Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13.

Huyền Ngôn Nặc nhẹ nhàng nói: “Huyền Nghị là cha ta…”

Lúc này Dật Thanh Thích mới bừng tỉnh đại ngộ (bất chợt hiểu ra): trách không được quen thuộc như vậy! Ai nha, nếu là nhạc phụ tương lai đích thân đến thì nhất định phải đi gặp mặt rồi. Vì vậy hắn phân phó Trịnh công công: “Trẫm lập tức liền đi.” Lại cúi đầu hôn lên cái trán của Huyền Ngôn Nặc, hắn nói: “Tiểu Nặc, trẫm đi gặp phụ thân của ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này, trẫm lập tức sẽ trở lại.”

Dật Thanh Thích vừa đứng dậy định rời đi, Huyền Ngôn Nặc liền kéo tay hắn, tội nghiệp nói: “Dật… Tiểu Nặc đã thật lâu không có gặp phụ thân rồi… Có thể cho tiểu Nặc đi cùng hay không?”

Dật Thanh Thích tỉ mỉ quan sát Huyền Ngôn Nặc, nói: “Có thể, nhưng mà phải thay quần áo.”

“Được được!” Huyền Ngôn Nặc không hề nghĩ ngợi chạy trở về. Không phải là thay quần áo sao? Có gì nghiêm trọng đâu!

Lúc sau y liền hối hận.

Huyền Ngôn Nặc quyệt miệng đi theo phía sau Dật Thanh Thích, tay cũng bị Dật Thanh Thích nắm chặt trong tay.

Hừ, ta còn tưởng mặc nam trang (trang phục nam), thế nào mà lại cho ta mặc loại y phục này nha.

Bên trong quần áo của Huyền Ngôn Nặc là một cái váy màu lục chỉ vẻn vẹn bọc lưng, ngoại trừ bộ ngực cùng bộ phận dưới ngực toàn bộ đều lộ ra; bên ngoài là chiếc váy xinh đẹp màu lục được chế tạo từ tơ tằm, cứ như thế khoác trên người Huyền Ngôn Nặc. Nói cách khác, toàn bộ thân thể nơi Huyền Ngôn Nặc được che phủ không có bao nhiêu.

Huyền Ngôn Nặc thiếu chút nữa khóc lên.

Dật Thanh Thích nhưng thật ra rất hài lòng, ngẩng cao đầu, nắm tay Huyền Ngôn Nặc đi trên đường, vẻ mặt hưng phấn. Rốt cục, lập tức sẽ được gặp nhạc phụ đại nhân.

Đi tới đại điện, Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích liền nhìn thấy Huyền Nghị ngồi ở ghế trên đờ ra. Huyền Ngôn Nặc tới gần Huyền Nghị, thử kêu một tiếng: “Phụ thân?”

“A?” Huyền Nghị bị một tiếng này làm cho giật mình tỉnh giấc, giơ lên mí mắt nhìn con trai nhiều ngày không gặp của mình, xông lên ôm cổ, nghiêng qua nghiêng lại Huyền Ngôn Nặc xem thử, sau đó còn nói, “Con trai a ~ phụ thân nhớ con chết mất ~”

“Phụ thân ~ tiểu Nặc cũng rất nhớ người nha ~ “

Nói rồi hai người liền ôm lấy nhau.

Dật Thanh Thích ở một bên rất không hài lòng. Chính mình đường đường là một hoàng đế vậy mà lại bị ngó lơ là sao? Điều này sao được? Huống chi tiểu Nặc của mình vẫn còn bị Huyền Nghị ôm vào trong ngực, đương nhiên không vui rồi. Dật Thanh Thích ho khan vài tiếng, nói: “Huyền Nghị, là phụ thân của tiểu Nặc đúng không?”

Huyền Nghị lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có một người, vì vậy hắn liền đẩy tiểu Nặc ra, nói: “Đúng vậy.”

Dật Thanh Thích đã hiểu vì sao tiểu Nặc rất đẹp. Toàn bộ là vì có một người phụ thân đẹp như thế.

“Vậy… Trẫm nên gọi ngươi là nhạc phụ?”

“A?! Nhạc phụ?!”

“Đúng vậy.”

“Hoàng thượng… Ngài… ?”

“Trẫm yêu tiểu Nặc, ” Dật Thanh Thích cười yếu ớt ôm chầmấy vai Huyền Ngôn Nặc, cúi người hôn một cái lên trán tiểu Nặc rồi ngẩng đầu nói với Huyền Nghị, ” Lần này ngươi để tiểu Nặc vào đây là đúng rồi. Trẫm muốn làm một hôn lễ cưới tiểu Nặc làm vợ. Không biết nhạc phụ đại nhân…”

Huyền Nghị bị hành động cùng lời nói của Dật Thanh Thích làm cho hoảng sợ, qua thật lâu sau mới phản ứng, khó khăn nói: “Này… Tiểu Nặc là bởi vì thay thế tiểu nữ đột nhiên bị cảm phong hàn, bởi vậy mới để tiểu Nặc tiến cung, này… Hoàn toàn là hiểu lầm a! Thảo dân lần này tới ở đây chính là vì hướng Hoàng thượng thỉnh tội.” Nói rồi hắn hướng Dật Thanh Thích quỳ xuống.

Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích đều bị làm cho hoảng sợ, Huyền Ngôn Nặc vừa định khom lưng nâng Huyền Nghị dậy, Dật Thanh Thích đã đi trước một bước nâng Huyền Nghị dậy, nói: “Tiểu Nặc đều đã nói qua với trẫm rồi. Trẫm không ngại, ngươi yên tâm đi.”

“Thế nhưng… Tiểu Nặc là nam.”

Huyền Ngôn Nặc nghe thế, lôi kéo tay áo Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích cầm tay Huyền Ngôn Nặc đặt ở bên mép hôn một cái, lại nói: “Trẫm cùng tiểu Nặc cũng không chú ý, đúng không?”

Huyền Ngôn Nặc đỏ mặt gật đầu.

“A, còn có, tiểu Nặc đã từng định ra ước định với tỷ tỷ của nó, nói là một năm sau để tiểu Nặc trở lại báo cáo tướng mạo của trẫm, nếu như đủ anh tuấn liền đưa tiểu Nặc trở lại, nghĩ biện pháp làm cho bản thân tiến vào; nếu mà ta lớn lên thiếu tuấn lãng, sẽ để tiểu Nặc trở lại. Ngươi đi nói với con gái của ngươi một chút, cảm tạ nàng đột nhiên bị cảm phong hàn, trẫm mới có thể gặp gỡ tiểu Nặc, thuận tiện thay y xóa bỏ cái ước định này.” Dật Thanh Thích căn dặn.

Huyền Nghị gật đầu: “Được. Vậy… Chuyện thành thân… ?”

“Trẫm dự định không lâu nữa sẽ xuất cung đến Dương Châu, thăm quê hương của tiểu Nặc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.