Chương 22
An Nguyệt đi ra khỏi khuôn viên,tự nhủ rằng cô sẽ không bao giờ đến đây nữa...Cô thật sự không muốn dính dáng tới bất kỳ người nào trong cuốn tiểu thuyết ngu ngốc này,đặc biệt chính là tên Vũ Hiên đế kia!Cô chịu thế là đủ rồi,làm ơn tránh xa cô ra dùm cái đi!-An Nguyệt chắp tay hướng tới cái lương đình vừa bước ra mà tự lẩm nhẩm.
"Ngạc nhiên thật!...Ai vậy kìa?...An quý tần sao lại ở đây,đang làm gì vậy?"-Một giọng nói vang lên từ phía sau,mang theo chút tò mò nhưng lại mười phần thân thiện.
An Nguyệt hoảng hốt quay ra đằng sau,mồ hôi đổ đầy hai bên thái dương.Cô không muốn bị bắt đâu nha!...Nhưng đón chào cô lại là một khuôn mặt dịu dàng tươi cười.Người đứng trước mặt y phục tuy khá giản dị lại toát lên vẻ gì đó cao quý,phong thái mềm mại,cử chỉ đúng chuẩn của một nữ nhân thời xưa.Phía sau là năm tỳ nữ theo hầu,còn xách trên tay một giỏ hoa cúc mới hái.An Nguyệt hơi mờ mịch,cô thật sự không nhớ được người này là ai cả...Hình như là...
"Tần thiếp kiến quá Hiền phi nương nương"-An Nguyệt cúi người xuống,cô nhớ ra người này rồi!Yêu thích hoa cúc đến vậy thì đây chỉ có thể là Hiền phi của Vạn Cúc hiên,phi tần mà cô có thiện cảm nhất trong tiểu thuyết .Nàng là người đoan trang lại nhân hậu,đúng chuẩn của một nữ chính...đáng tiếc lại bị nữ chính lợi dụng rồi giết hại một cách tàn độc.
"Không cần khách sáo như vậy đâu,muội mau đứng lên đi.Chúng ta cùng đi dạo một lát"-Hiền phi kéo tay An Nguyệt đứng dậy,cao hứng đề nghị.
"Dạ"
An Nguyệt đi cùng với Hiền phi qua những nơi đẹp nhất của hoàng cung,cứ chốc lát cô lại nhìn người đi cạnh mà tự hỏi rằng:"Tại sao người như vầy mà tên hoàng đế kia lại không động tâm chứ?Cứ đâm đầu vào ác nữ kia làm gì?Thật là không có tiền đồ...không có tiền đồ mà...Cô lắc lắc đầu,tiếp tục nhìn lên bầu trời xanh ngắt phía xa xa kia.
"Tại sao An quý tần lại ở đó vậy?muội không biết nơi đó phải có sự cho phép của hoàng thượng mới được vào sao?"-Hiền phi hỏi nhỏ.
"Muội...muội thật sự cũng không biết điều đó..."-An Nguyệt hơi rùng mình...cô không những chạy vào cấm địa mà còn ăn Ngự thiện của hoàng đế...Phạm tội như vậy thì đến 5 cái đầu còn chưa gánh hết tội nữa.Thật may là tên kia tha cho cô!
"Vậy lần sau muội đừng nên đến đó nữa,trong cung này tai mắt rất nhiều,sẽ dễ gặp rắc rối "-Hiền phi khuyên nhủ chân thành,nắm lấy hai bàn tay của An Nguyệt.Sau đó thì vội nói:
"Hiện giờ ta có chút chuyện riêng,nếu muội thích có thể đến Vạn Cúc hiên của ta bất cứ lúc nào,ta phải đi trước rồi"
"Đa tạ nương nương"
"Hồng Cúc,mau dẫn đường cho An quý tần"-Hiền phi có vẻ gấp gáp,nhưng không quên dặn dò kỹ lưỡng cho người đưa An Nguyệt về cung.Nàng mỉm cười rồi cầm lấy giỏ hoa cúc lướt đi,chỉ còn để lại những cánh hoa vàng nhỏ rơi vãi trên mặt đất ,rồi theo cơn gió bay mất không lưu luyến gì nữa.
TG :Nam thứ đầu tiên sắp lên sàng nhé các nàng!Thử đoán xem anh là người có chức vụ gì trong cung nào?