Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17.

Dật Thanh Trí cúi đầu hôn lên mặt Huyền Nghị, hỏi: “Nghị nhi, thế nào?”

Huyền Nghị hung hăng trừng Dật Thanh Trí lại xoa mặt mình: “Không thế nào cả! Ngươi là Vương gia, nên ngây ngốc làm Vương gia trong phủ! Còn có, ai cho phép ngươi gọi ta là ‘Nghị nhi’! Quá thân thiết đấy! Thật khó nghe! Ta với ngươi còn không có quá thân thiết hiểu chưa!!! Ai cho phép ngươi hôn bậy ta!”

Dật Thanh Trí đặc biệt vô sỉ trừng mắt nhìn: “Không thì sao? Gọi ‘Nghị’ ? Vừa rồi ta nghe được tiểu Nặc cũng gọi hoàng huynh như thế? Sẽ bị loạn nha. Cũng không thể gọi ngươi là ‘Huyền’ đi? Còn có, gần đây ta rất buồn chán, sẽ đi ra ngoài dạo chơi, phủ Vương gia cũng chỉ là một nơi ở tạm mà thôi. Nghị nhi, hôn ngươi là biểu hiện yêu ngươi nha ~ “

“Ngươi…” Huyền Nghị trừng Dật Thanh Trí cả buổi cũng không nói gì ra được một câu.

“Ngươi làm sao mà biết ta là tiểu Nặc?” Huyền Ngôn Nặc nghĩ rất kỳ quái liền hỏi y.

“Ồ ~ Nghị nhi vẫn nhắc tới ngươi. Hắn nói hắn thực sự rất nhớ ngươi.”

“Ồ ~” Huyền Ngôn Nặc cười cong cong đôi mắt, chuyển sang nói với Dật Thanh Thích, “Dật, chúng ta giúp y theo đuổi phụ thân đi?”

Vẻ mặt Dật Thanh Thích không tình nguyện, khí thế vừa rồi toàn bộ không còn, phản bác nói: “Không được. Ta sao có thể gọi đệ đệ là nhạc phụ. Không được không được. Huống chi y còn rất xấu.”

“Không có mà ~” Huyền Ngôn Nặc từ đầu đến chân quan sát Dật Thanh Trí, cọ trong lòng Dật Thanh Thích làm nũng, “Rất tuấn tú nha ~ ta muốn y làm nhị phụ thân của ta~ có được hay không ~ tiểu Nặc biết Dật là tốt nhất ~ “

Dật Thanh Thích bị làm nũng khiến cho đầu khớp xương đều mềm ra: “Được được ~ ta đáp ứng, thế nhưng…” Dật Thanh Thích hung hãn trừng Dật Thanh Trí: “Ta tuyệt đối không gọi y là ‘Nhạc phụ’ !”

“Ta không sao nha ~” Dật Thanh Trí đặc biệt vô sỉ ôm Huyền Nghị đang lộ vẻ mặt hắc tuyến trả lời.

“Ừ ~ nhị phụ thân ngươi sẽ đối tốt với đại phụ thân nha ~” Huyền Ngôn Nặc cười nói với Dật Thanh Trí. Dật Thanh Trí đặc biệt tiếc hận nhìn Huyền Ngôn Nặc thật lâu thật lâu: “Ai ~ kỳ thực tiểu Nặc cũng rất đẹp… Ta cũng muốn…”

“Ngươi dám!” Dật Thanh Thích đứng ra hét lớn một tiếng.

Dật Thanh Trí da mặt đặc biệt dày trừng mắt nhìn hắn: “Hoàng huynh huynh làm cái gì… Tiểu nặc cũng không phải của huynh…”

“Tiểu Nặc chính là của ta!”

“Gì? Hóa ra hoàng thượng ngươi cũng có long dương sao? Sao đệ lại không biết?”

“… Ngươi đừng quan tâm.”

“Được ~ đệ mặc kệ ~ thế nhưng, ” Dật Thanh Trí ôm chặt Huyền Nghị trong lòng, con mắt cũng đột nhiên trở nên sắc bén, hỏi, “Hoàng huynh huynh tới ở đây để làm gì? Đã có tiểu Nặc huynh còn không biết đủ, còn muốn cả Nghị nhi nữa sao? Hừ, sáng sớm ngày hôm ấy Nghị nhi nói với đệ muốn đi gặp một người rất quan trọng, thì ra chính là huynh ~ “

Huyền Ngôn Nặc nghe xong những lời này, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích thiếu chút nữa chán nản, trả lời: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Tiểu Nặc không biết có bao nhiêu tốt! Ta việc gì phải có cảm giác đó với nhạc phụ của ta chứ!”

“Vậy huynh đến để làm gì?”

“Ta đến thăm quê nhà của tiểu Nặc, thuận tiện đi thăm thú thư giãn.” Dật Thanh Thích cúi đầu định hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Ngôn Nặc, Huyền Ngôn Nặc cũng không cảm kích, lập tức tránh đầu ra xa. Dật Thanh Thích thấy thế, hung hãn trừng mắt nhìn cái tên nào đó đang cười đến vô cùng vô sỉ kia. Tên nào đó còn không biết chính mình làm sai chuyện gì, chỉ là một mặt cười cười.

”Được rồi được rồi ~” Huyền Nghị giãy khỏi cái ôm của Dật Thanh Trí, vỗ tay, “Việc này ~ một đường xóc nảy cũng mệt mỏi rồi, chúng ta đi vào ngồi nghỉ trước đã?”

Huyền Ngôn Nặc hừ một tiếng, bỏ qua Dật Thanh Thích, liền trực tiếp đi về phòng mình. Trong lòng Dật Thanh Thích hoảng hốt, lập tức theo đi, một đường đi tới phòng của Huyền Ngôn Nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.