám khiêu chiến với bang chủ thì hẳn công phu cũng không tệ nhỉ?” – Một hán tử trung niên, dáng vóc vạm vỡ đứng dậy hỏi hắn – “Sao nào, có dám đấu với ta vài chiêu trước không?”
Mọi người nghe thấy tiếng bèn nhìn lại, thì ra là trại chủ Tôn Tường, thủ hạ dưới trướng của Lô Ngự Phong, vốn là một người hào sảng, thích nhất là luận võ với người khác, công phu rất khá.
Phùng Ngộ Thủy ngẩng đầu lên nhìn người nọ, gật đầu đồng ý – “Được!”
Tất cả mọi người đều hưng phấn, liền bảo nhau sắp xếp một chút ở trước viện, chuẩn bị so tài.
Tư Đồ và Tiểu Hoàng ngồi trong phòng, đột nhiên quay sang hỏi Tiểu Hoàng – “Tên ngốc tử này ở đâu mọc ra thế?”
Tiểu Hoàng cười – “Sao huynh lại gọi người ta là ngốc tử chứ, trông có vẻ là một người rất biết phấn đấu mà.”
Tư Đồ hơi nhướn mày – “Đã lâu lắm rồi không có ai dám lên núi khiêu chiến…thằng nhóc này chả biết là nghĩ thế nào nữa.”
Rất nhanh sau đó, mọi người dọn dẹp lấy một khoảng trống trong sân, song phương mặt đối mặt ngay trung tâm. Phùng Ngộ Thủy lúc ăn cơm vẫn còn là bộ dạng ngờ nghệch, nhưng vừa bước vào khu vực giữa viện thì đã lộ ra đôi phần sát khí.
Tư Đồ bật cười – “A…xem chừng Tôn Tường yếu thế hơn rồi.”
“Hửm?” – Tiểu Hoàng tò mò quay sang nhìn Tư Đồ – “Ý huynh là người kia so với Tôn trại chủ thì lợi hại hơn sao?”
Tư Đồ gật đầu đáp – “Thằng nhóc này cũng có chút công phu đấy, nhưng là người của môn phái nào thì nhìn không ra.”
Trận tỉ thí này suy cho cùng chỉ là góp chút trò vui sau bữa ăn, vậy nên đương nhiên không ai dùng binh khí. Hai bên vừa giao thủ thì Tôn Tường đã giật mình tự nhủ – “Tiểu quỷ này đúng là lợi hại mà.”
Chỉ mới so qua tầm mười chiêu thì Tôn Tường đã có phần không chống đỡ nổi nữa, chỉ biết nghĩ thầm – “Thằng nhóc này quả nhiên không phải ăn lắm cơm chỉ để chơi không, khí lực lớn vô cùng.”
Đánh tiếp thêm mười chiêu nữa thì trán Tôn Tường lấm tấm mồ hôi, vội vã tung người rời khỏi vòng đấu – “Không đánh nữa! Lợi hại lắm, ta đánh không lại.” – Khiến cho người xung quanh bật cười vang trời.
Đổi lại, Phùng Ngộ Thủy cũng phải giật mình, vì Tôn Tường vốn công phu đâu tệ, rõ ràng vẫn có thể cầm cự thêm một lát, vậy sao đã vội nhận thua chứ?
“Tiểu tử à, công phu của ngươi quả thật không tồi, nhưng so với bang chủ thì còn kém xa lắm.” – Tôn Tường quay trở lại chỗ ngồi, cười to bảo rằng – “Còn phải khổ luyện thêm nhiều đấy.”
Phùng Ngộ Thủy ngẫm nghĩ hồi lâu, thấy ông ta nói rất có lý, thế nên chợt thấy bối rối – “Vậy…chức vị thiên hạ đệ nhất phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Hoàng cảm thấy rất lạ, bèn hỏi hắn – “Tiểu ca à, vì sao huynh cứ muốn trở thành thiên hạ đệ nhất vậy?”
Phùng Ngộ Thủy trả lời – “Vậy thì có thể làm quan rồi.”
“Làm quan ư?” – Mọi người không ai hiểu gì cả – “Nói vậy là sao?”
Phùng Ngộ Thủy trả lời – “Hạ Thái sư muốn chiêu nạp môn khách, nếu là thiên hạ đệ nhất thì có thể trở thành đại quan, cả đời sẽ có cơm ăn.”
Tiểu Hoàng hơi nhíu mày, hỏi tiếp – “Là chức quan gì?”
“Phò mã.” – Phùng Ngộ Thủy đáp – “Nghe nói là chức quan dưới một người mà trên vạn người đó.”
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, riêng Tôn Tuờng thì cười lớn – “Đúng là cái đồ ngốc tử, phò mã chính là kẻ phải ở rể trong nhà hoàng đế, về sau có sinh con cũng phải mang theo họ nhà vợ đấy.”
“Vì sao chứ?” – Phùng Ngộ Thủy tỏ ra không hiểu – “Chả phải đó là chức quan lớn nhất ư, so với các chức quan khác thì to hơn ba cấp ư?”
“Thật ra thì nói vậy cũng đúng.” – Mộc Lăng gật gù – “Vậy trừ ngươi ra thì chả ai muốn làm phò mã nữa à?”
“Có nhiều người muốn lắm.” – Phùng Ngộ Thủy đáp – “Thái sư mời đến những ba nghìn môn khách, tổ chức luận võ trong phủ, dựa trên năng lực mà an bài chức quan, tìm ra một kẻ lợi hại nhất đến khiêu chiến với Tư Đồ, nếu thắng thì có thể trở thành phò mã…Ta thấy chờ đánh tới đánh lui như thế thì mất thời gian quá, cho nên đi trước một bước đến đây.”
Tiểu Hoàng lại nhíu mày – “Xem chừng Thái sư đang tụ tập lực lượng, chuẩn bị liều mình một phen.”
Mộc Lăng đảo mắt một vòng – “Này, tiểu tử ngốc, là cơm trong phủ Thái sư ngon hơn, hay là cơm ở Hắc Vân Bảo này ngon hơn hử?”
Phùng Ngộ Thủy không đắn đo đáp rằng – “Cơm ở Hắc Vân Bảo ngon lắm.”
“Vậy cho ngươi ăn cả đời, ngươi có chịu không?” – Mộc Lăng vừa hỏi vừa cười hì hì.
Phùng Ngộ Thủy nghĩ ngợi một chốc, rồi đáp – “Chịu!”
Mộc Lăng nhìn Lô Ngự Phong, Chu lão gia tử và Vân Tứ Nương và hỏi – “Các vị có đồng ý không?”
Chu lão gia tử hình như vẫn còn lo lắng, nhỏ giọng nói với Mộc Lăng – “Kẻ này lai lịch không rõ ràng…thu giữ hắn liệu có ổn không?”
Mộc Lăng cười nhẹ, hỏi Phùng Ngộ Thủy – “Nếu ngươi khiêu chiến thất bại thì sẽ đi đâu?”
Phùng Ngộ Thủy nghĩ thêm một lát, sau đó lắc đầu – “Thì quay về phủ Thái sư thôi, nơi nào có cơm ăn thì đi nơi đó.”
Tất cả những ai có mặt đều bị hắn chọc cho cười nắc nẻ. Vân Tứ Nương bảo – “Vậy thôi cứ ở lại chỗ ta đi, dù sao chỗ ta cũng chỉ là chút việc vặt mé hậu sơn, không mấy quan trọng. Chờ đến khi xong việc rồi thì lại chuyển sang nơi khác.”
Mọi người nhìn Tư Đồ, Tư Đồ lại liếc sang chỗ Tiểu Hoàng – “Ngươi thấy sao?”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Vậy thì tốt rồi!”
Vậy là Phùng Ngộ Thủy cứ thế mà ở lại Hắc Vân Bảo, trở thành thủ hạ dưới trướng của Vân Tứ Nương. Sau vài hôm, Tứ Nương khen hắn không ngớt lời, bảo cái gì mà thằng bé này chỉ cần ăn no thì bảo hắn làm gì cũng được, chỉ cần có ăn là vui, ngày nào cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười. Mộc Lăng thấy kẻ vừa đến này chỉ là một tên ngốc tử thì cả ngày chọc ghẹo bắt nạt hắn, thường xuyên khiến hắn phát hỏa thì mới vừa lòng vừa dạ mà chạy đi.
…
Tiểu Hoàng mấy hôm nay lo phái người đi thăm dò tin tức trong hoàng cung, Tư Đồ thấy y lo lắng bất an thì hỏi han ngay – “Sao thế? Ngươi đang lo gì vậy?”
“Thịnh Nhi đã mười sáu tuổi rồi.” – Tiểu Hoàng dựa vào vai Tư Đồ, lẩm bẩm – “Thời gian cũng không còn xa nữa, hẳn đã sắp đến phút cuối cùng.”
“Nói bậy bạ gì đấy?” – Tư Đồ chau mày – “Không được nói linh tinh như thế.”
Tiểu Hoàng cười bảo – “Trong vòng không tới ba ngày nữa, nhất định sẽ có biến cố xảy ra.”
“Biến cố ư?” – Tư Đồ vươn tay kéo Tiểu Hoàng vào lòng mình – “Ai thèm để tâm xem là biến cố gì chứ, dù sao thì ngươi cũng là của ta, ai cũng đừng hòng cướp được.”
Tiểu Hoàng dựa vào lòng Tư Đồ, khẽ chuyển tư thế, chọn một góc ngồi cho thoải mái hơn rồi nói – “Lần này là tránh không được đâu. Tư Đồ à, chúng ta phải chủ động mới được, chỉ cần vượt qua một năm này nữa thôi, thì chúng ta có thể tự do tự tại sống bên nhau rồi.”
Tư Đồ dẫu không cam lòng nhưng vẫn phải nghe Tiểu Hoàng trình bày cho hết các bước tiếp theo của kế hoạch. Hôm đó, hai người trò chuyện cả một đêm.
Quả nhiên, ba ngày sau, có thám mã về báo lại, rằng Hoàng đế phái Hạ Viêm Quảng đến hạ thánh chỉ, đi theo còn có cả Tiếu Lạc Vũ.
“Tiếu Lạc Vũ đến đây làm gì?” – Mộc Lăng giật mình.
“Hắn còn dẫn theo cả bảy vị trại chủ của Thất Tinh thủy trại, cùng với ba mươi vạn quân hoàng thành nữa.”
…Mọi người đều trầm mặc không nói nên lời, ba mươi vạn nhân mã ư, còn có cả bảy vị trại chủ của Thất Tinh thủy trại ư?
“A!” – Tư Đồ cười – “Tiếu Lạc Vũ đến góp vui sao?”
“Bang chủ, làm sao bây giờ?” – Chu lão gia tử tỏ ra rất lo lắng.
“Còn làm gì nữa chứ? Tốt xấu gì thì cũng đợi chúng đến đây, xem có mục đích gì rồi mới nói.” – Tư Đồ vung tay áo – “Thôi giải tán đi, chuyện ai nấy làm.”
Mọi người tản đi hết, Tư Đồ và Tiểu Hoàng trở lại thư phòng. Sau khi đóng cửa lại, Tư Đồ hỏi – “Thật sự muốn y theo kế hoạch ngươi nói tối qua mà làm ư?”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Ừm, nhất định phải làm thế.”
Tư Đồ thở dài, bước đến ngồi xuống bên bàn – “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Tiểu Hoàng nhìn hắn – “Sao…sao huynh lại không đồng ý?”
“Hỏi vớ vẩn, ta sao có thể đồng ý chứ?” – Tư Đồ trừng mắt – “Cái đồ ngốc nhà ngươi nghĩ ra thứ chủ ý quái quỷ gì thế không biết.”
Tiểu Hoàng hơi buồn – “Huynh…vẫn có thể đi theo mà.”
“Dù thế thì ta cũng không thể chịu nổi.” – Tư Đồ càng nghĩ càng buồn bực, vung tay kéo Tiểu Hoàng lại gần – “Tiên Tiên, ta mang ngươi cao bay xa chạy không được sao?”
Tiểu Hoàng sửa sang lại y phục cho Tư Đồ – “Chúng ta không thể chỉ vì chính mình được, còn có các huynh đệ Hắc Vân Bảo, dân chúng miền nam, Thịnh Nhi, còn cả phụ thân ta…”
“Này, ai cũng được, riêng ông cha già của ngươi thì miễn đi nhé.” – Tư Đồ hừ mũi – “Ta không thích!”
Tiểu Hoàng bật cười nhào đến ôm lấy cổ Tư Đồ – “Hơn nữa, ta không muốn chúng ta phải lén lút sống hết nửa đời sau này đâu, ta muốn chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau cơ.”
Tư Đồ tỏ ra hơi khó xử – “Ngươi…phải để ta đi theo đó.”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Mạng của ta còn phải nhờ huynh cứu ra mà.”
“Thế đấy!” – Tư Đồ nhướn mày – “Có ta ở đây, để xem kẻ nào có thể động đến ngươi nào, lão tử sẽ xé xác kẻ đó ngay.”
Tiểu Hoàng dựa vào lòng Tư Đồ, đầu cúi xuống, cố không để cho hắn hắn nét ưu sầu trong mắt mình.
–––
Ngày hôm sau, Tư Đồ vội vội vàng vàng rời khỏi Hắc Vân Bảo, cũng chả ai biết là đi đâu, Tiểu Hoàng một mình ở trong sân, bế Lô Hân đi tới đi lui. Lúc bấy giờ Tiểu Lô Hân đang bi bô tập nói, tuy rằng chỉ mới nói được mấy tiếng đơn giản gọi cha mẹ, hoặc “Hoàng Hoàng” thôi. Mộc Lăng thường xuyên vì ganh tị mà bảo với Tiểu Hoàng rằng – “Con nhóc con nói được bốn chữ thì đã có đến hai chữ là gọi Tiểu Hoàng, thế này thì còn ưu ái hơn cả phụ mẫu nó nữa.”
Tiểu Hoàng đương lúc đi dạo trong viện thì Phùng Ngộ Thủy bưng một chậu hoa đi đến – “Tứ Nương bảo mang đến cho cậu, thế đặt ở đâu đây?”
Tiểu Hoàng cười chỉ chiếc bàn đá – “Nơi này!” – Phùng Ngộ Thủy gật đầu rồi mang chậu hoa đặt lên đấy. Hắn nhác thấy trên bàn có một chén chè đậu xanh thơm phưng phức.
“Mau ăn chè đi.” – Tiểu Hoàng cười với hắn – “Hôm nay trời nắng nóng quá.”
“Ừm!” – Phùng Ngộ Thủy bưng chén lên tu một hơi hết sạch, xong rồi còn liếm mép – “Ngọt quá!”
“Có ngon không?” – Tiểu Hoàng hỏi.
“Ngon lắm!”
“Là Tứ Nương nấu đấy.” – Tiểu Hoàng gợi chuyện với Phùng Ngộ Thủy.
“Tứ Nương là người tốt nhất.” – Phùng Ngộ Thủy buột miệng khen.
“Chỉ bởi một chén chè thôi ư?” – Tiểu Hoàng bật cười.
“Không phải!” – Phùng Ngộ Thủy lắc đầu – “Tứ Nương biết ta ăn không đủ no, lần nào cũng cố tình lấy nhiều điểm tâm cho ta, còn có canh. Đã thế Tứ Nương còn may y phục mới cho ta nữa. Nói chung là Tứ Nương tốt lắm, hệt như mẫu thân ta vậy.”
Tiểu Hoàng gật đầu hỏi lại – “Vậy…nếu có ai đó muốn hại Tứ Nương, huynh có cứu giúp không?”
“Là kẻ nào?” – Phùng Ngộ Thủy đanh mặt lại – “Kẻ kia là ai? Ta sẽ giết hắn.”
Tiểu Hoàng mỉm cười đưa tay vẫy Phùng Ngộ Thủy – “Huynh đến gần đây, ta nói với huynh một việc.”
Phùng Ngộ Thủy chồm người đến gần, kề tai cho y thì thầm to nhỏ gì đó, nghe xong thì nhíu mày nhìn y, rồi lại nhìn bé con Lô Hân.
“Có muốn bế con bé một chốc không?” – Tiểu Hoàng chuyền Lô Hân qua chỗ Phùng Ngộ Thủy.
Phùng Ngộ Thủy hết hồn hết vía, vội vã xua tay – “Từ đó đến giờ ta có bế trẻ con bao giờ chứ, nhỡ đâu làm chết con bé thì sao? Nó là cục cưng, là sinh mạng của Tứ Nương đó.”
“Làm sao mà giết dễ dàng như vậy chứ.” – Tiểu Hoàng lắc đầu – “Huynh nhẹ tay một chút, bế con bé thử xem nào.”
Phùng Ngộ Thủy thấy Lô Hân trắng trẻo bụ bẫm thì thích lắm, bèn bước lại gần, từ từ đón lấy con bé.
Tiểu Lô Hân vươn tay chạm vào mặt Phùng Ngộ Thủy, đôi bàn tay tròn vo tí xíu kia vỗ nhẹ vào hai bên mặt hắn, sau đó con bé bật cười khanh khách lên.
Phùng Ngộ Thủy nghe con bé cười thì vô cùng hưng phấn, bèn bảo với Tiểu Hoàng – “Thích quá!”
“Tiểu Phùng!” – Tiểu Hoàng thành thật nói với hắn – “Nếu huynh thật sự muốn báo đáp cho Tứ Nương thì giúp ta một việc nhé.”
Phùng Ngộ Thủy nhìn Tiểu Hoàng chốc lát, sau đó gật đầu – “Cậu nói đi!”
Tiểu Hoàng kề sát vào tai Phùng Ngộ Thủy, nói nhỏ vài câu. Phùng Ngộ Thủy nghe xong gật đầu – “Ta biết rồi, cậu cứ yên tâm đi.”
–––
Thời gian chả mấy chốc lại trôi qua, Hạ Viêm Quảng và nhân mã của Tiếu Lạc Vũ đã đến bên dưới chân núi Hắc Vân Bảo. Vừa mới ra lệnh cho quân binh hạ trại xong thì Hạ Viêm Quảng vội vàng cầm theo thánh chỉ lên núi tuyên chỉ.
Chiếu thư của Hoàng đế viết rất đơn giản, đại khái ý tứ trong đó thế này, “Ngao Thịnh chấp chính nay đã gần một năm, thành tích lớn lao, chứng tỏ là do Hoàng tiểu tiên sinh khéo dạy dỗ. Hiện nay, Ngao Thịnh đã qua mười sáu tuổi, hơn nữa long thể Hoàng thượng dạo này đã khỏe mạnh nhiều, bởi thế ngài quyết định hồi cung, cũng là để Ngao Thịnh có thể thảnh thơi học tập rèn luyện thêm. Bởi thế, Hoàng thượng có ý vời Tiểu Hoàng tiến cung đảm nhận chức vị Thái phó của Thái tử.”
Tư Đồ nghe xong khẽ nhíu mày bảo – “Chả phải lúc đầu đã nói qua rồi sao, Tiên Tiên nhà ta không làm quan.”
Hạ Viêm Quảng hít một hơi, nhưng lại không thể nói gì. Trên đời này, dám ngồi tiếp thánh chỉ, Hoàng đế phong quan cho còn bảo không làm, e chắc cũng chỉ có mỗi mình tên Tư Đồ này.
“Tư Đồ bang chủ, thánh mệnh không thể làm trái đâu.” – Hạ Viêm Quảng bật cười – “Không thể phá bỏ quy củ được…Còn nữa, Hoàng thượng có bảo, người biết Hoàng tiên sinh và Tư Đồ bang chủ quan hệ đặc biệt, nên nếu Tư Đồ bang chủ nguyện ý, bang chủ có thể cùng tiến cung. Phần khác, chờ hai năm nữa, khi Thái tử gia làm lễ lập quan[4] thì có thể đăng cơ. Đến lúc đó Hoàng tiên sinh là ân sư của Thái tử, muốn quay về lúc nào cũng được, như vậy cũng tốt thôi.”
Tư Đồ nghe ông ta nói xong liền bảo – “Trong thánh chỉ cũng không bảo khi nào thì phải đi. Thái sư lặn lội đường xa hẳn cũng mệt mỏi, chi bằng quay về nghỉ ngơi trước đi, hôm khác chúng ta lại nói tiếp vậy.” – nói xong liền ra lệnh tiễn khách.
Hạ Viêm Quảng lâm vào tình thế dở khóc dở cười, lòng tự bảo tên Tư Đồ này đúng là không thèm nể nang ai, đến cả bữa cơm còn không mời đã đuổi ông ta ra khỏi cửa. Dù sao thì cũng đành bó tay thôi. Tục ngữ có câu, chủ nào tớ nấy[5], thủ hạ của Hắc Vân Bảo nào thèm biết ngươi là ai, chức vị thế nào, chỉ cần bang chủ nói tiễn khách thì sẽ mau lẹ tống tiễn ngươi ra ngoài thôi.
Hạ Viêm Quảng vác bộ mặt xám xịt quay lại doanh trại, vừa hay đụng phải Tiếu Lạc Vũ đang ngồi trong đại trướng uống trà. Tiếu Lạc Vũ ngước lên thấy bộ dạng chật vật của ông ta liền cười – “Sao rồi, người ta không thèm nể mặt phải không?”
Hạ Viêm Quảng vừa thở phì phò vừa ngồi xuống – “Tên Tư Đồ kia quả nhiên rất kiêu ngạo. Phải rồi, Tiếu trại chủ, nếu đối phó với hắn thì ngài nắm chắc được mấy phần thắng?”
Tiếu Lạc Vũ cười – “Nếu nói là ta, và thậm chí là cộng cả bảy vị trại chủ còn lại, cao lắm cũng chỉ có thể cùng đánh ngang tay với Tư Đồ thôi.”
“Hả?” – Hạ Viêm Quảng suýt chút nữa là sặc nước trà – “Vậy thì còn đánh đấm cái quái gì nữa. Hắn còn có biết bao nhiêu bang chủ trại chủ khác kia kìa.”
“A…” – Tiếu Lạc Vũ lắc đầu – “Thái sư, những bang chủ trại chủ ấy là phần sau rồi, đừng quên, Hắc Vân Bảo ngoại trừ thiên hạ đệ nhất cao thủ là Tư Đồ, còn có thiên hạ đệ nhất thần toán Hoàng Bán Tiên đấy…đúng rồi.” – Tiếu Lạc Vũ vỗ trán, khiến Hạ Viêm Quảng sợ đến run bắn người, phải hỏi lại – “Còn gì nữa?”
Tiếu Lạc Vũ bật cười – “Ta vừa sực nhớ ra, Hắc Vân Bảo vẫn còn một tên Diêm vương địch Mộc Lăng nữa…Nói thật, nếu là luận về võ công, chỉ sợ cái chức danh đệ nhị của ta cũng phải nhường cho y thôi.”
…Hạ Viêm Quảng ngồi chết trân tại chỗ, sốt ruột đến mức mồ hôi ra đầy đầu – “Vậy phải là sao bây giờ?”
“Làm sao là làm sao?” – Tiếu Lạc Vũ thản nhiên – “Đã không thể đánh ngoài sáng được, vậy thì giở trò trong tối đi.”
Chú thích
[1] Ấy là do bé con đang tập nói còn ngọng nghịu, nên thay vì gọi “Hoàng Hoàng” thì lại thành “Hoảng Hoảng”.
[2] Cân này là cân ta theo cách đo lường cũ. 1 cân ta bằng 0.605kg ngày nay.
[3] Minh tranh ám đấu : nguyên gốc là 明争暗斗, nếu dịch cả cụm sẽ là “tranh đấu gay gắt”, nhưng nếu tách hai từ một ra sẽ có nghĩa là “đánh công khai” và “đánh lén từ trong tối”.
[4] Còn gọi là lễ đội mũ. Ngày xưa, trẻ con được cho để tóc trái đào, đến tuổi trưởng thành rồi sẽ làm một lễ trưởng thành, khi ấy nam sẽ được đội mũ, nữ sẽ được cài trâm.
[5] Nguyên gốc là主子多大奴才多大, Hán Việt viết là chủ tử đa đại nô tài đa đại, ý bảo chủ tử làm sao thì nô tài y vậy.