Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 55: Chương 55: Tái ngộ




Kaka cùng nàng ngồi xây lâu đài trên cát. Hắn có vẻ rất ngạc nhiên vì nàng biết kiến trúc và kết cấu các lâu đài phương Tây trông thế nào. Lát sau, nàng đi lượm mấy thanh gỗ về làm đòn bẩy, phá tan tành đám lâu đài vừa xây cách đó không lâu.

Kaka nhìn nàng có chút ngỡ ngàng, có lẽ bởi nụ cười vô cùng hiếu chiến của nàng, nhưng ngay sau đó, hắn cũng lao vào nhập cuộc. Nàng không biết tiếng Bồ Đào Nha, nên phải dùng vốn tiếng Pháp ít ỏi của mình mà giao tiếp, nhưng đa phần là phải nhờ đến sự trợ giúp của hai búp măng xinh.

“Ivy, người thanh niên đi cùng với cô hôm qua là vị hôn phu của cô sao?” Kaka lên tiếng hỏi nàng.

“Không phải, anh ta là chủ nợ của tôi.” Nàng bình thản đáp.

“Ý cô là ông chủ?” Hắn hỏi lại, nghĩ rằng nàng nhầm lẫn giữ ông chủ và chủ nợ.

“Là ông chủ, và cũng là chủ nợ, tôi thiếu tiền anh ta mà.”

“Thiếu bao nhiêu?”

“Hơn năm nghìn đồng.”

Hắn ngồi chau mày, miệng lẩm nhẩm gì đó, hồn có vẻ đang bay tận ra ngoài biển. Nàng bận vẽ trên nền cát, cũng chẳng buồn hỏi xem hắn đang suy nghĩ điều gì.

“Tôi trả nợ giúp cô.” Hắn bất ngờ lên tiếng.

Nàng quay sang hắn, ngạc nhiên. “Sao tự dưng lại đi trả nợ giúp tôi?”

“Cô cứu tôi mà.” Hắn cười hiền nhìn nàng.

“Số tiền ấy không nhỏ đâu, đủ cho một người ăn bảy tám năm đấy.” Nàng đoán chừng hắn không biết giá trị tiền tại Lạc Việt nên mới mạnh mồm như thế.

“Chẳng lẽ sinh mạng của tôi trong mắt Ivy không đáng giá chừng ấy tiền sao?”

“Tôi không có ý đó. Chỉ là tôi không muốn anh nghĩ tôi cứu anh vì tiền.”

Nàng tuy thích tiền, nhưng nếu đi lấy của Kaka một khoảng tiền lớn như thế thì thật là áy náy. Vả lại, nàng chỉ bỏ chút công sức mà khai thác được một nguồn kiến thức đáng kể từ anh ta, như vậy cũng xem như đã lấy lại cả vốn lẫn lời rồi. Nếu trả hết nợ cho Lê Nguyên Phong, nàng lại cảm giác như mối liên hệ giữa nàng và Lê Nguyên Phong sẽ không còn.

Vấn đề là, tại sao Kaka lại tự tin anh ta có thể giúp nàng trả nợ? Dù lúc anh ta chết đuối, quần áo trên người phần nào chứng tỏ anh ta thuộc giới thượng lưu, nhưng làm sao biết mình sẽ hồi phục trí nhớ, tìm được gia đình để lấy khoảng tiền kia?

“Kaka, chúng ta về thôi, sắp đến giờ cơm tối rồi.”

“Ừm.”



Bốn ngày sau, nàng và Lê Nguyên Phong đến gặp ông Carlos. Trông ông ta khá tiều tuỵ, hình như là bệnh thật, có lẽ mấy ngày trước nàng đã suy nghĩ quá xa. Cũng như Kaka, Carlos khá ấn tượng về sự hiểu biết của nàng về đất nước ông ta, nhất là những lễ nghi giao tiếp trong xã hội thượng lưu, và đặc biệt là về thành phố mà ông mà đã lớn lên. Mấy ngày học hỏi kiến thức từ Kaka quả là không uổng phí đối với nàng.

Tuy vậy, vai trò của nàng chỉ dừng lại ở đấy, người đi sâu vào việc buôn bán là hai quản lý về tài chính và nông nghiệp của Lê Nguyên Phong. Có vẻ như lần này Vampire đã quyết chí chặn đứng cơ hội kinh doanh của Lê Nguyên Phong với ông Carlos. Hắn không bán đường, nhưng hạ giá mạnh các sản phẩm khác với điều kiện trong vòng một năm Carlos phải mua đường từ các thương nhân khác, chứ không mua từ Lê Nguyên Phong.

Thời kỳ này, đường đang được xem là thứ gia vị quý giá đối với Châu Âu. Việc này là do nàng dựa vào kiến thức lịch sử mà biết được, sau đó nhờ Lê Nguyên Phong cho người khảo sát thêm, chứ nhu cầu đường lúc này ở phương tây chưa lớn đến mức trở thành một loại hàng hoá béo bở trong thương mại với phương đông. Bằng chứng là trước giờ trong danh sách các mặt hàng xuất khẩu ở Tế Châu lẫn các nước lân cận, đường chưa có vai trò quan trọng.

May mắn là ông Carlos cũng nhìn thấy nhu cầu đang đi lên của mặt hàng này, muốn đi trước các thương nhân khác một bước, nên khi Lê Nguyên Phong sai người đến mở lời về việc giao dịch đường đổi lấy vàng, ông ta liền tỏ ra hứng thú.

“Ông Lê, lẽ ra hôm nay tôi chỉ định nói rõ với ông chúng ta không có cơ hội hợp tác lần này, nhưng tôi thấy cô Phan đã vì buổi gặp gỡ hôm nay mà chuẩn bị khá chu đáo, nên cũng không nỡ để mọi người ra về tay không.” Ông Carlos nâng ly rượu nho lên, nhấp một ngụm nhỏ. “Thế này đi, nếu ông có thể giảm giá đường năm phần trăm, đồng thời đảm bảo công ty chúng tôi được phép buôn bán ở Lạc Việt trong vòng ít nhất ba năm, tôi sẽ chấp nhận giao dịch lần này.”

Như mọi buổi thương lượng điển hình, Lê Nguyên Phong không đồng ý ngay, mà đề nghị mình có một vài ngày để suy nghĩ về vấn đề này.

Nàng ngồi trên xe ngựa, len lén nhìn sắc mặt Lê Nguyên Phong, không biết hắn cảm thấy thế nào về buổi đàm phán hôm nay. Lẽ ra, với tư cách là người đầu tiên nắm bắt được nhu cầu về đường, nàng và Lê Nguyên Phong đang có một lợi thế rất lớn. Ở Lạc Việt hiện nay không ai có thể cung cấp cho ông Carlos nguồn đường lớn như thế, kể cả Vampire. Vậy mà…

Vampire không trực tiếp cạnh tranh về giá đường với Lê Nguyên Phong, mà đi đường vòng, dùng giá các mặt hàng truyền thống khác để thu hút Carlos. Tuy Carlos thấy đường là một sản phẩm tiềm năng, nhưng với lộ trình xa, chi phí vận chuyển và bảo quản cao, ông ta cũng khá lo ngại về lợi nhuận của món hàng này. Vì vậy, đạt được thoả thuận giá rẻ ở các mặt hàng truyền thống khác vẫn là an toàn hơn.

“Nguyên Phong, xin lỗi nha.” Nàng kéo kéo nhẹ tay áo hắn.

“Xin lỗi cái gì?” Hắn quay sang nàng, khoé môi khẽ cong lên, trong ánh mắt vẫn là vẻ lạc quan vốn có.

“Là tại tôi trước đây quá tự tin về việc có thể bán đường cho ông Carlos, nên khiến anh mua vào một nguồn hàng lớn, giờ lại bán không được.” Nàng tiu nghỉu nói. Tuy khởi nghiệp thất bại là chuyện thường tình, nhưng tiền này là tiền của hắn, nên nàng ngoài thất vọng thì còn ray rứt lắm.

“Vậy ngươi định đền bù cho ta thế nào đây?” Hắn dùng quạt nâng cằm nàng lên, ánh mắt có phần nghiêm nghị.

“Tôi…” Nàng gạt cây quạt của hắn xuống, nhất thời chẳng biết nói gì.

Lúc còn ở trong cung, nàng đã nhờ Lê Nguyên Phong điều tra thị trường từ một vài người phương tây nên mới chắc mẩm việc làm ăn lần này như thế. Hắn nghe theo lời nàng, cho người đi thu mua nguồn đường lớn từ các cửa tiệm khác, đi trước Vampire một bước. Chỉ là, nàng non nớt không biết Vampire sẽ ra chiêu như hôm nay, nên giờ đây kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo của nàng hoàn toàn sụp đổ.

“Nói đi, ngươi định đền bù thế nào cho ta?” Hắn lấy hai bàn tay véo véo má nàng, kéo ra kéo vào, hướng ánh mắt nàng về phía hắn.

“Anh muốn sao?”

“Mỹ nhân, e rằng ngươi phải gán thân trả nợ thôi.”

Hắn cười nhạt, bước ra khỏi xe ngựa, ung dung trở về phòng.

******

Vầng trăng khuyết lạnh lẽo soi bóng xuống Vọng Nguyệt hồ, tạo nên một vẻ cô liêu, tịch mịch. Lê Ứng Thiên ngồi dưới mái đình, lặng lẽ rót trà, hướng ánh mắt về phía những ngọn bằng lăng. Ba tháng thật ra là một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng không hiểu sao, mỗi lần nhìn những ngọn bằng lăng, hắn cảm giác như mình đã đi qua cả cuộc đời.

Mỗi một người phụ nữ xuất hiện trong đời hắn, đều khiến hắn nhận ra mình rất yếu mềm, để rồi sau đó lại quyết tâm phải mạnh mẽ hơn. Hắn thấy may mắn vì mình chưa từng hứa hẹn sẽ mang đến hạnh phúc cho Lâm Nguyệt. Nếu không, lời hứa ấy sẽ dày vò hắn cả đời.

Hai hôm trước, Vinh công công đến bẩm báo với hắn về việc chuẩn bị cho buổi tưởng niệm một trăm ngày ngày mất của Lâm Nguyệt. Lúc nhìn qua tờ điếu văn, hắn mới chợt nhớ ra, nàng từ giã cõi đời này lúc chỉ mới mười tám tuổi. Món nợ của hắn đối với nàng, không phải nặng, mà là quá nặng.

Những thứ cần đốt hắn cũng đã đốt cả rồi, chỉ duy nhất trái tim mình là hắn không thể đốt. Nhiều lần hắn tự hỏi bản thân, nếu trên đời này có loại thuốc giúp người ta quên đi tình yêu, hắn có uống không. Quên đi nàng, sẽ khiến hắn thanh thản rất nhiều, nhưng nếu nàng biến mất trong kí ức của hắn, sự tồn tại của trái tim này lại trở nên vô nghĩa. Nhiều lúc, hắn thà rằng nàng hận hắn, oán hắn mà đêm đêm hiện hồn về Hưng Long cung tìm hắn trả thù.

Như thế, ít ra hắn có thể gặp nàng…



Lê Ứng Thiên bước ra khỏi Phong Nguyệt đình, lại sải chân trên con đường quen thuộc. Từ đây đến Hưng Long cung có bao nhiêu phiến đá, hắn cũng đã thuộc nằm lòng.

Tây Vũ đứng bên cửa sổ, dõi theo bóng Lê Ứng Thiên đang từ từ tiến về phía thư phòng. Trước đây, hắn khá bất mãn khi chủ nhân mình vì Trần hoàng hậu mà đôi lúc đánh mất bản chất đế vương vốn có. Nhưng từ ngày gặp Hàn Yên, hắn đã hiểu ra, nữ nhi có mặt trên đời là để nam nhi biết cúi đầu.

“Tây Vũ, trẫm chưa bao giờ thấy nụ cười như thế xuất hiện trên mặt ngươi.” Lê Ứng Thiên chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện trong phòng, khiến Tây Vũ cảm thấy sự cảnh giác của mình đã giảm đi rõ rệt.

“Thuộc hạ đâu phải người lạnh lùng, trước giờ vốn vẫn hay cười đấy thôi.”

“Không cần giấu trẫm.” Lê Ứng Thiên mỉm cười. “Trẫm nhìn nụ cười của ngươi cũng đủ biết ngươi đang yêu.”

“Thuộc hạ không phủ nhận.”

Tây Vũ biết Lê Ứng Thiên là người từng trải, nên cũng không ra sức nói dối làm gì. Chỉ là, hắn không thể tiết lộ người hắn yêu là công chúa Hàn Yên.

“Việc đời tư của ngươi trẫm không can thiệp, miễn là việc đó không ảnh hưởng đến công việc của ngươi.”

“Điều đó dĩ nhiên.” Tây Vũ tự tin đáp, tuy Hàn Yên là công chúa của Phi Long hoàng triều, nhưng trái tim nàng ấy ngay từ đầu đã không hướng về phía triều đình. Vì vậy, hắn cũng không có gì khó xử.

“Dạo này có thông tin gì đặc biệt không?” Lê Ứng Thiên vừa nói vừa lười nhát lật lật mấy bản tấu chương. Hắn không chút mặn mà với những vấn đề nhàm chán được đề cập trong này.

“Lý Thiệu Minh đang tích cực hợp tác với một thương nhân lớn của Bồ Đào Nha tên là Carlos.”

“Việc này lần trước ngươi đã đề cập rồi.”

“Điều thú vị ở đây là vương gia cũng có ý định hợp tác với người này.”

“Vậy sao?” Lê Ứng Thiên gấp bản tấu chương lại, đôi mắt ánh lên một tia hứng thú.

Hắn biết, sau khi Lê Nguyên Phong trở về Sơn Nam đã tập trung vào việc kinh doanh. Lẽ ra việc này hắn cũng không thấy làm lạ, vì từ trước hoàng đệ của hắn đã có một hệ thống nhân sự chuyên quản lý tài sản và kinh doanh các điền trang, tạo một nguồn thu nhập đáng kể song song với bổng lộc triều đình. Thế nhưng, việc khai trương một hệ thống ngân hàng dàn trải từ nam ra bắc, đã chứng tỏ tham vọng làm giàu của Lê Nguyên Phong là không hề nhỏ.

Hắn đã từng nghĩ đến khả năng Lê Nguyên Phong căm phẫn cái chết của Lâm Nguyệt, nên nung nấu việc trả thù, âm mưu tạo phản. Có điều, trước khi trở về Sơn Nam, ngay binh phù mấy vạn quân mà tên hoàng đệ này của hắn cũng ném lại, nên có vẻ như nguy cơ này là khá thấp. Dĩ nhiên, hắn cũng không loại trừ khả năng hành động đó chỉ là chiêu bỏ con tép bắt con tôm khiến hắn lơ là phòng bị, nhưng nếu không có binh quyền trong tay, Lê Nguyên Phong thật sự không có khả năng uy hiếp.

Tuy vậy, nếu Lê Nguyên Phong có thể tạo dựng một khối tài sản như Lý Thiệu Minh, cộng với danh tiếng trước giờ, sẽ tạo thành một thế lực vô cùng hùng mạnh. Vấn đề này hắn cũng không phải không nghĩ đến, chỉ là hắn thấy nguy cơ này trước mắt không đáng kể, vì muốn giàu có như Lý Thiệu Minh cũng không phải vài năm ba năm là làm được.

Lê Nguyên Phong cạnh tranh với Lý Thiệu Minh, hiện giờ đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại.

“Chủ nhân, có một điều thuộc hạ thấy lạ, nhưng không biết có đáng để nói ra không.”

“Từ bao giờ ngươi trở nên ấp a ấp úng như thế?”

“Người thường đi cùng với vương gia lo việc kinh doanh là một phụ nữ chứ không phải một đàn ông, hơn nữa lại còn khá trẻ.”

Hoàng đệ của hắn tư tưởng phóng khoáng, trọng dụng một phụ nữ cũng không phải là điều lạ. Thế nhưng, nếu đó chỉ là một cô gái, lại khiến hắn có chút lấy làm khó hiểu.

*******

Từ lần nàng và Lê Nguyên Phong gặp mặt ông Carlos, tính đến nay cũng đã mười ngày.

Đối với yêu cầu mà ông Carlos đưa ra, cái khó không phải là việc giảm giá đường, mà là làm sao có được giấy phép đảm bảo thông thương thời hạn ba năm. Hiện nay việc bình định Phồn Lư vẫn còn chưa đi vào nề nếp, chính sách của Lạc Việt còn lắm chỗ bấp bênh, không có gì đảm bảo việc ngoại thương ở Tế Châu một hai năm nữa vẫn còn được triều đình chấp thuận. Lê Nguyên Phong có muốn vận động trong triều đưa ra chính sách thông thương cũng không thể chỉ một sớm một chiều.

Việc không bán được đường cho Carlos tuy gây tổn thất cho Lê Nguyên Phong, nhưng tác hại về tiền bạc cũng không phải là quá lớn. Điều khiến nàng lo lắng là nếu Vampire dìm được Lê Nguyên Phong chuyến hàng này, đối với các mối làm ăn trong tương lai, hắn cũng sẽ như thế mà làm. Với mạng lưới kinh doanh của Vampire, dù là mặt hàng hắn không có, hắn cũng có thể hợp tác với những thương nhân khác cướp lấy cơ hội của Lê Nguyên Phong. Cứ dần dần như vậy, Lạc Vinh tiền trang của Lê Nguyên Phong sẽ khó mà có chỗ đứng ở Tế Châu.

Buôn bán lớn không giống như mở một quầy bánh ở giữ chợ, chỉ cần bánh ngon, giá rẻ là có người mua. Kinh nghiệm và kiến thức của nàng quá ít ỏi, đấu với Vampire đúng là lấy trứng chọi với đá. Lê Nguyên Phong tin tưởng nàng như vậy, nàng lại khiến hắn thua lần này. Hắn càng tỏ ra điềm tĩnh, nàng càng thấy mình có lỗi.

“Mỹ nhân, sắp đến giờ cơm tối rồi, ngươi còn định đi đâu?”

“Tôi hôm nay ngán ăn cơm, muốn ra đầu đường mua vài miếng bánh bò nướng.” Thật ra mua bánh nướng chỉ là cái cớ để không phải nhìn mặt hắn, tránh cho bản thân bị sự áy náy dày vò.

“Ngươi có tiền sao?” Nói rồi, hắn mỉm cười dúi một nén bạc cho nàng.

“Mua có mấy cái bánh mà đưa một nén bạc. Anh muốn người bán bánh mang tôi đi nướng mọi à?”

“Thì ghé qua quầy y phục trước rồi đi mua bánh. Ta bắt đầu thấy ác cảm với mấy bộ y phục cũ của ngươi rồi.” Hắn ngồi xuống ghế, ngửa người tựa vào bàn, bắt đầu giở giọng quý tộc ra. “Ta. Ghét. Đồ. Cũ.”

Mua quần áo mới? Như vậy chẳng phải nợ càng thêm nợ sao?

Nàng không phải sợ phải cày cả đời để trả nợ cho hắn, mà là sợ hắn đối với nàng quá tốt, nàng không cách nào đáp trả.



Lẽ ra nàng định ra bãi biển, nhưng nghĩ lại trời cũng sắp tối rồi, con gái một thân một mình đến đó cũng không an toàn lắm. Vì vậy, nàng cứ đi dọc theo phố, giống như tản bộ vậy thôi.

Đi đến giữ đường, nàng chợt nghe tiếng mèo kêu. Sực nhớ đến Tiểu mỹ nhân vẫn còn ở Sơn Nam, nàng tò mò tìm đến nơi phát ra âm thanh ấy.

Lúc đến gần, nàng mới phát hiện ra nơi ấy chẳng có con mèo nào cả.

Trước mặt nàng, chỉ có một chàng thanh niên ngọc thụ lâm phong, tà áo đen phấp phới trong sắc tím nhạt của hoàng hôn, trên tay cầm một đoá hoa ngọc lan trắng, đẹp như một phiến bạch ngọc dưới trăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.