Vệ thái hậu cầm quyền.
Lão Vĩnh Ninh Hầu vẫn cảm thấy không an lòng, nhịn không được mà tiến cung nói với nữ nhi vài câu.
“Bệnh tình của bệ hạ thật sự làm cho người ta lo lắng.” Người khác nói lời này có lẽ là giả, nhưng lão Vĩnh Ninh Hầu lại rất thật lòng. Vì Minh Trạm bị bệnh, hơn nữa thân phận của Minh Trạm cũng không phải chính hệ hoàng thất, lão Vĩnh Ninh Hầu cũng không dám phô trương, chỉ lén phái người chiêu mộ danh y, ngóng trông có thể giúp một tay.
Vệ thái hậu nhẹ nhàng nói, “Nữ nhi đã phái người thỉnh Ngọc Trúc đại sư ở Thiên Kỳ tự tiến cung bói quẻ cho Minh Trạm.” Thật sự không đành lòng để lão phụ thân lo lắng vì Minh Trạm giả bệnh, Vệ thái hậu muốn an ủi lão Vĩnh Ninh Hầu nhưng không thể tiết lộ nội tình, chỉ đành lấy cao tăng Thiên Kỳ tự để lừa gạt.
Bệnh tình của Minh Trạm vẫn chưa thấy thuyên giảm, lão Vĩnh Ninh Hầu vội hỏi, “Đại sư có nói gì không?” Nếu Vệ thái hậu không muốn tiết lộ thì căn bản sẽ không nhắc đến cái tên Ngọc Trúc đại sư, nếu đã nhắc đến thì lão Vĩnh Ninh Hầu cảm thấy chính mình hỏi nhiều một câu cũng không tính là quá phận.
“Đại sư bảo rằng, qua mười tháng thì sẽ thấy kết quả.”
Đôi mắt đen kịt của Vệ thái hậu nhìn thẳng vào lão Vĩnh Ninh Hầu, lão Vĩnh Ninh Hầu cau mày, “Vậy bệnh tình của bệ hạ?”
“Mệnh phạm tiểu nhân, hữu kinh vô hiểm.” (= bị tiểu nhân ám, có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm)
Nếu nữ nhi đã nói như vậy, ở thời này mọi người đa số mê tín, lão Vĩnh Ninh Hầu bán tín bán nghi, chỉ đành phải tin. Lão Vĩnh Ninh Hầu nhớ đến một chuyện, bèn thương nghị với Vệ thái hậu, “Hôm kia đại thái thái Lâm gia nhìn trúng tôn nữ Khoan nhi của nhị thúc Thái hậu, muốn kết thông gia.”
Vệ thái hậu khẽ nhúc nhích lông mày, “Lâm gia? Mẫu tộc của Vĩnh Khác?”
Đế đô có nhiều họ Lâm, Vệ thái hậu lại nghĩ ngay đến mẫu tộc của tiểu hoàng tôn Phượng Vĩnh Khác, có thể thấy được Vệ thái hậu vẫn chú ý đến Lâm gia. Trong ba vị hoàng tôn, Vĩnh Đoan Vĩnh Khác là nhi tử của Phượng Minh Lan, trong đó Vĩnh Đoan là thứ tử, Vĩnh Khác nhỏ tuổi hơn nhưng lại là con của đích thê, mẫu tộc là Lâm gia. Còn hoàng tôn nhỏ tuổi nhất là Vĩnh Khiết, nhi tử của Phượng Minh Thụy, cũng là con của đích thê, mẫu tộc là Ngụy gia Thừa Ân Công.
Ba người đều còn nhỏ, vẫn là hài tử ngây thơ, chưa đến tuổi nhập học.
Nhưng hiện tại Minh Trạm bị bệnh không dậy nổi, xem ra là có người có ý với đám tiểu hoàng tôn.
Lão Vĩnh Ninh Hầu nói, “Chuyện này phải nhờ Thái hậu cho ý kiến giúp lão thần.” Lúc trước Minh Trạm chưa đăng cơ đã lập lời thề không lưu hậu tự, Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa với tính tình của Nguyễn Hồng Phi thì khả năng lưu hậu của Minh Trạm thật sự không lớn.
Nếu như thế, lão Vĩnh Ninh Hầu cũng phải cân nhắc suy xét trước, tạo quan hệ tốt với mẫu tộc của hoàng tôn cũng không phải chuyện xấu. Đây là một trong những lý do lão Vĩnh Ninh Hầu ngầm đồng ý cho nhi tử kết giao với Ngụy An.
Vệ thái hậu suy nghĩ thông suốt một cách nhanh chóng, gật đầu nói, “Để nhị thúc lo liệu đi, chỉ cần công tử của Lâm gia có nhân phẩm tốt thì chẳng hề gì.” fynnz.wordpress.com
Lão Vĩnh Ninh Hầu cân nhắc một lúc, “Nếu để lão thần nói thì lúc này kết thông gia, e rằng Lâm gia sẽ nhanh chóng tìm lý do yêu cầu thành thân ngay lập tức.”
“Nếu không đóng đinh hôn sự này thì Lâm gia làm sao có thể yên tâm?” Trò này Vệ thái hậu nhìn thấy rất nhiều, Vệ thái hậu cũng thành thạo trong việc đối phó với những chuyện như vậy, thản nhiên nói, “Nếu một nữ hài nhi gả vào Lâm gia thì không bằng tìm một tỷ muội nào đó xấp xỉ tuổi trong nhà nhị thúc, nếu phụ thân thấy được thì báo với nữ nhi một tiếng. Ngụy Ninh Thừa Ân Công có một nhi tử chưa có hôn phối, tuy đi ra hải ngoại cùng Thừa Ân Công nhưng hôn sự này cũng không thể không thu xếp. Phụ thân thấy được thì nữ nhi sẽ ban hôn.”
Cùng rót vào hai bên chẳng khác nào không rót vào bên nào cả.
Hơn nữa Lâm gia cầu hôn nữ nhi Vệ gia, bất quá là hành vi lén lút của hai nhà, còn nữ nhi Vệ gia gả cho thế tử Thừa Ân Công thì lại do Thái hậu ban hôn, thấy thế nào thì hôn sự của Vệ gia và Thừa Ân Công phủ vẫn có thể diện hơn một chút.
Lâm gia cũng là hầu môn, luận về con cháu trong tộc, luận về tình hình gia tộc thì Ngụy gia Thừa Ân Công không thể sánh bằng, bất quá càng là như thế thì Vệ thái hậu càng muốn coi trọng Ngụy gia.
Huống chi trong ba hoàng tôn, hoàng tôn do Vương phi Ngụy thị sinh ra tuy nhỏ tuổi nhất nhưng luận về xuất thân cũng không thua gì hai người còn lại. Cho dù triều thần muốn lập hoàng tôn thừa kế thì cũng phải suy nghĩ đắn đo.
Thủ đoạn của nữ nhi cay độc như thế, lão Vĩnh Ninh Hầu vội vàng lĩnh chỉ.
“Phụ thân, hôn sự của Đàn Túc, phụ thân đừng tùy tiện.” Vệ thái hậu dặn dò một câu.
Xa gần bất đồng, nhân khẩu của Vĩnh Ninh Hầu phủ rất ít ỏi, Vệ Dĩnh Gia không có huynh đệ, sau này không có huynh đệ giúp đỡ. Hơn nữa, quan hệ huyết thống chính thức trong mẫu tộc của Vệ thái hậu chính là Vệ Dĩnh Gia. Vì vậy hôn sự của con cháu bên dòng họ có xảy ra sai lầm thì cũng không sao, nhưng Vệ Dĩnh Gia thì khác, trong mẫu tộc chỉ có một mình Vệ Dĩnh Gia, tuy nay đã có nhị nhi tử, Vệ Đàn Túc sớm tiến cung làm bạn cùng các vị tiểu hoàng tôn. Nay nhờ Vệ thái hậu mà Vệ gia vô cùng nổi bật, bất quá càng là như thế thì hôn sự của Vệ Đàn Túc càng phải được xem trọng.
Đừng nhìn Vệ Đàn Túc tuổi con nhỏ, ở thời này, những kẻ da mặt dày muốn kết hôn với hài tử cũng không phải không có.
Lão Vĩnh Ninh Hầu mỉm cười, “Thái hậu yên tâm, tuy có người đã đề cập nhưng lão thần đều trả lời qua loa. Hôn sự sau này của Đàn Túc còn phải làm phiền Thái hậu bận tâm.”
Vệ thái hậu cười nhẹ, “Đương nhiên rồi. Phụ thân cũng biết Minh Trạm đăng cơ chưa được bao lâu, sự tình trong triều không ngừng xảy ra, muốn tìm một vài thư đồng cho hoàng tôn cũng không dễ dàng. Cũng may hiện tại bọn chúng còn nhỏ, đợi ngày sau nhập học thì tìm thư đồng cũng không muộn.”
“Thái hậu nói rất đúng.” Đặt Vệ Đàn Túc ở trong cung, lão Vĩnh Ninh Hầu hoàn toàn không có ý kiến đối với chuyện này. Vốn tưởng rằng việc tranh giành quyền lực vẫn còn rất xa, nay xem ra sự việc sắp sinh ra biến cố. Cho dù như thế nào, có trưởng tôn ở trong cung thì Vĩnh Ninh Hầu phủ có thể hiểu rõ tình trạng của chư vị hoàng tôn, lão Vĩnh Ninh Hầu cũng rất thích nghe ngóng.
Hoàng thượng ngã bệnh như vậy, nữ nhi là nữ nhân mà phải chống đỡ chuyện triều chính, thật không dễ dàng gì, lão Vĩnh Ninh Hầu nhịn không được mà nhắc nhở một tiếng, “Thái hậu hãy cẩn thận với các tôn thất.”
Trong mắt của lão Vĩnh Ninh Hầu, tôn thất mang huyết thống của hoàng thất, nếu cầm quyền thì sẽ rất nguy hiểm.
Vệ thái hậu cười nhẹ, “Nữ nhi hiểu rõ.”
Đời trước, Minh Trạm từng xem rất nhiều phim truyền hình Hoàng đế cải trang vi hành, chính mình hiện tại cũng đang làm Hoàng đế, cũng cải trang vi hành, ngoại trừ vui chơi giải trí thì chính là ngắm phong cảnh. Dọc đường đi, Minh Trạm nhìn quanh quẩn khắp nơi, hy vọng đụng phải mấy chuyện cưỡng đoạt dân nữ, đào hoa diễm ngộ gì gì đó, có thể ra oai trước mặt Nguyễn Hồng Phi.
Kết quả, mụ nó dọc đường thật bình an.
Minh Trạm khó chịu, nhịn không được mà nói thầm với Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi nhìn Minh Trạm một cách khó hiểu, “Triều đình không sụp đổ ở trong tay ngươi thật sự là do tổ tông đã phù hộ. Ngươi động não một chút đi, có bao nhiêu kẻ ngốc mới cưỡng đoạt nữ nhân ở ban ngày ban mặt như thế.” Ngay cả tên ngốc Triệu biểu ca của Vĩnh Ninh Hầu cũng không ngốc đến mức đi cưỡng đoạt tiểu tú tài ngay giữa đám đông đâu.
“Còn nữa, cho dù có chuyện này thì cũng không cần ngươi ra tay. Đám người Diêu Quang muốn chết hay sao mà để ngươi phải ra tay?” Nguyễn Hồng Phi được gia giáo bởi hầu môn phủ đệ, có chuyện gì thì đương nhiên là có thủ hạ ra mặt, làm sao mà giống Minh Trạm đã nói, gặp phải chuyện bất bình, rút dao tương trợ? Đúng là bậy bạ, xem ra đầu óc của những người trên tiên giới thật có chút vấn đề, Nguyễn Hồng Phi lặng lẽ bình phẩm.
Bất quá, ngày tháng náo động mà Minh Trạm chờ mong đã lâu rốt cục cũng đến.
Từ đế đô đến Hoài Dương, Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi thảnh thơi gần một tháng.
Ai cũng bảo Hoài Dương phồn hoa đông đúc, bất quá cũng chia ra khu vực, như Trường Giang ở phía Nam, đất đai màu mở, trồng dâu nuôi tằm làm nghề dệt, cuộc sống của dân chúng ở nơi này rõ ràng là thoải mái hơn những nơi khác rất nhiều.
Giang Bắc lại có tình cảnh khác, người một nhà mặc cùng một hạ khố cũng có.
Về phần thức ăn thì lại càng thiếu thốn, cũng may nơi này tuy nghèo nhưng không thiếu nước. Các con sông có cá có tôm, Minh Trạm kéo Nguyễn Hồng Phi đi câu cá, kết quả Nguyễn Hồng Phi người ta đã câu được nửa thùng cá, trong khi hắn bên này thả câu bao nhiêu lần thì giật lên lại trống không bấy nhiêu lần. Minh Trạm bực tức, lạnh lùng nói, “Xem ra cá cũng biết háo sắc nữa.” Nếu không vì sao cứ chạy về phía họ Nguyễn như thế cơ chứ.
Nguyễn Hồng Phi cười nhẹ trêu ghẹo, “Đâu bằng tiểu mũm mĩm nhà ngươi, cá lặn cá lặn, cá nhìn ngươi cũng phải lặn xuống, nào dám thò đầu ra đâu.”
Minh Trạm ít khi chiếm lợi trước mặt Nguyễn Hồng Phi, nay lại càng đáng giận, ngay cả chút lợi ngoài miệng cũng không cho hắn chiếm. Minh Trạm không thể tiếp tục ngồi yên, bèn ngồi dậy nhổ mấy nhánh rễ rồi tết lại thành một cái vợt, loắt choắt bên bờ sông.
Bên cạnh con sông nhỏ có một đồng ruộng, nay đã sớm thu hoạch, Minh Trạm ngồi xổm xuống bên cạnh đồng ruột xem chốc lát, lại đem cái cần câu nhỏ của mình lại đây, bắt lấy ếch con trên mặt đất, lột da móc vào lưỡi câu, để chìm xuống phần nước cạn trong đồng ruộng, lập tức liền có động tĩnh, Minh Trạm cười ha ha, nhặt lên rồi khoe với Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, ngươi xem đây là cái gì này?”
Nguyễn Hồng Phi quay đầu nhìn một cái, với kiến thức rộng rãi của Nguyễn Hồng Phi, hắn liền cau mày lại, “Ấy, ở Hoài Dương cũng có loại tôm này sao?”
“Tiểu long tôm, không ngờ ở đây có tiểu long tôm.” (tiểu long tôm= tôm mặt quỷ, tôm đồng)
Tiểu long tôm có rất nhiều trong đồng ruộng, không quá bao lâu thì Minh Trạm đã câu hơn phân nửa thùng, nếu không phải sợ tiểu long tôm bò ra ngoài thì hắn đã câu đầy cả thùng rồi.
“Thứ này làm sao mà ăn?” Nhìn bẩn muốn chết, Nguyễn Hồng Phi biết thứ này, nhưng chưa từng thấy ai ăn cả.
Minh Trạm đấm đấm vào lồng ngực, nhếch nhếch hai hàng lông mày nhỏ, tràn đầy tự tin bảo đảm, “Mỹ vị nhân gian.”
Lần này bọn họ tá tục tại Lý Trưởng gia.
Dân chúng có trí tuệ của dân chúng, thủ hạ bỏ bạc ra, Lý Trưởng liền đặc biệt nhiệt tình với bọn họ, cảm thấy đây là người phú quý, nhường lại phòng ngủ đã được trang hoàng sẵn cho nhi tử sau này thành thân để đám người Minh Trạm ở, khách khí lại chu đáo, còn đưa lão bà của mình ở lại đây hầu hạ khách nhân, pha trà nấu nước gì đó, như thế cũng có thể giúp một tay. Thấy Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi câu cá trở về, lão bà của Lý Trưởng chào đón, a a ô ô nói vài câu, dù sao thì Minh Trạm nghe chẳng hiểu gì cả.
Ở thời này tiếng phổ thông không thịnh hành, ở phía Bắc thì còn đỡ, tuy mang theo giọng địa phương nhưng vẫn có thể nghe được. Đến phía Nam thì thật sự đúng là tiếng địa phương.
Bảo rằng Nguyễn Hồng Phi bản lĩnh hơn người cũng không phải không có đạo lý. Minh Trạm nghe không được tiếng địa phương nhưng đối với Nguyễn Hồng Phi thì căn bản không có gì khó khăn, Nguyễn Hồng Phi mỉm cười đáp lại vài câu, lão bà của Lý Trưởng cười ha hả nhìn thùng cá đầy phân nửa mà Diêu Quang đang xách, gật gật đầu, đại khái là khen Nguyễn Hồng Phi lợi hại, có thể câu được bao nhiêu đó cá. Nhưng khi ánh mắt lướt đến đám tiểu long tôm của Minh Trạm thì lão bà của Lý Trưởng liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lại a a ô ô cùng Nguyễn Hồng Phi.
Nguyễn Hồng Phi khẽ biến sắc, kéo cánh tay của Minh Trạm rồi hỏi, “Người ta bảo rằng côn trùng mà ngươi câu là dùng để băm nhuyễn cho gà ăn, căn bản không thể ăn được.”
“Thật sự có thể ăn mà.” Minh Trạm kiễng chân nói nhỏ bên tai Nguyễn Hồng Phi, “Lúc trước khi làm thần tiên ta đã nếm qua, ăn rất ngon.”
Nguyễn Hồng Phi nhìn Minh Trạm một cái, hóa ra thần tiên như ngươi phải ăn thức ăn cho gà, đúng là thần tiên tự ngược, thật sự không được tốt lắm.
“Để ta làm, Phi Phi, ngươi cũng nếm thử nha, ăn ngon đến mức có thể khiến ngươi nuốt cả đầu lưỡi luôn đấy.” Minh Trạm ra sức tuyên truyền.
Nguyễn Hồng Phi liền giải thích vài câu với lão bà của Lý Trưởng.
Nữ nhân kia vẫn nhìn chằm chằm Minh Trạm một cách hoài nghi, lại khoa tay múa chân nói với Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi lệnh cho Diêu Quang đưa cho lão bà của Lý Trưởng một lượng bạc, bà ta ra vẻ từ chối một hồi, Nguyễn Hồng Phi cố ý đặt bạc vào trong tay bà ta thì bà ta mới hoan hỉ nhận lấy.
Nguyễn Hồng Phi quay đầu nói với Minh Trạm, “Bởi vì ngươi muốn làm món ăn cho gà, vì vậy người ta phải mua một bộ nồi niêu khác.”
“Cũng không cần phải tốn một lượng bạc như thế.” Minh Trạm quen thói oán giận một câu, tuy hắn hơi keo kiệt nhưng cũng không đến mức so đo một lượng bạc với nông dân, cười nói, “Phi Phi, hôm nay nếm thử tay nghề của ta nha?”
“Làm thức ăn trước đã rồi hẵng làm cái thứ kia.”
“Tiểu long tôm, đó gọi là tiểu long tôm.” Minh Trạm sửa cho đúng.
Diêu Quang vươn cổ nhìn thùng tiểu long tôm mà Minh Trạm câu được, cười nói, “Nhị gia, mấy con này có cái tên cũng thật là oai.” Nghe giống như có họ hàng với Hoàng đế ấy.
Minh Trạm nấu nướng rất có tay nghề, tuy không bằng ngự trù nhưng cực kỳ không tệ. E rằng trong các triều đại Hoàng đế, nói về trù nghệ, Minh Trạm xưng đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất.
Chẳng lẽ cái tên béo này đời trước là trù tử ở tiên giới ư? Tuy rằng Minh Trạm khoe khoang kiếp trước của mình rất nhiều, bất quá Nguyễn Hồng Phi vẫn lựa chọn tỏ vẻ hoài nghi.
Nguyễn Hồng Phi ngồi dưới tàng cây chơi cờ vây, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tiểu Minh ù quấn tạp dề xắn tay áo nấu nướng. Đương nhiên có Diêu Quang làm trợ thủ giúp Minh Trạm.
Đáng lý Minh Trạm muốn Nguyễn Hồng Phi phu xướng phu tùy giúp đỡ, nhưng Nguyễn Hồng Phi lại sỉ diện chết người, có đánh chết cũng không chịu xuống bếp, rốt cục đành lôi Diêu Quang vào bổ sung.
Minh Trạm hét lớn một tiếng, “Lửa lớn!”
Diêu Quang liền gồng sức thổi mạnh vào ống thổi lửa.
Minh Trạm lại hét lớn một tiếng, “Lửa nhỏ!”
Diêu Quang liền nhanh chóng rút ra vài thanh củi từ trong lò.
Minh Trạm tay chân gọn gàng, nóng đến toát mồ hôi đầy mình thì mới làm ra bốn món chính một món canh: Một món cá nấu dưa chua, một món cá kho, một món tiểu long tôm hấp ớt bột, còn có một món dưa leo xào, cuối cùng là canh đậu hủ. fynnz.wordpress.com
“Diêu Quang, ngươi bưng thức ăn lên đi, ta đi tắm một cái.” Nếu không phải có hứng thú thì Minh Trạm sẽ không nấu nướng giữa thời tiết oi bức của mùa hè như vậy. Biết Minh Trạm không chịu được nóng, Nguyễn Hồng Phi hỏi, “Thiên Hành, nước ấm đã chuẩn bị sẵn chưa?”
Thiên Hành cung kính bẩm, “Đại gia, đã chuẩn bị sẵn.”
Nguyễn Hồng Phi kéo Minh Trạm sang, “Đi tắm đi, chờ ngươi ăn cơm.”
Minh Trạm khoát tay, “Nóng như vậy mà tắm nước ấm làm gì, ở bên ngoài có sông, ta bơi một vòng là được rồi.” Vừa dứt lời thì Minh Trạm đã thoát đi ngoại y, bắt đầu cởi xuống hạ y.
Nguyễn Hồng Phi suýt nữa đã tái mặt, thân mình nhoáng lên một cái, xẹt qua trước mặt Minh Trạm, nhấc Minh Trạm lên, phóng như bay vào phòng, vừa mới tiến vào phòng thì hạ y của Minh Trạm từ thắt lưng đã tuột xuống mắt cá chân, may mà bên trong còn có hạ khố, Nguyễn Hồng Phi nhanh lẹ nên Minh Trạm cũng không bị trần truồng.
Kỳ thật nếu để Minh Trạm nói thì đúng là làm chuyện dư thừa. Đều là nam tử hán đại trượng phu cả, có gì mà ngại, Phi Phi nhà hắn để ý quá mức!
Cũng không biết Nguyễn Hồng Phi hàng phục Minh Trạm như thế nào, dù sao thì Minh Trạm vẫn hoan hỉ đi tắm nước ấm, ngay cả tóc cũng được gội sạch, thay đoản y, cùng Nguyễn Hồng Phi vui vẻ dùng bữa tối.
Kỳ thật tay nghề của Minh Trạm vẫn còn thua xa tiêu chuẩn đại trù, bất quá lại đặc biệt hợp khẩu vị của Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi ăn thêm một bát cơm, Minh Trạm đắc ý nói, “Hầy, ta và Diêu Quang không ăn ý, nếu không thì hương vị còn ngon hơn nữa.”
Khi gác đêm.
Thiên Hành và Diêu Quang ngồi tán gẫu, “Rốt cục ta hiểu được vì sao Ngụy đại nhân khổ sở theo đuổi tiên sinh bao nhiêu năm mà vẫn không bằng nhị gia đu bám chỉ vài năm.” Xem Minh Trạm người ta kìa, không hề kiêng kỵ thân phận, lại chịu hạ mình, khi cần thì vứt cả thể diện. Đường đường là Hoàng đế của một nước mà có thể tự tay nấu nướng cho tiên sinh nhà hắn. Chỉ cần bấy nhiêu thành ý thì cho dù là tâm tư sắt đá cũng phải mềm nhũn.
Cũng không phải Ngụy đại nhân không thâm tình, chẳng qua Ngụy đại nhân quá kín đáo.
Xưa nay hài tử biết khóc thì sẽ có sữa bú, chẳng phải hay sao, Ngụy đại nhân cuồng dại nhiều năm mà vẫn thất bại, chỉ phải nói là vận mệnh của Ngụy đại nhân xui xẻo.
Diêu Quang nói nhỏ, “Thủ đoạn của nhị gia nhiêu đây thì nhằm nhò gì. Còn vô số chiêu chưa tung ra kìa.” Then chốt là Minh Trạm có thể phản công, chuyện này khiến Diêu Quang vừa giật mình vừa bội phục.
Thiên Hành lại có chuyện khác muốn hỏi thăm Diêu Quang, “Món ăn của nhị gia rốt cục như thế nào? Ăn có ngon hay không?” Là con người thì sẽ có lòng hiếu kỳ, hơn nữa với thân phận của Minh Trạm mà lại có thể nấu nướng. Chậc Chậc, ngẫm lại thì cảm thấy thức ăn này không hề bình thường.
“Ngon chứ, nhất là cái món tiểu long tôm hấp ớt bột ấy, cực kỳ tuyệt diệu.” Diêu Quang chậc lưỡi, “Vậy mà người ở đây lại đem thức ăn ngon như vậy cho gà ăn, thật sự là lãng phí.”
Thiên Hành cảm thấy rất tiếc nuối, Minh Trạm làm khá nhiều, chừa nửa chậu cho bọn họ ăn, cứ theo quy củ hằng ngày là luân phiên dùng bữa, kết quả đến lượt hắn, bởi vì là thức ăn do Hoàng đế bệ hạ làm cho nên ngay cả canh cũng chẳng còn sót lại, khiến Thiên Hành rất buồn bực nhưng lại không thể so đo với các huynh đệ chỉ vì một miếng ăn.
Minh Trạm làm ra một chút tác dụng nho nhỏ đối với lịch sử các món ăn ngon.
Trù nghệ của hắn ở vùng nông thôn coi như không tệ. Ở thời này, mọi người căn bản không biết tiểu long tôm có thể ăn, đa phần là bắt để cho súc vật ăn hoặc đem đi ủ phân.
Minh Trạm dạy bọn họ làm món tiểu long tôm hấp ớt bột, hơn nữa một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền nghìn, nghìn truyền vạn, không quá mấy năm thì món này đã truyền đến đế đô, trở thành một món nổi danh đương thời.
Tất nhiên trong ấn tượng của Minh Trạm thì tiểu long tôm cũng không phải là sinh vật có nguồn gốc bản địa, nó đến từ đất nước khác. Về phần vì sao lại xuất hiện ở nơi này thì hắn cũng không biết rõ.