Hoàng Đế Nan Vi

Chương 20: Chương 20




Minh Trạm đến đây thì không khí càng thêm hòa hợp. Bản thân của hắn chính là một cao thủ trong việc tạo ra bầu không khí sinh động, hiện tại đối mặt với hắn cũng không phải là những kẻ làm cho hắn bực bội, đương nhiên mặt mày của hắn càng trở nên rạng rỡ, có thêm vài phần thiếu niên thanh xuân khả ái.

Luận về tướng mạo con người, cho dù khuynh quốc khuynh thành như thế nào thì xem lâu cũng chán, nhưng Minh Trạm từ nhỏ đã có tướng mạo bình thường, nay càng nhìn lại càng có hương vị.

Uống một tách trà nhỏ không đã khát, Minh Trạm phân phó, “Đổi tách lớn đến đây, tách nào to to ấy.” Mỗi lần thảo luận chính sự xong thì hắn đều khát đến đòi mạng.

Hắn và triều thần thường xuyên cọ sát, hơn nữa hắn vốn là người câm mở miệng vàng lời ngọc, bình thường có thể cằn nhằn đến nhức đầu người ta, huống chi đối với chuyện chính sự thì Minh Trạm luôn luôn nói đến khi văng nước miếng tứ tung, miệng khô lưỡi đắng thì mới chịu bỏ qua.

Minh Trạm uống hai bình trà mới xem như giải khát, bộ dáng kia không giống như vừa bãi triều mà lại giống như con lạc đà vừa đi ra khỏi sa mạc, khiến người ta phải bật cười.

Minh Trạm uống nước đã đời rồi mới hì hì thân thiết gọi lão Vĩnh Ninh Hầu một câu, “Ngoại công, vì sao ngài không đến biệt viện chơi, thật sự là khiến trẫm nhớ muốn chết à!”

Lão Vĩnh Ninh Hầu nhất thời cười hô hố với giọng điệu cao vút, tiếng cười này của hắn có một phong cách đặc biệt, người bình thường không thể thưởng thức nổi, tỷ đệ Vệ thái hậu và Vệ Dĩnh Gia không hẹn mà cùng nhíu mày, nếu không phải sợ lão cha mất mặt thì đã vội vàng bịt chặt lỗ tai.

Người khác thưởng thức không được nhưng Minh Trạm lại có thể thưởng thức được.

Lão Vĩnh Ninh Hầu vừa cười vừa đáp, “Lão thần cũng nhớ bệ hạ muốn chết.”

Tiếp theo, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng ăn ý, không hẹn mà lại cùng nhau song tấu một trận cười hô hố cao vút một cách quái dị. Tỷ đệ Vệ thị nhất thời chỉ hận chính mình không phải là kẻ điếc, địa vị cao quý đến mức này mà vẫn còn phải chịu loại khổ sở như vậy.

Một già một trẻ hoàn toàn lộ ra bản chất vô lại, hai người cùng cười một lúc, bỗng nhiên còn cảm thấy có một loại ăn ý khó có thể giải thích.

Minh Trạm từ bên cạnh Vệ thái hậu nhảy xuống, kéo cánh tay của Vệ lão đầu, híp lại đôi mắt ti hí của hắn, thần bí nói, “Ngoại công, chúng ta ra ngoài bàn chuyện một chút.” Túm lão đầu rời đi.

Lưu lại Vệ Dĩnh Gia nhìn Vệ thái hậu, vẻ mặt lộ ra sự khó hiểu, chẳng lẽ có chuyện cơ mật muốn nói với lão nhân gia? Nhưng lão nhân gia là phụ thân của hắn, có việc gì thì nhất định cũng sẽ không giấu diếm hắn. Chẳng lẽ người mà Minh Trạm muốn giữ bí mật chính là tỷ tỷ của mình: Vệ thái hậu?

Vệ thái hậu ôn hòa cười nói, “Minh Trạm là người thần bí như vậy, đừng để ý đến hắn, chúng ta cứ uống trà đi, chốc lát nữa bọn họ sẽ tự quay lại.”

Tỷ đệ hai người tiếp tục trò chuyện, Vệ thái hậu tuy là nữ nhân nhưng lại có sự thấu hiểu sâu sắc đối với chính sự hơn cả nam nhân, vì vậy cũng có thể chỉ điểm cho Vệ Dĩnh Gia không ít chuyện.

Bên kia, Minh Trạm tìm một đình viện thông thoáng, cũng không phái người hầu hạ. Đích thân thỉnh lão Vĩnh Ninh Hầu an tọa, chính mình cũng ngồi xuống rồi mới lên tiếng, “Chuyện tước vị có lẽ cữu cữu đã nói với ngoại công rồi đúng không?” Nói chuyện với người thông minh thì không cần phải che giấu.

“Không cần vội vàng chuyện tước vị, thứ lão thần nói thẳng một câu, chỉ cần bệ hạ tại vị thì chẳng ai có thể bạc đãi được Vệ gia.” Lão Vĩnh Ninh Hầu thở dài, “Lão thần chỉ lo lắng cho Thái hậu nương nương.” Hắn có chuyện khác cần phải quan tâm nhiều hơn.

Minh Trạm không nói chuyện, lão Vĩnh Ninh Hầu tiếp tục lên tiếng, “Bệ hạ anh minh sáng suốt, lão thần mong dựa vào bệ hạ phù hộ, Thái hậu nương nương là mẫu thân của bệ hạ, trước khi đăng cơ bệ hạ từng nói ngày sau sẽ truyền ngôi cho hoàng tôn. Những lời này lão thần cũng chỉ nói cho một mình bệ hạ nghe, hai mươi năm sau Thái hậu nương nương cũng chỉ mới ngũ tuần mà thôi, cũng không tính là già.” Khi đó nếu Minh Trạm thoái vị thì Vệ thái hậu sẽ như thế nào?

Đừng nói cái gì là ân đức dưỡng dục, đụng tới người có lượng tâm thì sẽ nhận tình ngươi, nhớ ngươi là người đã nuôi hắn lớn lên, dạy hắn biết đạo lý; đụng đến kẻ lòng lang dạ sói thì hắn sẽ nói ngai vàng này vốn thuộc về nhà hắn.

Muốn Vệ thái hậu dựa vào người ta mà sống qua ngày thì không nói đến kẻ khác, chính bản thân của Minh Trạm đã chịu không nổi.

Nếu là người khác nói những lời này thì Minh Trạm trước hết sẽ suy nghĩ người nọ có rắp tâm gì khác hay không? Chẳng qua người nói những lời này chính là lão Vĩnh Ninh Hầu, Minh Trạm thở dài, “Nhất ngôn cửu đỉnh. Vả lại ta cũng có nỗi khổ không lưu tự. Ngoại công, tuy phụ hoàng ở xa tận Vân Quý nhưng hoàng cung này, triều đình này, thiên hạ này có thể thái bình đều dựa vào lời hứa trước đây của ta mà có. Hơn nữa, lòng ta đã có người, ta không thể phụ tình hắn.”

Trong mắt của lão Vĩnh Ninh Hầu có ý cười, thật lâu sau mới buồn bã thở dài, “Bệ hạ là người rất có bản lĩnh.”

Minh Trạm khiêm tốn, “Ngoại công quá khen rồi.”

Lão Vĩnh Ninh Hầu không nói thêm gì nữa, đối với người thông minh thì chỉ cần nhắc đến là đủ.

Lão Vĩnh Ninh Hầu cũng là thật lòng mà nói, với xuất thân của Minh Trạm, tuy rằng có dựa vào một chút vận may, nhưng nếu quả thật không có thực lực thì hắn cũng không thể tiến đến vị trí này.

Tiến đến vị trí này mà Minh Trạm vẫn có thể nói ra một câu Lòng ta đã có người, ta không thể phụ tình hắn thì lão Vĩnh Ninh Hầu thật sự cho rằng Minh Trạm đã thoát khỏi cảnh giới phàm nhân, ngoại tôn Hoàng đế của hắn hoàn toàn là một thần nhân thoát sinh.

Con người khác động vật ở chỗ, con người là động vật có tình cảm, ngay cả lão Vĩnh Ninh Hầu cũng từng thích vài người, nhưng đó cũng chỉ là thích, không nói đến phụ tình hay không phụ tình, càng không nói đến đạo lý có thể phụ tình hay không. Nếu nghe thấy những lời này từ miệng người khác thì lão Vĩnh Ninh Hầu nhất định nghĩ rằng đây là duyên tình kiếp trước, mà những người như vậy thì sẽ không làm được Hoàng đế. Hoặc những người như vậy cho dù làm Hoàng đế thì đế vị cũng không thể vững vàng.

Hôm nay từ miệng Minh Trạm nói ra, lão Vĩnh Ninh Hầu thật lòng cho rằng Minh Trạm vừa có thể làm Hoàng đế vừa có thể chu toàn đối với tình cảm của mình, vừa có thể làm cho ngôi vị hoàng đế vững vàng, quả thật là không đơn giản, rất có bản lĩnh.

Lão Vĩnh Ninh Hầu cảm thấy chính mình không cần lo lắng cho Vệ thái hậu, với bản lĩnh của Minh Trạm thì tuyệt đối sẽ không để mẫu thân rơi vào tuyệt lộ. Chỉ cần Vệ thái hậu không sao thì Vệ gia đương nhiên sẽ không sao.

Nghĩ như thế, lão Vĩnh Ninh Hầu liền an tâm, bắt đầu lôi kéo Minh Trạm nói đến phong cảnh biệt viện, Minh Trạm cũng vui vẻ chuyển đề tài, hắn có chuyện quan trọng hơn muốn thỉnh giáo lão Vĩnh Ninh Hầu, “Ngoại công, ta vẫn muốn động vào thuế muối ở Hoài Dương, nhưng lại có chút chần chừ. Có một việc khó muốn thỉnh giáo lão nhân gia ngài.”

Minh Trạm đối với người mà hắn thật lòng tôn kính thì sẽ không xưng hô là trẫm. Giai đoạn hiện tại đối với hắn mà nói không có ai so với Vĩnh Ninh Hầu phủ càng đáng tin cậy hơn. Luôn ủng hộ đế vị của hắn, cho nên Vĩnh Ninh Hầu phủ càng tận tâm hơn so với Trấn Nam Vương phủ. Đương nhiên Trấn Nam Vương phủ không can thiệp chuyện đế đô cũng là vì quy củ xưa nay.

Lão Vĩnh Ninh Hầu không rõ tâm ý của Minh Trạm, “Thỉnh bệ hạ cứ giảng.”

“Không dối gạt ngoại công, từ khi đăng cơ ta vẫn có chút cảm giác lực bất tòng tâm.” Minh Trạm ôn hòa nói, “Ta nhìn qua một đám nhất phẩm đại quan có lai lịch trong triều, nay Hồ Quảng Tổng đốc Trầm Đông Thư cùng Hộ bộ thượng thư Từ Tam đều là người Giang Nam, trong tộc hoặc nhiều hoặc ít có chút quan hệ với diêm thương. Nói thật, đây là ta chỉ nhìn sơ qua chứ không nhìn kỹ lưỡng, e rằng còn có rất nhiều người như vậy.”

Một câu này đã đủ khiến lão Vĩnh Ninh Hầu kinh hãi, khả năng quan sát của Minh Trạm vượt xa trí tưởng tượng của hắn. Bất quá lão Vĩnh Ninh Hầu cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút mà thôi, sau khi cân nhắc thì mới lên tiếng, “Bệ hạ, ngài thành công cải cách thuế muối Vân Quý. So với Vân Quý thì đế đô có lớn hơn một chút nhưng cũng không có khác biệt quá lớn.”

“Thần từng làm quan ở Hoài Dương Chiết Mân triều Nhân Tông, cũng đại khái biết được chút chuyện ở nơi đó.” Minh Trạm hỏi rõ ràng, lại thành tâm xin ý kiến, lão Vĩnh Ninh Hầu đương nhiên sẽ không trả lời qua loa, sắp xếp một chút từ ngữ rồi mới nói, “Không dối gạt bệ hạ, từ khi ngài được lập làm thái tử cho đến nay, đám diêm thương vẫn thường xuyên hiếu kính cho lão thần.” Trước tiên khai báo chuyện nhận hối lộ, lão Vĩnh Ninh Hầu thấy Minh Trạm chỉ cười nhẹ, cũng không quá để tâm, bèn nói tiếp, “Diêm thương là thương nhân, sĩ nông công thương, thương nhân có địa vị thấp nhất, chỉ hơn nô dịch một chút mà thôi, đệ tử có xuất thân là thương nhân không thể tham gia khoa cử, cũng không thể đi theo chính sự. Bất quá người giàu nhất cũng là thương nhân. Diêm thương cho dù có thể xem như hoàng thương, nhưng cũng khó trốn được địa vị thấp hèn.”

“Trên đời này, ngoại trừ diêm thương thì còn có chiết thương, huy thương, tấn thương, đều là những thương nhân có danh hào vang dội trong đế đô. Đám thương nhân này tuy địa vị thấp nhưng cũng không thể khinh thường, nếu bọn họ liên thủ thì có thể phú khả địch quốc.” Lão Vĩnh Ninh Hầu mang theo vài phần trịnh trọng nói, “Mặc dù lúc trước lão thần làm tam Đốc Chiết Mân, nhị Đốc Hoài Dương, mười mấy năm làm đương sai, nhưng vẫn phải nể mặt đám diêm thương một chút.”

“Thương nhân có bạc, nhưng nếu chỉ có bạc thì cũng như đạo lý mang ngọc mắc tội. Tiền tài quyền thế đi cùng với nhau, thương nhân có tiền tài cho nên cũng muốn có quyền thế, ngoại trừ kết giao hối lộ thì bọn họ còn có thể cung cấp nuôi dưỡng các đệ tử trong tộc có tiền đồ đi tham dự khoa cử, đi làm quan, đi luồn cúi.” Lão Vĩnh Ninh Hầu nói, “Tỷ như Trầm Đông Thư, Trầm đại nhân vốn là trưởng tử của diêm thương Trầm Ngọc Sinh, vì thuở nhỏ Trầm đại nhân đọc sách một lần liền nhớ mãi không quên, Trầm Ngọc Sinh thấy người này có tiền đồ, liền đem cho đệ đệ từng thi khoa cử trong gia tộc nhận làm con nối dõi. Sau này Trầm đại nhân lớn lên tham dự ân khoa, quả nhiên thiếu niên đắc chí, một đường thăng chức, trong đó chắc chắn là có sự ủng hộ của phụ thân Trầm đại nhân. Đây là đệ tử đồng tộc. Còn nữa, diêm thương giàu có và đông đúc, thường xuyên ở quê nhà mở học đường giúp đỡ thư sinh, tu sửa đê điều.” (mang ngọc mắc tội=ý chỉ tiền tài có thể mang đến họa)

“Việc này không chỉ làm cho diêm thương được mỹ danh mà còn có thâm ý của nó.” Lão Vĩnh Ninh Hầu nhìn Minh Trạm rồi thở dài một cách đầy ý vị.

Minh Trạm không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.

Minh Trạm cùng lão Vĩnh Ninh Hầu trò chuyện một hồi lâu, lão Vĩnh Ninh Hầu ở triều Nhân Tông là nhân vật hô phong hoán vũ, tuy rằng hoàng đế Nhân Tông bản tính nhu nhược nhưng lại rất trọng dụng lão Vĩnh Ninh Hầu. Tới phiên Phượng Cảnh Kiền thì lão Vĩnh Ninh Hầu ru rú trong nhà hai mươi năm hơn, nay Minh Trạm lại thỉnh giáo hắn chuyện triều chính, nghẹn hai mươi năm mới có thể mở miệng, sự hứng thú này cũng không kém gì lúc Minh Trạm bị câm mà bắt đầu biết nói.

Mãi cho đến khi Vệ thái hậu phái người đến thỉnh thì hai người mới quyến luyến đến chỗ của Vệ thái hậu dùng ngọ thiện.

Ngọ thiện cũng không phong phú, Minh Trạm không thích lãng phí, bất quá không khí vô cùng tốt.

Sau khi Lão Vĩnh Ninh hầu dùng xong ngọ thiện thì liền thay đổi phương châm gia tộc, hắn nói với Vệ Dĩnh Gia, “Ta nghĩ tốt nhất ngươi cứ làm đương sai Cấm vệ quân đi, không cần vội vã đi Tây Bắc. Chọn vài đệ tử trong tộc xem sao.”

Vệ Dĩnh Gia đang suy nghĩ không biết Hoàng thượng đã nói gì với lão cha của mình mà lão nhân gia lại thay đổi chủ ý như vậy?

Lão Vĩnh Ninh Hầu trầm giọng nói, “Không có chuyện gì quan trọng hơn an nguy của Hoàng thượng và Thái hậu, ít nhất trong những năm Hoàng thượng đăng cơ thì ngươi phải ở đế đô.”

“Chuyện này là đương nhiên.” Vệ Dĩnh Gia đáp, “Phụ thân, nhưng mà Hoàng thượng…”

Lão Vĩnh Ninh Hầu than nhẹ, “Hoàng thượng là người có chí lớn. Tuy có Trấn Nam Vương phủ nhưng dù sao nơi đó xa tận Vân Quý. Còn nữa, nay Hoàng thượng là Hoàng đế, Thái thượng hoàng đến Côn Minh, Trấn Nam Vương lại càng không tiện nhúng tay vào chính sự của đế đô. Dù sao Hoàng thượng cũng vừa đăng cơ, đang là lúc cần dùng người, Bình Dương Hầu ở Tây Bắc nhiều năm, chỉ cần Thái thượng hoàng còn sống thì Bình Dương Hầu sẽ trung thành với triều đình. Hoàng thượng ở đế đô có Vĩnh Định Hầu là lương thần trung thành, bất quá Hoàng thượng chọn ngươi làm thống lĩnh cấm vệ quân cũng là có dụng ý của Hoàng thượng.”

“Không cần nhắc lại chuyện đi Tây Bắc, có Hoàng thượng thì tiền đồ của chúng ta vẫn còn.” Lão Vĩnh Ninh Hầu nhấn mạnh.

Vệ Dĩnh Gia đang muốn nói cái gì đó thì liền thấy hạ nhân từ bên ngoài tiến vào bẩm báo, “Lão gia, nhị lão gia của Ngụy gia đến chơi.”

Ngụy Tử Nghiêu đến đây?

Ánh mắt của Vệ Dĩnh Gia khẽ lóe sáng, nói với lão phụ thân, “Có lẽ Tử Nghiêu có việc, phụ thân, nhi tử đi gặp hắn một chút. Nhi tử sẽ nhớ kỹ những gì phụ thân đã nói.”

Lão Vĩnh Ninh Hầu không quá thoải mái, chỉ lạnh mặt nói, “Đi đi.”

……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.