Hoàng Bán Tiên

Chương 93: Chương 93




CHƯƠNG 94 Gió mưa ào ã

-Phong vũ mãn lâu-

Lúc ba người đến được bãi săn, toàn bộ văn võ đại thần trong triều đã chờ đợi ở đó. Dù gì thì Ngao Thịnh cũng là thái tử đương triều. Bá quan văn võ thấy hắn tiến tới đều nhất loạt quỳ xuống hành lễ.

Tiểu Hoàng và Tương Thanh bước theo sau Ngao Thịnh, tất nhiên cũng nhận được sự triều bái của văn võ bá quan, cảm giác hơi lạ lùng một chút.

Ngao Thịnh khoát khoát tay với văn võ bá quan bảo chư vị không cần đa lễ, rồi đi thẳng tới vị trí phía trên đài chỗ bên cạnh Hoàng đế và ngồi xuống.

Các quan thần cũng lần lượt ngồi cả. Chỗ của Tiểu Hoàng là bên cạnh Ngao Thịnh, y cũng ngồi xuống. Tương Thanh đứng ở phía sau y. Ngao Thịnh ngoảnh sang nhìn Tương Thanh một cái. Tương Thanh đảo mắt đi nhìn sang chỗ khác, tránh không tiếp xúc với ánh mắt của Ngao Thịnh. Tiểu Hoàng nhìn tình cảnh hai người bọn họ… y khẽ thở dài bất đắc dĩ.

Thoáng chốc sau, xa liễn của hoàng đế đã từ bên ngoài bãi săn đi vào trong. Quần thần nhanh nnhẹn đứng dậy tiếp đón. Còn có vài đoàn ngựa đi theo phía sau Hoàng đế, bên trên lưng ngựa là đám hán tử Mông Cổ, mặt mũi nhìn rất khôi ngô dũng mãnh. Tiểu Hoàng thầm đổ mồ hôi thương cho bọn ngựa kia. Đám người này nom dáng vóc chắc nịch, hẳn là rất nặng. Bọn ngựa ấy chẳng phải mệt chết hay sao.

Sau khi quần thần chào xong, Hoàng đế bước vào chỗ ngồi, buông lời với quan thần – “Hiếm có được một ngày tất cả mọi người đều hào hứng như hôm nay, tất cả cùng cổ vũ cho cuộc săn này đi.” – Nói rồi ông ta khoát tay với tất cả – “Sức khỏe trẫm không tốt, lũ thanh niên các ngươi cứ chơi đùa đi, trẫm xem.”

Mọi người cùng vâng lời, nhất loạt chuẩn bị cho cuộc săn bắn.

“Hoàng thượng, bây giờ không có nhiều con mồi cho lắm. Vi thần đã chuẩn bị thêm một ít hươu và ngựa hoang làm mồi, với lại thả thêm rất nhiều thỏ rừng.”

Hoàng đế gật gù. Khi cuộc chuyện trò còn chưa dứt, một chú nai lông đốm lốc cốc nhảy ra từ trong bãi săn. Chú nai con này nhìn rất đáng yêu, màu lông cũng đẹp nữa, chắc chưa ra đời được bao lâu. Chú ta nhảy phắt từ trong rừng ra như thế thấy cả đám đông người đang tụ lại một chỗ, thoáng cái ngơ ngẩn ra.

Một tên Mông Cổ đại hãn cười cười nhấc cung tên xốc tới nói – “Ha ha, cho ta bắn con vật nhỏ này trước để khai cuộc nào.” – Đoạn, giương cung tên lên ra chiều sắp bắn ra.

Tiểu Hoàng từ xa nhìn đã thấy chú nai con này khả ái lạ thường thì chẳng đành lòng chút nào cả. Y thấy gã lỗ mãng kia giương cung chực bắn thì không ghìm được phải thốt lên – “Đợi đã…” Nhưng lời chỉ vừa mới nói ra, mũi tên từ hán tử nọ đã phóng vút ra ngoài. Lạ lùng thay, khi mũi tên vừa dợm bắn đến gần nai con, chú ta bước thêm lên mấy bước. Mũi tên rớt xuống phía sau chú.

Nai con ngoảnh nhìn mũi tên kia một hồi rồi nhảy phốc vào giữa đám đông, rồi chạy đến bên cạnh Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng cũng khẽ giật mình, chú nai ấy rúc vào bên chân y run lập cập lên vì sợ. Tiểu Hoàng giang tay ôm lấy chú đặt lên chân mình, nhẹ nhàng vuốt ve lông chú. Nai con ngâm nga mấy tiếng rồi ngoan ngoãn dựa vào đùi Tiểu Hoàng.

“Coi ra nó thích con.” – Hoàng đế lấy làm thú vị, bảo khẽ với Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng mỉm cười cúi xuống nhìn nai con với ánh mắt đầy trìu mến.

“Thái phó quả không hổ danh là bán tiên thể, một nửa là người trời.” – Thần Quý đang ngồi phía bên kia của hoàng đế đột nhiên nói – “Ở đây đông đúc như vậy nhưng con nai này đều không màng đến, ngay cả phụ hoàng ngồi trên ngôi cửu ngũ nó cũng lờ đi, chỉ chuyên chú vào đúng Thái phó, thật sự thần kỳ quá.”

Trong lòng Tiểu Hoàng hiểu hết, y không nói nhiều lời, chỉ thản nhiên bảo rằng: “Nó chỉ là sợ hãi cho nên hoảng loạn chạy tới thôi mà.”

Thần Quý vốn định nói mấy câu gây hấn, nhưng không ngờ được Tiểu Hoàng đã ngăn cản một cách có trọng lượng chẳng kém gì. Y cũng xấu hổ, rồi nghe thấy Tiểu Hoàng quay sang nói với hoàng thượng – “Hoàng thượng, xin ngài cho ta con nai nhỏ này đi, đừng bắn chết nó.”

Hoàng thượng mỉm cười gật đầu, ôn tồn nói với Tiểu Hoàng – “Ừ, thích thì con cứ giữ đi.”

Tiểu Hoàng mỉm cười gật đầu, tiếp tục vuốt ve bộ lông của nai con. Các quan văn võ đều nghệch mặt nhìn nhau…Thái độ này của hoàng thượng với Hoàng Bán Tiên xem ra rất yêu chiều y.

Gã Hán tử Mông Cổ kia thấy mũi tên đầu tiên bắn ra trật lất, còn con nai thì bị Tiểu Hoàng phỗng mất. Gã tỏ vẻ bất mãn hỏi ngay Hoàng thượng – “Hoàng thượng, thiếu niên này cũng là quan viên hay sao?”

Ngao Thịnh nhìn sang gã – “Y là Thái phó của ta.”

“Thái phó?” – Đại hán kia nhướn mày tỏ vẻ khinh thường – “À…té ra là một thầy dạy học, thư sinh yếu đuối, thảo nào lòng dạ đàn bà như thế.”

Lời vừa nói xong, một tiếng “Chát” giòn tan nổ ra. Bộ mặt của tên đại hãn Mông Cổ kia bị quật hẳn sang một bên, trên mặt xuất hiện một dấu bàn tay đỏ ửng, cảm giác như vừa bị tát cho một cú.

“Ối…” – Hắn lắp ba lắp bắp định nói thêm…thì phát hiện ra cú giáng vừa rồi khiến xương hàm mình bị trật khớp. Nhưng khi gã ngước đầu lên nhìn thì bốn phía chả có ai, ngay cả ai đánh gã cũng còn không biết, quẫn bách tới nỗi mắt long lên sòng sọc.

“Ha ha ha…” – Tiếu Lạc Vũ ngồi cách đó không bao xa cố gắng nhịn không phun ngụm trà trong miệng ra, sau đó cười rộ một tràng rồi nói – “Ta nói này vị anh hùng, ngươi phải kềm chế lời nói của mình một chút mới được. Vị Hoàng Thái phó này có bán tiên thể đấy.” – Đoạn vung ngón tay lên chỉ trời cao – “Y có thần tiên phù hộ cho đấy, ngươi cẩn thận chớ có làm thần linh nổi sùng, tới lúc đó mình chết ra làm sao còn không biết đó.”

Mấy gã Mông Cổ kia đều thất kinh, chỉ biết câm nín quay mặt nhìn nhau. Tang Đạt, thủ lĩnh của đám người Mông Cổ kia thấy bộ hạ mình vô lễ thì liền bước ra hành lễ với Hoàng Bán Tiên – “Thì ra các hạ chính là Hoàng Bán Tiên lừng lẫy, thuộc hạ của ta đã mạo phạm người, xin tiên sinh đại nhân đại lượng không nên tính toán với gã.”

Tất nhiên Tiểu Hoàng biết đó là Tư Đồ đang bí mật phá rối, y cũng bất đắc dĩ nên bèn gật đầu bảo – “Đừng lo.” – Nói rồi, tên thuộc hạ kia lại trúng thêm một bạt tai… cằm bị hất lên trời.

Đại hán kia hãi hùng, cuống quít bưng cằm lùi sang một bên không dám mở miệng ra nữa. Tang Đạt nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng, thấp giọng nói – “Người tài của Thiên triều xuất hiện lớp lớp, thật sự phải khiến người ta nhìn bằng con mắt khác.”

Hết lượt quần thần văn võ đều nở mày nở mặt, ưỡn ngực đầy tự hào. Ngao Thịnh cũng thỏa mãn. Nhưng Tiểu Hoàng chỉ cúi xuống dành hết cả tâm tình vào chú nai đốm nhỏ kia. Nai con dụi dụi vào lòng Tiểu Hoàng chừng như rất thích y. Tiểu Hoàng cảm thán, sao lại dễ thương thế cơ chứ.

Sau đó, cuộc tỷ thí săn bắn chính thức bắt đầu. Cả Thần Quý cũng cầm cung cầm tên lên bảo muốn tham gia. Hoàng đế nhìn y có chút lo âu. – “Ngươi với ta đều là bọn ma ốm yếu, đi xem náo nhiệt cái gì chứ.”

Thần Quý cười bảo rằng – “Hôm nay con thấy khỏe rồi, nên định thử xem.”

Hoàng đế gật gù bảo Ngao Thịnh – “Thịnh nhi, ngươi phải trông chừng ca ca, thân thể nó không tốt.”

“Vâng.” – Ngao Thịnh gật đầu cưỡi ngựa cùng Thần Quý đi tới. Trong lòng Ngao Thịnh chắc mẩm Thần Quý đây là muốn theo dõi riêng hắn, khiến cho hắn không có cách nào để giở trò nữa.

Những tên hán tử Mông Cổ nọ xoát xoát tay ra bộ chuẩn bị rầm rộ vào cuộc. Hoàng đế đưa mắt sang Tiếu Lạc Vũ hỏi – “Tiếu trại chủ không có hứng thú ra chơi cùng à?”

Tiếu Lạc Vũ vột khoát tay mà rằng – “Chuyện này tôi không am hiểu, uống trà là được rồi.”

Hoàng thượng mỉm cười quay sang chỗ của nội thị, gật đầu. Bỗng nghe quan truyền lệnh hô lên một tiếng – “Bắt đầu!”

Theo một tiếng lệnh buông, tất cả cùng thúc ngựa phóng vào cánh rừng.

Tiểu Hoàng ngước lên nhìn hết thảy đều đã tiến vào rừng sâu, bụi mù bốc lên mịt mù trời đất. Lòng y có một chút lo âu, tự nhủ…Thần Quý đi theo Ngao Thịnh nhất định có mục đích nào đó khác, ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Đang lúc nghĩ suy, chợt nghe thấy tiếng hoàng đế thốt ra – “Thái phó không cần lo lắng đâu…có thần linh phù hộ, Thịnh Nhi thất nhiên sẽ gặp dữ hóa lành thôi mà, có đúng không.”

Tiểu Hoàng nghe thấy ẩn ý bên trong lời nói của Hoàng đế nhưng cũng không đáp lại, chỉ mỉm cười cúi xuống kéo chân sau của chú nai con ấy mà xem…thì ra là một cô nai nhỏ.

Hoàng đế bị cử động của y khiến cho mỉm cười, ông ta nói – “E là con nai này mới sinh cũng chưa đầy nửa tháng, nó còn nhỏ như vậy thôi nhưng độ chừng khoảng một năm rưỡi nữa, con có thể cưỡi nó đi được rồi.”

Tiểu Hoàng nghe mà thích lắm, trong lòng đang đắn đo lựa chọn một cái tên hay để đặt cho nai con…Tư Đồ, tiểu Tư Tư…

“Phải rồi, ngươi tên là Tương Thanh phải không?” – Đột ngột hoàng đế lên tiếng, hỏi Tương Thanh đang đứng bên cạnh Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng và cả Tương Thanh đều sửng sốt. Tương Thanh khẽ cúi đầu hành lễ với hoàng đế, nhỏ giọng thưa – “Vâng.”

“À… Nghe nói một năm nay đều là ngươi dạy dỗ Thịnh Nhi học hành sao.” – Hoàng đế khoan thai nói – “Thật đã vất vả cho ngươi rồi.”

Tương Thanh khẽ lắc đầu – “Thái tử thông minh, nói một mà có thể hiểu đến ba, dạy dỗ cũng không có gì vất vả cả.”

“Thật à.” – Hoàng đế gật gù rồi hỏi – “Tiên sinh có biết võ công không?”

Tim Tương Thanh giật nảy lên một chút, không biết phải đáp lời làm sao mới phải. Nhất thời lòng y suốt ruột, nếu cứ chần chừ mãi thì sẽ để lộ ra mất. Đang lúc hoảng hốt, chợt nghe Tiểu Hoàng đáp lời – “Chỉ biết sơ sơ một chút thôi, không phải nhiều nhặn gì lắm đâu.”

Tương Thanh thở phào một hơi. May mà có Tiểu Hoàng thông minh, chỉ một câu trả lời thế thôi đã rất đỗi kín kẽ, như thế này nếu như Ngao Thịnh có trở về mà hoàng đế hỏi hắn, dù cho hắn có nói rằng không đi nữa thì cũng không có gì sai sót.

Hoàng đế gật đầu, cũng không nói thêm điều gì nữa, Tiểu Hoàng phóng mắt nhìn về phía rừng cây, có điều gì đó nghẹn ứ chẳng thế nào nói rõ. Không biết rằng họ có thể nào gặp việc không lành hay không, rồi lại nghĩ trong này có một âm mưu gì đó.

Tương Thanh đứng ở đằng sau nhìn ra được nỗi lo lắng của Tiểu Hoàng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai y. Tiểu Hoàng quay lại ngước đầu lên nhìn, Tương Thanh mỉm cười với y như muốn bảo – Có bang chủ ở đó, Ngao Thịnh sẽ không sao cả đâu.



Ngao Thịnh cùng Thần Quý hai người cùng cưỡi ngựa tiếng vào rừng xong thì liền bắt đầu tìm kiếm con mồi. Cả hai người bọn họ đều rất non kinh nghiệm săn bắn nên không thể nào phân biệt rõ ràng được dấu chân của những con thú đã đi qua. Họ cứ lòng vòng mãi tại một chỗ. Từ một vùng tối Tư Đồ bất đắc dĩ nhìn thấy, bèn ra hiệu cho Mộc Lăng xua con mồi chạy ra.

“Một năm nay Thái Tử quả đã thay đổi không ít rồi đấy.” – Thần Quý đột nhiên trò chuyện với Ngao Thịnh tự nhiên như đang tán gẫu việc nhà – “Nhất là khí độ đã cao quý tao nhã, thay da đổi thịt thật rồi.”

Ngao Thịnh không buồn nhìn sang y, chỉ buông lời – “Trưởng thành thôi.”

“Ta thấy, việc này phải là công của lão sư đã bồi dưỡng ngươi rồi?” – Thần Quý cười nói.

Ngao Thịnh cũng chỉ cười – “Thái phó tất nhiên không phải người tầm thường rồi.”

“Người ta nói không phải là Thái phó.” – Thần Quý cười cười – “Ta đang nói đến vị Thanh phu tử kia…”

Sắc mặt Ngao Thịnh lạnh băng, lườm lườm Thần Quý, im lặng không nói tiếng nào.

Thần Quý thấy Ngao Thịnh im lìm như vậy thì bèn nào – “Ta cũng rất muốn có một vị phu tử như thế đến chỉ điểm cho…Thế này nhé Thái tử, đệ không phải đã có Hoàng Thái phó rồi sao, chi bằng hãy cho ta mượn Thanh phu tử vài ngày?”

Lời vừa mới nói ra, chợt Thấy Ngao Thịnh bất thình lình giường cung lên quay về phía y, một mũi tên bắn véo ra. Thần Quý hãi hùng cương lại ngay tại trận, hồi lâu sau mới bừng tỉnh lại. Nhìn về phía sau, thấy cách đó không xa có một con hươu đã bị mũi tên của Ngao Thịnh bắn chết.

Lúc này Thần Quý mới thở phào ra, thấy Ngao Thịnh thúc ngựa đi ngang qua y rồi lạnh lùng bỏ lại một câu – “Có những thứ nói được, cũng có những thứ không nên nói, huynh to đầu như vậy rồi nên cũng không cần ta phải chỉ cho huynh đâu nhỉ.”

Ực một ngụm nước bọt xuống, Thần Quý nhìn theo bóng lưng Ngao Thịnh, trong ánh mắt y thấp thoáng một vẻ lạnh lùng.

Cuộc săn sau đó, Ngao Thịnh cực kỳ thuận buồm xuôi gió, mọi mũi tên hễ bắn ra hầu như đều đi trúng đích. Lũ chim bay cá nhảy kia nom cũng quá lạ lùng, tất thảy đều liều mạng chạy ra trước mặt Ngao Thịnh. Cuộc săn kết thúc độ một canh giờ sau đó, con mồi của Ngao Thịnh nhiều tới mức phải gọi tới mười tên thái giám cùng khiêng ra ngoài, chất đống thành một ngọn núi nho nhỏ.

Hoàng đế cười khanh khách, nói – “Xem chừng con của ta so với người Mông còn giỏi hơn một bậc đấy.”

Tang Đạt cũng cười cầu hòa mà thưa – “Thái tử có thần minh phò trợ, quả thật không ngờ được…”

Hoàng đế vui vẻ, ban thưởng cho tất cả mọi người. Ông đang chuẩn bị cho vời tất cả tham gia buổi tiệc tối thì chợt thấy một gã thị vệ bên cạnh Thần Quý rút soạt đao ra khỏi vỏ, giằng lấy Thần Quý, giương đao rống to một tiếng – “Tặc tử, ta muốn mi đoạn tử tuyệt tôn!” – Đoạn, bổ một đao về phía Thần Quý.

Thần Quý hốt hoảng. May thay còn có tướng quân Khâu Minh Phiền đứng ngay sát đó, kéo Thần Quý soạt ra một bên, tung một cước ngay về phía tay thị vệ nọ. Tên thị vệ trưởng lăn đi một vòng ngay tại chỗ, còn chưa gượng dậy được đã vội vung tay phóng một ám tiễn về phía Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh bấy giờ trong tay không một tấc sắt. Hắn muốn né đi nhưng ở phía sau vẫn còn có Tiểu Hoàng ở đó. Lúc còn đang phân vân, chợt thấy Tương Thanh tiến lên một bước, che chắn phía trước Tiểu Hoàng, rồi túm lấy Ngao Thịnh gạt đi. Mũi ám tiễn kia cũng vừa vặn cắm phập vào bả vai của Tương Thanh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.