Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 92: Chương 92: Nuôi con




Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Lúc Tiết Tĩnh Xu ở cữ xong thì đã sang đầu xuân, vườn hạnh trong Ngự hoa viên nở vô cùng tưng bừng.

Nếu nàng chỉ có một người, nhìn hoa nở năm nào cũng như năm nào mà người lại càng già đi thì thể nào cũng xót thương cho tuổi xuân của mình. Nhưng bây giờ hai đứa bé đã chiếm hầu hết tinh lực của nàng, hoàng đế lại còn vào góp vui theo nữa nên căn bản không có thời gian suy nghĩ những thứ khác.

Lúc trước khi chưa đầy tháng, một ngày có mười hai canh giờ thì bọn nhỏ đã ngủ đến mười canh giờ. Bây giờ càng ngày càng lớn lên, lại đầu xuân, thời tiết ấm dần trở lại nên hai bé con cũng thức nhiều hơn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc thời gian giày vò phụ hoàng mẫu hậu nó cũng ngày càng nhiều.

Muội muội thì còn tốt, cho dù tỉnh cũng không khóc không làm khó, chỉ dùng đôi mắt tròn đen láy đi theo người khác, liếc tới liếc lui.

Còn ca ca thì như một tiểu bá vương, tỉnh thì phải bú sữa, uống xong phải có người ôm, mà ôm thì phải đi đi lại lại mới vừa lòng bé, nếu không theo thì bé sẽ khóc đến váng trời váng đất.

Vì đứa con trai này mà Tiết Tĩnh Xu đau hết cả lòng, không chỉ một lần hoài nghi có phải khi còn bé tính tình của hoàng đế như thế không, nếu không sao nàng lại sinh ra một đứa con độc tài như vậy chứ?

Nó mới có hai tháng tuổi, đánh không đánh được, mắng không mắng được, bỏ mặc thì càng không. Vì vậy đành phải dỗ dành theo tính của nó.

Hoàng đế vẫn còn chưa biết bản thân phải gánh tội cho con trai.

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần hắn đến cung Tê Phượng, hoàng hậu không đang ôm con gái nhỏ thì nhất định là đang dỗ con trai. Căn bản là chẳng có thời gian quan tâm đến hắn, trong lòng hắn chẳng còn mùi vị gì nữa.

Hồi trước, lúc hắn đến, chẳng phải lần nào Mạn Mạn cũng tươi cười ra đón hắn sao? Bây giờ địa vị của hắn còn chẳng bằng hai nhóc kia nữa.

Hiện giờ hắn đến, tình trạng đó mới tốt hơn được một tí. Tiết Tĩnh Xu ngồi ở mép giường nhìn hai đứa ngủ, nghe thấy tiếng hoàng đế tiến vào thì quay đầu cười với hắn: "Bệ hạ tới rồi."

Hoàng đế đi đến bên người nàng, Tiết Tĩnh Xu dịch sang bên cạnh để hắn ngồi cùng.

Hắn nhìn hai đứa bé, lúc mới sinh một đứa nặng bốn cân hơn, một đứa sáu cân hơn, vốn là kém gần một nửa. Vậy mà nuôi hai tháng, đứa ra sau mới được năm sáu cân, đứa ra trước lại béo gấp đôi. Chiều cao của hai đứa cũng chênh lệch rất nhiều.

Lòng hoàng đế không khỏi có chút lo lắng của một người cha già. Sao con gái nhỏ lại lớn chậm thế nhỉ? Hay là có vấn đề gì? Mà sao con trai lại lớn nhanh thế, đến lúc trưởng thành có béo ú không?

Hắn lo lắng hỏi: "Có cần gọi thái y đến xem không?"

"Xem cái gì?" Tiết Tĩnh Xu thắc mắc hỏi lại.

"Xem cho hoàng nhi, sao hai đứa lại chênh lệch nhau như thế?"

Tiết Tĩnh Xu không biết phải làm sao, vấn đề này hoàng đế cứ nói đi nói lại làm nàng lo lắng, cũng từng gọi thái y xem qua, kết quả là hai đứa đều khỏe mạnh, "Chẳng phải thái y với bà vú đều nói rồi sao? Con trai thường lớn hơn con gái, ca ca lại có thể ăn được, cân nặng cũng bình thường mà muội muội cũng không tính là quá nhỏ, nhỏ nữa thì làm gì còn gì."

Tuy nói thế nhưng hoàng đế vẫn cảm thấy lo lắng. Con gái nhỏ như thế, tay chân đều rất nhỏ, đến giờ hắn còn chưa dám ôm, sợ không khống chế được lực làm đau con gái. Nếu nó có thêm chút thịt thì chẳng phải không cần lo vấn đề này nữa sao?

Nghĩ đến đây, hoàng đế thấy con trai tròn tròn thì bĩu môi, lấy tay chọc vào má con, nói: "Đừng có lớn một mình, phải giúp muội muội lớn với."

Tiết Tĩnh Xu im lặng một hồi. Dù ngoài miệng nói không chịu nổi con trai nghịch ngợm, lo con gái quá gầy nhưng trên thực tế, trong lòng hắn quan tâm đến hai đứa tuyệt đối không ít hơn nàng, chỉ là thấy không được tự nhiên khi nói ra miệng thôi.

Nàng che miệng ngáp một cái, vì bản thân không thể nuôi nấng con nên nàng cảm thấy rất áy náy với hai đứa, bình thường ngoài việc ăn uống thì bà vú đều để nàng chăm sóc hai con nên bất tri bất giác cũng nhiễm thói quen của chúng, lúc bọn nhỏ ngủ là nàng cũng thấy mệt theo.

Hoàng đế tha thiết nhìn nàng.

Tiết Tĩnh Xu cười cười, tiến lên cởi áo khoác ngọc quan của hắn xuống, nói: "Dù sao bệ hạ đến đây cũng để giúp theo trông con, không bằng chúng ta cùng nhau ngủ luôn."

Tránh cho hắn lại thấy "chíu khọ", đến lúc đó nói mình lạnh nhạt hắn. Đã lớn như vậy rồi mà không biết xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.