Hoàng Đế Nan Vi

Chương 143: Chương 143




Từ sau khi Đoàn Văn Thiến ra khỏi Tiễn gia thì đã ở lại Thiện Nhân Đường làm việc vặt, Trương thái y thấy nàng ta tay chân gọn gàng, lại biết đọc biết viết, cũng không biết ông ta nghĩ thế nào, sau khi bàn bạc với Đoàn Văn Thiến thì liền trục lợi bằng cách nhận Đoàn Văn Thiến làm nữ đệ tử.

Từ ngày thành Dương Châu khai chiến đến nay thì Trương thái y chỉ giáo Ngự y ở Thiện Nhân Đường và tất cả đại phu trong thành Dương Châu ngày đêm thay phiên canh giữ thương binh ở doanh trại. Tuy là như vậy mà vẫn không đủ đại phu để sử dụng.

Đoàn Văn Thiến cải nam trang, bởi vì số lượng thương binh nhiều đếm không xuể, Đoàn Văn Thiến trực tiếp từ người học việc trở thành chủ trì chính thức.

Trên phương diện chăm sóc bệnh nhân, Đoàn Văn Thiến có tố chất đặc biệt thuộc về nữ tính, nàng lập tức chú ý đến những thương binh bị đưa xuống hậu cần, có người bị thương nặng, có người bị thương nhẹ, có người có thể đứng, còn có người hoàn toàn phải được khiêng xuống.

Đại phu có hơn chục người, vậy mà Đoàn Văn Thiến từ học việc lại trở thành đại phu chính thức, có thể thấy được nghề đại phu rất hút hàng.

Đoàn Văn Thiến giành chút thời gian thương lượng cùng Trương thái y và Từ Doanh Ngọc, phân loại bệnh nhân, chia ra phòng nặng phòng nhẹ, ai thật sự đứng không được thì an bài giường cho bọn họ, còn có thể ngồi được thì chỉ cần ghế dựa là đủ rồi, như vậy có thể tiết kiệm được diện tích.

Đoàn Văn Thiến đưa ra đề nghị như vậy, về sau bệnh viện của Đại Phượng được thành lập cũng vì duyên cớ này.

Hiện tại không thể không nói đề nghị của Đoàn Văn Thiến đã tạo nên tác dụng vô cùng quan trọng đối với việc trị liệu cho thương binh. Thậm chí khi mọi người đang thương nghị thì sơ bộ thiết kế về phòng săn sóc đặc biệt cũng đã được định hình.

Nhưng tiếp theo mọi người lập tức nhận ra những người trọng thương cũng cần có chuyên gia chăm sóc.

Mà trong phương diện chăm sóc bệnh nhân thì đại phu xem bệnh còn không kịp, tuyệt đối không có thời gian rãnh rỗi để làm chuyện đó. Nếu tìm vài tên lính cần vụ, tay chân vụng về, không thể trọng dụng, rất nhiều việc đều phải do Đoàn Văn Thiến tay cầm tay giảng mà chỉ giáo.

Từ Doanh Ngọc nhạy bén, hiện tại bên ngoài chiến hỏa cấp bách, mặc kệ nam nữ thọ thọ bất tương thân. Đương nhiên không thể ép buộc khuê nữ nhà người ta đi chăm sóc thương binh, nhưng nữ nhân đã thành thân thì không thành vấn đề.

Nữ nhân dân chúng bình dân, cho dù bình thường cũng phải mang theo hài tử xuống đồng làm lụng kiếm ăn nuôi nhà, bỏ ra một chút công sức giảng cho các nàng về một chút y thuật, những công việc phải chú ý, vừa mới bắt tay vào làm thì liền thay thế cho đám lính cần vụ.

Đáng lý một nữ nhân như Đoàn Văn Thiến đi theo một đám nam đại phu để băng bó cho các thương binh thì rất đặc biệt, nhưng hiện tại một đám nữ nhân tiến đến thì lập tức lại trở nên bình thường.

Đang sống trong hoàn cảnh chỉ biết hôm nay không biết ngày mai thì dường như mọi người cũng không câu nệ chuyện này. Không bận tâm người ta là nam hay nữ, dù sao chỉ cần cứu cái mạng chó của ngươi là được, nếu lúc này dám đắc tội với đại phu thì chẳng khác nào chán sống? Cho nên thương binh trong doanh trại đều ngoan ngoãn kêu mội tiếng Đoàn đại phu.

“Thiến tỷ tỷ về sau làm đại phu chẩn bệnh ở Thiên Nhân Đường luôn đi?”

“Còn kém xa lắm.” Đoàn Văn Thiến và Từ Doanh Ngọc cùng dùng bữa. Ở thời chiến, ngay cả thức ăn của thương binh trong doanh trại cũng không ngon cho lắm, có thể no bụng là tốt lắm rồi. Tuy rằng Đoàn Văn Thiến và Từ Doanh Ngọc xuất thân từ thư hương nhưng cũng không đi so đo bắt bẻ chuyện này.

Sắc mặt của Đoàn Văn Thiến nhu hòa hơn rất nhiều, nói với Từ Doanh Ngọc, “Trước kia khi ở nhà ta cũng có đọc nội kinh, mấy bệnh thương hàn này nọ. Nay chân chính thực tiễn thì mới biết kiến thức trước kia chỉ là sơ sài mà thôi.” (nội kinh= sách y)

“Tỷ tỷ không trở về đế đô ư?”

Đoàn Văn Thiến húp một thìa canh bí rồi cười nhẹ, “Trở về làm gì? Doanh Ngọc, ta đã nhìn thấu mọi chuyện. Cuộc đời này chỉ muốn dốc lòng vì y đạo. Nhưng còn ngươi….”

Mặc dù Đoàn Văn Thiến ở phủ Tổng đốc không bao lâu, nhưng Từ Doanh Ngọc và Lâm Vĩnh Thường là nam chưa thành thân nữ chưa xuất giá lại ở cùng một chỗ, trực giác đặc biệt của nữ nhân khiến Đoàn Văn Thiến dường như cũng nhìn ra được một chút. Chẳng qua thuở nhỏ Đoàn Văn Thiến được dạy dỗ đàng hoàng, Từ Doanh Ngọc không chủ động nhắc đến thì nàng cũng không nhiều chuyện. Nhưng nàng có hôm nay cũng là do Từ Doanh Ngọc đã giúp rất nhiều, suy nghĩ một chút, Đoàn Văn Thiến nói, “Trước kia khi đại gia qua đời, ta có cảm giác lòng ta đã chết một nửa. Sau này phụ thân mẫu thân tổ phụ đến đây thì ta xem như hiểu rõ cái gì mà thanh danh hay không có thanh danh, chỉ cần hài lòng mới là chân thật.”

“Lúc trước ta vì thanh danh của phu gia và nương gia mà chịu khổ nhiều năm như vậy nhưng rốt cục cũng không có ai chịu hiểu lòng ta.” Đoan Văn Thiến nhẹ nhàng nói, “Ta để cho người khác hài lòng nhưng không ai chịu để ta vừa ý.”

Từ Doanh Ngọc nhẹ nhàng nói, “Nay tỷ tỷ cũng đã yên ổn rồi, đừng nghĩ lại những chuyện này nữa.”

“Đúng vậy.” Đoàn Văn Thiến mỉm cười, “Cuộc sống tuy đã ổn nhưng lại mất đi thanh danh.” Đoàn Văn Thiến cũng biết thanh danh của mình như thế nào, nếu không phải nàng tự sát vài lần nhưng thất bại thì e rằng hiện đã đã đi chết thêm một lần nữa.

“Tỷ tỷ cần gì phải luôn luôn nghĩ như vậy, nếu để ta nói thì hiện tại tỷ tỷ sống rất tốt.”

Đoàn Văn Thiến cười cười, ánh mắt hàm chứa thâm ý khi nhìn Từ Doanh Ngọc, “Đúng vậy, vốn không cần phải luôn luôn nghĩ như vậy.”

Nói đến Lâm đại nhân, cũng không biết người kia nghĩ thế nào, vì tỏ vẻ quan tâm đến quân đội, chẳng những thường xuyên đích thân lên tường thành quan sát chiến sự mà hắn còn vội vàng dùng bữa rồi đến thăm thương binh trong doanh trại.

Nhạc Sơn đi theo Lâm Vĩnh Thường nhiều năm nên khá tinh ranh, nhỏ giọng lải nhải nhắc nhở, “Đại nhân, nghe nói Từ đại nhân mấy ngày nay luôn bận rộn ở doanh trại thương binh thì phải.”

Lâm Vĩnh Thường hoàn toàn giống như không nghe thấy, vẻ mặt chí công vô tư, chỉ chăm chú ruổi ngựa đến doanh trại thương binh.

Đám thương binh nhìn thấy Tổng đốc đại nhân thì đương nhiên vui mừng khôn xiết, mọi khi bọn họ làm gì có diễm phúc được diện kiến Tổng đốc đại nhân như vậy. Lâm Vĩnh Thường lần lượt xem qua từng người, còn nói vài câu, hơn nữa nói với đám đại phu của Trương thái y, lúc này hưởng ứng lời kêu gọi của chính quyền tiến đến trợ giúp chiến sự. Khen đủ thứ câu như thể nâng người ta lên thành thần tiên.

Kỳ thật đây chỉ là những lời lôi thôi dài dòng, Lâm tổng đốc ngươi đã hạ lệnh thì có ai dám không đến cơ chứ?

Đám người Trương thái y cũng không thể không thức thời, bèn thổi phồng khen ngợi vài câu với Lâm tổng đốc.

Lâm tổng đốc ôn hòa nói, “Ta nghe nói lần này có khá nhiều nữ nhân tự giác tiến đến chăm sóc thương binh, dân chúng Hoài Dương chúng ta thật có đức độ, khiến người khác phải tán thưởng.”

Trương thái y đương nhiên biểu dương Đoàn Văn Thiến và Từ Doanh Ngọc, “Cũng là Văn Thiến và Từ đại nhân nghĩ cách. Thương binh rất nhiều, đại phu chúng ta lại hữu hạn, nam nhân tay chân vụng về, chăm sóc thương binh không được. Cũng là do các nàng đề nghị, đồng thời rất nhiều nữ nhân hiểu chuyện nên đã đến đây hỗ trợ.”

Lâm Vĩnh Thường chỉ chờ những lời này, công lực giả ngu thật sự là thượng đẳng, cười hỏi, “Từ đại nhân và Đoàn đại phu quả là thông minh sáng suốt, không biết hai người có đang ở đây hay không?” Từ Doanh Ngọc và Đoàn Văn Thiến đang ngồi ở một góc trong doanh trại để trò chuyện. Lúc này Từ Doanh Ngọc thật sự chẳng muốn gặp Lâm Vĩnh Thường, vì vậy bèn tránh mặt, không ngờ Lâm Vĩnh Thường da mặt dày tự mình điểm danh nàng.

Từ Doanh Ngọc làm quan, đương nhiên dẫn theo Đoàn Văn Thiến một trước một sau tiến đến, Lâm Vĩnh Thường cũng không tự cao tự đại, đầu tiên là vái chào Từ Doanh Ngọc, “Từ đại nhân phụng lệnh Thái hậu Nam hạ, nay Thiện Nhân Đường tương trợ bản quan nhiều như vậy, đích thân Từ đại nhân cũng đến đây hỗ trợ, Lâm mỗ thật sự đa tạ.”

Từ Doanh Ngọc thấy Lâm Vĩnh Thường vẫn khoác chiếc áo choàng của mình tặng cho hắn, bộ dạng giả vờ khách sáo khiến ngọn lửa nhỏ trong lòng nhất thời trỗi dậy. Cái tên tiện nhân này biết nàng không muốn để ý đến hắn vậy mà còn cố ý gọi tên nàng. Sớm biết như vậy thì nên đem cái áo choàng kia cho chó nó mặc còn hơn đưa cho cái tên tiện nhân này.

Chẳng qua ở trước mặt mọi người thì Từ Doanh Ngọc đương nhiên không tiện thất lễ Tổng đốc, bèn ung dung nhã nhặn hoàn lễ, “Lâm đại nhân khách khí rồi, Thái hậu nương nương lo lắng cho bá tánh thiên hạ. Lúc này hạ quan có thể giúp đỡ một chút, vì bảo vệ Hoài Dương mà làm một ít việc trong khả năng của mình cũng là vinh hạnh của hạ quan. So sánh với sự vất vả của Tổng đốc đại nhân thì thật sự không đáng giá nhắc đến.”

“Bảo vệ Hoài Dương là trách nhiệm của bản quan.” Lâm Vĩnh Thường nhìn Từ Doanh Ngọc hơi lâu một chút, thấy sắc mặt của Từ Doanh Ngọc vẫn tốt thì mới yên lòng. Sau đó tán thưởng Đoàn Văn Thiến vài câu rồi mới vội vàng rời đi.

Lâm Vĩnh Thường ra khỏi doanh trại thương binh, Nhạc Sơn lặng lẽ thầm oán, “Đại nhân, ngài thật quá lãnh đạm. Ngài không nhìn ra Từ đại nhân vẫn còn giận ngài hay sao?”

“Câm miệng.” Lâm Vĩnh Thường thản nhiên mắng một câu.

Hơn một nửa tâm tư của Lâm Vĩnh Thường đã đặt ở chiến trường, nếu không giữ được thành Dương Châu thì toàn thể đều đi tong, còn nói cái quái gì đến tình cảm nữa. Vả lại, còn mối thù máu của phụ thân hắn, lúc này mặc dù hắn có lòng cũng không dám thú Từ Doanh Ngọc. Không phải vì cái gì mà là sợ liên lụy người ta thôi.

Nhưng nếu bảo Lâm tổng đốc thoải mái buông tay thì hắn lại không cam tâm.

Nha đầu này thật tốt biết bao. Vuốt ve chiếc áo choàng bóng loáng trên người, Lâm tổng đốc âm thầm suy nghĩ: Xinh đẹp, hiểu lòng người, chẳng qua hơi nóng tính một chút, nhưng mà Lâm tổng đốc nghĩ rằng với tấm lòng bao la như biển cả của hắn thì hoàn toàn có thể chịu được tính tình của Từ Doanh Ngọc.

Nha đầu tốt như vậy, bảo hắn tặng cho người khác thì Lâm tổng đốc làm sao có thể tình nguyện?

Nhưng hiện tại nếu muốn thành thân với Từ Doanh Ngọc, chưa nói đến việc Lâm Vĩnh Thường gặp trở ngại mà ngay cả Từ gia cũng rất khó khăn.

Bất quá bây giờ Lâm Vĩnh Thường không lo điều này. Dù sao hắn đã chém đầu gia tộc Từ gia, theo lý thì Từ Doanh Ngọc phải giữ đạo hiếu, ít nhất cũng mất một năm. Hắn cũng không tin không có cơ hội xoay chuyển.

Đế đô, Từ gia.

Mặc dù hiện tại Giang Nam vẫn đang rơi vào hoàn cảnh chiến hỏa, nhưng Từ Tam đặc biệt có tin tức nhanh nhạy. Đã sớm biết tin toàn gia ở Hoài Dương đã bị chém đầu, nhất thời tay chân trở nên lạnh lẽo, mồ hôi hột ứa ra.

Toàn gia bị tịch biên chém đầu!

Tuy rằng hắn vẫn không thích gia tộc nhưng dù sao đó cũng là gia tộc của hắn.

Phụ thân, đích mẫu, các huynh đệ cùng phụ khác mẫu và đám tôn tử không quá quen thuộc của hắn….Từ Tam hoàn toàn nghĩ không ra hắn tận tâm tận lực hỗ trợ vụ án của Lâm Vĩnh Thường ở đế đô, rốt cục Lâm Vĩnh Thường mang lòng dạ thế nào mà lại tịch biên chém đầu Từ gia như vậy!

Khốn nạn!

Từ Tam vô cùng thịnh nộ, chụp lấy tách trà rồi đập nát.

Từ Tam vẫn rất ghét gia tộc của mình, hoàn toàn là không hợp. Nhưng cũng không có nghĩa hắn muốn thấy gia tộc xảy ra chuyện.

Ở thời này rất để ý đến dòng họ, có phước cùng hưởng có họa cùng chia.

Từ Tam càng bi đát ở chỗ gia tộc có phước thì hắn lại hoàn toàn không được hưởng, gia tộc có họa thì hắn lại phải đi chia. Từ Tam không khỏi nghĩ, rốt cục đã đắc tội thế nào mới khiến Lâm Vĩnh Thường giận dữ mà chém đầu cả nhà như thế?

Suy nghĩ đến đây thì Từ Tam cảm thấy thật căng thẳng.

Hắn cũng không nghi ngờ ánh mắt của nữ nhi, trong vài đứa con của mình thì Từ Tam thích nhất chính là Từ Doanh Ngọc. Nếu không phải Từ Doanh Ngọc là nữ nhi thì hiện tại nhất định đã là phụ tá đắc lực của Từ Tam.

Có rất nhiều việc Từ Tam cũng sẵn sàng lắng nghe ý kiến của nữ nhi. Bản thân Từ Tam cũng rất hiểu nữ nhi của mình.

Giữa từng hàng chữ trong thư mà Ngọc nhi gửi về nhà đều khiến hắn thấy được Ngọc nhi có một mối quan hệ tình cảm thân thiết nào đó đối với Lâm Vĩnh Thường.

Ngọc nhi không phải loại người không có lý trí, nếu không phải không nắm chắc thì Ngọc nhi sẽ không viết thư bảo hắn trợ giúp Lâm Vĩnh Thường như vậy! Mà Từ Tam hoàn toàn là xem Lâm tổng đốc như nữ tế của mình để bảo vệ.

Đối với Từ Tam thì đây hoàn toàn là một hôn sự trời ban.

Ba nhi tử tuy rằng có chỗ đứng của riêng mình, cũng có chút thanh danh trước mặt Hoàng thượng, nhưng Từ Tam phải thừa nhận nhi tử của mình không có người nào đặc biệt thích hợp với chính trị. Với bản tính của ba nhi tử thì e rằng chỉ có địa vị hữu hạn ở trong triều.

Còn Từ Doanh Ngọc nếu có thể thành thân với Lâm Vĩnh Thường thì cơ hồ sẽ giải quyết tình hình cung không đủ cầu của Từ gia.

Tuy rằng Lâm Vĩnh Thường lớn hơn đại nữ nhi vài tuổi, thân thế cũng có một chút trở ngại, nhưng Hoàng thượng lại tin tưởng hắn, coi trọng hắn. Mà nay thân thế của Lâm Vĩnh Thường đã hoàn toàn yên ổn ở chỗ của Hoàng thượng, không lo hậu hoạn.

Mà chiến tranh lần này ở Giang Nam, chỉ cần Lâm Vĩnh Thường bảo vệ được Hoài Dương thì chính là công lao lớn nhất. Hơn nữa Hoài Dương đang tiến hành cải cách thuế muối, chỉ cần thuế muối cải cách thuận lợi, bình an vượt qua ba năm làm Tổng đốc thì tiền đồ gấm vóc của Lâm Vĩnh Thường đã được xác định.

Ngay cả lúc trước khi Ngọc nhi chưa có tình cảm đối với Lâm Vĩnh Thường thì Từ Tam cũng đã khá coi trọng Lâm Vĩnh Thường, chỉ hận Lâm Vĩnh Thường không phải nhi tử của mình. Nay nếu có một nữ tế bản lĩnh như Lâm Vĩnh Thường thì Từ Tam quả thật cầu còn không kịp, chỉ chờ Lâm Vĩnh Thường đến dạm hỏi, tính ngày thành thân mà thôi.

Từ Tam vui mừng tưởng rằng lúc này ánh mắt của nữ nhi cuối cùng cũng nhìn đúng hướng.

Nhưng mà, mụ nó, Lâm Vĩnh Thường ngươi bị cái gì vậy?

Con mụ ngươi làm thịt cả gia tộc lão tử, cho dù lão tử rất ghét bọn họ, hận không thể không có một đám thân thích xúi quẩy như vậy! Nhưng ngươi có còn muốn kết thân với nhà lão tử hay không?

Ngươi có còn muốn thú khuê nữ của lão tử hay không?

Từ Tam cơ hồ đã xác định có phải họ Lâm không thành thật, dùng mỹ nam kế lừa gạt khuê nữ của mình hay không?

Nếu là như thế thì Từ Tam nhất định phải thay nữ nhi đòi lại công lý!

Nay, Từ Tam lén nhận được thư báo gia tộc gặp chuyện bất trắc, nhưng chết ở chỗ, đợi tin này lan truyền khắp đế đô thì cho dù như thế nào hắn cũng phải dâng thư từ quan giữ đạo hiếu.

Tiền đồ gấm vóc vừa mới bắt đầu mà lại gặp phải chuyện bi đát xui xẻo như vậy, làm sao không khiến người ta phải chửi mụ nó cho được? Con mụ ngươi Lâm Vĩnh Thường, chẳng những lừa khuê nữ bảo bối của hắn mà còn ảnh hưởng đến tiền đồ của Từ tướng, Từ tướng đã quyết định, có chết cũng không gả khuê nữ cho họ Lâm!

Từ Tam ở nhà hùng hùng hổ hổ buồn bực, Minh Trạm ở trong cung lại vô cùng vui vẻ.

Trải qua trận chiến này tuy rằng tổn thất không nhỏ nhưng Minh Trạm cũng không phải không có tiến bộ. Ít nhất lúc ban đầu khi hắn đối mặt với chiến tranh thì sự khẩn trương đã hoàn toàn chuyển thành bình tĩnh.

Nay Nguyễn Hồng Phi đã trở lại, Minh Trạm cũng vội vàng hỏi Nguyễn Hồng Phi về tình hình trên biển.

Sau khi hai người cùng nhau dùng bữa, Nguyễn Hồng Phi bèn ôm tiểu Minh ù vào lòng, sờ sờ chỗ này, xoa xoa chỗ kia rồi cảm thán một câu, “May là mông không gầy, mông của ngươi rất viêu, nếu cũng bị gầy thì sẽ khó xem lắm.”

Minh Trạm nhướng mày trừng mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, “Không làm gì với Phượng Cảnh Minh chứ?”

“Ngươi nói lạc quẻ đi đâu vậy?” Nguyễn Hồng Phi thật sự dở khóc dở cười đối với bản tính ghen tuông vô giới hạn của Minh Trạm.

Minh Trạm hung hăng nói, “Ta có nghe nói năm đó tiểu tử kia biết ngươi chết thì thường xuyên đi thăm mộ của ngươi. Ngươi nói thử xem, nếu hắn không có ý kia với ngươi thì làm sao lại làm như thế?”

Nguyễn Hồng Phi cười, không thèm bận tâm, “Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, ngươi còn lấy ra tranh cãi làm gì nữa?”

“Phi Phi, nay Phượng Cảnh Minh thế nào?”

“Đám người trên biển e rằng sắp rút lui.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Lý Phương đã bị ta giải quyết, chắc ngươi biết rõ rồi đúng không?”

Minh Trạm gật đầu, ôm ngược lại Nguyễn Hồng Phi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Về sau ngươi đừng đi nữa, ta thà rằng tự mình đi. Biết ngươi bị người ta bắt cóc, ta lo lắng đến mất ngủ đây này.”

Nguyễn Hồng Phi cười nói, “Nhiêu đây thì có sá chi? Lúc trước còn nguy hiểm hơn như vậy gấp bao nhiêu lần, Lý Phương bắt cóc ta cũng chỉ là muốn trả giá mà thôi. Chỉ cần giá trị của ta vẫn còn thì ta sẽ an toàn. Huống chi ta và hắn trước kia coi như có giao tình, bằng không cũng không thể để hắn bắt cóc. Hắn đối với ta vẫn rất khách khí, cũng không chịu khổ gì cả.”

“Lỡ có bất trắc thì sao?” Minh Trạm cường điệu mọi việc luôn có tính bất trắc, sờ sờ khuôn mặt của Nguyễn Hồng Phi, lại bắt đầu cằn nhằn liên miên, “Sau này không cần ngươi làm những việc như vậy nữa. Ngươi cứ ở trong cung với ta, cho dù tốt xấu thế nào thì chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau. Ta không muốn chúng ta xa cách, dẫn đến hoảng hốt lo sợ.”

Thừa dịp Nguyễn Hồng Phi đang vô cùng cảm động thì Minh Trạm bèn hỏi một cách xảo quyệt, “Phi Phi, ngươi thật sự lợi hại nha, nghe nói ngươi cướp được hang ổ của Phượng Cảnh Minh. Lại cướp hang ổ của Lý Phương. Ôi chao, thật khiến ta hâm mộ muốn chết.”

Đôi mắt hoa đào của Nguyễn Hồng Phi thoáng nhìn thì liền trông thấy ánh mắt của Minh Trạm dường như lóe lên màu vàng sáng bóng, biết cái tên mũm mĩm này lại lên cơn tham tiền đỏ mắt. Nguyễn Hồng Phi xoa bóp mông của Minh Trạm, lập tức có một chút động tình, “Bạc thì đương nhiên là có, nhưng chỗ của Lý Phương thì chỉ nhặt được phần sót lại. Lưu Ảnh dẫn đường đi cướp, hắn nói hắn dẫn đường, dù sao cũng phải cho triều đình một phần, nên ta dành ra một phần cho ngươi rồi.”

Minh Trạm liếm lỗ tai của Nguyễn Hồng Phi, lỗ tai của tên hồ ly này đặc biệt mẫn cảm, vừa liếm một cái thì Minh Trạm đã thấy hô hấp của Nguyễn Hồng Phi thâm trầm hơn một chút, động tác cũng càng tăng thêm cường độ. Trong lòng của Minh Trạm cười thầm, nói một cách xảo quyệt, “Không được, những thứ của Lý Phương đều là do cướp bóc. Hắn cướp ở đâu? Chẳng phải là từ Giang Nam hay sao? Những thứ đó vốn là của ta.”

“Ngươi nói năng thối lắm!” Nguyễn Hồng Phi vỗ mông Minh Trạm một cái, lại mắng hắn, “Uổng công ngươi có da mặt mà lại nói những lời không biết xấu hổ như vậy. Sau này Lý Phương cũng buôn bán lớn, nếu chỉ dựa vào cướp bóc thì làm sao hắn có được sản nghiệp hiện tại?”

“Không phải cướp bóc thì cũng là quan phỉ cấu kết, ấn luật tịch thu gia sản.” Minh Trạm mở miệng mà không biết xấu hổ, “Theo lý thuyết thì những thứ của Phượng Cảnh Minh cũng là của ta.”

“Ngay cả sản nghiệp của ngươi cũng là của ta.” Minh Trạm ba chân bốn cẳng cởi xuống thắt lưng của Nguyễn Hồng Phi, nói thầm, “Cả người của ngươi đều là của ta, những thứ ngoài thân đương nhiên cũng là của ta.”

Đồ không có da mặt!

Nói ra những câu không biết ngượng!

Nguyễn Hồng Phi thở dài, “Tiểu Minh ù, ngươi nổi cơn điên rồi ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.