Lưu Ảnh tỏ ra quang minh lỗi lạc, tự giới thiệu, “Tại hạ là nhi tử của Hàn Lâm Lưu Chân, là cử nhân Lưu Ảnh, bái kiến Điền đại nhân.”
Điền Vãn Hoa cau mày, “Ngươi là nhi tử của Lưu Hàn Lâm?”
“Dạ.” Lưu Ảnh ung dung nói, “Lúc trước đệ tử đến Hoài Dương để thú biểu muội, bất hạnh gặp phải hải tặc, bị bắt ra biển, kết quả là được Đỗ Nhược Vương cứu. Đệ tử và Đỗ Nhược Vương hợp tính cho nên lần này Đỗ Nhược Vương đưa đệ tử quay về đế đô thăm người thân. Vì tránh xáo trộn cho nên đệ tử thật sự không dám đột ngột ra mặt thăm phụ mẫu. Nay không biết vì sao đại nhân lại phái quan binh bao vây nhà của đệ tử? Người hầu của đệ tử đều là do Đỗ Nhược Vương phái đến. Đại nhân cứ hỏi Đỗ Nhược Vương thì sẽ rõ mọi chuyện.”
“Còn nữa, đại nhân bắt đệ tử thì cũng không sao. Nhưng Đỗ Nhược quốc và Thiên triều có giao hảo, nếu vô duyên vô cớ bắt nhân sĩ của Đỗ Nhược quốc khiến cho tình hữu nghị giữa hai nước bị ảnh hưởng thì chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao?” Lưu Ảnh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Lưu Ảnh nói như vậy, Điền Vãn Hoa đành phái người mời Phượng Lật đến, Phượng Lật một mực chắc chắn, “Tên thị vệ cao to mặt mang sẹo ở bên cạnh Lưu công tử chính là thủ hạ của đại hải tặc Lý Phương, tên là Lý Hải! Lúc ấy cả nước truy nã Lý Hải, ta đã nhìn thấy bức họa truy nã Lý Hải. Lưu công tử nhất định đã bị hải tặc hiếp bức.”
Lưu Ảnh không thèm nhận ân tình của Phượng Lật mà chỉ nói với Điền Vãn Hoa, “Đại nhân, đệ tử và vị công tử này không quen biết, chỉ ngẫu nhiên gặp trên đường, không biết vì sao vị công tử này lại hỏi thăm tình hình của đệ tử, thường xuyên đến nhà quấy rầy đệ tử. Còn nữa, nếu người bên cạnh ta là hải tặc, nay ta gặp Điền đại nhân, vì sao lại không nhân cơ hội cầu Điền đại nhân xử tử hải tặc, sau đó ta có thể an toàn thoát thân?”
Lời của Lưu Ảnh rất có lý, nhất là người này nói năng trật tự lại rõ ràng. Quay sang nhìn Phượng Lật, tuy rằng xuất thân là tôn thất nhưng phong độ cử chỉ lại không thể sánh bằng Lưu Ảnh.
Tuy Điền Vãn Hoa chỉ là Phủ doãn đế đô nhưng cũng không nên coi khinh hắn.
Có thể làm quan ở đế đô cũng không phải người đơn giản.
Khi Điền Vãn Hoa nghe thấy Lưu Ảnh trực tiếp kéo Đỗ Nhược Vương vào chuyện này thì lập tức cảm thấy rùng mình.
Điền Vãn Hoa có thể làm Phủ doãn đế đô là do Minh Trạm đích thân đề bạt.
Đương nhiên đây cũng là thủ đoạn chính trị của Minh Trạm. Khi hắn vừa đăng cơ thì liền phái nguyên Cửu môn đề đốc Vĩnh Định Hầu Hà Thiên Sơn đến Dương Châu làm tướng quân, chức Cửu môn đề đốc dừng trên đầu của Vĩnh Ninh Hầu: cữu cữu của Minh Trạm. Còn nguyên Phủ doãn đế đô Mai đại nhân được thăng chức làm Lễ bộ Thị lang, Điền Vãn Hoa thì được đề bạt nhậm chức Phủ doãn đế đô.
Lai lịch của Điền Vãn Hoa rốt cục như thế nào, trước khi Điền Vãn Hoa nhậm chức Phủ doãn đế đô thì người biết rõ về hắn quả thật không nhiều lắm.
Nhưng Điền Vãn Hoa cũng không phải xuất thân từ hàn môn, hắn là con nhà danh môn.
Hắn họ Điền, cùng Mang Ninh Hầu Điền gia là chung dòng họ.
Bất quá triều đình cũng có những dòng họ có thân thích nghèo khổ.
Mang Ninh Hầu phủ là gia tộc có quyền có thế, nhưng cũng có dòng họ nghèo khổ.
Điền Vãn Hoa chính là một trong số đó.
Con đường làm quan của Điền Vãn Hoa không hề xuất chúng, tài học của hắn ở trong mắt Minh Trạm thì cũng không tệ, dù sao cũng đỗ tiến sĩ. Bất quá đế đô tập trung vô số người tài ba, với một chút bản lĩnh của mình thì Điền Vãn Hoa cũng chẳng có gì nổi bật. Huống hồ Điền Vãn Hoa năm đó chỉ đỗ tiến sĩ tam bảng.
Tiến sĩ tam bảng là bậc tiến sĩ thấp nhất, được mọi người gọi là đồng tiến sĩ. Có một câu đối nổi tiếng thế này: Đồng tiến sĩ, như phu nhân.
Đây là nói đến địa vị của đồng tiến sĩ trong các tiến sĩ, giống như tiểu lão bà đối mặt với chính thê ở trong nhà.
Rất thấp kém.
Điền Vãn Hoa thì sao, lại không biết luồn cúi.
Nếu không phải đám đệ tử gia tộc quyền thế càng ngày càng kém phát triển thì cũng chẳng hiếm người đỗ đồng tiến sĩ như Điền Vãn Hoa đâu. Nếu Điền Vãn Hoa khéo léo một chút thì sẽ lọt vào tầm mắt của Mang Ninh Hầu, như vậy tiền đồ cũng sẽ không tệ.
Nhưng bản lĩnh nịnh bợ của Điền Vãn Hoa cũng y hệt tài học của hắn, rất bình thường.
Kết quả là sau khi đỗ đồng tiến sĩ, Điền Vãn Hoa được phái đi làm quan huyện ở huyện Nhiêu Phong vùng duyên hải tỉnh Phúc Kiến.
Bình thường chẳng có ai chịu đến huyện Nhiêu Phong.
Vì sao?
Nơi này thường xuyên có hải tặc.
Hải tặc lên đất liền thì người khác có thể chạy, nhưng ngươi làm quan huyện thì không thể chạy. Ngươi chạy chính là bỏ đất, bỏ đất sẽ bị chém đầu, còn liên lụy đến phụ mẫu thê nhi ở nhà nữa.
Giống như huyện Nhiêu Phong này, cái tên nghe có vẻ rất ấm no sung túc, nhưng kết quả là hằng năm đều phải đổi Huyện thái gia, khi thảm nhất thì một năm đổi ba lần.
Điền Vãn Hoa học hành gian khổ hết mười năm, đỗ đồng tiến sĩ, đã thế còn xui xẻo bị sung quân đến làm Huyện thái gia ở huyện Nhiêu Phong. Gánh phải nhiệm vụ này thì đúng là xui tám đời.
Nhưng Điền Vãn Hoa cũng có bản lĩnh của chính mình.
Trong sách hay nói, loạn thế tạo anh hùng.
Thế đạo càng hỗn loạn thì người có tài càng dễ dàng trở nên nổi bật.
Đây là một đạo lý.
Giống như Tô Hàng trù phú và sầm uất, ở đó rất đông người, không có gia cảnh không có người chống lưng thì làm sao đến phiên ngươi xuất đầu lộ diện. Nhưng trong quan trường thì có một cách dễ dàng chiếm được chiến tích nhất, chính là loạn thế.
Nơi nào có nhiều thổ phỉ hoặc là nghèo khổ cằn cỗi, người có bản lĩnh đến đó, thống trị tốt địa phương, nếm chút khổ sở nhưng có thể lập công, tích lũy dần dần để bắt đầu thăng chức.
Huyện Nhiêu Phong mà người ta sợ mò đến lại trở thành nơi thay đổi con đường làm quan của Điền Vãn Hoa.
Khi Minh Trạm làm Thái tử, cải trang đi tuần Chiết Mân, lúc ấy Tướng quân tỉnh Phúc Kiến tàn sát dân chúng giả mạo công trạng, chuyện này xảy ra ở làng chài nhỏ trong nội hạt huyện Nhiêu Phong. Vụ huyết án này bị Điền Vãn Hoa biết được. Bởi vì năm đó Điền Vãn Hoa làm Huyện thái gia rất cần cù cẩn trọng, toàn tâm toàn ý giúp vun đắp xây dựng huyện Nhiêu Phong, hơn nữa lại là một vị quan thanh liêm.
Ở đây không có ai dám tranh chấp với Điền Vãn Hoa. Vận khí và bản lĩnh của Điền Vãn Hoa cũng không tệ, hắn cũng từng gặp phải hải tặc, bất quá hắn không chết. Hơn nữa hắn còn làm Huyện thái gia ở nơi đó đến sáu năm, trong sáu năm này hắn biết rõ từng ngóc ngách của huyện Nhiêu Phong, cũng làm rất nhiều chuyện có lợi cho dân chúng nơi đây, khiến cho dân chúng huyện Nhiêu Phong càng thêm kính phục Điền Vãn Hoa. Khi ấy chỉ trong một đêm làng chài nhỏ bị họa diệt khẩu, Điền Vãn Hoa bất ngờ bắt được manh mối việc này.
Bởi vì mọi người đều biết tin tức Thái tử điện hạ ở Chiết Mân.
Lúc ấy, sau khi trải qua sự cân nhắc cuối cùng, Điền Vãn Hoa đã làm ra một quyết định liên quan đến sự chuyển biến quan trọng trong vận mệnh của mình. Điền Vãn Hoa đã trải qua một sự an bài cực kỳ chu đáo và bí mật, khi ấy Ngự sử Vương Duệ An tiến đến khao thưởng quân đội Phúc Kiến, hắn đã tố giác với Vương Duệ An về chuyện quân Phúc Kiến tàn sát dân chúng để giả mạo công trạng. Vì thế sau đó mới có chuyện Minh Trạm lấy máu tẩy sạch quan trường Chiết Mân.
Từ đó Điền Vãn Hoa một bước lên mây.
Sau khi Minh Trạm đăng cơ, Điền Vãn Hoa được thăng bốn bậc, nhậm chức Phủ doãn đế đô.
Tiếo theo Điền Vãn Hoa thẩm tra xử lý vụ án mang tính chất đại chúng giữa Ngô Uyển và Nam Phong bá phủ. Còn nữa, Điền Vãn Hoa làm Phủ doãn đế đô cũng rất tận tụy với chức trách, duy trì an bình của đế đô.
Cho nên Điền Vãn Hoa có thể đi đến địa vị này quả thật là có một chút may mắn, nhưng việc hắn được thăng chức lại không phải dựa vào may mắn. Hắn có một tinh thần mạo hiểm tuyệt vời của một chính khách, cũng có sự kiên định khi làm đến nơi đến chốn.
Năm đó Điền Vãn Hoa có thể vạch trần vụ án quan binh Phúc Kiến tàn sát dân lành đã đủ chứng tỏ khả năng phán đoán của người này đúng là thượng hạng.
Khi nghe Lưu Ảnh trần thuật về sự việc liên lụy đến Đỗ Nhược Vương thì Điền Vãn Hoa liền biết chuyện này không dễ giải quyết.
Thân phận của Đỗ Nhược Vương là một bí ẩn trong lòng mọi người ở Thiên triều, đừng nói là Điền Vãn Hoa, ngay cả đám người Lý Bình Chu cũng không rõ lai lịch thật sự của Đỗ Nhược Vương là thế nào.
Có người nói Đỗ Nhược Vương là con riêng của Nhân Tông hoàng đế và nữ vương Đỗ Nhược quốc. Chuyện này hình như Thái thượng hoàng có loáng thoáng nhắc đến, Thái thượng hoàng còn ban thưởng cho Đỗ Nhược Vương hai chữ Phượng Minh, còn nữa, Hoàng thượng cũng gọi Đỗ Nhược Vương là Vương thúc đấy thôi.
Nhưng đây là thật hay giả?
Nếu Đỗ Nhược Vương thật sự là con cháu của Đại Phượng thì có nghĩa là hắn có huyết mạch của thiên gia!
Huyết mạch của thiên gia thì phải có ngọc điệp để làm chứng, nhưng Đỗ Nhược Vương có hay không? Hoàn toàn không có. (ngọc điệp = gia phả hoàng thất)
Thái thượng hoàng nói như vậy nhưng rốt cục cũng không chân chính thừa nhận thân phận hoàng thất của Đỗ Nhược Vương trong bất kỳ sự kiện nào.
Thân phận của Đỗ Nhược Vương rất khó lường, nhưng có một điều có thể khẳng định chính là quan hệ giữa Đỗ Nhược Vương và Hoàng thượng rất tốt, Đỗ Nhược quốc và đế đô thiết lập quan hệ ngoại giao, đại sứ quán của Đỗ Nhược quốc cách nha môn của Phủ doãn đế đô không xa.
Ngay chính bản thân Đỗ Nhược Vương cũng lạ, là quân chủ của một quốc gia nhưng không ở hoàng cung của Đỗ Nhược quốc mà người ta lại hâm mộ văn hóa Thiên triều, nhất là có giao tình với Hoàng thượng.
Thế cho nên Hoàng thượng ở đâu thì Đỗ Nhược Vương sẽ ở chỗ đó.
Nếu đúng như lời của Lưu Ảnh thì chẳng phải là Phủ doãn đế đô đang bắt người của Đỗ Nhược quốc hay sao? Nếu xử trí không ổn thì Điền Vãn Hoa tiêu chắc.
Thấy sắc mặt của Điền Vãn Hoa do dự, Lưu Ảnh bèn nói, “Đại nhân một lòng vì dân, đệ tử cũng xuất thân là cử nhân, làm sao mà không hiểu rõ lý lẽ cho được? Đỗ Nhược Vương cũng là người thông tình đạt lý, nếu đại nhân thấy khó xử thì đệ tử tự nguyện thay đại nhân giải thích với Đỗ Nhược Vương về sự hiểu lầm này.”
Điền Vãn Hoa lớn tuổi hơn Lưu Ảnh, trải qua kinh nghiệm cuộc sống và kinh nghiệm làm quan bấy lâu nay nên hắn thành thục hơn Lưu Ảnh rất nhiều. Nghe Lưu Ảnh nói như vậy thì Điền Vãn Hoa chỉ cười cười không cho ý kiến mà chỉ nói, “Thỉnh Lưu công tử nghỉ ngơi trong này một lúc.”
Tuy rằng dáng vẻ và cử chỉ ngôn hành của Lưu Ảnh thản nhiên đến mức khiến người ta cảm thấy rất đáng tin tưởng, nhưng Điền Vãn Hoa đã qua cái tuổi dựa vào trực giác để làm việc. Tuy chuyện này có chút phức tạp nhưng cũng không phải là không thể giải quyết.
Vì quan hệ bang giao giữa hai nước, Điền Vãn Hoa bèn tiến cung xin diện kiến bệ hạ trước.
Điền Vãn Hoa cũng không phải đi một mình diện kiến thánh giá, hắn gọi tam tử Phượng Lật của Cẩm Y Hầu đi cùng.
Minh Trạm đã sớm biết chuyện này, trước hết hắn nghe Điền Vãn Hoa nói một lần, cũng không có gì khác biệt so với tin tức mà hắn nhận được. Minh Trạm thản nhiên nhìn về phía Phượng Lật rồi hỏi, “Làm sao ngươi biết đó là hải tặc?”
Phượng Lật tuyệt đối không đoán được chuyện này lại ầm ĩ đến ngự tiền, hắn vốn định đem tất cả những kẻ liên can đẩy vào đại lao, sau đó để quan binh chém đầu thị chúng, hắn sẽ dùng thủ đoạn lôi Lưu Ảnh ra khỏi đại lao rồi đưa vào biệt viện, như vậy thì chẳng phải là hắn có thể mặc ý đùa bỡn Lưu Ảnh hay sao?
Kết quả hiện tại hoàn toàn khác xa kế hoạch của Phượng Lật.
Giờ khắc này Phượng Lật cũng không dám giấu diếm, chỉ nói một cách thành thật, “Bẩm bệ hạ, bên cạnh thần có một người hầu ở tỉnh Chiết Mân bán vào nhà của thần. Người hầu này trước kia gặp phải hải tặc, sau đó bị bắt làm nô lệ, hắn may mắn gặp được thủ lĩnh hải tặc, còn nữa, hải tặc ở Hoài Dương rất hung hãn, quan phủ cũng từng dán cáo thị truy nã. Tiểu thần may mắn đã nhìn thấy chân dung truy nã của thủ lĩnh hải tặc, quả thật là giống nhau như đúc, tuyệt đối không phải giả.” Là hắn thông báo cho Phủ doãn đế đô về đám người Lý Hải, tuy rằng Phượng Lật là một kẻ háo sắc, nhưng dù sao cũng xuất thân từ tôn thất cho nên hắn biết rõ quy củ của quan trường. Lúc này vì việc của Lưu Ảnh đã đưa lên ngự tiền, ham muốn có được Lưu Ảnh cũng dần dần phai nhạt, hắn thầm nghĩ phải giải thích rõ ràng chuyện hải tặc trước đã rồi tính sau.
Minh Trạm nói, “Việc này nếu nói rõ thì sẽ dễ dàng giải quyết, nếu có liên quan đến Đỗ Nhược Vương thì bảo hắn đi xem thử một chút là được.”
Điền Vãn Hoa nhất thời lộ ra vẻ mặt khó xử, đó là Đỗ Nhược Vương, cũng không phải chó mèo ven đường, người ta là quân chủ của một nước, ngày thường bận rộn quốc sự, có ai rảnh rỗi mà đi xem thử một tội phạm hải tặc cơ chứ? Ngay cả góc áo của Đỗ Nhược Vương mà hắn còn không sờ được thì làm sao có thể đi thỉnh người ta! Còn nữa, cho dù hắn có đi thỉnh thì Đỗ Nhược Vương sẽ nể mặt hắn hay sao?
“Bệ hạ, thân phận của Đỗ Nhược Vương rất cao quý….”
“Không sao, việc này cứ để trẫm hỏi hắn cũng được.”
Minh Trạm nói như vậy thì tảng đá trong lòng của Điền Vãn Hoa mới rơi xuống.
Điền Vãn Hoa làm việc cũng không mắc sai lầm, hắn nghe người ta trình báo đế đô có hải tặc thì cũng không hoang mang mà vẫn bình tĩnh dẫn binh đi bắt người. Hơn nữa nếu Lý Hải có thể được Lý Phương phái lên đất liền thì đương nhiên võ công không kém, nhưng Điền Vãn Hoa vẫn bắt được mọi người đem về Phủ doãn đế đô.
Có thể thấy được Điền Vãn Hoa có chút bản lĩnh.
Còn nữa, thấy tình thế không đúng thì lập tức tiến cung diện thánh, không ngạo mạn tự ý xử lý chuyện này. Minh Trạm khá hài lòng đối với cách hành xử của Điền Vãn Hoa.
Nhưng nhìn sang Phượng Lật đang cung kính đứng bên dưới thì đương nhiên Minh Trạm không hề thoải mái!
Theo con mắt của sử học gia, nhìn sơ qua thời kỳ chấp chính của Võ hoàng đế thì Võ hoàng đế cực kỳ nghiêm khắc đối với hành vi của tôn thất. Sử học gia đã thống kê có sáu mươi ba người bị Võ hoàng đế đoạt tước. Nên nhớ khi Võ hoàng đế đăng cơ thì Đại Phượng đã có một trăm năm mươi sáu người được phong tước. Đến phiên Võ hoàng đế thì chỉ phong tước cho hơn một chục người mà thôi.
Đương nhiên với cấp bậc hiện tại của Phượng Lật thì vẫn chưa đủ tư cách để đứng trong hàng ngũ sáu mươi ba người bị đoạt tước, bởi vì hắn chỉ là thứ tử của Cẩm Y Hầu, không phải đích tử cũng chẳng phải trưởng tử, đương nhiên không có tước vị.
Minh Trạm đuổi Điền Vãn Hoa xuống rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm Phượng Lật, không nói gì, cũng không thèm để ý đến.
Hoàng thượng không nói lời nào, Phượng Lật đành phải cúi đầu chờ đợi, chẳng những chờ đợi mà hắn còn không thể nói lung tung, chỉ có thể cung kính đứng thẳng mà chờ đợi.
Minh Trạm tùy tiện lật tấu chương, cho đến khi Phượng Lật thật sự kiên trì không được bèn quỳ mạnh xuống đất, run rẩy nói một câu, “Bệ hạ, tiểu thần có tội.”
“Vậy ư, nói trẫm nghe thử, ngươi phạm tội gì?” Rốt cục Minh Trạm cũng chịu để ý đến Phượng Lật.
Nhưng câu hỏi của Hoàng thượng rất khó trả lời.
Phượng Lật tự cho là thông minh mà đáp lại, “Tiểu thần khiến bệ hạ tức giận, tiểu thần có tội.”
Minh Trạm cười lạnh, “Vậy thì ngươi sai rồi, trẫm nhìn thấy ngươi quả thật không hề tức giận tí nào cả, mà ngược lại là trẫm rất cao hứng. Bởi vì trước kia trẫm cũng không biết trên đời còn có kẻ ngu ngốc như vậy! Nay nhìn thấy ngươi thì trẫm đã tin!”
Phượng Lật lập tức tái mặt. Tuy là công tử quyền quý nhưng lưu lại ấn tượng như vậy ở trước mặt Hoàng thượng thì có ai mà không hốt hoảng cơ chứ?
Minh Trạm hỏi, “Lưu Ảnh nhìn rất khá phải không?”
Phượng Lật quá mức sợ hãi, chẳng lẽ Hoàng thượng đã sớm biết chuyện của mình? Nhất thời toát mồ hôi lạnh, cúi thấp người xuống đất, lúng túng không biết nói gì.
Minh Trạm thản nhiên nói, “Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút. Nếu để cho trẫm biết ngươi làm ra chuyện gì bất hợp pháp, tay phạm tội thì chặt tay, chân phạm tội thì chặt chân. Nếu ngươi trông chừng không được cái thứ ở trong hạ khố của mình thì không bằng giao cho trẫm để trẫm thay ngươi bảo quản!”
Phượng Lật bị Minh Trạm dọa đến toát mồ hôi hột, thấm ướt cả y phục, hắn nơm nớp lo sợ trở về nhà.
Ca ca của hắn thấy sắc mặt của hắn thật sự không ổn, bèn gọi nha đầu hầu hạ Phượng Lật uống một bát thuốc an thần rồi Phượng Tảo liền đuổi nha đầu xuống, hỏi một cách thân thiết, “Hoàng thượng nói cái gì với đệ?” Vì sao lại bị dọa thành như vậy?
Trên thái dương của Phượng Lật lại lập tức toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói, “Hoàng thượng bảo rằng muốn giúp đệ bảo quản thứ ở trong hạ khố!”
Phượng Tảo kinh sợ.