An Nguyệt không hề dám ngước đầu lên để nhìn người vừa mới tới. Xưng "trẫm"trong hoàng cung này không phải chỉ có hoàng thượng thôi sao ? Tên đó hiện giờ đang sủng ái Giang tu nghi,nếu cô làm sai điều gì thì há chẳng phải là rước họa vào thân mình ?Nghĩ thế nên An Nguyệt càng rút đầu sâu vào trong cổ áo...mà y phục cổ đại sao rắc rối thế không biết?Vừa nóng lại vừa khó khăn.
Giang tu nghi bên cạnh kia tức thời hoảng hốt,vội vã quỳ xuống hành lễ.Tà áo của nàng ta mềm mại lả lướt như sóng nước mùa thu,cộng thêm phần tư sắc kia thì quả thật là cuốn hút người khác...Nàng ta cất lời,giọng điệu đã không còn cao ngạo như trước mà lại nhẹ nhàng trong trẻo:
"Thần thiếp bái kiến hoàng thượng"
"Miễn lễ"- Vũ Hiên đế nói,nhưng lại không nhìn thấy vẻ đẹp mà người kia cố thể hiện ra,lại nhìn sang bóng dáng nhỏ nhắn đang quỳ trên mặt đất ,trên mái tóc đen óng của nàng còn lưu lại vài cánh hoa màu vàng nhạt.
"Tại sao không dám ngước mặt lên nhìn trẫm,là đang lo lắng điều gì sao ?"
An Nguyệt vội vã nhìn lên ,lại nói:
"Tần thiếp không dám kinh động tới hoàng thượng,xin hoàng thượng tha tội"-Cô lén quan sát hắn...Quả thật là nam chính có khác,thật là tuấn lãng !:Mày kiếm mắt sáng,mũi cao môi mỏng,toàn thân lại toát ra vẻ cương nghị lạnh lùng.Tiếp xúc với hắn ở cự ly gần làm cho người ta có cảm giác"không đe mà sợ".Nếu như cô nhớ không lầm thì tên của hắn chính là Kỳ Nhật.
"Mau đứng lên đi"-Hắn khua tay sau đó lại hỏi Giang uyển nghi bên cạnh:
"Ái phi có chuyện gì không hài lòng cứ nói với trẫm,An tiệp dư đã làm trái quy tắc gì ? "
"Hoàng thượng,thần thiếp chỉ là muốn cùng An tiệp dư muội muội dùng hạnh đào vừa hái,thưởng thức hoa quế ,trò chuyện ngâm thơ mà thôi.Nàng không có làm gì sai....,ta nói vậy phải không muội muội ?"-Giang tu nghi nở nụ cười như hoa ngọc,một câu thành công đá trái cầu trên chân nàng ta qua cho An Nguyệt.
"Bẩm hoàng thượng,đúng là vậy ạ"
"Thật sự là vậy sao ? Nếu như vậy trẫm cũng không làm mất nhã hứng của hai vị ái phi nữa...Trẫm nghe nói khí hậu trong cung không phù hợp với An tiệp dư.Nơi này gió lớn,không thích hợp ở lâu .2 nàng cũng nên trở về cung đi."-Vũ Hiên đế tựa tiếu phi tiếu khuyên nhủ,sau đó quay đi,lướt qua như không nhìn thấy tiểu cung nữ ngất xỉu trên mặt đá.Chút nắng tàn còn lại của buổi chiếu tà hắt lên trường bào màu trắng của hắn,làm nổi bật hình rồng được thêu vô cùng khéo léo.
An Nguyệt hơi ngẩn ngơ một lát sau đó nhanh chóng cáo lui,nàng có mặt ở tình tiếc này là đã thay đổi diễn biến rồi.Nếu còn nán lại lâu hơn thì e là thành vở kịch sặc mùi cẩu huyết mất...