Hoàng Đế Nan Vi

Chương 217: Chương 217




Bình Dương Hầu rốt cục trở lại đế đô.

Đối với việc Bình Dương Hầu trở về, Vệ thái hậu bày tỏ sự vui mừng một cách thỏa đáng, ngay trong ngày liền phong cho Bình Dương Hầu làm Binh bộ Thượng thư.

Mân Tĩnh Hầu ghen tị nói, “Giả vờ như thật.” Hừ, trọng lượng của Bình Dương Hầu không giống người bình thường, đây là lão thần tam triều, lại lăn lộn ở Tây Bắc vài chục năm, xứng đáng với cái danh lão tướng sa trường.

Lúc ấy Thái thượng hoàng và Trấn Nam Vương rơi vào tay nghịch thần Nguyễn Hồng Phi, vì ổn định thế cục đế đô mà Minh Trạm đã điều động Bình Dương Hầu ở tận Tây Bắc về đế đô. Nay Vệ thái hậu giở lại trò cũ, thật khiến Mân Tĩnh Hầu phải mỉa mai một tiếng.

Hiện tại tình thế của đế đô hoàn toàn không thể so sánh với khi đó.

Không nói chuyện khác, Thái thượng hoàng ân trọng như núi đối với Bình Dương Hầu, nếu để Bình Dương Hầu biết Thái thượng hoàng gặp nạn ở Vân Quý là do Vệ thái hậu nhúng tay vào thì hắn cũng không tin Bình Dương Hầu còn có thể tiếp tục trung thành với Vệ thái hậu.

Đương nhiên Mân Tĩnh Hầu không có chứng cớ trong việc của Thái thượng hoàng.

Bất quá trên đời có rất nhiều việc không có chứng cớ. Có rất nhiều việc cũng không cần chứng cớ, chỉ cần có động cơ là đủ.

Buổi sáng khi nghị sự, Mân Tĩnh Hầu nói, “Thái hậu nương nương, thần nghĩ Vĩnh Ninh Bá tuổi trẻ, khó tránh khỏi việc thiếu kinh nghiệm, nay không bằng thỉnh Bình Dương Hầu giúp một tay truy bắt hung thủ phóng hỏa phủ Tĩnh Tây Bá, tin tưởng có thể sớm ngày bắt được hung thủ, trả lại công đạo cho Tĩnh Tây Bá.”

Vệ Dĩnh Gia tỏ ra lạnh lùng thản nhiên, mặc dù nghe xong lời của Mân Tĩnh Hầu thì trên mặt vẫn không có phản ứng gì. Vệ thái hậu còn chưa lên tiếng thì Bình Dương Hầu đã nói trước, “Thần vừa quay về đế đô, vẫn chưa nắm hết sự vụ của Binh bộ, làm sao có thể đi xử án truy bắt hung thủ?” Liếc mắt nhìn Mân Tĩnh Hầu, Bình Dương Hầu nói tiếp, “Thần là thô nhân, tuyệt đối không có bản lĩnh như thế. Vị đại nhân này thật sự đã coi trọng lão thần quá mức.”

Lý Bình Chu nhân cơ hội thấp giọng giới thiệu với Bình Dương Hầu, “Vừa mới tiến cử lão đại nhân chính là Mân Tĩnh Hầu.” Bảo là thấp giọng nhưng những ai có lỗ tai thì đều nghe thấy lời của Lý Bình Chu, sắc mặt của Mân Tĩnh Hầu lập tức cứng đờ, thản nhiên nói, “Mấy năm nay không gặp Bình Dương Hầu, vậy mà Bình Dương Hầu lại không nhận ra ta.” fynnz.wordpress.com

Bình Dương Hầu ở Tây Bắc đã lâu, trên mặt nhiều vẻ phong sương. Chợt nghe Lý Bình Chu nói thì Bình Dương Hầu hơi kinh ngạc một chút, thành khẩn đáp, “Thật không biết là Mân Tĩnh Hầu, thất lễ thất lễ.”

Lúc này sắc mặt của Mân Tĩnh Hầu mới đỡ một chút.

Lấy lại thể diện, Mân Tĩnh Hầu phải tiếp tục nói lời nên nói, “Thần đề nghị Bình Dương Hầu đương nhiên là có dụng ý của thần. Thái hậu nương nương, thần nghe nói lúc trước Thái thượng hoàng và Trấn Nam Vương sở dĩ rơi vào tay của Nguyễn Hồng Phi cũng là vì Nguyễn Hồng Phi có một môn kỳ công: thuật dịch dung.”

“Mà môn kỳ công này theo thần biết thì Nguyễn Hồng Phi học từ Bình Dương Hầu.” Nói đến đây, Mân Tĩnh Hầu ngừng lại một chút, nhìn sang Bình Dương Hầu.

Bình Dương Hầu lạnh lùng nói, “Thời Nhân Tông hoàng đế, lão thần làm tướng quân ở Tây Bắc, vì nể mặt Bắc Uy Hầu nên quả thật là có chuyện Nguyễn Hồng Phi học một chút quyền cước từ thần, về phần thuật dịch dung gì đó thì lão thần đã từng nghe thấy, nhưng cụ thể thế nào thì cũng không biết. Lão thần không thông thạo thứ đó, làm sao có thể dạy cho người khác được. Mặc dù Nguyễn tặc biết thuật dịch dung, nhưng cũng không phải do lão thần truyền thụ.”

Súc cốt công là do Nguyễn Hồng Phi học từ Mã Duy. Về phần thuật dịch dung, đó là bí truyền, đến đời của Bình Dương Hầu thì thất truyền, thật sự là tên nghiệp chướng kia học theo bí tịch của nhà hắn, tự học mà thành.

Còn nữa, trước kia Bình Dương Hầu rất đồng cảm với cảnh ngộ mà Nguyễn Hồng Phi gặp phải, cảm thấy là ông trời ghen tị anh tài, thiên đạo bất công. Chẳng qua kể từ khi Nguyễn Hồng Phi bắt cóc huynh đệ Phượng gia thì Bình Dương Hầu liền hận cả đời này kiếp này vĩnh viễn không gặp lại Nguyễn Hồng Phi.

Nguyễn Hồng Phi có thanh danh thế nào ở Đại Phượng?

Mân Tĩnh Hầu trục lợi giao tình lúc trước của Nguyễn Hồng Phi và phủ Bình Dương Hầu, Bình Dương Hầu làm sao có thể bày ra sắc mặt hòa nhã với Mân Tĩnh Hầu? Còn trong lòng thì mắng to Nguyễn Hồng Phi, đến bây giờ vẫn còn liên lụy hắn, làm ảnh hưởng thanh danh của hắn.

Mân Tĩnh Hầu thật mất thể diện ở trước mặt Bình Dương Hầu, sắc mặt cũng không dễ xem, hơi mỉm cười một cách đầy thâm ý, “Thần nghĩ thế này, lúc trước có người dùng thủ đoạn như vậy để đại nghịch bất đạo, nay có phải cũng có người dùng thủ đoạn như vậy để ra vào đế đô hay không? Vì thế thần mong Thái hậu nương nương tìm vài người tinh thông thuật dịch dung để đẩy mạnh kiểm tra trước cửa thành, tránh cho thủ phạm trốn thoát.”

Vệ thái hậu thản nhiên nói, “Hóa ra là vậy.”

“Một chút việc nhỏ như thế thì cũng không cần dính líu đến Bình Dương Hầu làm gì, nếu Mân Tĩnh Hầu đề nghị, có lẽ Mân Tĩnh Hầu biết được người tài ba có khả năng như vậy, thì cứ trực tiếp giao cho Vĩnh Ninh Bá là được.” Vệ thái hậu nhìn sang Vĩnh Ninh Hầu, “Vĩnh Ninh Bá, việc này khanh đứng ra lo liệu, không được để nghi phạm đào tẩu.”

Vệ Dĩnh Gia lĩnh chỉ.

Mân Tĩnh Hầu không có mặt mũi khi đến phủ Thận Thân Vương.

“Lúc này vẫn khí thế ép người như trước, ta thấy nữ nhân kia ở trong cung chắc chắn đã phòng bị!” Mân Tĩnh Hầu uất nghẹn một bụng, đến trước mặt Thận Thân Vương thì cũng không thể bày ra sắc mặt tốt hơn, ngược lại còn tỏ ra lo lắng.

Thận Thân Vương đang thả câu bên hồ, nhắm mắt ngồi thiền, không hề có động tĩnh.

Gió thu thổi lướt qua, sóng nước lăn tăn trong hồ nhỏ. Mân Tĩnh Hầu cảm thán một tiếng, ngồi lên chiếc ghế trúc trống không đặt bên cạnh Thận Thân Vương. Thận Thân Vương nói, “Qua hôm nay, giang sơn sẽ đổi chủ, khí thế ép người thì sao?”

Mân Tĩnh Hầu nhịn không được mà nuốt nước bọt, Thận Thân Vương thu cần câu, quay trở về phòng.

Đối với Thận Thân Vương, mọi người đều có sai lầm riêng.

Mọi người thường xem mưu phản là một chuyện rất khó thực hiện, nhưng trên thực tế thì chuyện này dễ dàng hơn so với tưởng tượng của mọi người.

Thận Thân Vương là nhi tử của Đức Tông hoàng đế, là thân huynh đệ của Nhân Tông hoàng đế. Con người sống lâu, không có ưu điểm gì khác ngoại trừ từng trải nhiều hơn, cũng gặp nhiều chuyện kỳ quái hơn, cho nên chẳng còn biết kinh sợ là gì.

Kiến thức rộng rãi chính là đạo lý này.

Mưu phản rất khó ư?

Trên thực tế, mưu phản đoạt quyền cũng không có nhiều ảnh hưởng đến bá quan triều đình. Chỉ cần xử lý người đương quyền, nước không thể một ngày không có vua, đương nhiên sẽ có tân quân sinh ra.

Mọi việc đơn giản như thế.

Thận Thân Vương phái người đưa thiếp đến phủ Bình Dương Hầu.

Chạng vạng, rời khỏi nha môn, Bình Dương Hầu không về phủ mà lại đến thẳng phủ Thận Thân Vương.

Thận Thân Vương là người có tuổi cao nhất trong tôn thất, thân phận không giống bình thường, Bình Dương Hầu không nể mặt Mân Tĩnh Hầu thì cũng không sao. Còn Thận Thân Vương gửi thiếp đến, thuận tình thuận lý thì Bình Dương Hầu cho dù thế nào cũng phải đi một lần.

Huống chi Bình Dương Hầu không thể không đi.

Thận Thân Vương phái người an bài đồ nhắm, tự mình mời rượu gắp thức ăn, “Đây là con cá mà ta đã câu ở trong hồ ngày hôm nay, ngươi nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?”

Bình Dương Hầu cười nói, “Ở Tây Bắc, bò cừu thì cần gì có đó, nhưng quả thật đã lâu rồi chưa được ăn cá.”

“Là ngươi rất chính trực. Người khác ở thân phận và địa vị của ngươi, muốn ăn gì mà chả được.” Thận Thân Vương nâng ly, cười nói, “Chẳng qua đây cũng là điểm hiếm thấy của ngươi. Trước kia Thái thượng hoàng và bệ hạ nhiều lần cũng tán thưởng ngươi.”

Bình Dương Hầu và Thận Thân Vương cụng ly, ngửa đầu uống cạn. Thận Thân Vương nhiều năm lĩnh chỉ làm công việc an nhàn, dù sao cũng phải có chút đam mê để giết thời gian, Thận Thân Vương ủ rượu là thượng đẳng ở đế đô, Bình Dương Hầu khen không ngớt lời.

Nụ cười trên mặt của Thận Thân Vương càng sâu thêm vài phần, “Thái thượng hoàng và Hoàng thượng cũng khá thích rượu do ta tự ủ.”

Kỳ thật Bình Dương Hầu cho rằng đây có thể là Thận Thân Vương hiểu lầm, theo lời của Mã Duy: nhi tử của hắn thì Hoàng đế bệ hạ căn bản không giỏi uống rượu, chỉ ba ly đã gục. Ngược lại với rượu, Hoàng đế bệ hạ lại thích uống nước bỏ mật ong hơn.

Bất quá, Thận Thân Vương lộ vẻ tự đắc như thế, Bình Dương Hầu đương nhiên sẽ không phá hỏng hứng thú của Thận Thân Vương, trái lại chỉ thuận thế mà đáp, “Nghe nói bệnh tình của bệ hạ đã thuyên giảm, có lẽ vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn.”

Thận Thân Vương cười cười, “Đây là phúc khí của Đại Phượng.” Thận Thân Vương lại nói tiếp, “Bệ hạ có Thái hậu nương nương chăm sóc, hồng phúc tề thiên, đương nhiên không cần phải nói. Ta chỉ lo lắng cho Thái thượng hoàng mà thôi.” Nói đến đây thì Thận Thân Vương đã tỏ ra ưu tư, nhìn về phía Bình Dương Hầu, nhẹ nhàng thở dài.

Bình Dương Hầu làm quan thời Nhân Tông hoàng đế, bất quá, hắn lại được trọng dụng khi Thái thượng hoàng chấp chính, nắm giữ binh quyền Tây Bắc. Thận Thân Vương nhắc đến Thái thượng hoàng, Bình Dương Hầu đặt xuống ly rượu, hàng lông mày rậm khẽ cau lại, cũng không nói chuyện.

Thận Thân Vương thở dài, “Trấn Nam Vương và Thái thượng hoàng là thân huynh đệ, ngày xưa luôn thân cận nhau. Thái thượng hoàng gặp nạn ở Vân Quý, Trấn Nam Vương tự trách. Chẳng qua mấy ngày nay liên tục tìm kiếm, nghe nói đã đào ra nghi giá trong đất đá sạt lở….”

Mi tâm của Bình Dương Hầu khẽ động, “Chuyện này ta lại chưa từng nghe ai nhắc đến.”

“Dù sao thì Thái hậu nương nương cũng xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ, nay Thái hậu chấp chính thay, làm sao có thể nguyện ý tuyên dương việc như vậy ra ngoài?” Thận Thân Vương lo lắng nói, “Những lời này ta cũng chỉ có thể lải nhải với ngươi mà thôi.”

“Mọi người ở Nội các đều là lão thần từ thời Thái thượng hoàng, nếu việc này là sự thật, lại liên quan đến Thái thượng hoàng, cho dù là Thái hậu thì cũng không thể giấu diếm.” Bình Dương Hầu nói.

Thận Thân Vương cười khổ, “Ngươi là thật không biết hay là giả vờ không biết. Thái hậu nương nương muốn thú nữ nhi của Lý Bình Chu làm Hoàng hậu cho bệ hạ. Lý tướng coi như sắp làm Quốc trượng. Không phải ta lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, ta đã phái người lén báo việc này cho Lý tướng biết, kết quả là Lý tướng cũng chả nói gì.”

“Thật lòng mà nói, Thái thượng hoàng đã đến Tây Bắc, lần này cho dù quay về đế đô cũng là vì bệ hạ ngã bệnh đã lâu, đế đô rung chuyển. Hầy, cho dù như thế nào….” Thận Thân Vương nửa kín nửa lộ nói một nửa, cũng không nói tiếp, ngược lại càng khiến người ta suy nghĩ mông lung.

Ánh mắt của Bình Dương Hầu chợt lóe, cũng không hỏi thêm.

Thận Thân Vương biết tính tình của Bình Dương Hầu cẩn thận, không thích nhiều lời. Vì vậy cũng không nhắc lại việc này, chỉ mời rượu gắp thức ăn, cùng Bình Dương Hầu nói đến tình hình của đế đô. fynnz.wordpress.com

Không thể từ chối tấm thịnh tình của Thận Thân Vương, uống rượu đến tận đêm khuya thì Bình Dương Hầu mới đứng dậy cáo từ, Thận Thân Vương đỡ lấy Bình Dương Hầu, “Sắc trời đã muộn, ta thấy ngươi đã say, bên ngoài gió mát, không bằng cứ nghỉ ngơi ở quý phủ của ta đi.”

Bình Dương Hầu lắc đầu nói lời cảm tạ, vỗ tay của Thận Thân Vương, “Ta vẫn nên quay về thì hơn, nếu không lão bà trong nhà sẽ lo lắng.” Đi hai bước, thật sự không thể chịu được nữa, Thận Thân Vương bèn phân phó hạ nhân bên cạnh, “Đến phủ Bình Dương Hầu báo một tiếng, Bình Dương Hầu say rượu, ngủ lại trong phủ của ta.”

“Như vậy đành phải quấy rầy Vương gia.” Bình Dương Hầu nói.

“Không cần khách khí với ta.”

Thận Thân Vương đích thân đưa Bình Dương Hầu vào phòng, Bình Dương Hầu hơi say một chút, mùi rượu thoang thoảng trên người, nói chuyện cũng không còn cẩn thận như ban đầu, lải nhải liên miên, “Vương gia, không biết vì sao ta thường xuyên nhớ đến chuyện trước kia.”

“Nhớ đến cái gì?” Thận Thân Vương lấy một bát canh tỉnh rượu từ trong tay của thị nữ rồi đưa cho Bình Dương Hầu.

Bình Dương Hầu dựa vào nhuyễn tháp, nói lời cảm tạ rồi tiếp nhận, sau đó ngửa đầu mà uống, thở dài, “Nhớ đến chuyện không bao lâu trước kia của ta, phủ Bình Dương Hầu bị đoạt tước, gia phụ mất sớm, tộc nhân tránh không kịp, trước mắt đều là đất hoang đìu hiu, là Vương gia thường tiếp tế cho nhà của ta.”

Thận Thân Vương ôn hòa nói, “Mẫu thân của ta và mẫu thân của ngươi là cùng dòng họ, nếu là gia đình bình thường thì ngươi phải gọi ta một tiếng biểu cữu.”

“Khi đó nhờ phúc của Vương gia mà ta mới có thể đến Tây Bắc làm thủ hạ dưới trướng Tĩnh Quốc Công, tích góp từng chút công lao.” Hai mắt của Bình Dương Hầu hơi khép lại, giọng điệu mơ hồ, “Sau này ta lập được chiến công, có thể phục hồi tước vị của tổ tiên, đều là nhờ ân Vương gia.”

Thận Thân Vương than nhỏ một tiếng rồi phân phó thị nữ, “Hầu hạ Bình Dương Hầu cẩn thận.” Bàn tay già nua chống vào bàn rồi đứng dậy rời đi.

********

Đời trước của Minh Trạm tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học tốt nghiệp hạng ưu, đọc không ít sách vở, vì vậy vẫn còn nhớ rõ trong sách sử từng ghi lại sự kiện Nhâm dần cung biến nổi tiếng khi Hoàng đế Gia Tĩnh cầm quyền.

Biến cố hoàng cung này cũng rất đơn giản, chỉ là một đám cung nữ muốn lấy mạng Hoàng đế Gia Tĩnh.

Lúc trước Minh Trạm đọc phần lịch sử này thì cảm thấy hơi khó tin, cung nữ mà cũng có thể hành thích vua, như vậy hoàng cung cũng quá mất an toàn.

Minh Trạm không ngờ là hắn cũng có vinh hạnh đặc biệt này.

Vệ thái hậu hỏi Trần Thịnh, “Đắc thủ rồi ư?”

Trần Thịnh gật đầu, Minh Trạm nói, “Mẫu thân, bên chỗ của Thái hoàng thái hậu đã an bài ổn thỏa chưa?”

“Không cần lo lắng.” Minh Trạm có thể bình an trở về thì phần thắng đã nằm trong tay của Vệ thái hậu, ánh mắt lộ ra ý cười, “Đây chỉ mới là bắt đầu, trò hay còn ở phía sau.”

Từ Ninh cung.

Vì lớn tuổi nên khó ngủ, bên ngoài ồn ào tiếng kêu la chém giết, khiến Thái hoàng thái hậu bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Thái hoàng thái hậu nằm trên giường trong chốc lát, thấy khả nghi, bèn gọi ma ma bên cạnh tiến vào mà hỏi, “Ta nghe bên ngoài ầm ĩ, có chuyện gì sao?”

Chu ma ma mặt xám xịt, kinh hoàng thất thố quỳ gối trước giường Thái hoàng thái hậu, buồn bã nói, “Thái hoàng thái hậu, không tốt rồi, hình như bên ngoài có đánh nhau.”

Thái hoàng thái hậu lớn tuổi, đầu óc hơi chậm chạp, một lúc lâu sau mới kinh ngạc hỏi, “Có, có người mưu phản ư?”

Thắt lưng của Chu ma ma mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Trong khi Thái hoàng thái hậu lại trấn định hơn một chút, vỗ vỗ giường rồi nói, “Hầu hạ ta thay y phục đi.”

Đợi Thái hoàng thái hậu thu thập ổn thỏa, một cung nữ nhẹ nhàng bước lên phía trước nói, “Thái hoàng thái hậu, thân phận của ngài cao quý, không ai có thể sánh bằng. Vừa rồi nô tỳ đứng ở đại môn nghe trong chốc lát, bên ngoài tuy loạn nhưng không có ai dám xâm nhập Từ Ninh cung. Nương nương cứ ngồi yên ở đây, không ai dám bất kính với nương nương đâu.”

Chu ma ma lấy lại tinh thần, vội vàng khuyên nhủ Thái hoàng thái hậu.

Tuy không hiểu những đạo lý lớn, nhưng chỉ cần Thái hoàng thái hậu bình an thì các nàng hầu hạ bên cạnh cũng có tám chín phần có thể bình an.

Thái hoàng thái hậu đi thong thả vài bước rồi thở dài, “Không được, ta phải đi xem Hoàng thượng một chút.”

“Nương nương, Hoàng đế bệ hạ và Thái hậu nương nương ở cùng một chỗ, bệ hạ hồng phúc tề thiên, đương nhiên sẽ không sao.” Cung nhân khuyên nhủ.

“Còn, còn đám hoàng tôn Vĩnh Khác thì sao?” Thái hoàng thái hậu rơi lệ, “Nếu có một đám nghịch tặc làm bọn chúng bị thương thì sao đây? Không được, các ngươi đừng ngăn cản ta, ta phải đi sang đó xem thử.”

Cung nhân tiến lên rồi quỳ xuống khuyên nhủ, “Thái hoàng thái hậu, thứ nô tỳ nói thẳng, nay trong Từ Ninh Cung đều là nữ nhân và hài tử, cầm kiếm không nổi, nhấc đao không lên, tay trói gà không chặt. Chúng ta mà ra ngoài, ngộ nhỡ gặp phải phản tặc thì nhất định là không có đường sống. Theo nô tỳ thấy thì Thái hoàng thái hậu hãy bảo vệ thân mình vì tương lai. Thái hoàng thái hậu nghĩ lại xem, Thái hậu nương nương chưởng quản cung đình, mà các tiểu điện hạ đều ở trong Chiêu Dương cung, rất gần với Chiêu Đức điện. Nay trong cung xảy ra biến cố, Thái hậu nương nương chắc chắn đã sớm cứu các tiểu điện hạ. Cho nên Thái hoàng thái hậu cứ yên tâm là được.”

Bất chợt gặp phải chuyện lớn như biến cố hoàng cung thế này thì Thái hoàng thái hậu thật sự không có chủ ý, bị tiểu cung nhân khuyên nhủ, vì vậy chỉ đành lo lắng sợ hãi ngồi xuống chờ đợi.

Chiêu Đức điện.

Ngồi không nhàm chán, Vệ thái hậu và Nguyễn Hồng Phi bày ra bàn cờ, Minh Trạm ở bên cạnh ngồi xem, thỉnh thoảng lại chỉ điểm Nguyễn Hồng Phi một chút, Nguyễn Hồng Phi mặc kệ nước cờ dở tệ của Minh Trạm, Minh Trạm chỉ đành ngồi nói bâng quơ, “Hầy, tìm được vài nữ nhân như vậy mà đã muốn tạo phản, thật không biết đầu óc nghĩ thế nào nữa?”

Nguyễn Hồng Phi hạ xuống một quân cờ, “Chẳng qua chỉ là cắt đầu của ngươi mà thôi, đừng nói là nữ nhân, chỉ cần làm việc thích hợp thì một hài tử cũng có thể làm được chút chuyện cỏn con đó.”

Minh Trạm vui cười huyên thuyên, “Phi Phi, cho dù ta có chết thì ta cũng phải hóa thành diễm quỷ, ngày đêm dây dưa với ngươi.”

Nguyễn Hồng Phi liếc mắt nhìn chiếc cằm tròn trịa của Minh Trạm, khóe môi nhếch lên, cũng cười theo.

Phủ Thận Thân Vương.

Mân Tĩnh Hầu ôm một chiếc hộp, kích động chạy đến trung thính, hai tay nâng hộp đặt lên chiếc bàn nhỏ, đôi mắt vừa kích động mà lại hưng phấn, lộ ra một chút tơ máu, giọng nói run rẩy, “Vương, Vương, Vương thúc, người xem, người xem đi, đây là cái gì?”

Mân Tĩnh Hầu mở hộp ra, mùi máu tanh ập vào mặt. Thận Thân Vương cau mày hỏi, “Chỉ có Hoàng thượng thôi sao? Vệ thái hậu đâu?”

“Có, có một người là đủ rồi, Vương thúc.” Đôi mắt của Mân Tĩnh Hầu như lóe sáng, “Ta thấy đây rõ ràng là đầu của bệ hạ.”

Thận Thân Vương cũng không ngại bẩn, cẩn thận xem qua, đáy lòng bắt đầu sinh nghi, quả thật có vài phần rất giống với Minh Trạm trong ấn tượng của hắn. Mân Tĩnh Hầu nói, “Vương thúc, Vệ thái hậu không thể so với Hoàng thượng, Hoàng thượng luôn bệnh suốt, bị mê man thất thần, chúng ta dễ dàng đắc thủ hơn. Bên cạnh Thái hậu nương nương có rất nhiều cung nữ, người của chúng ta vẫn chưa thể tiếp cận để hầu hạ. Bất quá có thể lấy được đầu của bệ hạ, đến ngày mai chúng ta xin thỉnh an bệ hạ, Vệ thái hậu phải giao người ra, nếu không giao ra thì nàng ta còn có thể tiếp tục làm Thái hậu hay sao?”

Mân Tĩnh Hầu nói tiếp, “Vương thúc, hiện tại trong cung đang hỗn loạn, tốt nhất có thể giải quyết đám tiểu tử kia….” Mân Tĩnh Hầu đưa tay lên, làm ra hành động chém xuống, trong mắt toát lên vài phần hung hãn độc ác, giọng nói lạnh lùng, “Sao không diệt cỏ tận gốc!”

“Diệt cỏ tận gốc?” Thận Thân Vương cười lạnh, “Sau khi diệt cỏ tận gốc chẳng lẽ liền đến phiên ngươi hay sao? Ngươi đừng quên Phượng Cảnh Nam còn có nhi tử ở Vân Quý, Phượng Minh Lễ đã qua tuổi hai mươi, đang chính trực tráng niên! Ta thấy là ngươi đang ngại cuộc sống quá nhẹ nhàng rồi đó!”

Mân Tĩnh Hầu bị Thận Thân Vương mắng cho hết hồn, vội vàng nói, “Vương thúc, là ta bồng bột. Hiện tại chúng ta….”

“Hiện tại không cần làm gì cả, người về phủ nghỉ ngơi trước đi, đợi đến sáng mai khi vào triều thì nhớ xin thỉnh an bệ hạ là được. Ngươi về phủ trước đi.”

Mân Tĩnh Hầu chưa kịp ra khỏi đại môn phủ Thận Thân Vương thì tiếng kèn giới nghiêm toàn thành đã vang vọng khắp bầu trời đêm của đế đô.

Đế đô giới nghiêm.

Không ai ngờ lại xảy ra biến loạn hoàng cung như thế, đợi chư thần phản ứng trở lại, muốn tiến cung xem rốt cục xảy ra chuyện gì thì toàn bộ đế đô đã giới nghiêm. Ngay cả Lý Bình Chu muốn ra khỏi phủ cũng không thể, Lý Bình Chu muốn nhào ra khỏi phủ thì ai ngờ binh mã Cửu môn không hề dung tình, chân trước của Lý tướng vừa bước ra đại môn thì binh mã Cửu môn đã khách khí nâng Lý tướng quay về Lý phủ, sau đó trực tiếp phái hai tên binh sĩ cao to trấn giữ.

Tú tài gặp quân nhân thì không thể nói đạo lý.

Lý Bình Chu thật muốn hộc máu.

Nhưng chỉ qua nửa ngày thì Cửu môn đề đốc phụng chỉ Hoàng đế bệ hạ tịch biên niêm phong mười ba phủ đệ, còn những người trong phủ cũng đều bị bắt giữ, áp giải đến Hình bộ. Đến trưa, bá quan trong triều phụng chỉ tham dự đại triều hội đầu tiên sau khi Hoàng thượng khỏi bệnh.

Minh Trạm ngồi trên ngai vàng cửu trọng, ánh mắt mang theo một chút lạnh lẽo, hắn không nhìn thần sắc vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ của bá quan, hắn đang nhớ đến lời của Thận Thân Vương.

“Bệ hạ tài cán ngút trời, biết được hiện tại Tây Bắc không yên, Đông Nam sinh loạn, trong đó có bao nhiêu bóng dáng của tôn thất phản thần. Bệ hạ giả bệnh nhiều ngày, mạo hiểm rời khỏi đế đô, vì điều gì thì trong lòng của ngài và ta đều rõ ràng.”

“Bệ hạ có gì nghi hoặc thì ta đều có thể nói cho bệ hạ nghe. Vương phi của ta đã sớm qua đời, Nhân Tông hoàng đế vừa háo sắc lại nhu nhược, khi đó quan hệ của chúng ta cũng không tệ lắm. Hắn lệnh cho Phương hoàng hậu chọn phi tử cho ta tái thú. Phương hoàng hậu lựa chọn Tống thị. Ta cũng tưởng rằng ta sẽ thú nàng. Chẳng qua không ai ngờ Tống thị cùng mẫu thân tiến cung gặp Nhân Tông hoàng đế, tiếp đến Nhân Tông hoàng đế hạ chỉ tuyển tú nữ, Tống thị cũng trúng tuyển.”

“Người mà Hoàng đế nhìn trúng thì ai dám tranh chấp? Nhân Tông hoàng đế vội vàng thưởng cho ta một nữ nhân khác làm Vương phi, nực cười là cuối cùng Nhân Tông hoàng đế cũng không thể nạp Tống thị vào hậu cung, mà ngược lại, Tống thị trực tiếp bị Phương hoàng hậu tứ hôn cho Bắc Uy Hầu làm kế thất.”

“Bệ hạ chung tình với Nguyễn Hồng Phi, năm đó dung mạo của Tống thị còn đẹp hơn cả Nguyễn Hồng Phi. Một nữ nhân có được mỹ mạo đã đủ chết người. Càng chết người là nàng lại vô cùng thông minh. Nhân Tông hoàng đế cũng không phải kẻ có bản lĩnh, trong cung bị Phương thị quản thúc, hắn lại cố tình nhớ mãi không quên Tống thị.” fynnz.wordpress.com

“Chiêu Hòa công chúa là nữ nhi của ngài?” Loại quan hệ rối rắm này thật khiến Minh Trạm phải bái phục, tốt nhất là cứ hỏi thẳng chủ đề.

“Trí tuệ của bệ hạ luôn làm người ta phải kính phục.” Chỉ cần nói đầu đã biết đuôi, không phải ai cũng nhạy bén như vậy, Thận Thân Vương tán thưởng một câu, “Cả đời này ta chỉ có một nữ nhi, nếu không phải nhờ Nguyễn Hồng Phi thì e rằng ta sẽ không còn được gặp lại Gia Duệ.”

Minh Trạm cảm thấy khó hiểu, “Ta vẫn không rõ vì sao Thận thúc công lại muốn mưu phản? Thứ ta nói thẳng, ngài đã từng tuổi này, lại không có nhi tử, cho dù ngài thành công, chẳng lẽ lại có thể để Gia Duệ làm nữ hoàng hay sao?”

“Bệ hạ, trong Thái y viện có hồ sơ bệnh án của ta, ngài chắc là đã biết, bệnh của ta đã rất trầm trọng, không còn thuốc chữa, thọ mệnh chỉ còn khoảng nửa năm. Kỳ thật ta sống đến tuổi này, hết thảy những người ta yêu, những người ta hận đều đã quay về với cát bụi.” Thận Thân Vương thở dài, “Đối với một người nam nhân yếu ớt như ta, để thời gian giúp ta báo thù, tuy hèn nhát nhưng cũng có thể xem là một sự lựa chọn rất tốt.”

“Chẳng qua, nhìn thấy thời gian của mình sắp tận, nhưng vẫn còn một tâm sự chưa được giải quyết, làm cho ta khó có thể nhắm mắt.” Thận Thân Vương nói tiếp, “Năm xưa, trượng phu mà ta chọn cho Chiêu Hòa chính là Ngụy Quốc Công, sau này Kính Mẫn công chúa coi trọng Ngụy Quốc Công, Phương thị vì thỏa lòng mong muốn của Kính Mẫn công chúa mà sử dụng kế nghị hôn Thát Đát, gả đi Chiêu Hòa công chúa, nhất tiễn song điêu. Nếu không thể nhìn thấy Kính Mẫn công chúa đoạn tử tuyệt tôn thì ta thật sự không cam lòng.”

Ánh mắt của Minh Trạm chợt lóe, “Hóa ra tiểu Quận chúa chết trong tay của ngài.”

Thận Thân Vương mỉm cười, vẫn không đáp lại. Kỳ thật huyết thống Phượng gia cũng không tệ, Thận Thân Vương chừng này tuổi, trong các ông lão thì Thận Thân Vương quả là đẹp lão hàng thượng phẩm. Thậm chí Minh Trạm còn cho rằng, Thận Thân Vương cười xảo quyệt còn có khí chất hơn hẳn bộ dáng run rẩy giả vờ sắp chết trước kia.

Minh Trạm đứng dậy muốn rời đi thì Thận Thân Vương đột nhiên hỏi, “Ta vẫn không rõ, ta đã an bài thỏa đáng người ở Cửu môn, làm sao bệ hạ có thể trở về đế đô?”

“Bình Dương Hầu.”

Thận Thân Vương bừng tỉnh đại ngộ, tiện tay mỉm cười châm một ly rượu, “Hóa ra bệ hạ triệu Bình Dương Hầu về đế đô chính là vì vậy, ta còn tưởng rằng bệ hạ quả thật muốn hắn làm Binh bộ Thượng thư.”

Hóa ra Bình Dương Hầu cố ý đến gặp hắn.

Hóa ra những lời của Bình Dương Hầu là khuyên nhủ hắn.

Hóa ra là như vậy.

“Bệ hạ, hết thảy thư từ của những người tới lui với ta đều được đặt trong chiếc hộp bằng gỗ lim ở thư phòng của ta, phía trên hộp có dùng hồng ngọc để nạm thành một bức tranh hoa mai.”

“Ngài cứ an tâm, những gì trong phủ Thận Thân Vương, trẫm sẽ ban hết cho Gia Duệ, trẫm sẽ không bạc đãi nàng ta.”

Thận Thân Vương nâng ly, “Thủ đoạn và tài trí của bệ hạ cao hơn Thái thượng hoàng, càng hơn cả Nhân Tông hoàng đế, vượt xa Đức Tông hoàng đế. Lão thần mong bệ hạ có thể mở ra một thời đại thịnh thế, trở thành thánh quân lừng lẫy cả đời.”

Những tiếng hô to vạn tuế của văn võ bá quan khiến Minh Trạm hơi hoàn hồn trở lại.

Rất nhiều người mà bọn họ quen thuộc đã mất đi vị trí của mình, bất quá cũng không có ai đưa ra nghi hoặc, trái lại sau đó từng người một được bổ sung vào chức vị. Vì vậy đội ngũ triều thần vẫn chỉnh tề như trước.

Chẳng qua khác với xưa kia, đầu của bọn họ dường như càng cúi thấp một cách kính cẩn hơn.

Minh Trạm ngồi ngay ngắn, một bàn tay vuốt ve tay vịn trên long ỷ phi long, kỳ thật ngồi trên chiếc ghế này cũng không thoải mái, toàn bộ lưng ghế đều có chạm trổ hình phi long, dựa vào rất cộm người, cái đệm bên dưới mông cũng không đủ mềm, ngồi lâu rất ê mông.

Có rất nhiều việc khác với sự tưởng tượng của đại đa số mọi người.

Tựa như cảm giác ngồi trên long ỷ, vô số người muốn có được nó. Chẳng qua cảm giác chân chính cũng chỉ có người ngồi trên nó mới có thể biết rõ. Có lẽ người ngồi trên chiếc ghế này cũng có cảm giác không giống nhau.

Minh Trạm cũng không có nhiều thời gian để đa sầu đa cảm, tấu chương Thát Đát Tây Bắc xâm phạm biên ải và tình hình khẩn cấp ở Đông Nam cũng vội vã được dâng lên. Lý Bình Chu lại bắt đầu quay mồng mồng, Minh Trạm trêu chọc, “Lý tướng không cần lo lắng, Tây Bắc đã sớm có ý chỉ chuẩn bị chiến tranh. Về phần Đông Nam, Phó Ninh Phó đại hiệp đang ở tại thành Phúc Châu, anh hùng trượng nghĩa, vì nước vì dân. Phó đại hiệp từng có mỹ danh nhất kiếm đẩy lùi đại quân Thát Đát, làm sao có thể mặc kệ Đông Nam cho được?”

“Bệ hạ tính toán chu toàn.”

Minh Trạm mỉm cười, nhận lấy lời ca ngợi của Lý Bình Chu một cách không khách khí, “Đương nhiên trẫm là Hoàng đế mà.”

Làm Hoàng đế đương nhiên phải có một ít bản lĩnh mà thường nhân không thể sánh bằng. Tất cả mọi người đều thấy hắn giả bệnh thanh trừng tôn thất phản thần, trên thực tế, điều mà hắn mong chờ chính là hai phong thư báo chiến tranh này.

Bị người ta bao vây lăng nhục, hắn một khắc cũng không hề quên. Hiện tại là chiến hay là hòa, đã đến phiên hắn khống chế toàn cục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.