“Giang tổng quản, nô tài…”
“Ngươi bây giờ đã là nhi tử của bổn công công rồi, đâu cần câu nệ tiểu tiết thế! Mau gọi một tiếng “cha” xem nào”
“Tổng qu..ph..phụ..phụ..thân”
“Được rồi, được rồi, phụ thân không ép ngươi, không ép ngươi. Cứ từ từ mà gọi, gọi nhiều sẽ quen, gọi nhiều sẽ quen..”
“Tiểu Lâm Tử, ngươi có biết ngươi hiện giờ đang giữ phẩm gì không?”
Cái gì cơ?!? Ta không nghe lầm đấy chứ, lão đầu heo này gọi ta là..là..là Tiểu Lâm Tử á??? Đừng cản ta, ta muốn đánh chết lão, đánh chết, đánh chết…
“Thôi được, để phụ thân trực tiếp nói luôn, ngưoi nghe cho rõ đây, lệnh bài ngươi đang cầm trên tay kia là lệnh bài của Chánh tứ phẩm Thái giám, ở phía trên ngươi có Chánh tam phẩm Tổng quản thái giám, Tòng tam phẩm Đô thái giám, bên dưới ngươi là Tòng tứ phẩm Thiếu thái giám, Chánh ngũ phẩm Đồng trị giám sự và Tòng ngũ phẩm Tả hữu thiếu giám. Ngoài Tổng quản thái giám là phụ thân ngươi đây, những kẻ giữ phẩm cấp cao hơn hoặc ngang bằng ngươi ngươi nhất định phải nhớ rất kỹ, phụ thân sẽ từ từ giới thiệu cho ngươi sau.
Sao, hiểu rồi chứ? Có khúc mắc gì thì cứ nói”
“Nhi tử đã hiểu thưa phụ thân”
“Tốt, rất tốt. Phụ thân đã an bài một tòa biệt viện nho nhỏ cho ngươi rồi, sẽ có người dẫn ngươi đến đó. Lát nữa phụ thân sẽ đưa ngươi tham quan một vòng quanh hoàng cung, nơi nào có thể đến, không thể đến ngươi cũng phải học cho thật tốt, phụ thân ta cũng chỉ là vì muốn giữ cái mạng nhỏ này của ngươi thôi”
Hừ, giữ cái mạng nhỏ này của ta ư ha ha, tức cười, thực sự quá tức cười! Đây rõ ràng là nuôi heo chờ ngày giết thịt!
“Ngươi chắc đã mệt rồi phải không, đi nghỉ ngơi đi, đi nghỉ ngơi ngay đi. Có gì thì cứ đợi dùng bữa xong nghỉ trưa xong rồi hẵng tính”
“A, Tiểu Phúc Tử, ngươi đến rồi đấy hả, lại đây, lại đây, mau lại đây. Đây là Tiểu Lâm Tử, trước bổn công công cũng đã nhắc đến với ngươi rồi. Tiểu Lâm Tử, đây là Tiểu Phúc Tử. Bổn công công hiện có việc phải đi rồi, Tiểu Phúc Tử ngươi dẫn Tiểu Lâm Tử đến biệt viện phía Tây luôn bây giờ đi”
Giang đầu heo nói xong liền một mạch cất bước đi thẳng, đủ thấy y tin tưởng kẻ này như thế nào.
“Hân hạnh”- Ta âm thầm đánh giá trong lòng. Cái người tên Tiểu Phúc Tử này, khuôn mặt be bé, thân hình thâm thấp, nay lại còn mặc phải bộ y phục rộng thùng thình, nhìn thoạt qua trông rất khôi hài. Khuôn mặt y rõ ràng không hề biểu lộ cảm xúc gì nhưng không biết tại sao lại khiến cho ta có cảm giác bức bối đến kì lạ. Ta chính là nghĩ mãi vẫn không ra được lí do.
“Mời”
Đây rồi, chính là đây, cuối cùng ta cũng đã hiểu, chỉ một chữ này thôi là đã nói lên được tất cả. Sự khó chịu và ghen ghét nồng nặc ẩn sâu trong giọng nói kia ta không thể nào nghe nhầm được. Sát ý thoáng qua trong chớp mắt ta cũng đã nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Ôi thiên ơi, ngày đầu vào cung của ta sao chưa gì đã dính phải cục phiền phức to tướng thế này rồi…