So với cuộc sống thư thái vừa đau khổ vừa ngọt ngào của Minh Trạm thì Lâm Vĩnh Thường lại bị rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, quả thật ăn không tiêu loại nhiệt tình như tháng sáu mùa hè của đám quan viên ở Hoài Dương này.
Từ khi hắn đến Hoài Dương, sau khi chứng kiến diêm thương Hoài Dương giàu có thế nào thì liền được hoan nghênh một cách nhiệt liệt, đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ mở tiệc chiêu đãi, phàm là mở tiệc chiêu đãi thì sẽ có ca múa, sau khi có ca múa thì tất nhiên sẽ có danh kỹ tháp tùng.
Lần này đi cùng đến đây ngoại trừ đám lão nhân Lại bộ suốt ngày chúi đầu vào kết toán sổ sách thì đều là những thanh niên trẻ tuổi.
Dẫn đầu là Lâm Vĩnh Thường cũng chỉ mới ba mươi hơn, An Định Hầu vỗ lên tay của Lâm Vĩnh Thường, nói đùa với danh kỹ đang hầu rượu là Tiếu Tiếu cô nương, “Lâm đại nhân của chúng ta nhìn một cái liền biết là nhân tài. Không phải ta khoác lác, nhưng đế đô thật sự tìm không ra người thứ hai đâu. Mà nhất là Lâm đại nhân vẫn chưa có thê thiếp trong nhà. Các ngươi cứ tung ra thủ đoạn đi, nếu được Lâm đại nhân yêu thương thì có khi các ngươi sẽ được vận may cũng không chừng.”
Tiếu Tiếu cô nương khẽ chu đôi môi nhỏ nhắn màu anh đào, cau lại cái chóp mũi khả ái, gửi đi ánh mắt rõ ràng là có tình ý, sau đó cất lên giọng điệu oán trách, “Xem Hầu gia nói gì kìa, giống như nô tỳ chỉ nhận thức những ai có tiền tài thôi vậy. Chẳng lẽ nô tỳ không thể yêu nhân phẩm và tài năng của Lâm đại nhân hay sao?”
Tổng đốc Hoài Dương Tiết Xuân Hoằng cười nói, “Người ở đây cũng không phải chỉ có Lâm đại nhân là có nhân phẩm và tài năng, Phạm đại nhân và Phùng đại nhân cũng là tâm phúc của Hoàng thượng, có địa vị cao quý trong triều.”
Ở quan trường Hoài Dương, được những danh kỹ hầu rượu thì chỉ là chuyện bình thường, bọn họ còn muốn hầu hạ các chư vị đại nhân trên giường nữa kìa.
Lâm Vĩnh Thường cười, “Thật không dám nhận, có vết xe đổ của thánh nhân thì có thể thấy được nữ sắc rất hại người.”
Phạm Duy cực kỳ bội phục lời nói cay nghiệt của Lâm đại nhân, có thể so với hạc đỉnh hồng hay khổng tước đảm, khiến Tiết Xuân Hoằng, An Định Hầu và Tri phủ Dương Châu đều vô cùng xấu hổ, vẫn là Phạm Duy đứng ra hòa giải, “Đêm đã khuya, các cô nương cũng mệt mỏi, để các nàng trở về nghỉ ngơi đi. Nếu để Hoàng thượng biết chúng ta đến đây lại bị mỹ sắc vướng bận thì sẽ mất hứng đấy.”
Tiết Xuân Hoằng vội vàng pha trò, “Thật ư? Nhìn thấy vài vị thiên sư giáng xuống, ta chỉ biết cao hứng mà thôi. Cũng nhờ Phạm đại nhân là tâm phúc của ngự tiền đã thức tỉnh chúng ta.”
Phùng Trật nói, “Ừm, chuyện thuế muối cũng nên bắt tay vào làm thôi.”
Lâm Vĩnh Thường nói tiếp, “Nếu Tiết đại nhân, Trịnh hầu gia và Lý tri phủ không dị nghị thì sáng mai chúng ta ở ngay tại phủ Tổng đốc bắt đầu khai triển kế hoạch.” Rốt cục mọi chuyện được quyết định.
“Nghe theo Lâm đại nhân.”
Mọi người cáo từ rời đi.
Nay Giang Nam cũng có một trào lưu, mọi người đều lấy việc đọc Tập san Hoàng thất là một vinh quang.
An Định Hầu về nhà vào lúc đêm hôm khuya khoắc, thấy lão bà đang cầm một sấp giấy có in chữ ngồi bên ánh nến mà chăm chú đọc, khiến An Định Hầu cũng vui vẻ, cười nói, “Thật là tiến bộ.” Chỉ có phu nhân là nhất.
An Duyệt công chúa hơi đặt xuống Tập san Hoàng thất, gọi thị nữ vào cửa hầu hạ trượng phu rửa mặt. Ngửi thấy mùi son phấn nồng nặc, lập tức trở nên tức giận, “Lại đến chỗ nào bẩn thỉu nữa ư?”
“Phu nhân của ta lại nghĩ đi đâu rồi, chỉ là xã giao mà thôi, Khâm sai mới đến, thật cừ, còn mang theo thiên tử kiếm của Thái tổ gia đến đây, ai dám sơ suất với hắn cơ chứ?” An Định Hầu cười hỏi, “Vụ án Nam Phong Bá gia thế nào rồi?”
An Duyệt công chúa cũng cười, “Lục lão bát bị lưu đày ba ngàn dặm trong hai mươi năm, không được ân xá thì không thể quay về đế đô. Nam Phong Bá phủ bị phạt mười vạn lượng bồi thường cho Ngô cô nương.”
An Định Hầu cảm thán, “Bệ hạ anh minh. Dù sao tánh mạng của Ngô cô nương vẫn chưa bị tổn hại, nếu ấn theo vụ án của Triệu Hỉ thì hình phạt sẽ quá nặng.”
An Duyệt công chúa nói, “Vị Ngô cô nương này thật sự là một nhân vật lợi hại.”
“Không lợi hại thì làm sao cáo ngự trạng được.” An Định Hầu thay đổi nội sam, tẩy rửa tay chân rồi nói, “Ngô gia có hãn nữ như vậy, ta thấy Ngô Kinh chắc cũng rất đau đầu đây.”
An Duyệt công chúa nói, “Ngô Kinh thì sao, hắn chỉ là tộc trưởng mà thôi, tuy rằng phụ mẫu của cô nương này đã qua đời nhưng nàng vẫn có thúc thím cữu cữu, cũng không đến phiên tộc trưởng phải bận tâm.”
Phu thê hai người trò chuyện một hồi rồi cùng nhau đi nghỉ. Như An Định Hầu đã đoán, Ngô gia thật sự là bùng nổ.
Ngô Kinh là tộc trưởng, là một diêm thương có tiếng trong thành Dương Châu.
Ngô Uyển chính là một nhánh trong Ngô gia, dựa vào đại thụ làm chút sinh ý, gia tộc thuộc dạng cha truyền con nối. Ngô Uyển cùng Ngô gia có quan hệ dòng họ khá xa, vì vậy chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong diêm trường.
Từ khi chuyện Ngô Uyển và Lục gia được đăng lên tập san thì Ngô Kinh quả thật đau đầu muốn chết, gọi thúc thúc của Ngô Uyển là Ngô Chẩn đến giáo huấn vài câu, lệnh hắn đến đế đô giải quyết Ngô Uyển. Từ xưa dân không tranh với quan, tuy Ngô gia cũng có tiền tài quyền thế, bất quá dù sao Lục gia cũng là Nam Phong Bá phủ của đế đô, trong tộc lại có hai vị Phò mã, đâu phải người dễ chọc. Tuy rằng Ngô Kinh cũng cho rằng Ngô Uyển đáng thương, nhưng khi đặt lên cán cân thì Ngô Uyển đương nhiên không quan trọng bằng Nam Phong Bá phủ.
Theo ý của Ngô Kinh, nếu Nam Phong Bá phủ chịu thú Ngô Uyển thì đó là kết quả tốt nhất. Dù sao Ngô Uyển cũng đã mất đi sự trong sạch, trong bụng lại mang cốt nhục của Lục gia, có thể đường đường chính chính bước vào Bá phủ làm chính thê thì cũng là phúc phận.
Cho dù có chút khúc chiết nhưng cũng có thể dựa vào quý tử, không sợ không có tương lai. Ai ngờ cuối cùng lại là kết cục như vậy. Ngô Uyển thật sự là liều mạng.
Việc này cũng không phải việc nhỏ, Ngô Kinh phái người quan sát chặt chẽ tình hình ở đế đô. Ngô Kinh vừa đau đầu cũng vừa bội phục thủ đoạn của Ngô Uyển. Là một nữ nhân mà lại có thủ đoạn và kiến thức như thế, chẳng thua gì đấng nam nhi.
Tin tức của Ngô Kinh so với Tập san Hoàng thất được đăng theo định kỳ thì vừa nhanh vừa chính xác, từ khi biết được Ngô Uyển được Hoàng thái hậu coi trong, lập nên sinh ý ở đế đô, lại được phong làm nữ quan ngũ phẩm, chính thức chấp chưởng Thiện Nhân đường thì Ngô Kinh đã sâu sắc cảm giác được:
Hắn cẩn phải thay đổi chiến lược của mình đối với Ngô Uyển.
…………