CHƯƠNG 6.
“Tiêu Công Công?”
… …
.
“Tiêu ái khanh? Ngươi làm sao vậy?”
.
… …
.
“Ái khanh vì sao ngay cả mắt cũng không chớp cái nào? Ha hả, trẫm rất thông minh đi?” Hoàng Thượng chớp chớp mắt to, phịch một cái tiến lên trên bàn, lấy tay chọc cái ót của ta: “Thích nhất Tiêu Công Công, dạy trẫm học nhiều như vậy nga!”
.
Ta… Ta… Ta…
.
Ta hoàn toàn không có nghe đến hoàng đế nói cái gì, chính là trơ mắt nhìn cái chén trước mặt một giọt cũng không dư thừa ——”thình thình” một thanh âm vang lên, trước mắt ta tối sầm, liền cái gì cũng không biết ….
.
Ta ngã xuống trong nháy mắt, nghĩ —— hoàng đế? Anh hùng của”tam công tam thụ môn”? Cho dù là thái giám, ta cũng làm không được đi ….
.
… … … …
.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ta cư nhiên ở trong một gian phòng có nến —— trời ạ! Hiện giờ âm phủ cư nhiên cũng cùng một bộ dáng giống như hoàng cung?
.
Ta đại khái đã chết lâu rồi! Đứng dậy sờ soạng, nghĩ đến thời điểm tìm một ít bạc hảo hối lộ tiểu quỷ ngoài cửa một chút, thật sớm để ta đầu thai đi!
.
“Tiêu Công Công đã thức chưa?” Ngoài cửa một thanh âm quen thuộc ngốc mạo vang lên.
.
“Hoàng Thượng không cần lo lắng, thái y nói không có việc gì, hiện tại đang ngủ đi.”
.
“Úc … Tiêu Công Công cũng đều vì trẫm mới mệt nhọc quá độ, khó xử hắn rồi.”
.
???? Tự do tự tại
.
Âm phủ cũng có một Hoàng Thượng? Hay là đoản mệnh hầu tử này cũng đến đây? Ta sững sờ không phản ứng lại”Thình thịch” một chút nửa ở góc bàn —— đau quá đau quá!
.
????
.
Người chết rồi còn đau?
.
Hay là Tiêu Công Công ta không có chết?
.
Làm sao có thể! Ta chính là uống xong chén độc dược kia … …
.
Ta duỗi tay lấy ra chỉ bao trống trơn kia, bỗng nhiên phát hiện bên trong mấy chữ cực nhỏ!
.
? Là cái gì hiếm lạ sao? Bút tích của sư phó hả? Ta mở ra nhìn kỹ.
.
Trên chỉ kia viết đạo: “Độc này thiên hạ có một loại giải dược ————
.
Gỉai dược? Gỉai dược?? Loại độc giảm thọ sát mệnh này cư nhiên có giải dược??
.
Ta kích động tìm qua tìm lại, phỏng chừng ta trong lúc vô tình ăn giải dược? Cho nên không có chết?
.
Bất quá khi ta nhìn đến”Gỉai dược” kia trong nháy mắt —— thích khách này lần thứ hai ngất đi.
.
Sư phó ở mặt trái viết : Gỉai dược —— chính là một ngụm nước bọt đồng nam!
.
Thời điểm ta ngất hoảng hốt nghĩ đến : nguyên lai Tiêu Công Công ta miệng đầy giải dược … Tự nhiên là chết không xong ….
.
***
.
Bạch nhật lí điểu khiếu, hắc dạ lí điểu sảo, sĩ đầu kiến điểu sào, đê đầu thị điểu thỉ …
(ban ngày tiếng chim kêu, ban đêm tiếng chim ầm ĩ, ngẩng đầu thấy chim, cúi đầu thấy cứt chim )
.
Mấy ngày trôi qua ta sống vô tri vô giác như loài chim, sáng sớm hôm nay tỉnh lại, rốt cục thấy thần thanh khí sảng, đầu sạch đi rất nhiều! Sát thiên đao hoàng đế này làm chuyện của người tốt!
.
“Đông! Đông!” Phía sau phòng ta truyền đến tiếng va chạm ngói vỡ —— không vội, đó là tuyệt mật kế hoạch Tiêu Công Công ta phân phó đi làm, một kế hoạch dấu diếm sát khí, oa ha ha ha ha ….
.
Ta sắp nghe công trình tuyệt vời kia, đắc ý vạn phần, hoàng đế a hoàng đế!
.
Còn chưa rửa mặt chải đầu xong, một tiểu công liền hấp tấp vọt vào: “Tiêu Công Công, Tiêu Công Công!”
.
Công công cái đầu ngươi! Ta trừng hắn liếc một cái nói: “Vội vội vàng vàng chuyện gì?”
.
“Vù vù …. Đốc công của chúng ta hỏi Tiêu Công Công, ao kia muốn tạo chính là chu vi bao nhiêu?”
.
“Quản phạm vi nó, đủ lớn là tốt rồi!”
.
Người nọ vội vàng cúi đầu rời đi.
.
Kỳ thật ta là vụng trộm ở trong hậu viện tạo một cái tiểu viên nhi, mà điểm tình của viên nhi kia là trì tử!
.
Hừ hừ …. Tiêu Công Công ta thông minh một đời, ao tự nhiên là rất có công dụng! Ta an tâm cười, phôi thủy (ý nghĩ xấu) trong bụng liến thoắng một trận kêu gào —— đói bụng?
.
Vừa mới kẹp một miếng thịt, tiểu công kia lại nghiêng ngả lảo đảo vọt tiến vào: “Tiêu Công Công, Tiêu Công Công!”
.
Ta trợn mắt nhìn, một chiếc đũa thật muốn đâm thẳng qua!
.
“Ồn ào cái gì? Ngươi như thế nào lại tới nữa?”
“Vù vù … Đốc công chúng ta xin hỏi, ao rộng bao nhiêu?”
.
“Đông” một tiếng ta dậm bát cơm: “Rộng ba mươi bộ (1 bộ = 5 thước)! Phải lớn, dễ dàng như vậy còn chưa rõ sao?”
.
“Vâng … Tiểu nhân đã hiểu …”
.
… Tố công này thật là thiếu cốt, ta vội vàng gẩy mấy miếng cơm. Trong lòng vừa tức vừa vui. Nghe thanh âm kia, viên trì còn có một ngày liền hoàn công rồi! Đến lúc đó kế hoạch của ta.. Hừ hừ hừ …
.
Qua không bao lâu ….
.
“Tiêu Công Công, Tiêu Công Công …”
.
Ta không thể nhịn được nữa”sưu sưu” bay ra hai chiếc đũa, thẳng sát qua người ngu dốt kia!
.
“Ngươi … Ngươi … Không cần hỏi! Ao dài mười lăm bộ!” Ta mặt nhăn mày nhó một ánh mắt giết người!
.
Ngươi gia gia ta, các ngươi là đàn thực khách nuôi không! Tạo trì tử còn …
.
Tiểu công kia sửng sốt, phi thường kinh ngạc ta cư nhiên tiên tri tiên giác!”Tiêu Công Công lợi hại … Tiểu nhân đi làm cái này!”
.
Ta áp chế mấy phần huyết khí, nắm chặt nắm tay cảm thán —— Tiêu Công Công a, ngươi liền nhẫn nhẫn đi, chờ trì tử tạo xong ngươi liền phát đạt, làm gì cùng bọn chúng động khí?
.
Hừ hừ … Kỳ thật kế hoạch của ta rất đơn giản, tặng Hoàng Thượng một đình viện, đùa người ngốc mạo hắn cao hứng chút, đưa hắn đến cái trì tử đầy nước, chỉ cần Tiêu Công Công ta một ngón tay nhẹ nhàng đẩy, tiểu hoàng đế sẽ rơi vào trong ao, khiếu thiên bất ứng khiếu địa bất linh! Đến lúc đó ghi chép do nước này hại, vô tri vô giác … Ha ha ha ha ha!
.
Ta đang muốn tán thưởng chính mình tính toán tài tình, đột nhiên lại nghe đến tiếng bước chân làm người muốn hộc máu kia .
.
“… …”
.
“Công …. Đốc công hỏi Tiêu Công Công ao sâu bao nhiêu?”
.
Ta … Ta … Ta một phen tiến lên kéo xiêm y của hắn, trì tử là muốn giết người, tự nhiên là không nông! Ta trong mắt nộ hỏa nói: “Trở về nói cho đốc công các ngươi, gia gia ngươi ta muốn trì tử phải không quá đầu lão nhân hắn! Nghe rõ rồi không cần đến
phạm ta!” Nói xong một phen bỏ bổn điểu nhân kia ra, thức dậy mới ngắn ngủn một canh giờ, ta bỗng cảm thấy bắt đầu buồn lòng!
.
Bên ngoài bận rộn đinh đinh đương đương, ta cũng tuyệt phiền lòng, tuy rằng là vì tương lai thiên thu đại nghiệp chuẩn bị, chính là ….
.
Càng nghĩ càng không kiên nhẫn, ta đứng lên một chút, quyết định —— tối hôm nay, chủ động ra quân, một đao giải quyết hoàng đế trước! Tự do tự tại
.
Nếu thất bại, ngày mai cũng vừa lúc thử công dụng của ao này!
.
Nói làm liền làm! Tiêu Công Công ta chính là cao thủ của”Tam công tam thụ môn”!
.
Anh tuấn tiêu sái không cần phải nói, sinh thủ cũng là nhất đẳng cao thủ hảo, mặc vào một thân y phục dạ hành, du thụ lâm phong đến dạ miêu tử loạn khiếu!
.
Bên hông một thanh đao nhọn, hừ hừ, Hoàng Thượng a, chớ có trách ta nhẫn tâm!
.
Xuyên qua vài gian phòng người ngủ như heo chết, ta đẩy cánh cửa, liền khom lưng đến trước giường Hiểu Thọ Thọ —— cừ thật, ngủ sâu không nói đi, miệng chít chít méo mó không ngừng nói thầm …
.
“Ân … Ân.. Tiêu Công Công không phải chim …”
.
“Ân.. Trẫm cũng không phải chim …”
.
Tử hầu tử ngươi, nằm mơ còn nhắc ta làm gì? Hừ, hiện tại ta làm cho ngươi một mạng quy thiên, hoàng đế? Ta mới là hoàng đế!
.
Bất quá vì cái gì mắt thấy tiểu hoàng đế kia ngủ còn rất đáng yêu, vả lại càng ngày càng đáng yêu —— hì hì, cư nhiên còn mộng ta! Trước nói hắn hầu nhân cũng thật là sai lầm, trên đời này làm gì có hầu tử đáng yêu như thế … Chỉ tiếc … Phi phi, ta lung tung nghi
cái gì??
.
Ta chẳng lẽ mềm lòng?
.
………..