Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 30.

Đây là phần vô cùng BT…

Xem xong đừng mắng ta

=========================================================================

“Không buồn cười.” Huyền Ngôn Nặc nói xong từng câu từng chữ liền lôi kéo Huyền Nghị đi vào gian phòng, đóng cửa lại.

Huyền Ngôn Nặc kéo Huyền Nghị ngồi xuống cạnh bàn. Huyền Ngôn Nặc tay chống cằm, hỏi: “Phụ thân, người với Dật Thanh Trí phát triển thế nào rồi?”

Huyền Nghị mất hứng trợn mắt xem thường: “Đừng nói về chúng ta trước, các ngươi hiện tại thế nào rồi? Tiểu Nặc, ngươi thực sự định sẽ không tha thứ hắn sao? Hắn dù sao cũng đã buông thân phận hoàng đế xuống đến cầu xin ngươi tha thứ nha ~ huống chi hắn đã biết sai rồi không phải sao? Nghe phụ thân nói một câu, tha thứ cho hắn đi.”

“Phụ thân, người nghe tiểu Nặc nói một câu, cùng một chỗ với Dật Thanh Trí đi.”

“… Không được, tại sao phải nghe ngươi nói.”

“Sao lại không được. Trừ phi hắn không phân tán hậu cung, sau đó lại làm như hai câu hắn nói thành khẩn xin lỗi mới được. Hắn là đang muốn cái gì chứ? Một vài câu thiếu chút nữa làm ầm ỹ lên! Hắn còn nói con ti tiện.” Huyền Ngôn Nặc vừa nghĩ tới câu nói cuối cùng sai bữa tối hôm nay của Dật Thanh Thích lại tức giận.

Huyền Nghị lại gần Huyền Ngôn Nặc hỏi: “Hắn nói ngươi ti tiện là sai rồi. Thế nhưng… Ngươi còn không thể tha thứ được hay sao? Này, tiểu Nặc à, phụ thân hiểu ngươi, có phải hắn còn nói cái gì nữa mới cho ngươi tức giận như vậy đúng hay không? Hửm?”

“… Hắn thuyết hắn chỉ sủng không thương. Vậy con đây là cái gì? ” Huyền Ngôn Nặc nằm bò lên trên bàn, tay ôm lấy đầu, bộ mặt rầu rĩ trả lời, “Con nghĩ con giống như một con chó nhỏ… Hắn vui vẻ thì vỗ về vài cái, không vui thì liền vứt bỏ… Tuy rằng đến bây giờ chưa xảy ra những việc như vậy… Thế nhưng… Thế nhưng… Khó bảo đảm sau này không như thế. Sau đó tiểu Nặc sẽ cô đơn một mình trong cung…”

Huyền Nghị bắt đầu cảm khái bản thân sao lại sinh ra đứa con có trí tưởng tượng như vậy.

Huyền Ngôn Nặc tiếp tục nói: “Ôi… Sớm biết vậy sẽ không tiến cung… Sao tỷ tỷ lại sinh bệnh đúng lúc đó chứ… A

~ bắt nạt người… Tỷ tỷ sinh bệnh liền đem ta ném vào… Vì sao chứ! Phụ thân! Đều là do người! Không thể chăm sóc người ta! Khiến tỷ tỷ sinh bệnh! ! ! Phụ thân! ! ! Tình cảnh Tiểu Nặc hiện tại đều là người làm hại.”

Huyền Nghị lần thứ hai trợn trắng mắt, thiếu chút nữa bị tức chết.

“Tiểu Nặc, ngươi phải hiểu được, tỷ tỷ ngươi trưởng thành rồi ~ sao lại còn muốn phụ thân chăm sóc! Tỷ tỷ sinh bệnh đều là lỗi của nàng… Còn có, tiểu Nặc,… phụ thân nói một việc với ngươi.”

“Cái gì?” Huyền Ngôn Nặc hiếu kỳ dựng thẳng lỗ tai.

“Khụ khụ… Tiểu Nặc, kỳ thực, thì cho dù lần này không phải do kì tuyển tú, ngươi cũng phải tiến cung. Ngươi phải biết rằng, tỷ tỷ cũng không phải con gái thân sinh của phụ thân…”

“Cái gì? ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Phụ thân! ! Ngươi ở bên ngoài làm…” Huyền Ngôn Nặc thất thanh thét chói tai.

“Câm miệng!” Huyền Nghị sợ hãi lập tức bịt chặt miệng Huyền Ngôn Nặc, “Làm cái gì? Ta làm cái gì chứ? Ngôn Nhược là do phụ thân nhặt được ở ngoại thành! !”

Huyền Ngôn Nặc gật đầu, lại dùng ngón tay chỉ vào tay Huyền Nghị. Huyền Nghị buông tay rồi nói tiếp: “Ta cũng không biết là ai không có lương tâm như thế, vậy mà lại vứt bỏ mặc kệ con gái của mình ở ngoại thành như vậy. Lúc đó Ngôn Nhược chỉ có bảy tuổi. Vì vậy phụ thân quá thiện tâm liền mang Ngôn Nhược trở về. Rất nhiều năm rồi, chúng ta vẫn không nói với Ngôn Nhược, bởi vì lo nàng thương tâm. Huống chi một nhà tốt đẹp vậy, nói những … này làm gì.”

“Ồ ~” Huyền Ngôn Nặc gật đầu, lại hỏi, “Vậy, phụ thân, người vừa nói cái gì mà lần này không có tuyển tú tiến cung con cũng phải vào hoàng cung chứ… Vì sao vậy?”

“Phụ thân của phụ thân và gia gia (ông nội) của Dật Thanh Thích là bạn tốt của nhau, phụ thân ta vốn là tướng quân, giúp gia gia Dật Thanh Thích giành được giang sơn, sau lại bởi vì thấy ở trong cung quá mức buồn chán nên mới xin hồi hương. Gia gia của Dật Thanh Thích ngay từ đầu vốn không chịu, sau đành phải đồng ý. Phụ thân ta sau khi về Liễu Châu, dưới sự trợ giúp của gia gia Dật Thanh Thích trở thành thủ phủ ở Liễu Châu, mà hai người bọn họ cũng định ra ước định, chính là nói, con trai của phụ thân ta —— cũng chính là ta, đứa trẻ thứ nhất được sinh ra của ta, cùng với đứa trẻ thứ nhất được sinh ra của con trai của gia gia Dật Thanh Thích phải… thành thân.”

“… Đều là nam hay đều là nữ cũng không quan trọng sao?”

“… Phụ thân ta cũng có nghĩ tới, ông nói với gia gia Dật Thanh Thích. Gia gia Dật Thanh Thích cũng đã nói một chút cũng không sao cả, chỉ cần bọn họ hợp là được.”

Huyền Ngôn Nặc ngồi ở cạnh bàn phiền muộn: “Phụ thân, vì thế nói… Con chính là vật hi sinh cho giao dịch cái này sao? Các người hơi quá đáng nha…”

“Không phải vật hi sinh… vì thế, ta kêu Ngôn Nhược làm bộ sinh bệnh, tống ngươi tiến cung. Hơn nữa… Ta phỏng chừng, nếu như thình lình xảy ra hôn sự như vậy… Ta phỏng chừng ngươi sẽ chịu không nổi… cho nên… ừm… liềm đem ngươi đưa vào cung cùng hoàng thượng giao lưu trước…”

“Dật biết chuyện này không?”

“Không rõ ràng lắm.”

“Con đi hỏi một chút.”

Mở cửa, chợt nghe thấy hai huynh đệ nhà kia cãi nhau đến ồn ào.

Huyền Ngôn Nặc vẻ mặt hắc tuyến, đi tới đang ở bên ngoài đứng trước mặt Dật Thanh Trí đang cãi nhau với Dật Thanh Thích, hỏi: “Này, Dật Thanh Thích… Ta hỏi ngươi một vấn đề. Phụ hoàng của ngươi có nói qua với ngươi, chính là đứa con đầu tiên của phụ hoàng ngươi phải cùng đứa con thứ nhất của Huyền Nghị ở thủ phủ Liễu Châu thành thân hay không?”

Dật Thanh Thích sửng sốt một chút: “Không có nha, làm sao vậy?”

“Không có sao? Phụ thân!”

“Ý… Tiểu Nặc.”

Huyền Ngôn Nặc chỉ vào Dật Thanh Thích nói: “Hắn nói phụ hoàng hắn chưa nói qua chuyện này cho hắn.”

“Ô? Không có sao?” Huyền Nghị vẻ mặt nghi hoặc hỏi Dật Thanh Thích, ” Phụ hoàng ngươi thực sự chưa nói cho ngươi? Không lý nào… Hẳn là sẽ nói cho con trai trưởng mới đúng chứ…”

Dật Thanh Thích bừng tỉnh đại ngộ, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên rất thống khổ, nhưng mà lập tức liền bình tĩnh lại, rất đạm nhiên nói: “Ta không phải con trưởng của phụ hoàng.”

“Cái gì? !”

” Ta không phải con trưởng của phụ hoàng.”

Huyền Ngôn Nặc cùng Huyền Nghị hai mặt nhìn nhau.

“Tiểu Nặc, ta biết cái ước định này, ta ở trong hoàng thất đứng hàng thứ ba.”

“Vậy… Vậy… Vậy lão đại đâu?”

“Hắn… Đã bị ta giết.” Dứt lời, Dật Thanh Thích nhìn Dật Thanh Trí một chút. Dật Thanh Trí vẻ mặt kinh ngạc, miễn cưỡng đi về phía trước vài bước, khoát tay lên Dật Thanh Thích, hỏi: “Huynh nói… Huynh không phải là đại hoàng huynh của đệ, chỉ là Tam Hoàng huynh? Hơn nữa… Đại hoàng huynh là huynh giết? Như vậy… Lão nhị đâu? Lão nhị là ai?”

Dật Thanh Thích gật đầu: “Đại hoàng huynh… Có thể nói là bị ta giết.”

“Có ý gì?”

“Kỳ thực hắn chết đích thực rất đơn giản. Ta nhớ kỹ, đại hoàng huynh là ta gián tiếp hại chết. Ta nhớ vô cùng rõ ràng. Ngày đó trời mưa, ta lôi kéo đại hoàng huynh đi ra ngoài chơi. Sau khi trở về, đại hoàng huynh bị bệnh, bắt đầu phát sốt, mãi không đỡ. Người hắn thân thiết nhất là ta, lúc hắn bị bệnh ta thường qua thăm hắn. Phụ hoàng gọi thái y, sau khi thái y bắt mạch, kê đơn, ta thay hắn đi nấu thuốc. Sau lại có một thái y đi vào, gã nói đại hoàng huynh gọi ta qua, ta thế nhưng lại nghe lời gã nói, ta đi. Kết quả đại hoàng huynh nói hắn hoàn toàn là không có tìm ta. Ta nghĩ là trò đùa dai của người kia, vì thế ta cũng không nghĩ đến cái khác, trở về tiếp tục đun thuốc. Sau khi thuốc nấu xong, ta mang qua cho đại hoàng huynh uống, kết quả… À… Đại hoàng huynh đêm đó chết ở trên giường. Thái y nghiệm thuốc, chứng minh có độc, thế nhưng cũng không nói ra ngoài. Cho nên ta liền trở thành người bị hiềm nghi. Bị phụ hoàng kêu lên hỏi vài lần. Ta chỉ biết ta bị oan chết được, nhưng ta cũng không thể tránh được. Dần dần, ngay cả ta cũng bắt đầu tiếp nhận chuyện chính ta giết chết đại hoàng huynh. Sau đó lại điều tra ra, bên trong dược liệu… có độc. Thái y kia bị điều tra. Thế nhưng… Ta vẫn cho rằng nếu như ta lúc ấy không có đi nấu loại thuốc này, có thể đại hoàng huynh sẽ không phải chết… Nếu như nói ta ban đầu không có bướng bỉnh lôi kéo đại hoàng huynh đi ra ngoài, có thể… Đại hoàng huynh cũng sẽ không sinh bệnh… A…” Dứt lời, Dật Thanh Thích lộ ra một nụ cười khổ, lập tức trong lòng nổi lên một trận cay đắng.

“Vậy… Vậy… Hoàng huynh, lão nhị đâu? Lão nhị là ai?”

“Lão nhị? Nàng hình như là một nữ, sinh ra vừa được tuổi đã bị phụ hoàng ném. Hình như nói là… Bởi vì lão nhị là đứa con do phụ hoàng và nhũ mẫu của lão sinh, cho nên lão không chịu thừa nhận, liền ném đi, hình như là tại vùng ngoại thành.”

Dật Thanh Thích cúi đầu, thật lâu không nói gì.

Huyền Ngôn Nặc đi lên ôm lấy Dật Thanh Thích, chon đầu vào ngực hắn: “Dật… ôi, ngươi hãy nghe ta nói, mọi việc đã qua thật lâu thật lâu rồi, cũng không phải ngươi làm hại đại hoàng huynh của ngươi, vậy nên ngươi đừng tự trách nữa. Cho nên… Ngoan… Đừng không vui…”

Dật Thanh Thích cúi đầu hôn trán Huyền Ngôn Nặc: “Ừ.”

Huyền Nghị bắt đầu phiền não: “Vạy… Dật Thanh Thích, phụ thân ta nói muốn cho tiểu Nặc gả cho đứa con lớn nhất của phụ hoàng ngươi lớn nhất… Chính là đại hoàng huynh đã chết của ngươi đó…”

“Có ý gì? Ngươi muốn gả tiểu Nặc cho một người đã chết? Không đúng… Vừa rồi Tiểu Nặc hỏi, hỏi chính là đứa con thứ nhất… đứa con thứ nhất… không phải Huyền Ngôn Nhược sao? Tại sao lại kéo tiểu Nặc vào?” Dật Thanh Thích ôm chặt Huyền Ngôn Nặc trong lòng. Huyền Ngôn Nặc cũng rất phối hợp ôm chặt lấy hắn.

“A… Này… Ngôn Nhược là đứa trẻ chúng ta nhặt được. Tiểu Nặc mới là trưởng tử.”

“Nhặt được? Ở nơi nào? Lúc nào? Đại khái mấy tuổi?”

“Tại vùng ngoại thành… Thời gian chính là 10 năm trước, Ngôn Nhược chỉ có bảy tuổi.”

“Vậy… Lúc ngươi nhặt được nàng… Có thấy trên vai của nàng có một cái bớt hay không?”

“… Ngươi làm thế nào mà biết!”

Dật Thanh Thích nói với Dật Thanh Trí: “Hoàng đệ… Là nhị hoàng tỷ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.