Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 37: Chương 37




CHƯƠNG 37.

Huyền Nghị nhìn bóng lưng Dật Thanh Trí, không biết phải nói gì.

Dật Thanh Thích cùng Huyền Ngôn Nặc thấy Huyền Nghị chỉ ngơ ngác nhìn không có phản ứng, đều nóng vội, Huyền Ngôn Nặc đá Dật Thanh Thích một phát kêu hắn đi nhìn Dật Thanh Trí, còn bản thân thì ở cạnh Huyền Nghị. Dật Thanh Thích rất tủi thân nhìn Huyền Ngôn Nặc đá mình một cước, cho đến khi nhận được ánh mắt “ngươi còn không mau đi” mới lập tức đi.

Lương Vân chú ý tới quan hệ của Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích không bình thường, nhịn không được quan tâm đi qua hỏi: “Tiểu Nặc à, cái tên nam nhân kia là ai vậy? Quan hệ với con thật tốt.”

“A? Hắn… là ca ca …. của Dật Thanh Trí … Hắn… Rất thích con. Con cũng rất thích hắn ~ chính là cái quan hệ này, hắn còn nói muốn kết hôn với con, người hiểu chưa?”

Lương Vân rất kinh hãi hô: “A? ! Hắn là ca ca của cái tên biến thái kia? ! Vậy hắn nhất định cũng rất biến thái rồi! Hắn thích con, con thích hắn, hai người các ngươi lưỡng tình tương duyệt? ! Điều này sao có thể chứ? ! Con trai ta xinh đẹp như sao có thể gả cho ca ca cái biến thái này được chứ! ! !”

Huyền Ngôn Nặc nhỏ giọng nói thầm một câu: “Dật không có biến thái…”

“Hả? Con vừa nói gì đó?”

“Không có gì!” Huyền Ngôn Nặc len lén nhìn thoáng qua Huyền Nghị, thấy y hoàn chỉ là nhìn ngơ ngác, cũng không động đậy, đều vội vàng muốn chết. Suy đoán là bởi vì sợ Lương Vân ở đây mà không dám đi, liền kéo tay Lương Vân làm nũng, nói muốn đi chơi, muốn Lương Vân đi cùng mình. Lương Vân từ nhỏ đến lớn rất cưng chiều con trai bảo bối này, liền đồng ý. Huyền Ngôn Nặc rời đi còn len lén đá Huyền Nghị một cước, thấy Huyền Nghị quay đầu vẻ mặt đầy nghi hoặc, liền dùng ánh mắt chỉ thị y đuổi theo Dật Thanh Trí. Huyền Nghị lắc đầu. Huyền Ngôn Nặc thấy bộ dạng Huyền Nghị vậy liền tức giận, thật muốn đá y một cước, nhưng chính mình đang cùng Lương Vân tay trong tay đi ra ngoài dạo phố. Lúc đi đến cửa y vẫn còn thấy Huyền Nghị đang đứng ở chỗ cũ, thiếu chút nữa tức ngất mất.

Lăn qua lăn lại cũng đến khuya, Lương Vân lưu bọn họ lại, an bài gian phòng xong, tự mình đi ngủ.

Đương nhiên rồi, Huyền Nghị ngủ ở phòng Lương Vân.

Huyền Nghị nằm ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được.

Đêm qua thực sự có nói thích hắn sao… Hình như có… Vậy vì sao không chịu thừa nhận chứ… Rõ ràng hắn cũng tốt… Chính mình cũng đúng là có cảm giác với hắn… Thế nhưng…

“Nghĩ cái gì thế…” Lương Vân thì thào ôm lấy thắt lưng Huyền Nghị.

“Không.” Huyền Nghị xoay người nhẹ nhàng ôm Lương Vân vào trong lòng. Lương Vân cọ hai cái trong lòng Huyền Nghị liền ngủ tiếp. Nhưng thật ra Huyền Nghị, thế nào cũng không ngủ được.

Ngày thứ hai, Huyền Nghị xuất hiện với hai vành mắt đen trên mặt.

Huyền Ngôn Nhược đã điều chỉnh được tâm tình rồi, ồn ào muốn Huyền Ngôn Nặc mang nàng hồi cung tham quan một chút. Lý do của Huyền Ngôn Nặc là: Dật Thanh Thích còn chưa trở về! Không thể đi trước.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Dật Thanh Thích đá văng cửa, dựa lên người Huyền Ngôn Nặc nói: “Ngày hôm qua ta và Trí cãi cả một buổi tối, kết quả hắn đánh ta hôn mê, chạy mất. Ta cũng không biết hắn đi chỗ nào rồi, hắn vật gì cũng không lưu lại… Tra đều tra không được.”

Nói xong đánh một cái ngáp, ngã vào trên người Huyền Ngôn Nặc ngủ.

Huyền Ngôn Nặc chống đỡ trọng lượng trên người, còn len lén nhìn thoáng qua Huyền Nghị.

Vành mắt Huyền Nghị đen thui chắc là bởi vì Dật Thanh Trí mà tạo thành đi.

Lương Vân thu thập xong đồ đạc, cùng Huyền Nghị với con gái con rể ngồi cùng một chiếc xe ngựa, dự định theo bọn họ quay về Liễu Châu.

Dật Thanh Thích vẫn ôm chặt Huyền Ngôn Nặc, bổ sung giấc ngủ. Huyền Ngôn Nặc rất bất đắc dĩ khiêng vật thể nặng như một con gấu này lên xe ngựa. Vừa lên xe, Dật Thanh Thích liềnôm Huyền Ngôn Nặc không chịu buông, cọ qua cọ lại trên cổ y, bản thân cứ như con gấu koala (gấu mèo). Huyền Nghị nhìn bộ dạng hai người ngọt ngào, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

Đoàn người tới Liễu Châu rồi, Huyền Nghị cùng Lương Vân xuống xe, chia tay với con gái.

Lương Vân cảnh cáo Dật Thanh Thích phải đối xử tốt Huyền Ngôn Nặc, nếu như làm ra chuyện có lỗi với y…Hừ hừ. Lương Vân giơ lên nắm tay.

Huyền Ngôn Nặc ôm lấy Dật Thanh Thích, vẻ mặt ai oán nhìn Lương Vân nói: “Mẫu thân… Người đây là uy hiếp phu quân con… Cũng chính là uy hiếp con mà…”

Lương Vân vội vã xua tay nói không phải không phải.

Chỉ có Huyền Nghị một câu cũng không nói.

Đoàn người nói một chút cười cười rồi chia tay, còn lại ba người tới kinh thành, đã là chạng vạng. Cơm nước xong xuôi Dật Thanh Thích an bài Huyền Ngôn Nhược trong tẩm cung, còn giúp nàng đổi tên: Dật Thanh Nhược, sau đó mới hồi cung.

Trở lại cung, Huyền Ngôn Nặc lập tức hỏi Dật Thanh Thích về tung tích Dật Thanh Trí.

Dật Thanh Thích trợn mắt xem thường: “Ta không phải nói rồi sao, ta cũng không biết.”

“Ngươi lừa ai hả!” Huyền Ngôn Nặc hung hăng đá Dật Thanh Thích.

Dật Thanh Thích bị ăn đau, không thể làm gì khác hơn là thú nhận, nhưng mà đương nhiên có một điều kiện: “Ngày hôm nay buổi tối theo ta.”

Huyền Ngôn Nặc mặt đỏ lên: “Nửa đêm.”

“Vậy quên đi.”

“Được rồi được rồi! Một đêm thì một đêm. Nói đi nói đi, hắn hiện tại ở đâu? !”

“Ta hiện tại muốn được hôn.” Dật Thanh Thích tiếp tục da mặt dày đặt điều kiện.

Huyền Ngôn Nặc sắp mau bị hắn làm cho tức muốn xỉu, bất đắc dĩ chỉ có thể xông lên hôn một cái rồi nói: “Nói đi!”

Dật Thanh Thích rất không thoả mãn: “Chỉ có vậy hà…”

“Ngươi có nói hay không! Chuyện này liên quan đến chung thân hạnh phúc của phụ thân ta đấy!”

“Hôn chỉ có vậy, ta nói làm gì.”

Huyền Ngôn Nặc hung hăng đá vào đầu gối Dật Thanh Thích một cái, nói: “Không nói thì thôi!”

Dứt lời liền rời đi.

Dật Thanh Thích một bên xoa đầu gối một bên kéo Huyền Ngôn Nặc lại nói: “Được rồi được rồi, ta nói là được. Ngoan, đừng nóng giận, nào.”

Dật Thanh Thích ngồi xuống ghế, ôm Huyền Ngôn Nặc vào lòng nói: “Trí nói, hắn đi Giang Nam du ngoạn rồi, thế nhưng ta là thực sự không biết hành tung cụ thể của hắn. Hắn nói, chờ hắn tâm tình tốt lên sẽ tự nhiên trở về. Còn nói, lúc hai người chúng ta thành thân hắn nhận được tin tức sẽ trở về.”

“A… Vậy Dật, chúng ta mau thành thân đi.”

“… Tốt, ngày mai?”

“Ngày mai á? ! Ngày hôm nay ngươi có đủ thời gian chuẩn bị sao? Như vậy đi, mười ngày sau chúng ta thành thân. Nhớ kỹ, nhất định phải mời phụ thân và mẫu thân ta đến. Cuộc sống và hạnh phúc sau này của phụ thân… thì phải xem ngày đó. Xem thử y thấy Dật Thanh Trí sẽ có phản ứng gì.”

“Được.” Dật Thanh Thích gật đầu, lập tức nheo lại con mắt nhìn Huyền Ngôn Nặc, “Tiểu Nặc à, đã… buổi tối rồi đó? Có muốn hiện tại bắt đầu hay không.”

Huyền Ngôn Nặc nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, lập tức trợn mắt xem thường: “Làm cái gì? Mặt trời còn chưa lặn xuống, hiện tại muốn làm cái gì? Ta không đồng ý.”

“Không sao hết ~!”

Dật Thanh Thích ôm Huyền Ngôn Nặc lên giường, cởi đồ, nhẹ nhàng cắn hồng quả trước ngực.

Huyền Ngôn Nặc run rẩy, đỏ mặt ôm lấy Dật Thanh Thích, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: “Vậy ngươi phải ôn nhu… Còn phải khắc chế…”

“Không thành vấn đề.” Dật Thanh Thích chiếm được sự cho phép của Huyền Ngôn Nặc , vội vàng đến độ đặt y xuống dưới thân.

Ngày thứ hai, Huyền Ngôn Nặc đỡ thắt lưng xuất hiện trước tẩm cung Huyền Ngôn Nhược, theo phía sau là Dật Thanh Thích thần thanh khí sảng. Huyền Ngôn Nhược vừa nhìn tình cảnh này liền hiểu rõ, ở trong lòng cười gian.

Dật Thanh Thích ngồi trên ghế, để Huyền Ngôn Nặc ngồi trên đùi, ôm chặt lấy y. Huyền Ngôn Nặc vươn tay nhéo một cái lên đùi hắn, Dật Thanh Thích ăn đau kêu lên, trả thù cắn cắn vai Huyền Ngôn Nặc. Vẻ mặt Huyền Ngôn Nặc tức giận quay đầu trừng cái tên nam nhân đang đắc ý dào dạt này, lại không biết phải nói cái gì nữa.

Huyền Ngôn Nhược nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, nói: “Này này, không cần ở trong tẩm cung của ta khanh khanh ta ta đâu, ăn hiếp ta chưa lập gia đình có phải hay không? Lần sau tìm phu quân tốt đến kích thích các ngươi.”

“Nhị hoàng tỷ, ngươi cũng sẽ tìm được phu quân sao?” Dật Thanh Thích không khỏi cười nhạo.

“Sao lại không có khả năng!” Huyền Ngôn Nhược trừng mắt, cảnh cáo Dật Thanh Thích.

Dật Thanh Thích rất vô tội chớp chớp mắt, ngoan ngoãn ngậm miệng. Lại như nhìn thấy gì đó, kéo cổ áo Huyền Ngôn Nặc lên. Huyền Ngôn Nặc khuôn mặt đỏ hồng, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu: “Tỷ tỷ, chúng ta dự định mười ngày sau thành thân, tỷ đi thông bao cho phụ thân với mẫu thân đi, để cho bọn họ nhất định nhất định nhất định nhất định phải trong mười ngày tới được kinh thành! Chuyện này rất là quan trọng!”

Huyền Ngôn Nhược thấy biểu hiện của Dật Thanh Thích chỉ còn kém cười lên, nói vậy hai người kia ngày hôm qua vận động nhất định rất kịch liệt rồi. Có điều trên mặt lại không biến sắc mà nói: “Ừ, hai người các ngươi muốn thành hôn sao, đương nhiên quan trọng.”

Ba người lại hàn huyên một chút việc nhà, Dật Thanh Thích liền mang theo Huyền Ngôn Nặc trở về.

Bọn họ chân trước vừa rời đi, Huyền Ngôn Nhược ở trong phòng của mình nằm bò trên bàn cười liên tục.

Huyền Ngôn Nặc bởi biểu hiện vừa rồi Dật Thanh Thích, thưởng cho hắn một cái trừng mắt xem thường thật lớn.

Ngày thứ mười, Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích kết hôn.

Huyền Nghị mang theo Lương Vân xuất hiện ở hoàng cung, Dật Thanh Trí cũng xuất hiện.

Lương Vân hỏi: “Thế nào… lại ba người?”

“Ai nha, nam tử thành hôn mà, cần nhiều người như vậy làm gì.”

Nghi thức rất bình thường qua đi, hai người vào động phòng.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, vì vậy hai người trốn đến nơi không người nhìn lén.

Sau khi Dật Thanh Trí cùng Huyền Nghị gặp mặt thì vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn che giấu nói chuyện.

Huyền Ngôn Nhược lôi kéo Lương Vân muốn đi tham quan hoàng cung, Lương Vân không lay chuyển được, cũng đành phải đi.

Huyền Nghị cùng Dật Thanh Trí ngồi ở cùng bàn, Huyền Nghị vẫn cúi đầu, Dật Thanh Trí ngồi một bên uống rượu giả sầu, uống đến phân nửa đột nhiên đứng dậy muốn rời đi. Huyền Nghị vội vã đứng lên kéo ống tay áo hắn. Dật Thanh Trí quay đầu đi, khẽ liếc nhìn cánh tay trắng nõn kia, nhàn nhạt nói: “Mời buông ra.”

Thấy Huyền Nghị không có ý buông tay, Dật Thanh Trí giằng tay áo.

Huyền Nghị gắt gao túm chặt không chịu buông ra, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Dật Thanh Trí nở nụ cười: “Hình như chuyện này không liên quan đến ngươi đi.”

Huyền Nghị cúi đầu, buông lỏng tay mình.

Dật Thanh Trí rút tay áo về muốn rời đi, lại bị Huyền Nghị ôm lấy, thanh âm rầu rĩ sau lưng phát ra: “Có thể không đi hay không…”

Dật Thanh Trí hung hãn quyết tâm gỡ bỏ hai tay đang ôm lấy eo mình, nói: “Không thể.”

Huyền Nghị ôm chặt hơn: “Không được… Lưu lại đi.”

“Ta không cần phải nghe lời ngươi nói đi.” Dật Thanh Trí lần thứ hai gỡ bỏ hai tay y đi về phía trước.

Huyền Nghị đi theo phía sau hắn.

Đi ra vài bước, Dật Thanh Trí ngừng lại, vẻ mặt không nhịn được: “Ngươi có thể không theo hay không!”

Huyền Nghị cũng ngừng bước: “Vậy ngươi đừng đi…”

Dật Thanh Trí không để ý đến y, tiếp tục đivề phía trước.

Huyền Nghị lại đi theo.

Dật Thanh Trí rốt cục bị chọc giận: “Ngươi có thể đừng theo hay không! Ta đi ra ngoài cũng không được à! Quên sao? Mười một ngày trước ta nói rồi coi như ta căn bản không quen biết ngươi, chưa từng gặp qua ngươi, ngươi cũng không chịu thừa nhận ngươi thích ta, ngươi còn theo ta làm gì? Ta lưu lại làm gì? Ngươi đã không chịu tiếp nhận ta, vừa lúc ta cũng cảm thấy được. Phiền ngươi, không cần theo ta.”

“Thế nhưng ta quên không được…” Huyền Nghị cúi đầu, “Ta biết… Ta biết là ta thích ngươi…”

“Hiện tại nói những lời này có ích lợi gì sao?”

“Ta… ta thật là thích ngươi… Ta biết… Chỉ là còn chưa thể tiếp nhận mà thôi… Cho nên mới nói như vậy… Ta nghĩ qua rồi… Ngươi có thể đừng đi không… Lưu lại có được hay không?”

Huyền Nghị lấy dũng khí nói xong mấy câu này, chờ mong phản ứng của Dật Thanh Trí.

Lại không nghĩ rằng Dật Thanh Trí nghe xong mấy câu này, cười nhạo nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi ngày đó là nói như thế nào? Ta nói ngươi ngày đó đích thật là nói qua thích ta, nhưng ngươi lại hoài nghi ta rốt cuộc có phải là nói bậy hay không, ngươi còn có thể để ta nói gì đây? Ta chịu đủ rồi, được không? Trở lại cùng với thê tử của ngươi đi có được hay không?”

Huyền Nghị ngẩng đầu, đỏ viền mắt.

Tâm Dật Thanh Trí chợt đau.

Nhưng hắn phải giả như chính mình không chút nào lưu ý, đi tới ngoài cửa cung ngồi trên xe ngựa vốn đã chuẩn bị tốt, nghênh ngang đi, mặc cho Huyền Nghị, sau khi Dật Thanh Trí rời đi rồi, vẫn đứng tại chỗ, nước mắt đua nhau rơi.

Vành mắt Huyền Nghị đỏ hồng trở về cung. Huyền Ngôn Nhược cùng Lương Vân thấy bộ dạng của Huyền Nghị, Lương Vân trực tiếp xông lên giúp Huyền Nghị lau nước mắt: “Làm sao vậy? Sao lại khóc?”

Huyền Nghị hít một hơi sâu, nói với Lương Vân: “Cái kia… Đêm qua ta viết một bức hưu thư, nàng kí lên đi, hai người chúng ta chia tay đi.”

Lương Vân thoáng cái ngây ngẩn cả người: “Vì sao? !”

Huyền Nghị lắc đầu.

Dật Thanh Thích cùng Huyền Ngôn Nặc thực sự nhìn không được nữa, hai người đều đi ra, Huyền Ngôn Nặc nói với Lương Vân t: “Mẫu thân… Phân thân thích chính là Dật Thanh Trí.”

Lương Vân gắt gao đặt tay lên trán Huyền Ngôn Nặc nói: “Tiểu Nặc, con bị bệnh rồi sao? Con nói bậy bạ gì đó nha?”

Huyền Ngôn Nặc cầm tay Lương Vân nói: “Ai nha, con không có nói bậy! Người xem đi, phụ thân khóc. Dật Thanh Trí tới người cũng không phải không biết, tỷ tỷ vừa lôi kéo người đi xem hoàng cung, người không biết, vừa rồi phụ thân đi theo Dật Thanh Trí ra ngoài. Sau đó trở về liền chính là cái dạng này.”

Lương Vân giật mình nhìn Huyền Nghị.

Huyền Nghị móc ra bức hưu thư từ trong lòng nói: “Kỳ thực… Lúc ta đến nhà nàng, ta cũng đã muốn cùng nàng chia tay… Ta biết ta thích chính là ai… Chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi…”

“Bốp!”

Lương Vân tát mạnh lên mặt Huyền Nghị một cái.

Huyền Nghị quay đầu lại, đặt hưu thư trước mặt Lương Vân, nói: “Nàng ký tên đi.”

“Ngươi —— không —— được —— hối —— hận ——” Lương Vân hầu như là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

Huyền Nghị rất kiên quyết lắc đầu: “Ta sẽ không hối hận.”

Lương Vân cũng không phải loại người mặt dày mày dạn, sau khi nhấc bút kí tên lên bức hưu thư, liền căm giận rời đi.

Huyền Nghị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Y ngẩng đầu hỏi Dật Thanh Thích: “Dật Thanh Trí… Rốt cuộc ở đâu…”

Dật Thanh Thích lắc đầu.

Huyền Nghị hạ mi mắt, gật đầu.

Huyền Ngôn Nặc nói: “Phụ thân, ngày hôm nay người ở lại đây đi.”

Huyền Nghị gật đầu.

Dật Thanh Thích giúp Huyền Nghị thu xếp phòng ở, sau mọi người đều trở về tẩm cung.

Một đêm mất ngủ…

Buổi tối, Huyền Nghị vừa nằm ở trên giường thế nào cũng không ngủ được, ban ngày một màn đều hiện ra trước mắt.

Bỗng nhiên cửa bị mở, Huyền Nghị phản xạ ngồi bật dậy, vừa mở miệng đã bị vật gì đó mềm mại ấm áp ngăn chặn miệng. Huyền Nghị thất kinh, kinh ngạc mở miệng mặc cho đầu lưỡi người nọ tinh tế liếm láp mỗi một chỗ trong khoang miệng của mình, cuối cùng còn ở trên môi mình hôn một cái, mới rời đi. Tay người nọ xoa xoa khuôn mặt Huyền Nghị nói: “Nghị nhi, là ta…”

Sau khi Huyền Nghị nghe được thanh âm rốt cục có phản ứng, run rẩy nói: “Dật Thanh Trí… Là ngươi sao… ?”

Người nọ si ngốc nở nụ cười: “Đương nhiên là ta. Ngoại trừ ta, còn có ai có lá gan lớn như vậy dám hôn ngươi chứ. Ta đều thấy được, một màn ban ngày ta đều thấy được…Sau khi ta lên xe ngựa, từ một bức tường khác ngoài cung bay vào, đứng ở ngoài cửa nghe thấy rõ tất cả a… Mặt đau không… Sưng lên rồi…”

Nước mắt Huyền Nghị rất không không chịu thua kém mà rớt xuống.

Dật Thanh Trí yêu thương ôm Huyền Nghị vào trong lòng liên tục vỗ về lưng y, đồng thời trấn an nói: “Ngoan, không có việc gì nữa, ta đã trở về… Đừng khóc… Ta rất đau lòng…”

Huyền Nghị ở trong lòng Dật Thanh Trí, đầu tựa vào ngực hắn nức nở nói: “Ta nghĩ đến ngươi không trở lại nữa… rất đau lòng…”

Dật Thanh Trí hôn lên trán Huyền Nghị: “Sao có thể không trở lại? Bỏ lại ngươi mặc kệ sao? Ngoại trừ ta còn có ai chăm sóc ngươi tốt như vậy. Ta đã định ngươi rồi. Đừng nghĩ trốn tránh.”

Huyền Nghị vội vã lắc đầu: “Sẽ không đâu sẽ không đâu! Cả đời cũng sẽ không! Nhưng thật ra ngươi… Không nên lại chạy đi vô tung vô ảnh (không tung tích, không bóng hình) nữa… Lúc này đây ta thực sự rất khổ sở…”

“Ngoan. Đừng khóc.” Dật Thanh Trí thoả mãn nở nụ cười, cúi đầu hôn lên khóe mắt Huyền Nghị. Lông mi thật dài bị nước mắt thấm ướt vô cùng mê hoặc, Dật Thanh Trí nhịn không được lại gần hôn một cái, lại lập tức cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang nói cả đời sẽ không rời đi.

“Ai…” Ngoài cửa sổ vang lên thanh âm thở dài của ba người.

Huyền Nghị cùng Dật Thanh Trí cùng lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy ba cái đầu tựa ở bệ cửa sổ. Huyền Nghị bị dọa hoảng sợ, hét lên một tiếng trốn vào trong lòng Dật Thanh Trí. Dật Thanh Trí nở nụ cười, vỗ lưng Huyền Nghị nói: “Sợ cái gì nha, là con của ngươi cùng con rể của ngươi mà ~!”

“A?” Huyền Nghị nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Quá tối, ta nhìn không rõ ràng lắm…”

“Ta đi thắp nến.” Dật Thanh Trí muốn đứng lên, lại bị Huyền Nghị kéo lại. Huyền Nghị ôm Dật Thanh Trí thế nào cũng không chịu buông ra: “Không cần thắp! Đừng rời xa ta…”

Dật Thanh Trí trấn an Huyền Nghị: “Chỉ là thắp ngọn nến mà thôi, sẽ không rời đi.”

Huyền Nghị lắc đầu: “Vậy cũng không được.”

“Ai…” Ba người đứng ở ngoài cửa sổ lại bắt đầu thở dài.

“Được rồi, ba các ngươi, đi vào đi. Thuận tiện thắp nến.” Dật Thanh Trí không cách nào rời ra, chỉ có thể để cho bọn họ tiến vào thắp nến. Ba người ngoài cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, đốt nến. Ba người đồng thời cười hì hì nhìn Dật Thanh Trí cùng Huyền Nghị, Huyền Ngôn Nhược trêu chọc: “Ai nha ~ thật ngọt ngào nha ~ ta đây lúc nào có thể tìm được một phu quân như vậy đây ~ “

Hai phiếm mây hồng hiện lên trên gương mặt Huyền Nghị.

Huyền Ngôn Nặc kéo tay Dật Thanh Thích nói: “Dật ~ ngươi đừng rời xa ta ~ “

Mặt Huyền Nghị càng đỏ hơn.

Dật Thanh Thích như thấy chuyện lạ trả lời: “Sẽ không, không bao giờ như vậy nữa ~ “

Khuôn mặt Huyền Nghị đỏ thành một mảnh.

Rốt cuộc Dật Thanh Trí nhìn không được nữa: “Này, được rồi a, một vừa hai phải thôi.”

“Yo



“Phụ thân à, ” Huyền Ngôn Nặc tiễn đến nắm tay Huyền Nghị nói, “Các người lúc nào thành thân đây?”

“Thành thân… ?” Huyền Nghị nhìn thoáng qua Dật Thanh Thích, “Còn sớm mà…”

“Không còn sớm nữa không còn sớm nữa! Phụ thân người cũng sắp bốn mươi rồi đó! Nhanh thành thân đi! Như vậy đi, mười ngày sau, chúng ta hai đôi cùng nhau thành thân đi! Song hỷ lâm môn nha!”

” Hai người các ngươi không phải hôm nay đã thành thân rồi sao?”

“Nào có? ! Con với Dật chỉ mời mẫu thân, phụ thân cùng Dật Thanh Trí, chính là vì để cho hai người các ngươi có thể gặp gỡ nha. Chứ đâu có thành thân gì đâu.”

“Đúng vậy.” Dật Thanh Thích ngồi xuống cạnh Huyền Ngôn Nặc phụ họa nói.

“Vậy… Trí, ngươi nghĩ sao?”

Dật Thanh Trí nghe được Huyền Nghị sửa lại xưng hô, thật vui sướng hồi đáp: “Ta nghe lời ngươi.”

Ba người rùng mình một cái.

“Vậy… Được rồi, cùng nhau thành thân đi.”

“Vâng vâng! ! !” Huyền Ngôn Nặc nở nụ cười.

Huyền Ngôn Nhược vô cùng bất đắc dĩ nói: “…Còn có mình ta là độc thân…”

“Vậy ngươi đi tìm một người đi.”

Dật Thanh Thích chế nhạo nói.

“Hừ, chuyện sớm hay muộn thôi.” Huyền Ngôn Nhược liếc mắt coi thường.

==========================================================================

Mười ngày sau, Huyền Nghị và Dật Thanh Trí cùng với Huyền Ngôn Nặc và Dật Thanh Thích thành thân.

Nào một cái kết của câu chuyện cổ tích:

Từ nay về sau, bọn họ đều sống hạnh phúc trọn đời.

Hoàn chính văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.