CHƯƠNG 13
Không thể để người khác biết kế hoạch của lưu manh
Thị vệ mở ***g sắt để cho con bồ câu phì phì bay ra, xem nó uỵch uỵch bay đến nơi nào đó.
Thị vệ nhìn nửa ngày, quay đầu hỏi hoàng đế: “Bệ hạ, lúc nào tướng quân sẽ hồi kinh thành a?”
Hoàng đế đáp: “Hắn bị thương, không thể về gấp.”
Thị vệ hỏi: “Bệ hạ, lần trước ngài len lén gặp Phiêu Kị tướng quân, sau đó thần không hề gặp lại hắn. Ngài đã làm gì hắn vậy?”
Hoàng đế đáp: “Trẫm muốn phiêu hắn hắn không chịu, bởi vậy trẫm cho hắn về với ông bà (về nơi chín suối…ha hả).”
Thị vệ hỏi: “Bệ hạ, mỗi ngày đưa cho thần một tờ giấy nhỏ, cột vào trên chân bồ câu để nó bay đi làm chi?”
Hoàng đế đáp: “Trẫm viết thư tình cho tiểu tình nhi.”
Thị vệ hỏi: “Bệ hạ, vậy ngày hôm nay sao lại không cột tờ giấy vào chân bồ câu?”
Hoàng đế đáp: “Ngày hôm nay trẫm muốn gặp tiểu tình nhi, bởi vậy đầu tiên khiến hắn thất vọng một chút, sau … đó cho hắn một kinh hỉ.”
Thị vệ ngây người nửa ngày, hỏi: “Bệ hạ, sao thần lại nghĩ ngài gạt thần a?”
Hoàng đế đáp: “Đó là tự nhiên. Đại sự bí mật, không … không … Đầu tiên không thể để thám tử biết, thứ hai không thể để kẻ ngu si biết.”
Thị vệ ngây người nửa ngày, đột nhiên rút ra bội kiếm, quen thuộc đặt trên cổ: “Bệ hạ nếu hoài nghi thần, thần chỉ có lấy cái chết chứng minh mình thuần khiết!”
Hoàng đế thành thạo chộp được thanh kiếm, thành khẩn nói: “—— trẫm cũng không nói ngươi là thám tử.” (ngươi ngu si…ha ha)
……………….
Như cũ, lục hoàng tử ở phía sau viện của phiên bang phó sử nhận được tờ giấy nhỏ từ tay thuộc hạ, mở ra vừa nhìn, mặt trên không có tự, chỉ có xuân cung đồ, chính là nam nam.
Lục hoàng tử thoáng nghĩ, mặt cấp tốc đen, lập tức hạ lệnh triệu tập người rời kinh. Đang lúc mệnh lệnh rối loạn, ngoài viện có thanh âm bất nam bất nữ của một người vang lên: Sứ giả phiên bang tiếp chỉ! ——
Đại thái giám trong cung dẫn một đám ngự lâm quân xông vào viện, liếc mắt nhìn lục hoàng tử, nã Lan Hoa Chỉ che miệng nói: “Yêu, phó sử vội vàng cái gì ni? Còn không mau quỳ • xuống • tiếp • chỉ?”
Ý chỉ rất đơn giản, phiên bang sứ giả cùng phó sử tức khắc vào cung thương nghị lễ vạn thọ.
Đại thái giám đọc xong, lui phía sau một đám ngự lâm quân, Lan Hoa Chỉ nhếch miệng cười, răng trắng sáng như hàn quang đao kiếm phía sau, đặc biệt âm trầm hiểm ác đáng sợ: “Phó sử đại nhân, cái này gọi là thánh thượng muốn dùng ngài, ngài cùng nô tài tiến cung đi thôi?”