"Tiểu thư...người định đi đâu vậy?"-Minh Xuân trên tay là khay gỗ có đặt món điểm tâm còn bốc khói nghi ngút,bên cạnh là sữa dê mới được vắt,tò mò nhìn An Nguyệt đã bước xuống giường,ngồi vào bàn soi gương.Nàng vội nói,tới bên cạnh đặt khay xuống:
"Tiểu thư,sữa dê này là Hoàng thượng đặt biệt cho người vắt mang đến cho tiểu thư đó,bình thường đến Trang quý phi cũng không được dùng qua.Hoàng thượng quan tâm tiểu thư vậy chắc sẽ nhanh đến thăm người thôi,người không nên đi ra ngoài vào lúc này đâu,người rõ ràng là vẫn chưa khỏi hẳn."
"Ta không sao đâu,tự ta biết tình trạng của mình.Mà ai bảo với em là ta đi tìm hoàng thượng?sữa dê khó uốn lắm,em cứ để đó đi khi nào trở về ta sẽ dùng sau.Nếu có người đến cứ nói ta không khỏe,không muốn gặp mặt ai cả."-An Nguyệt chải tóc,tự buộc lại bằng một dải lụa xanh ngọc bích.Mắt nhìn vào dung nhan người bên trong gương,cô cũng chỉ bất tỉnh mấy ngày thôi mà nhìn như ma nữ hận người,làn da tái xanh đến đáng sợ.Nếu mặt thêm áo trắng cũng có thể giả quỷ thần trù dập kẻ khác đi.
"Nhưng,tiểu thư...Người đã không dùng điểm tâm mấy hôm rồi,nô tì sợ là người sẽ kiệt sức mất..."
An Nguyệt đứng lên,nói với Minh Xuân:
"Ta không sao,chỉ là không có hứng thôi,em mau đem y phục cung nữ đến đây đi,ta muốn đến ngự thư phòng một lát."
Minh Xuân có vẻ khó xử,nhưng cuối cùng cũng buôn bỏ,ngay lập tức đem đến một bộ y phục cung nữ thay vào cho An Nguyệt.Nàng thật sự rất lo lắng cho tiểu thư của mình,mấy hôm nay hoàng thượng không hề ghé qua,tiểu thư cũng không muốn dùng bữa...nàng còn có thể làm gì khác được ngoài việc nhượng bộ với tiểu thư đây?
An Nguyệt lần theo con đường cũ đi đến ngự thư phòng,nơi này vẫn như cũ không có một bóng người lai vảng.Cô thật sự cảm thấy vô cùng kỳ lạ,chẳng lẽ nơi này bị cấn vận sao?Nhưng rõ ràng Tôn ma ma và nam nhân kia vẫn lui tới được mà?,điều kỳ lạ hơn nữa là nơi này lúc nào cũng sạch sẽ và ngay ngắn,dấu hiệu của việc được thường xuyên quét dọn.Tại sao cô lại không nhìn thấy một bóng người nào?Còn nam nhân kia là ai?Nhìn phong thái và bộ dáng chắc hẳn không phải người tầm thường,chắc có thể là một vị quan lại nào đó.An Nguyệt cẩn thận khép chặt cánh cửa lại,lướt qua những kệ sách lớn,tìm cho mình một vài điều hay và mới lạ.
Nơi này quả thật là một kho tàng tuyệt vời,cô không biết thư viện lớn nhất thế giới trông như thế nào.Nhưng đối với cô,thế này đã quá đủ cho việc giết thời gian.An Nguyệt tìm được một cuốn sách về việc trị nước,không khỏi cảm thấy hứng thú bèn lật ra đọc thử.Cách diễn đạt vô cùng trôi chảy mạch lạc,những lý luận và tích cổ cũng được dẫn ra rất nhiều.Cô thật sự khâm phục tài nghệ của những con người này.
Dần dần thời gian không ngừng trôi qua,số sách mà An Nguyệt đọc đã có thể chất thành một chồng nhỏ ,cảm thấy mết mỏi nên nghiêng đầu thiếp đi lúc nào không hay biết,lúc giật mình tỉnh dậy thì cô đã thấy có người ngồi bên cạnh tự lúc nào...