CHƯƠNG 1
Hoàng đế là một đại lưu manh
Ngày hôm nay lâm triều, Ngự Sử ở trước mặt hoàng đế mắng chửi xối xả.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, chống đầu nghĩ: Công lực mắng chửi người của Ngự Sử lại tiến bộ.
Ngự Sử chửi rất hăng say, hoàng đế cũng rất khiêm tốn lắng nghe. Ngự Sử mắng hắn “Sủng hạnh nịnh thần, *** loạn hậu cung”, hoàng đế gật đầu một cái, Ngự Sử mắng hắn “Hoang *** vô độ, không tuân thủ luân thường”, lại thấy hoàng đế gật đầu một cái, Ngự Sử mắng hắn,” Giống như hôn quân của triều trước, sẽ khiến đất nước bị diệt vong”, thậm chí hoàng đế lộ vẻ mặt tán thành, gật đầu thật mạnh, lại thay đổi tay chống đầu.
Văn thần nhìn như không thấy ngoảnh mặt làm ngơ, võ tướng buồn chán đến cực điểm chăm chú đếm hoa văn trên mặt đất. Thị lang trẻ tuổi bị nhãn thần như đi vào cõi thần tiên của hoàng đế nhìn liên tục, cảm giác bất an như cả người bị lột sạch y phục, liền rụt lui ra phía sau thượng thư to béo.
Ngự Sử mắng hơn nửa canh giờ, rốt cục mắng xong, thở hổn hển một hơi, phi thường chờ mong ngẩng đầu nhìn hoàng đế.
Hoàng đế hạ tay, điểm điểm đầu một chút: “Khanh thẳng thắn can gián, bách • chiết • bất • cong, toàn tâm suy nghĩ cho long thể của trẫm, lòng trẫm cảm thấy rất an ủi! Người đâu, ban thưởng!”
Trong đầu của Ngự Sử đứt phựt một tiếng, liền lui xuống dưới.