CHƯƠNG 3
Một kẻ lưu manh gặp một kẻ lưu manh
Từ lúc đó, Ngự Sử đã xin nghỉ tại gia vài ngày.
Không nghe được người khác mắng chửi mình, hoàng đế nghĩ có chút tịch mịch (cô đơn).
Để giải quyết loại tịch mịch không thể dùng ngôn ngữ để nói này, hoàng đế quyết định nếu Ngự Sử không ở, vậy phải lượn vài vòng đến thanh lâu a.
Hoàng đế đến thanh lâu, đương nhiên là nam phong quán. Chính xác thì đã rất nhiều năm hoàng đế không đến đây. Một lần đến trong quá khứ, bị chính đội cấm vệ quân của mình bắt được, áp chế hồi cung.
Hoàng đế ngồi tại thanh lâu một hồi, nhịn không được cảm khái: nhiều năm không đến, nghĩ không ra nam phong quán đã thay đổi đến loại loại trình độ này!
Chờ một đám tiểu quan điệu đà vận trang phục như nữ nhân múa xong đi xuống phía dưới dưới, hoàng đế cảm thấy càng thêm tịch mịch, yếu ớt thở dài một hơi.
“Nam không ra nam, nữ không ra nữ, còn không bằng Ngự Sử ni.”
Lúc này ngồi bên cạnh có người lớn tiếng nói: “Đại huynh, ngươi nói rất có đạo lý!”
Bên cạnh là một mao tử (người Tây) phiên bang, kích động vạn phần nói với hoàng đế: “Đại huynh, ngươi nói rất chí lý! Những người này, nam không ra nam, nữ không ra nữ nữ, thật là mất hứng a!”
Hoàng đế nghĩ thầm: Ân? Mao tử (người Tây) này nhìn rất quen mắt? Bộ dáng như vậy còn có thể khiến trẫm nhớ kỹ, nhất định có chỗ hơn người…
Mao tử phiên bang nghĩ thầm: Bộ dáng oa tử phiên bang này thật giống hoàng đế phiên bang ta đã gặp hai ngày trước a!
Nói chung, hai người lưu manh nhất kiến như cố (mới gặp mà như đã quen), đối với tướng mạo của nam nhân trước mặt nhìn có chút thân thiết, tương phùng hận vãn (hận là gặp nhau quá muộn). Lại chờ một đám tiểu quan có bộ dáng như nữ nhân ở trên đài biểu diễn xong, hai người quyết định thật nhanh, đến nơi khác tiếp tục nói chuyện.