An Nguyệt nhìn thẳng vào khuôn mặt của vị Tam vương gia ngồi trước mặt , chắc là đang nghi ngờ cô đây mà...Nhưng quả thật hắn có đôi mắt rất giống tên kia,chỉ có điều không quá trầm tĩnh như vậy.An Nguyệt đẩy nhẹ giọng xuống,dùng hơi lí nhí mà hỏi hắn:
"Tam vương gia,người muốn gì ở tần thiếp?"
Kỳ Hàn nở một nụ cười sáng chói,phất cây quạt màu trắng ra sau đó gấp lại,đập hơi nhẹ xuống mặt bàn đá,lại nói tiếp :
"Tại sao An quý tần lại nghĩ ta muốn gì ở nàng nhỉ,chỉ là cảm thấy mến mộ tài năng của An quý tần mà thôi,muốn cùng nàng bàn bạc một chút.Chỉ là hình như nàng không có thiện ý lắm..."-Kỳ Hàn hơi nhít sát tới nhìn cô,giống như là biết cô đang suy nghĩ điều gì trong đầu,tỏ vẻ chờ đợi một điều gì đó.
An Nguyệt nhăn mặt,cô cảm giác mình đang tốn công giả vờ đã bị phát hiện ra.Nhưng không làm vậy thì sớm muộn gì cũng bị để ý thôi,nhu nhược một chút vẫn tốt hơn,cái tính cách thật của cô...An Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ một lát,đảo mắt quan sát xung quanh.Cuối cùng cô cũng không kiêng nể gì nữa,được thôi!Nếu hắn muốn thì cô sẽ chiều vậy.
"Rốt cuộc là ngài muốn nói điều gì,thật sự ta không có thời gian''
Thấy được sự thay đổi nhanh chóng ở An Nguyệt,Kỳ Hàn vẫn như cũ mỉm cười,hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên về điều này...Nàng che giấu cũng không tệ.
"Được,ta thích nói chuyện với những con người thẳng thẳng,An tỉ tỉ à.Tỉ đã làm cách nào để giữ chân hoàng huynh của ta vậy.
An Nguyệt liếc hắn một cái,quăng luôn cây sáo lên bàn đá,trả lời:
"Nếu ta nói là ta cho hắn uống bùa mê,huynh cũng sẽ tin ta chắc...Câu hỏi đó quá ngớ ngẩn,hắn là hoàng thượng,thích ở đâu thì ở đó...Ta có thể quản được sao?."-An Nguyệt nói,tên nào hỏi cô cái việc đó làm gì chắc?hắn muốn giành lại hoàng huynh nhà hắn từ tay cô chắc?
Kỳ Hàn cũng không thể ngờ nàng sẽ trả lời như vậy,còn không muốn dùng kính ngữ với hoàng huynh.Hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ,nếu hoàng huynh biết nàng đem hắn nói như vậy thì sẽ như thế nào nhỉ?
"Không có gì,đêm khuya gió lạnh như vậy,tại sao An quý tần lại đến đây?tỉ không sợ sẽ có chuyện hay sao?"
"Có chuyện?còn có chuyện gì nữa chứ?Ta đường đường là phi tần,đêm tối" lén lút" ra đây gặp nam nhân không phải là có chuyện rồi hay sao?Tam vương gia nghĩ ta sẽ kinh sợ chắc?"-Nếu cô thật sư sợ cái đống quy tắc lễ nghi trong cung hay cổ đại kia thì sẽ không ngồi đây rồi...
Tam vương gia kia đang cười thì nụ cười đông cứng ngắc lại,hắn thật sự không ngừng mình thua thảm hại dưới tay nàng như thế này.Quả thật chân nhân bất lộ tướng,nếu thật sự nàng ta là kẻ có tâm...Hậu cung này e này sẽ lại một phen dậy sóng.
"Tam vương gia là đang nghĩ ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để đoạt lấy hoàng thượng sao?Cứ việc yên tâm đi,ta không phải là kẻ thích giành đồ thuộc về người khác,không phải hắn ta là của Giang tu nghi sao?Ta không thích ở trong nơi tù túng này,ta vẫn muốn đi ngao du thiên hạ hơn nhiều...ha ha ha,nếu Tam vương gia có hứng thú,hẹn gặp lại đêm mai...Tần thiếp xin cáo từ"
An Nguyệt cười,nói ra hết suy nghĩ của mình rồi cầm sáo ngọc trên bàn,đi ra khỏi tòa lương đình...Mà lúc này ,phía trên bầu trời tăm tối kia,ánh trăng cũng đã biến mất sau những rặng mây mà không để lại chút gì...
Nhìn bóng nàng đã đi xa rồi,lúc này Tam vương gia lại phất quạt ra,cất giọng:
"Nếu đã tới,cớ sao lại không xuất hiện đi?....
Tg:Hô Hô Hô,chúc mừng lễ vui vẻ,vì lễ nên mỗi ngày ta sẽ khuyến mãi thêm một chương nữa nhá...Chúc các nàng nghĩ lễ vui vẻ