Hoàng Đế Nan Vi

Chương 30: Chương 30




Nhị vị Phò mã Lục gia bị đụng vách tường ở ngự tiền, nhiệt độ của Tập san Hoàng thất vẫn chưa rút xuống thì kết quả ân khoa mùa xuân đã được công bố.

Quan chủ khảo Lâm Vĩnh Thường cầm mười bài thi dẫn đầu đưa cho Minh Trạm quyết định thứ tự, Minh Trạm lần lượt duyệt qua rồi hỏi, “Nhị bảng tam bảng đâu?”

Quan phó chủ khảo Mai đại nhân dâng lên, Minh Trạm chưa tiếp nhận thì đã hỏi, “Phạm Duy và Phùng Trật đứng hạng bao nhiêu?”

Trên trán của Mai đại nhân suýt nữa đã toát mồ hôi hột.

Phạm Duy và Phùng Trật từ Vân Quý đi theo Minh Trạm đến đây, được Minh Trạm chia ra làm đương sai ở Lại bộ và Hộ bộ, Minh Trạm thuận tiện thưởng cho bọn họ xuất thân là cử nhân. Khi ân khoa mùa xuân diễn ra thì hai người phụng lệnh tham dự ân khoa. Mặc dù triều thần có chút ý kiến đối với hành vi đề bạt người một nhà rõ ràng như vậy của Minh Trạm, bất quá cũng không nên vì hai con tôm tép mà khiến Hoàng thượng phật lòng, cho nên bọn họ đành cam chịu.

Mai đại nhân đáp, “Phạm Duy đứng thứ mười một nhị bảng, Phùng Trật đứng thứ năm tam bảng.”

“Kéo Phùng Trật lên nhị bảng đi.” Tuy rằng thứ tự trên các bảng phải trả qua thi đình thì mới quyết định, bất quá trong đại đa số tình tình thì không có thay đổi quá lớn.

Minh Trạm thấy hai người lộ ra sắc mặt khó coi, bèn cười nói, “Lão Mai, trẫm đề bạt ngươi từ Phủ doãn đế đô thành Lễ bộ thị lang rồi làm Phó chủ khảo, ngươi cũng đâu từ chối với trẫm. Vậy mà…”

Lâm Vĩnh Thường thức thời nói, “Thần tuân chỉ.”

Minh Trạm hài lòng mỉm cười, thoải mái chấp bút phê ra mười thứ hạng đầu, ra hiệu cho Hà Ngọc mang xuống rồi phân phó, “Theo thứ tự này mà công bố.”

Lâm Vĩnh Thường và Mai đại nhân cung kính cáo lui.

Kỳ thật Mai đại nhân có chút bất mãn đối với hành vi đề bạt thủ hạ một cách trắng trợn như vậy của Minh Trạm, khi khóe mắt đảo qua khuôn mặt thản nhiên của Lâm đại nhân thì lại cảm thấy Lâm thanh thiên trước kia là Ngự sử, xưa nay nổi tiếng liêm chính mà cũng phụ họa bệ hạ, Mai Song Lâm như hắn có hùa theo thì cũng chẳng có gì là bất ổn.

Lâm Vĩnh Thường dường như đã phát hiện tâm tư của Mai đại nhân, thản nhiên nói, “Chẳng lẽ chúng ta lại học theo đám nữ nhân mà tranh giành tình cảm hay sao?”

Mai đại nhân cười cười, “Thật sự ghen tị với vận may của hai tên tiểu tử kia.”

Tại sao Minh Trạm lệnh cho hai người Phạm Phùng tham gia ân khoa mùa xuân? Đơn giản là cho bọn họ một cái xuất thân, ngày sau dễ dàng đề bạt để trọng dụng mà thôi. Cho dù đám đại thần đố kỵ, nhưng văn chương của Phạm Duy tinh diệu, thật sự là một tiểu tài tử, đứng nhị bảng là xứng đáng. Phùng Trật thì có chút vụng về, cũng không phải Phùng Trật không có tài văn chương, chẳng qua các thí sinh rất mạnh. Thuở nhỏ Phùng Trật cũng không có tài danh như Phạm Duy, để cho hắn tiến vào tam giáp đã là ưu đãi.

Bất quá triều đình là Phượng gia, đương nhiên do Minh Trạm định đoạt.

Huống chi mọi người đều biết Minh Trạm vừa xử lý Phò mã Lục gia, vẫn chưa nguôi giận, xưa nay hắn nổi danh là người nóng tính, vì vậy đám thần tử cũng không dám trêu chọc hắn. Lâm Vĩnh Thường cũng không phải kẻ ngốc, chỉ một chút việc nhỏ thì cần gì đi nghịch long lân.

Việc Phạm Duy và Phùng Trật đỗ ân khoa là chắc chắn, trước ân khoa mùa xuân, Minh Trạm đã từng mạnh miệng nói: Cứ thi đi, nhất bảng thì không cam đoan, nhưng nhị bảng thì tuyệt đối có hy vọng.

Xưa nay hai người luôn tin phục Minh Trạm, vì vậy liền thoải mái đi đăng ký dự thi, Phùng Trật còn đặc biệt tự tin nói với Minh Trạm, “Bệ hạ, nếu chúng ta thi tốt thì ngài đừng chọn chúng ta đứng đầu bảng nha. Bằng không sợ có người sẽ nói ngài bất công đó.”

Minh Trạm nói, “Ngươi nói chuyện khiêm tốn chút đi, thổi bay nóc nhà của ta rồi kìa, mắc công ta phải tốn bạc tu sửa nữa.”

Phạm Duy cười ha ha.

Nay nhìn đến thứ tự trên kim bảng, Phùng Trật quả thật có chút nho nhỏ mừng thầm, không phải là hắn không biết trời cao đất rộng, bèn nói với Phạm Duy, “Xem ra bệ hạ đặc biệt chiếu cố ta.”

Phạm Duy trêu chọc hắn, “Sao, ngươi bị kéo xuống từ vị trí Trạng Nguyên rồi à?”

Phùng Trật gõ đầu Phạm Duy, “Chẳng lẽ ngươi còn không biết bụng dạ của ta hay sao? Chúng ta tiến cung tạ ơn bệ hạ đi!”

“Quả thật là nên đi.” Nếu không có Minh Trạm can thiệp thì Phạm Duy cảm thấy chính mình có thể đỗ tiến sĩ hay không cũng chưa biết chắc.

Hai người thu dọn một chút rồi tiến cung.

Minh Trạm thấy hai người bọn họ thì rất vui vẻ, “Xem kết quả chưa? Thi khá tốt.”

Hai người đồng thanh nói, “Nhờ hồng phúc của bệ hạ.” Người dựa vào đại thụ hóng mát thì ít nhất cũng phải nói một tiếng cám ơn đại thụ.

Đại thụ Minh Trạm mỉm cười, “Đến rất đúng lúc, các ngươi dùng vãn thiện với ta đi, Phi Phi không ở đây.” Một câu cuối cùng hàm chứa bao nhiêu oán giận, Minh Trạm nói với hai người, “Các ngươi nói thử xem, nam nhân giống như ta, vừa mỹ mạo vừa có quyền thế, trên đời này có được bao nhiêu người như vậy? Thế mà Phi Phi lại vứt ta ở nhà để đi ra ngoài lêu lổng với kẻ khác. Trên đời này thật sự không có thiên lý mà.”

Chuyện này Minh Trạm có thể kể với ai được đây? Trùng hợp Phạm Duy Phùng Trật đều là người thấu hiểu, Minh Trạm thấy bọn họ thì giống như bắt được cái thùng rác, khẩn cấp trút ra tất cả oán giận.

Phạm Duy đành phải khuyên nhủ, “Bệ hạ, ngài nghĩ thông một chút đi.” Việc đã đến nước này, có nói thêm gì cũng chỉ là dư thừa.

“Đúng vậy. Nếu để thần nói thì Đỗ Quốc vương người ta cũng là mỹ mạo và quyền thế cơ mà.” Phùng Trật không hề đồng tình với Minh Trạm, tuy rằng điều này có chút đại nghịch bất đạo. Nhưng năm đó hắn và Phạm Duy đều đã khuyên Minh Trạm cách họ Ngụy xa một chút, sau này Minh Trạm bị lừa sạch sẽ từ trong ra ngoài nhưng vẫn cố chấp hồ đồ mà thích người ta thì có thể trách ai đây?

Minh Trạm rầm rì một cách bất mãn, “Các ngươi là người của ta hay là bị Phi Phi mua chuộc mất rồi hả?”

Phạm Duy cắn răng đưa ra chủ ý cho Minh Trạm, “Nhân phẩm như bệ hạ mà hắn còn dám khi dễ bệ hạ thì bệ hạ cứ ra hậu cung mà tiêu khiển, cho hắn biết mặt một chút.” Trong triều đình này, Phạm Duy tuyệt đối là người duy nhất mong muốn Minh Trạm thành thân sinh con.

Chủ ý này cực kỳ thối nát, Minh Trạm nhất thời không nói gì, chỉ xua tay đuổi người, “Cút đi cút đi, chẳng có ý kiến hay gì cả, không cho các ngươi dùng bữa nữa.”

Phạm Duy và Phùng Trật vội vàng bỏ chạy, Minh Trạm đang buồn bực, nếu ở lại dùng bữa thì chắc chắn sẽ phải nghe Minh Trạm kể khổ. Thay vì ăn ngự thiện mật vàng của Minh Trạm thì không bằng về nhà ăn cơm của chính mình. Dẫu sao về mức độ phong phú thì ngự thiện hiện tại đã không bằng ngày xưa, sức hấp dẫn giảm xuống rất nhiều.

Minh Trạm đuổi đi Phạm Duy và Phùng Trật, còn hắn thì tự tìm đến chỗ của mẫu thân để ăn chực.

Vệ thái hậu đang xem sách, thấy Minh Trạm thì đem sách đặt sang một bên, trước tiên nghênh đón nhi tử, cười nói, “Vì sao lại rãnh rỗi mà đến đây thế?”

“Đã lâu không cùng mẫu thân dùng vãn thiện.” Minh Trạm bày ra bộ mặt hiếu thảo, sau đó đi qua rồi ngồi xuống kế bên mẫu thân.

Vệ thái hậu bưng trà uống, trong mắt hiện lên ý cười, trêu ghẹo, “Mọi người nói thú tức phụ liền quên nương, cho dù ngươi không đến thì mẫu thân cũng không trách ngươi đâu. Hôm nay cô độc đến đây một mình, như vậy có nghĩa là tức phụ không ở nhà rồi.”

“Làm gì có.” Minh Trạm giả vờ biện bạch một câu, như thuở còn thơ hay tựa đầu vào vai của mẫu thân, hắn gọi một tiếng, “Mẫu thân.”

“Ừ?” Vệ thái hậu sờ đầu nhi tử, “Sao vậy?”

Minh Trạm khoát tay, tỳ nữ và thái giám trong phòng lặng lẽ lui ra ngoài, “Hôm nay ta chọn mười tên tiến sĩ. Người thứ nhất ở Sơn Đông, người thứ hai ở đế đô, thứ ba đến từ Chiết Giang, sau đó là Giang Tô, Sơn Tây, Ký Trung, Hồ Quảng, Thục Trung…”

Vệ thái hậu không cảm thấy có vấn đề gì, Minh Trạm tiếp tục giải thích, “Mẫu thân không cảm thấy mười người này được phân bố quá đồng đều hay sao? Ta lục lại hồ sơ ân khoa mùa xuân từ mười năm trước, hằng năm đều như thế, mười người đầu tiên thì hết tám người là ở tỉnh. Sau đó nhị bảng ấn theo tỉ lệ này mà phân bố, tỷ như gần hai mươi năm trở lại đây tiến sĩ xuất thân từ đế đô có tên trên kim bảng khoảng hai mươi đến hai mươi lăm người.”

Vệ thái hậu ngưng mày suy nghĩ sâu xa, thật lâu sau mới ôn hòa nói, “Theo kết quả thì cũng không phải chuyện xấu.”

“Quả thật mức độ giàu nghèo ở các địa phương không giống nhau. Nơi trù phú và đông đúc luôn có điều kiện giáo dục tốt hơn những địa phương nghèo. Chiếu theo địa lý thì việc tuyển chọn đã có biện pháp, có lẽ đó là một loại bí mật mà mọi người đều biết nhưng không nói. Nhưng chưa từng có ai nói với ta về chuyện này, đừng nói là quang minh chính đại, ngay cả lén lút ám chỉ cũng không có. Người bên ngoài chỉ biết là bài thi được niêm phong, xem ra trong ân khoa mùa xuân có cách ký hiệu trên bài thi. Nếu có thể phân chia địa phương thì có phải tên người cũng được ký hiệu đặc biệt hay không?”

“Chuyện này có thể chậm rãi điều tra, cho dù như thế nào thì hiện tại không thể vạch trần.” Vệ thái hậu trả lời câu hỏi của Minh Trạm một cách trấn tĩnh, “Ngươi vừa mới đăng cơ, việc không minh bạch trong ân khoa mùa xuân sẽ làm sĩ tử thiên hạ nổi điên. Hiện tại bất cứ sự hỗn loạn nào cũng sẽ gây bất lợi cho việc thống trị.”

Minh Trạm gật đầu, khẽ thở dài, “Ta không tính làm ầm ĩ chuyện này, chẳng qua chỉ cảm thấy trong triều không có ai có thể để ta tin tưởng, đành phải đến nói với mẫu thân.”

“Chỉ là một chút việc nhỏ thôi mà.” Vệ vương phi cười cười, phản bác ý kiến của Minh Trạm, “Thật ra Thái thượng hoàng cũng biết việc chọn tiến sĩ theo địa lý. Nhớ rõ những năm cuối Nhân Tông hoàng đế từng xảy ra một vụ gian lận ân khoa mùa xuân, nguyên nhân rất đơn giản, ân khoa năm ấy Lưỡng Quảng có một trăm cử nhân dự thi, trong đó chỉ có một vị đỗ tiến sĩ. Ngươi cũng biết Lưỡng Quảng xa xôi hẻo lánh, giáo dục đương nhiên thua kém Đông Nam Hồ Quảng. Nhưng sĩ tử Lưỡng Quảng lại không chấp nhận kết quả như vậy. Thậm chí ngay lúc đó Lưỡng Quảng Tổng đốc cũng dâng tấu chương, hoài nghi ân khoa mùa xuân thiếu công bằng. Nhân Tông hoàng đế hạ lệnh điều tra, ta nhớ rõ năm đó Chủ khảo là Phạm Lâm Hi Phạm đại nhân, đó cũng là một thế hệ đại nho, bởi vì vậy mà thanh danh tiêu tán, chết trong ngục. Sáu vị Phó chủ khảo, ngoại trừ Nam Phong Bá Lục Kiến An, lúc ấy Lục Kiến An vẫn chưa được phong tước, bất quá chỉ có hắn may mắn giữ được một mạng, còn lại hoặc là trảm thủ hoặc là bỏ tù bãi quan. Về phần giám thị, cũng có hơn phân nửa bị Hình Bộ gọi đến thẩm vấn.”

Chuyện xưa hai mươi năm trước mà Vệ thái hậu nói như thể đang hiện lên rõ ràng ở trước mắt, Minh Trạm nói một cách kính nể, “Mẫu thân biết thật rõ ràng.”

Vệ thái hậu nhìn Minh Trạm, ánh mắt nhu hòa, “Phạm Lâm Hi là một đại nho hiếm thấy, cái chết của hắn thật sự đáng tiếc. Ta tin tưởng Phạm Lâm Hi oan uổng trong vụ gian lận ân khoa mùa xuân vào những năm cuối Nhân Tông, bất quá hắn không thể không chết. Năm đó hắn là sư phó do Nhân Tông hoàng đế chỉ điểm cho Lệ thái tử, thuở nhỏ Lệ thái tử đã được hắn dạy văn chương. Nhân phẩm của hắn cao thượng, học thức uyên bác, là người rất hiếm thấy. Đáng tiếc hắn ở sai vị trí.”

Vệ thái hậu nói hai lần đáng tiếc, có thể thấy được vị Phạm đại nhân này thật sự đáng tiếc.

Minh Trạm nói, “Chuyện này cũng không có cách nào khác.”

“Đúng vậy, khi nói đến chính trị thì kỳ thật không phân biệt đúng sai.” Vệ thái hậu ôn hòa nói, “Ân khoa mùa xuân cũng không phải ân khoa mùa xuân, công chính liêm minh chỉ là tương đối mà thôi. Minh Trạm, chỉ cần ngươi bảo trì quốc gia ở một tiêu chuẩn công chính tương đối thì đã là một minh quân hiếm thấy. Nước trong không có cá, tỷ như ngươi lệnh cho Phạm Duy Phùng Trật tham dự ân khoa mùa xuân, chẳng lẽ đó không phải là gian lận hay sao?”

Minh trạm da mặt dày như vậy mà bị Vệ thái hậu nói đến mức suýt đỏ mặt, nhịn không được mà kêu lên, “Mẫu thân, người đang chọc ta là thượng bất chính hạ tắc loạn hay sao?”

Vệ thái hậu vỗ vai Minh Trạm, thoải mái cười, “Làm gì có? Ta chỉ nói, triều đình là họ Phượng, ngươi có thể gian lận, nhưng bọn họ thì không thể gian lận. Chẳng qua theo ý của ta, ngươi không cần nghi ngờ quá nhiều trong kỳ ân khoa mùa xuân lần này. Trước tiên là ngươi không tuân theo quy củ, dĩ vãng đều là chủ khảo phó chủ khảo và giám thị chấm thi, lần này ngươi không dùng bọn họ, ngược lại là rút ra một bộ phận từ Hàn Lâm để chấm bài thi. Trước đó không ai ngờ được ngươi lại có hành động này, vì vậy việc gian lận cũng không quá cao.”

Sau nghi nghe Vệ thái hậu phân tích thì tâm tình của Minh Trạm thoải mái hơn một chút, cười nói, “Lúc trước ta có hơi để tâm vào chuyện vụn vặt, nghe mẫu thân nói như vậy thì ta sẽ trở về nghiệm chứng một phen, tất nhiên là sẽ biết được.” Lại có chủ ý.

Vệ thái hậu mỉm cười cảm thán, với bản tính đa nghi của Minh Trạm thì việc bị lừa gạt thật sự không có khả năng quá cao. May mà Minh Trạm còn có ưu điểm chính là hắn rất thích lải nhải, hoàn toàn tin tưởng vào người mà mình tín nhiệm, bởi vậy, với bản tính nghi thần nghi quỷ như thế nhưng lại là người rất phóng khoáng.

Nghĩ ra cách để giải quyết việc này, Minh Trạm ở lại chỗ của Vệ thái hậu để ăn no nê một bữa, cho đến khi Nguyễn Hồng Phi từ bên ngoài trở về, đích thân đến đón hắn, năn nỉ đủ trò thì Minh Trạm mới bằng lòng nhích mông cùng Nguyễn Hồng Phi quay về tẩm cư.

………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.