Hoàng Đế Nan Vi

Chương 123: Chương 123




Đến ngày, Vĩnh Khang Công và thê tử Đỗ thị dẫn theo nữ nhi Lý Uyển Hoa cùng Phạm Trầm thị lên xe ngựa tiến đến Thiên Kỳ tự.

Đến Thiên Kỳ tự, Vĩnh Khang Công mới phát hiện mọi chuyện không đơn giản như mình đã tưởng.

Lý Bình Chu dẫn theo thê tử con cháu và mẫu thân Lý lão thái thái của mình cùng đến, mặc dù tước vị của Vĩnh Khang Công cũng cao nhưng Lý Bình Chu là người đứng đầu trong các tướng quốc của triều đình, Lý lão thái thái lại có tiếng mỹ đức, Phạm Trầm thị còn phải gọi bà ấy một tiếng dì. Vì vậy đoàn người của Vĩnh Khang Công liền tiến đến chào hỏi.

Lý lão thái thái nói, “Nghe nói là làm lễ cho Tố Mai, nhiều năm qua ta cũng thường ở trong chùa thắp vài ngọn nến vài nén hương cho nàng. Ta cũng thường đến đây thăm Tố Mai, cả đời của nàng bạc phúc, hiếm thấy Quốc Công gia vẫn còn nhớ người xưa.”

Vĩnh Khang Công cho dù da mặt dày cỡ nào thì cũng cảm thấy ngượng ngùng, từ sau khi Phạm thị rời khỏi thì đây là lần đầu tiên Vĩnh Khang Công phủ đến chùa làm lễ cho Phạm thị. Vĩnh Khang Công nói, “Đó là điều phải làm. Đây là chuyện của vãn bối mà phải kinh động trưởng bối thì vãn bối thật sự cảm thấy khó ăn khó nói.”

Lý lão thái thái lắc đầu thở dài, không hề nói nhiều. Nếu Vĩnh Khang Công có tâm thì sẽ không để nhiều năm trôi qua như vậy mới chịu đến làm lễ cho thê tử.

Phạm Trầm thị thật sự chướng mắt đối với Vĩnh Khang Công, bèn nói, “Nữ tế, ngươi ra ngoài an bài đi, để nữ quyến chúng ta ở trong phòng trò chuyện.”

Vĩnh Khang Công liền đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Lý lão thái thái gặp Lý Uyển Hoa, sau khi chào hỏi lẫn nhau thì liền nói, “Ngươi có thể đến đây thì xem như là người biết lễ, nhưng vì sao không thấy phu quân của ngươi đâu cả?”

Lý Uyển Hoa vội đáp lời, “Nhị gia ở trong nha môn bận một số việc, không thể trì hoãn, Hoa nhi thấy để khi khác phu thê hai người sẽ đích thân đến thắp hương cho đại nương cũng được.”

Phạm Trầm thị cười, “Bọn họ không thể sánh bằng biểu ca, Tướng gia nói đi thì liền đi.”

Sắc mặt của Lý Uyển Hoa và Đỗ thị đều trở nên hổ thẹn, người ta là Tướng gia mà vẫn có thể giành một chút thời gian để đến đây, ngươi chỉ là một tiểu quan mà lại bảo không rảnh, lời này nói ra thì cũng phải có người chịu tin mới được.

Có thể thấy được công lực của Phạm Trầm thị thế nào.

Minh Trạm ở trong cung cũng phải cảm thán, “Lão thái thái này cũng không phải mạnh mẽ theo kiểu bình thường, đấu văn đấu võ đều tài như nhau.”

Nguyễn Hồng Phi nói, “Giết người thì giết cho chết, cứu người thì cứu cho trót. Vĩnh Khang Công chẳng làm được điều nào cả, cũng may là ngươi không thú khuê nữ nhà hắn.”

“Chứ còn gì nữa.” Minh Trạm cũng cảm thấy rất may mắn, “Lúc ấy ta chỉ thấy hắn rất biết khóc, là một tên hay khóc nhè, ta nào dám thú khuê nữ nhà hắn, ngộ nhỡ là một tiểu khóc nhè thì ta phải làm sao bây giờ?”

Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, “Thật ra Lâm Vĩnh Thường rất thông minh, có lẽ hắn đã sớm tìm được tung tích của Phạm Trầm thị nhưng lại không kinh động lão thái thái mà chỉ lưu lại nước cờ Trầm Chuyết Ngôn, nhờ thế mà bất ngờ thắng ván cờ này, thật sự là đẹp mắt.”

“Có thể làm Tổng đốc thì làm sao mà lại không có thủ đoạn cơ chứ?” Minh Trạm bày ra bộ dáng Lã Vọng buông cần, “Ân ân oán oán của bọn họ không liên can đến ta, hiện tại tiến độ công trình cảng Thiên Tân rất thuận lợi, khi nào rãnh rỗi thì chúng ta đi xem một chút.”

“Cũng được, ngươi cứ thu xếp đi.”

Minh Trạm thật sự chán nản Triệu gia, ngay cả công văn tước chức Triệu Thanh Di cũng đã được hắn viết sẵn, chỉ đợi Triệu Thanh Di nộp tấu chương thỉnh tội đến thì thánh chỉ sẽ lập tức được gửi đi.

Nhưng không ngờ tấu chương của Triệu Thanh Di không đến mà lại là một nhân chứng khác kéo Lâm Vĩnh Thường xuống bùn.

Nhân chứng này chẳng những kéo Lâm Vĩnh Thường xuống bùn mà còn đạp Vĩnh Khang Công phủ xuống vực sâu.

Người này cũng chẳng phải ai khác mà chính là nha hoàn Triệu Nguyệt của Phạm thị, người mà năm xưa đã cứu Phạm thị ra khỏi Vĩnh Khang Công phủ, sau đó cùng Phạm thị đến Chiết Mân, tự mình đỡ đẻ cho Phạm thị.

Lần này Thiện Kỳ Hầu đã chơi nước cờ hay, “Trước khi bị sung quân Phạm Trầm thị đã bị cho uống thuốc triệt sản, cho dù có thành thân lần nữa thì cũng tuyệt đối không thể sinh con. Thay vì tình duyên dang dở thì ngoại tôn của mình vẫn quan trọng hơn.”

“Đáng tiếc nha hoàn kia cho dù trung thành thì cũng không thể trung thành đến mức bỏ mặt phu quân và con cái. Lâm Vĩnh Thường lưu lại nàng ta, để cho cả nhà nàng ta thay tên đổi họ rồi đến nơi khác, e là có trọng dụng.” Thiện Kỳ Hầu mỉm cười, “Lần này xem như chúng ta đã chặn được đường của hắn.”

Phượng Triết tán thưởng, “Công tử thật sự là thần cơ diệu toán.”

“Thần cơ diệu toán là ở phía sau.”

Triệu Nguyệt kể lại năm xưa Vĩnh Khang Công hãm hại Phạm thị như thế nào, Triệu Nguyệt làm sao biết được điều này, Triệu Nguyệt giúp Phạm thị trốn thoát khỏi Vĩnh Khang Công phủ bằng cách nào, dọc đường đi thì phát hiện Phạm thị có thai, lâm bồn ở nơi nào, ngay cả nốt ruồi son ở ngay giữa lưng của Trầm Chuyết Ngôn cũng được nàng nói ra chính xác.

Sau đó Lâm Vĩnh Thường tình cờ gặp được Phạm thị như thế nào, Phạm thị dựa vào nghề thêu để nuôi sống cả nhà ra sao, vì sao lại bị Triệu gia mơ ước tay nghề, ép bức làm thiếp, nửa tháng sau thì qua đời. Tiếp theo Lâm Vĩnh Thường đỗ cử nhân, tiến vào quan trường rồi an bài cho nàng ở chỗ khác, cùng với vô số tình tiết đều được tỉ mỉ thuật lại.

Triệu Nguyệt nói, “Ngày đó, trước khi tiểu thư lâm chung thì đã đem tất cả những điều bất bình trong đời mình thêu lên một mảnh lụa. Vì tiểu thư có tay nghề thêu thượng đẳng nên trên mảnh lụa kia có một mặt là hoa mai, một mặt là dòng chữ nhỏ, gộp cả hai lại thì chính là khuê danh của tiểu thư: hai chữ Tố Mai. Hơn nữa, năm đó tiểu thư vốn rất nổi danh trong việc thêu thùa khi còn là khuê nữ. Ở thời Nhân Tông hoàng đế, trong đại thọ thiên thu của Phương hoàng hậu, tiểu thư từng thêu một bức bình phong bằng gấm, cũng là thêu hai mặt, một mặt là bách điểu triều phượng, một mặt là vạn dặm non sông. Phương hoàng hậu đã đích thân tán thưởng tay nghề của tiểu thư là sinh động như tranh, cho nên mỹ danh của tiểu thư ở đế đô rất nổi tiếng. Chỉ cần là những ai có tuổi đời một chút thì chắc là đều nhớ rõ thanh danh của tiểu thư. Mảnh lụa kia sau đó được đại gia cất giữ, ta cũng không biết nó đã đi về đâu. Chỉ cần tìm được mảnh lụa thì có thể biết được tiểu thư nhà dân nữ oan uổng thế nào.”

“Đại thái thái, từ ngày mọi người bị lưu đày thì tiểu thư không còn được sống yên ổn như trước. Chịu khổ ba năm, nếu không phải con mèo của tiểu thư ăn trúng món canh có độc thì e rằng tiểu thư cũng không được sống thêm vài năm nữa đâu.” Triệu Nguyệt rơi lệ, nhìn về phía Phạm Trầm thị, “Trước khi bị tịch biên tài sản, đại thái thái đã cho Vĩnh Khang Công phủ nhiều của cải như vậy nhưng vẫn không thể giữ được tiểu thư.”

Phạm Trầm thị thấy Triệu Nguyệt bất chợt xuất hiện thì liền biết có người sai khiến hoặc uy hiếp, nhưng nghe Triệu Nguyệt thuật lại chi tiết cuộc đời đau khổ khúc chiết của nữ nhi mấy năm về trước thì bà ta cảm thấy như tâm can bị dao cắt từng đoạn, nhịn không được mà bắt đầu gào khóc.

Tiếng khóc bi thương dường như muốn trút hết tất cả đau khổ trong cuộc đời, thật sự là thấy người đau lòng thì người khác cũng phải rơi lệ.

Triệu Nguyệt nhận ra Trầm Chuyết Ngôn mà Trầm Chuyết Ngôn cũng nhận ra nàng.

Thần sắc của Triệu Nguyệt tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, nhìn Trầm Chuyết Ngôn mà không ngừng rơi lệ, “Tiểu thiếu gia còn nhớ nô tỳ hay không?”

Trầm Chuyết Ngôn không rõ vì sao Triệu Nguyệt lại đến đế đô vào lúc này, vì sao lại trần thuật chuyện này ở Đại Lý tự. Nhưng Trầm Chuyết Ngôn vốn là nhi tử của Phạm thị, nghe thấy cuộc đời mẫu thân trải qua bao khúc chiết đau khổ thì cũng nhịn không được mà đỏ mắt, rơi lệ.

Đỗ Như Phương nổi tiếng là người kiên cường nhưng cũng nhịn không được mà cảm thán một tiếng.

Vĩnh Khang Công đương nhiên không chấp nhận, nhưng một câu của Triệu Nguyệt lập tức khiến Vĩnh Khang Công nói không nên lời, “Nếu Công gia chí công vô tư thì có thể cùng tiểu thiếu gia lấy máu nghiệm thân.”

Vụ án này lại được mở rộng, tỷ như Vĩnh Khang Công hạ độc giết thê tử, tỷ như Vĩnh Khang Công phủ giúp Phạm phủ di dời của cải, sau đó chiếm đoạt của cải.

Đương nhiên cũng có thân thế mơ hồ khó phân biệt của Lâm Vĩnh Thường.

Triệu Nguyệt nói, “Vai trái của đại gia có một nô ấn của Hình bộ, chỉ cần kiểm tra thì ắt biết.”

Ân ân oán oán trong lúc nhất thời thật khó nói rõ.

Tỷ như Triệu Nguyệt, đạp ngã Khang Quốc Công phủ nhưng cũng đồng thời đẩy Lâm Vĩnh Thường vào hiểm cảnh. Điểm này làm cho người ta rất nghi ngờ, nhưng Triệu Nguyệt lại một mực chắc chắn, “Đây đều là sự thật, dân nữ không dám giấu diếm bất kỳ chi tiết nào.”

Lúc này ân oán ba nhà Vĩnh Khang Công, Phạm gia, Triệu gia quả thật còn ly kỳ hơn cả những vở kịch trăm nghìn trắc trở vẫn không quay đầu được biểu diễn trong dân gian.

Trước tiên rơi đài là Vĩnh Khang Công phủ, năm xưa gia sản của Phạm gia bị tịch biên, Triệu Nguyệt bảo rằng trước khi bị tịch biên thì một phần của cải đã được dời đến Vĩnh Khang Công phủ, việc này có Phạm Trầm thị làm chứng. Nay Phạm Trầm thị cũng bất chấp Lâm Vĩnh Thường chết sống thế nào, bà ta phải báo thù cho nữ nhi của mình trước rồi tình sau.

Vĩnh Khang Công noi theo nhạc tổ phụ Phạm Lâm Hi của hắn, chết trong đại lao.

Chỉ trong một đêm Vĩnh Khang Công phủ tan thành tro bụi, bị tịch thu tài sản.

Một phần trong đó chia cho Trầm Chuyết Ngôn, dù sao thì cũng có một phần là của hồi môn của Phạm thị, Trầm Chuyết Ngôn là nhi tử của Phạm thị, đương nhiên có quyền thừa kế.

Những người còn lại thì vẫn đang thẩm tra xử lý, có tội thì trị tội, vô tội thì được phóng thích, nô bộc trong phủ cũng được bán ra ngoài.

Triệu Thanh Di đáng lý sẽ bị tước đoạt công danh, bất quá Triệu Nguyệt xuất hiện lại cứu được hắn. Triệu Thanh Di cáo trạng Lâm Vĩnh Thường cũng không tính là sai! Nhưng năm đó Triệu gia ép buộc Phạm thị nhập phủ như thế nào, rồi hạ độc Phạm thị ra sao thì lại là một vụ án khác.

Triệu Thanh Di vốn định nã pháo vào Lâm Vĩnh Thường, ai ngờ lại trúng ngay gia tộc của mình, rốt cục có đáng giá hay không thì chỉ có hắn tự biết!

Cuối cùng chính là vấn đề liên quan đến thân thế của Lâm Vĩnh Thường!

Trầm Chuyết Ngôn có chết cũng bảo Lâm Vĩnh Thường không phải cữu cữu của hắn mà chỉ là huynh đệ kết nghĩa với mẫu thân, đã thiện tâm mà nuôi dưỡng hắn, không hề liên quan đến Phạm gia.

Triệu Nguyệt thì chờ đưa ra chứng cớ để nói chuyện.

Triều đình cũng xử trí rất nhanh, Minh Trạm phái hữu Đô ngự sử Tương Văn An làm sứ thần, dẫn theo Tôn thái y của Thái y viện đến Hoài Dương, đích thân kiểm tra trên người Lâm Vĩnh Thường rốt cục có nô ấn của Hình bộ hay không?

Nhất thời toàn bộ triều đình đều tập trung vào Tương Văn An và Tôn thái y!

Từ Doanh Ngọc và Lâm Vĩnh Thường nhận được tin này trước tiên, tâm lý của Từ Doanh Ngọc không thể vững vàng bằng Lâm Vĩnh Thường, trong lòng nôn nóng sôi sục, trong khi Lâm Vĩnh Thường vẫn bình tĩnh, “Đừng lo lắng, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, lần này nghiệm thân không cần phải lo.”

Nghe Lâm Vĩnh Thường nói như vậy thì Từ Doanh Ngọc cũng có chút bội phục. Lâm Vĩnh Thường người ta hoàn toàn nghĩ rằng chính mình trong sạch, Từ Doanh Ngọc lo lắng nói, “Nếu không thì để ta xem cho Lâm đại nhân một chút.”

“Vết sẹo đã lâu năm rồi, cũng nhìn không ra đâu.” Trên người có nô ấn, với bản tính cẩn thận của Lâm Vĩnh Thường thì không có khả năng không an bài ổn thỏa.

Chẳng qua nô ấn của Hình bộ khắc sâu vào da thịt, rất đáng sợ, cũng không có cách nào xóa bỏ, chỉ có thể dùng một vết sẹo khác càng thêm dữ tợn để thay thế.

Ánh mắt của Từ Doanh Ngọc đột nhiên sáng ngời, “Còn có một cách!”

Từ Doanh Ngọc là người thông minh lanh lợi, nàng quả thật có sáng kiến.

Nên nhớ nữ nhân đều có sở trường trang điểm. Đương nhiên Từ Doanh Ngọc cũng không ngoại lệ, Từ Doanh Ngọc chẳng những giỏi trang điểm mà nàng còn có một đôi tay khéo léo và một cái đầu lanh lợi mà người khác khó có thể với tới.

Từ Doanh Ngọc có sáng kiến.

Nàng đưa bàn tay trái đến trước mặt Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh Thường lập tức nghiêng mặt sang một bên, không dám nhìn để tránh thất lễ! Từ Doanh Ngọc bực bội, “Ta có làm gì Lâm đại nhân đâu, bảo đại nhân xem thì đại nhân cứ xem đi! Với lá gan bé tẹo đó của đại nhân thì có cho không ta cũng không thèm đâu!”

Lâm Vĩnh Thường rất tức giận, ánh mắt cố chấp nhìn lên trần nhà, “Thỉnh Từ đại nhân ăn nói cẩn thận, bằng không hạ quan thề sống chết cũng sẽ không nghe theo.”

Từ Doanh Ngọc chỉ hận không thể tát cho Lâm Vĩnh Thường hôn mê ngay lập tức, “Ta có thể kéo mặt của đại nhân sang đây đấy.”

Lâm Vĩnh Thường đành phải cúi đầu nhìn bàn tay trắng nhỏ của tiểu thư người ta, vừa nhìn một cái thì Lâm Vĩnh Thường lại nhịn không được mà nhìn lâu thêm một chút, nhìn mãi một hồi mới hoàn hồn, luyến tiếc dời mắt rồi nhìn về phía Từ Doanh Ngọc, thật sự khen tặng với cái giọng điệu chính nhân quan tử, “Bàn tay của Từ đại nhân quả nhiên là ngọc ngà không tì vết, mịn màng nõn nà.”

Hồ ly chết tiệt!

Mỗi lần bị Lâm Vĩnh Thường chiếm lợi thì Từ Doanh Ngọc luôn có chút khó chịu như thể nàng mới là người ép buộc Lâm Vĩnh Thường, Từ Doanh Ngọc châm chọc, “Đa tạ Lâm đại nhân đã nhìn kỹ như vậy.”

Lâm Vĩnh Thường nghiêm túc đáp lời, “Từ đại nhân có lệnh thì không thể không nghe theo.”

Từ Doanh Ngọc không muốn cùng Lâm Vĩnh Thường nhiều lời vô nghĩa, để tránh cho mình bị tức chết, nàng gọi Hà Hoa đến, “Bưng chậu nước ấm đến đây, ta muốn rửa tay.”

Hà Hoa dẫn theo một tiểu nha đầu bưng vào một chậu nước ấm và cả nước rửa tay hương lài cùng khăn mềm, đợi Từ Doanh Ngọc nhúng đôi tay vốn trắng nõn không tì vết vào chậu nước để rửa sạch thì Hà Hoa liền lui ra ngoài, sau đó Từ Doanh Ngọc lại đưa tay đến trước mặt Lâm Vĩnh Thường.

Lúc này Lâm Vĩnh Thường không cần bị ai ép buộc liền tự tiến đến nghiên cứu, thấy bàn tay trái của Từ Doanh Ngọc có một vết sẹo mờ, hắn vẫn khen ngợi như trước, “Tuy có chút vết tích nhưng vẫn không tổn hại đôi tay ngọc ngà của Từ đại nhân.”

Từ Doanh Ngọc thu tay về, ánh mắt của Lâm Vĩnh Thường dừng trên mặt của nàng, ngồi nghiêm chỉnh, lắng nghe Từ Doanh Ngọc nói, “Đây là trước kia cùng đám đệ đệ chơi đùa, bất cẩn bị thương. Lâm đại nhân có thấy không, chỉ cần dùng chút phấn để phủ lên thì thoạt nhìn cũng không thấy gì cả.”

“Nếu Lâm đại nhân không ngại thì có thể thử một lần.”

Lâm Vĩnh Thường nghĩ đến vết sẹo trên vai của mình rồi cau mày nói, “Từ đại nhân cũng thấy vết sẹo của ta rồi đấy, hoàn toàn khác hẳn vết sẹo mờ nhạt của Từ đại nhân, chỉ sợ che không được mà ngược lại còn làm lộ dấu vết.”

“Thì cũng phải thử một lần, bằng không nơi đó của đại nhân có sẹo, tuy đã được xử lý nhưng vẫn khiến người ta sinh nghi.” Từ Doanh Ngọc nói. Vết sẹo trên vai của Lâm Vĩnh Thường là sẹo chồng sẹo, tuyệt đối nhìn không ra nô ấn, nhưng vị trí kia cùng với vụ án hiện tại của Lâm Vĩnh Thường rất dễ khiến người ta sinh nghi.

Lâm Vĩnh Thường nhìn về phía Từ Doanh Ngọc, “Ta và Từ đại nhân cùng chung chí hướng, sau việc này ta nguyện cùng Từ đại nhân kết bái huynh muội.”

Từ Doanh Ngọc cười một cái rồi nhìn Lâm Vĩnh Thường, “Được, Lâm đại nhân nói thế là được rồi.”

Lần trước Lâm Vĩnh Thường bị Từ Doanh Ngọc đánh ngất xỉu rồi lột xiêm y. Lần này là bị Từ Doanh Ngọc thuyết phục nên tự mình cởi ra.

Cho nên Từ Doanh Ngọc cảm thấy người này thay đổi thật nhanh chóng.

Lâm Vĩnh Thường là một trí thức nho nhã vì thế thân thể cao gầy, là một đại nam nhân mà da thịt lại trắng nõn. Mặc dù đã quá tuổi thanh niên nhưng mỗi sáng Lâm Vĩnh Thường rãnh rỗi vẫn thường luyện Thái Cực quyền, vì vậy cũng giữ được dáng người không tệ.

Tuy rằng lần trước đã nhìn thấy, bất quá lần trước Từ Doanh Ngọc dùng bạo lực để xử lý Lâm Vĩnh Thường, lại sốt ruột tìm nô ấn trên người Lâm Vĩnh Thường, còn sợ người bên ngoài xông vào sẽ gây ra hiểu lầm, vì vậy không thể xem xét cẩn thận. Lần này Từ Doanh Ngọc có thể thoải mái nhìn lâu một chút, Lâm Vĩnh Thường khỏa thân nửa người, vì vậy bất đắc dĩ nói, “Ngọc muội, muội kiểm soát tầm nhìn một chút đi, hào phóng như thế thì nam nhân người ta sẽ bị muội dọa cho chạy mất đó.”

Từ Doanh Ngọc nâng lên một cái hộp nhỏ rồi nói, “Không sao, ta không xem đại nhân là nam nhân.”

Lâm Vĩnh Thường bị nghẹn họng, nằm lên nhuyễn tháp, hắn nghĩ rằng mình là nam tử hán đại trượng phu thì cần gì phải chấp nhặt với nha đầu. Từ Doanh Ngọc kéo ghế ngồi bên cạnh, nàng có chút tình ý với Lâm Vĩnh Thường, nhìn thấy trên vai của Lâm Vĩnh Thường có một vết thâm đen như bị bỏng nặng, nổi bật trên làn da trắng nõn càng khiến nó trông dữ tợn và đáng sợ. Trong lòng của Từ Doanh Ngọc có một chút cảm thán, nàng đưa tay sờ sờ.

Lâm Vĩnh Thường lập tức nói lắp bắp, “Đừng, đừng, chớ có sờ lung tung.”

“Không sờ không chạm thì làm sao ngụy trang cho đại nhân?” Từ Doanh Ngọc còn xoa bóp vài cái rồi hỏi, “Hiện tại không còn đau nữa phải không?”

“Không đau không đau, muội nhanh lên đi, trời đang lạnh mà.” Tuy nói trời lạnh nhưng Lâm Vĩnh Thường lại toát mồ hôi hột, miệng thì thúc giục, kỳ thật trong lòng có chút hối hận, hắn tình nguyện để khâm sai nghiệm thân, như vậy còn có cách để giải thích chứ không muốn ở trước mặt Từ Doanh Ngọc mà phải chịu khổ như vậy. Nha đầu chết tiệt này thoa cái gì mà thơm như thế…..ừm…..làm cho người ta…..lòng hưu dạ vượn.

Từ Doanh Ngọc cười một tiếng khiến Lâm Vĩnh Thường đỏ cả lỗ tai, lúc này Từ Doanh Ngọc mới tập trung vào công việc, cũng không giễu cợt hắn nữa, giúp Lâm Vĩnh Thường bôi bôi trét trét đủ loại phấn hương.

Từ Doanh Ngọc cố gắng hơn nữa canh giờ nhưng hiệu quả cũng không quá lý tưởng, nô ấn trên vai của Lâm Vĩnh Thường không biết bằng cách nào lại bị đốt cháy thêm một lần nữa, vì vậy vết sẹo rất rộng, da thịt xung quanh cũng lồi lõm, mà ở thời này, cho dù là trang điểm hay hóa trang cũng không thể sánh bằng thời hiện đại.

Ngay cả ở thời hiện đại với vết sẹo nghiêm trọng như vậy thì cũng không thể dùng trang điểm để che lấp nó.

Không biết là Từ Doanh Ngọc mệt hay là nôn nóng mà chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi, lông mày cau chặt. Lâm Vĩnh Thường nhìn vào gương để xem kết quả, sau đó an ủi, “Quên đi, không vội, cái này không thể dùng phấn để che lấp, còn nữa, Thái y cũng không phải mờ mắt, nếu dùng thủ đoạn như vậy mà bị người ta vạch trần thì sẽ hết đường chối cãi, ta đã có kế sách vẹn toàn.”

Từ Doanh Ngọc thở dài, “Để ta giúp đại nhân rửa sạch.”

“Không, không cần làm phiền muội muội.” Lâm Vĩnh Thường nhặt lên xiêm y rồi khoác lên người, mỉm cười xin lỗi, “Trong chốc lát ta sẽ đi tắm, muội muội đã dốc hết tâm sức vì ta, ta biết.” Một câu cuối cùng chứa đựng nhiều ôn nhu và một chút cảm thán.

Từ Doanh Ngọc dùng khăn lau đi mồ hôi trên chóp mũi, “Vậy ta về trước đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.