Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24.

Vì vậy hắn nói: “Tiểu Nặc… Ngươi biết nên tắm như thế nào sao?” Huyền Ngôn Nặc suy nghĩ một hồi, gật đầu.

Dật Thanh Thích khóc thảm hỏi: “Làm sao mà ngươi lại biết được!!!!!!”

Huyền Ngôn Nặc một bộ đương nhiên trả lời: “Tắm mà ~ ai mà không biết chứ?? Lẽ nào Dật… Ngươi là không biết sao? Oa ~ vậy Dật ngươi không phải mỗi ngày phải có người hỗ trợ tắm giúp chứ?”

“… Không phải là hỗ trợ tắm, là hầu hạ tắm, ” Dật Thanh Thích nửa ngày mới miễn cưỡng nghẹn ra một câu nói như thế, “Tiểu Nặc à! Ngươi có biết phải làm những thứ ở bên trong ở phía dưới của ngươi đi ra hết, bằng không sẽ không tốt với thân thể hay không. Tiểu Nặc không thích sinh bệnh mà? Đúng không?”

“Thế nhưng… Sinh bệnh rồi cần người hầu hạ, cho nên chính mình chỉ cần ngoan ngoãn nằm trên giường, không cần nhúc nhích, rất thoải mái nha.” Vẻ mặt Huyền Ngôn Nặc sáng bừng nói.



Một lát sau, một trận rống giận vang lên: “Mặc kệ! Trẫm sẽ giúp ngươi tắm!”

Cửa “ầm” một tiếng bị đá ra, lập tức một vật thể không rõ ràng bị cửa thoáng cái đập vào tường, thanh âm buồn bực càng vang dội. Dật Thanh Thích không quan tâm, lập tức bắt đầu kêu to: “Người đâu đến! Đi giúp trẫm nói với Huyền Nghị một tiếng, cơm tối ngày hôm nay không ăn nữa!” Sau đó lại bắt được một người tỳ nữ ở phía sau điên cuồng hét lên với nàng: “Còn có! Nấu nước tắm cho trẫm!!!!!!! Trẫm muốn tắm!!!!!!”

Tiếng đóng cửa “ầm” lại vang lên.

Tỳ nữ ở bên ngoài vừa lúc đi ngang qua không thể nghi ngờ là rất thê thảm, đầu tiên là bị cửa mở thoáng cái đụng đập vào tường, chỉnh trang lại khuôn mặt vừa đập vào tường, còn không có phản ứng đã bị một đôi tay bắt lại, sau đó lại thấy được khuôn mặt đẹp trai của Dật Thanh Thích ở trước mặt, nàng còn không kịp chảy nước miếng, chợt nghe thấy tiếng hô bất chợt của Dật Thanh Thích, vang dội khiến cho cái lỗ tai nàng đều sắp điếc; cảm giác chính mình được buông ra, tưởng được yên tĩnh một chút lại lập tức nghe thấy một tiếng “ầm, nhất thời mất đi tri giác…

Huyền Ngôn Nặc ngơ ngác nhìn Dật Thanh Thích làm xong mấy việc này, thấy Dật Thanh Thích đắc ý dào dạt xoay người, nụ cười của hắn vô cùng nham hiểm liền nghĩ có chuyện không tốt. Sau đó liền thấy Dật Thanh Thích vươn nanh vuốt về phía mình, lại bắt đầu cởi quần áo của y, y một bên chống đối một bên hô to: “Người cứu mạng với!!! Cưỡng gian nha!!!”

Dật Thanh Thích không quan tâm tiếp tục cởi.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa đáng thương cảm lần thứ hai gặp tập kích, Huyền Nghị hòa Dật Thanh Trí một cước đá văng cửa, Huyền Ngôn Nhược hét lớn một tiếng: “Kẻ nào có lá gan lớn như vậy dám cưỡng gian đệ đệ của ta!”

Tiếp theo đó ba người liền thấy Dật Thanh Thích thân thể hơi nghiêng, tay đang cởi quần Huyền Ngôn Nặc xuống, nghe thấy thanh âm thì quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn ba người đứng ở cửa; mà Huyền Ngôn Nặc ngược lại là một bộ sắp khóc, tay chặt chẽ cầm quần dốc sức ngẩng đầu lên, hơn nữa Huyền Ngôn Nặc không có mặc y phục, trên người lấm tấm dấu hôn ngân hồng hồng. Thấy ba người, Huyền Ngôn Nặc dùng thanh âm vô cùng sợ hãi nói: “Hai vị phụ thân… Tỷ tỷ… Người cứu mạng a…”

Ba người rất có ăn ý lui đi ra ngoài, Huyền Ngôn Nặc ở bên trong gào khóc thảm thiết cũng không ai để ý đến y. Sau đó chợt nghe tháy Huyền Ngôn Nặc lần thứ hai phát sinh thét chói tai: “A a a a a a!!!!!!!!!! Người cứu mạng nha!!!!!”

Ba người ở bên ngoài cười trộm. Huyền Nghị vỗ vai Huyền Ngôn Nhược: “Ai nha ~ con gái à ~ ngươi thật tốt quá ~ bảo bối của chúng ta rốt cục bị hắn ăn rồi. Ta cũng an tâm.”

Huyền Ngôn Nhược hạ giọng nói: “Đó là đương nhiên.”

Dật Thanh Trí rất vô tội chọt chọt vai Huyền Nghị: “Nghị nhi ~ chừng nào thì ngươi mới tiếp nhận ta…”

Huyền Nghị trả lời vô cùng thẳng thắn: “Chờ đến khi ta bằng lòng tiếp nhận ngươi.”

Dật Thanh Trí khóc không ra nước mắt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.