Hoàng Cung Tư Truyện

Chương 59: Chương 59: Chương 50 (2)






Nắng trời dịu ngọt,tiếng chim hót vang khắp cả mọi nơi,hương thơm từ những bụi hoa nở rộ trộn lẫn vào nhau tạo ra một sự mê đắm đến khó tả.Nhưng An Nguyệt nào có thời gian mà để tâm đến nó,cô đang vội vã tìm đến điện của Trưởng công chúa,lòng nao nức không yên .Trong đầu cô bây giờ tưởng tượng ra tất cả những tình huống kỳ quái có thể xảy đến,bước chân lại nhanh thêm không ít,sau đó dừng lại trước cửa cung.

Phong cảnh nơi này vốn đã rất hữu tình,giờ lại xuất hiện một bóng dáng mặc y phục màu lam ưu nhã luyện tập kiếm pháp.Mái tóc buộc gọn tung bay theo những đường kiếm sắc bén nhưng lại không kém phần uyển chuyển,thân thể nhẹ nhàng như những cơn gió đầu mùa hạ,hơi thở lại mang theo sự nguy hiểm và đầy cảnh giác.Kỳ Hoa nhanh chóng nhận ra có người đến liền dừng lại,đưa kiếm cho cung nữ bên cạnh cầm lấy đút vào vỏ,quay sang thấy cô thì nở nụ cười:

"An sung viên,muội đến chơi à?Mau,mau vào bên trong.Em! đi mang trà đến đây,nhớ dùng loại ngon nhất ta vừa được ban tặng"-Trưởng công chúa thuận miệng gọi nô tì đi lấy nước,cho lui những người còn lại rồi phấn khởi đẩy cô vào bên trong mà đóng sầm cửa lại,nàng tiếp tục mở ra cửa mật thất kéo cô đi .An Nguyệt ngồi xuống bàn thấp,tiện tay lười biến cầm một cuốn sách lên lật qua vài trang,tái mặt đi,hỏi:

"Trưởng công chúa,tỉ lại viết cái thể loại gì vậy?Nếu như những thứ này bị phát hiện thì sao?Muội nghĩ lúc đó sẽ không hay ho lắm đâu..."

"Không sao không sao,ha ha ha,muội cứ việc yên tâm.Đám người của ta luôn hành động rất sạch sẽ,cẩn thận,đảm bảo với muội sẽ không bị lộ đâu.Muội có biết hàng tháng nó đem về cho ta khối ngân lượng như thế nào không?Bổng lộc của ta còn không bằng nửa phần,ta dùng không đủ nên mới rảnh rỗi làm văn sĩ vậy thôi.Còn đây là cuốn ta mới viết xong đó,hiện giờ ngoài kia không còn cuốn nào nha.Ta vẫn chưa chúc mừng việc muội thăng cấp,bây giờ tặng muội coi như thay lễ vật ."-Trưởng công chúa tự tin vỗ ngực,hùng hùng hổ hổ nói với cô,đi tới lấy ra một cuốn tiểu thuyết gió trăng , vui vẻ nhét vào tay An Nguyệt.Cô cũng chỉ biết đen mặt,tàng trữ cái thể loại kinh khủng này để cô bị tên Vũ Hiên đế kia đem ra trừng trị chắc?.

"Đa tạ tỉ,nhưng muội không cần đến nó đâu,tỉ cứ giữ lại mà dùng đi.Muội đến đây chỉ là muốn hỏi rõ tỉ một chuyện...Vì sao tỉ lại giấu muội việc tỉ biết âm dương ngũ hành?"-An Nguyệt xua tay trả lại cuốn sách cho trưởng công chúa,cô yên lặng nhìn nàng trong giây lát.Cuối cùng,An Nguyệt hít một hơi thật sâu,vào thẳng ngay vấn đề mà cô đang nghi hoặc.Tại sao nàng lại phải giấu cô việc kia chứ?

Trưởng công chúa không trả lời lại,nàng quăng cuốn sách trên tay xuống mặt bàn,khóe môi gượng cười bước đến giá sách,lục lọi đem ra một cái hộp bằng gỗ khá to rồi trở lại.Kỳ Hoa vén váy ngồi xuống cạnh An Nguyệt,đặt cái hộp kia lên đùi,nói:

"Ta đã sớm nghĩ mọi chuyện sẽ không giấu được muội lâu,cuối cùng muội cũng đã biết.Tên nhóc đào hoa lẻo mép kia cũng to gan thật,chờ mà xem ta sẽ làm gì đệ ấy.Nhưng điều đó chắc cũng không quan trọng nữa,dù sao ta cũng định nói chuyện này cho muội nghe.Lần đầu tiên ta biết mình có khả năng đó là lúc mẫu hậu vừa qua đời,ta nghe thấy mẫu hậu căn dặn ta phải chăm sóc hoàng thượng,còn đến đặt lên trán ta một nụ hôn.Lúc đó ta đã thật sự hốt hoảng...Nhưng rồi sau đó ta nhận ra mình thật may mắn,ta có thể nói chuyện với mẫu hậu bất cứ lúc nào,người kể lại cho ta những câu chuyện người trải qua cùng phụ hoàng và ta đã quyết định kể lại nó bằng 1 cuốn tiểu thuyết.Vài năm sau,ta đi tìm một người đạo sĩ để học đạo,đến bây giờ ta đã thành thạo rất nhiều rồi.Thỉnh thoảng vẫn thích đoán trước vận mệnh kẻ khác,đặc biệt là những người xung quanh ta."

"Vậy thì tỉ đã biết vận mệnh của muội đúng không?Tỉ có biết muội không thuộc về nơi này đúng không?Tại sao tỉ lại giấu muội?Tại sao tỉ không nói ra cho muội nghe?Tỉ có biết muội ghét cái lồng vàng này không?Tỉ mau nói đi!"-An Nguyệt cảm thấy hai mắt nóng lên,nhưng cô lại không thích khóc,cô lao tới nắm lấy hai vai của trưởng công chúa,không ngừng đặt ra những câu hỏi mà cô vẫn luôn suy nghĩ trong đầu.

"An sung viên,muội mau bình tĩnh lại đi.Ta có thể biết vận mệnh của muội,nhưng ta không thể tiết lộ được cho đến khi nào thật sự đúng thời điểm.Ta xin lỗi muội...Bây giờ ta nghĩ thời cơ cũng chín muồi rồi,bình tĩnh nghe ta nói....Muội nói đúng,cái ngày ta gặp muội lần đầu tiên ta đã cảm thấy nghi hoặc,đêm đó ta làm một phép thử nhỏ,cuối cùng phát hiện ra được An quý tần chân chính đã chết.Muội là một linh hồn được 1 kẻ nào đó cũng có năng lực giống ta cứu vớt,đẩy vào thân xác An quý tần kia để thay đổi một việc nào đó.Ta lại bói qua một quẻ tình duyên,ta đã rất ngạc nhiên khi ở muội có một liên kết với hoàng đệ của ta,nên ta đã giấu muội..."

"Không...không thể nào đâu...không thể có chuyện đó được.Đây rõ ràng là vận mệnh của An tiệp dư kia,không phải là của muội.Vậy tại sao muội lại xuyên vào đây chứ?Là ai đã làm chuyện đó?"- An Nguyệt hốt hoảng nói,không phải đây chỉ là một cuốn sách ngôn tình bình thường thôi sao?Hà cớ gì lại có người muốn đưa cô vào đây để làm gì cơ chứ?Vì sao lại nói cô có quan hệ với Vũ Hiên đế?"

Trưởng công chúa mang vẻ mặt áy náy,dùng giọng điệu kỳ lạ chưa từng thấy qua mà an ủi cô,thì thào nói tiếp:

"Bản thân ta cũng không hiểu được điều gì đang xảy ra nữa,bao nhiêu năm học qua thuật tướng ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy điều này.Mà quan trong hơn...An Nguyệt...ta có thể thấy được ánh sáng sinh lực phát ra từ muội ngày càng yếu dần đi...Ta không muốn điều đó xảy ra,ta đã cố gắng thay đổi nó,cố gắng thay đổi vận mệnh của muội ,cố nói cho tên ngốc đó hiểu.Nhưng ta đã thất bại,lý tưởng và tham vọng của hắn làm cho ta thất bại...Ta e rằng thời gian mà muội ở lại nơi này không còn lâu nữa đâu...Nếu muội không nhanh chóng thay đổi nơi này,muội sẽ không còn cơ hội mà quay trở về nữa..."

"Như vậy nghĩa là sao?Thứ mà muội phải thay đổi là kết cục sao?Muội vẫn không hiểu...Người tỉ nhắc đến là ai?"-An Nguyệt gồng mình giữ lại sự bình tĩnh,cô ngẩng mặt hỏi trưởng công chúa,bàn tay siết chặt gấu váy hoa.Không lẽ cô thực sự phải thay đổi kết truyện này hay sao?

"Ta xin lỗi,ta cũng không biết gì nữa,những điều ta biết ta đã nói hết cho muội nghe rồi.Chính muội phải tự thay đổi nó,muội cần gì thì hãy nói cho ta biết,nhất định ta sẽ cố hết sức mà giúp muội."

Không khí lắng động trong giây lát,An Nguyệt lại cúi thấp đầu xuống.Bất chợt những tiếng nói và những giấc mơ cô từng nghe qua lại như xuất hiện trong đầu cô.Cuối cùng,An Nguyệt mở miệng,kiên quyết nói:

"Trưởng công chúa,xin hãy giúp đỡ muội"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.