Hoàng Đế Nan Vi

Chương 42: Chương 42




Đương nhiên Minh Trạm sẽ không muốn xây dựng học viện nữ, hiện tại căn bản không thể hiện thực hóa ở xã hội này, hắn cũng không có kinh phí nhiều như vậy.

Hiện tại Minh Trạm chỉ để mắt đến một loại trào lưu mới.

Ở niên đại này, hoàng thất cũng không phải hữu danh vô thực, hoàng thất nắm quyền bính của thiên hạ. Hoàng thất thích hay ghét cái gì thì cũng sẽ ảnh hưởng đến xu hướng của toàn xã hội.

Tỷ như hằng năm Giang Nam dâng tặng đủ loại gấm vóc, tất nhiên những loại gấm vóc này đều sẽ trở thành những mặt hàng thượng hạng, tỷ như Hoàng thượng đặc biệt thích loại nào, chọn cống phẩm nào thì vật đó chỉ trong một đêm sẽ tăng cao giá trị. Tỷ như Hoàng thái hậu thích châu báo ngọc thạch loại nào, thị trường không sôi nổi thì cũng khó.

Những việc như vậy nhiều đếm không xuể.

Lại một lần nữa Vệ thái hậu phát huy việc xã giao một cách thỏa đáng, thân là Thái hậu, nàng chỉ cần thoáng biểu lộ một chút thiên vị đối với thi thư ở yến hội cho các tiểu thư khuê các nhìn thấy. Như vậy các tiểu thư trở về sẽ thỉnh tiên sinh có học vấn cao đến giáo thụ việc học, điều này đòi hỏi trình độ khắc khổ chẳng thua gì đám tú tài cử nhân đi thi.

Đương nhiên đây chỉ là tiểu tiết.

Nhưng nếu ngươi thật sự muốn thay đổi ý thức hình thái của một xã hội thì phải bắt đầu từ tiểu tiết, hơn nữa thêm mười năm ngầm thay đổi thì mới có thể làm cho ý thức của đám người này sinh ra một trình độ chuyển biến nhất định.

Ngoại trừ như vậy thì Minh Trạm có một đoạn văn phải viết.

Đừng tưởng Minh Trạm không đọc sách, đối với Nguyễn Hồng Phi thì kẻ nào dám bảo rằng Minh Trạm là thất học thì thật sự là sỉ nhục cho những kẻ thất học. Minh Trạm người ta đặc biệt thích viết lách nha.

Chẳng những thích viết, hơn nữa văn chương còn lai láng, muốn dừng cũng không được,

Từ ngữ của Minh Trạm xưa nay đều vô song, văn vẻ của hắn cũng không kém cỏi. Minh Trạm đề bút viết:

Từ khi vụ án của Ngô Uyển và Lục gia diễn ra đến nay, trẫm phát hiện, thần tử của trẫm cũng không quá tự tin. Có một lần lâm triều, Lễ bộ Thượng thư của trẫm là lão Âu Dương đã náo loạn một trận với trẫm.

Mọi người đều biết lão Âu Dương có thể làm Lễ bộ Thượng thư đương nhiên là học thức vô cùng cao. Hơn nữa làm trẫm sung sướng là lão Âu Dương chẳng những có học thức cao mà thân thế còn tốt hơn cả học thức.

Nhưng khó mà tin nổi khi lão Âu Dương đã gần bảy mươi mà tướng mạo của hắn còn tốt hơn cả thân thế.

Cho nên suy ra, mọi người ắt hẳn đều biết Lễ bộ Thượng thư của trẫm: lão Âu Dương đại nhân là một vị lão nhân tài mạo song toàn.

Vị lão nhân tài mạo song toàn này còn có một bộ râu rất xinh đẹp, khi gió thổi sẽ nhẹ nhàng lay động, rất hợp với tiên phong đạo cốt của lão Âu Dương.

Nguyễn Hồng Phi cảm thấy ê răng, “Cũng may Âu Dương đại nhân đã bảy mươi mấy tuổi, nếu không ta sẽ nghĩ rằng ngươi đang để mắt đến hắn đó.”

Minh Trạm cười, “Văn chương của ta cũng không tệ đúng không, chờ sau này ta viết cho ngươi một chương.”

“Ngươi nên đi ngủ sớm đi.”

Minh Trạm vẫn tiếp tục cặm cụi:

Tính tình của Lão Âu Dương không tệ, vậy mà vô duyên vô cớ lại hờn dỗi đối với trẫm!

Hầy, chẳng lẽ là lão ngoan đồng hay sao? Trẫm cũng chỉ đành nhường nhịn hắn, nghe lão Âu Dương thổ lộ phiền não.

Văn chương của lão Âu Dương không tầm thường, nói lê thê lết thết từ tam tòng kéo đến tứ đức, từ tứ đức kéo đến thê thiếp, lại từ thê thiếp lết đến đích thứ….

Trẫm nghe đến choáng váng, trẫm nghĩ, trẫm không phải nữ nhân, cũng không có ái thiếp, càng không có nữ nhi, cuộc sống này của trẫm chưa bao giờ đề cập đến tam tòng tứ đức, thê thiếp đích thứ, lão Âu Dương muốn nói cái gì đây?

Cuối cùng trẫm mới hiểu được, hóa ra là vì vụ án của Ngô Uyển và Lục gia, trẫm nói một câu Nữ nhân không ti tiện, làm cho lão Âu Dương hiểu lầm.

Hơn nữa sự hiểu lầm này rất lớn.

Bởi vì vậy mà lão Âu Dương tiên phong đạo cốt trở thành đề tài bàn tán xôn xao của đế đô, thật sự là tấn bi kịch.

Lão Âu Dương thật sự là hiểu lầm.

Tiếp theo Minh Trạm phân tích quan điểm của mình đối với tam tòng tứ đức, thê thiếp đích thứ, cuối cùng viết:

Đương nhiên Ngô Uyển là cường nữ hiếm thấy, khi bị tổn thương, nàng có thể dùng trí tuệ và quốc pháp để bảo hộ chính mình, có thể thấy rằng thiện giả thiện lai, ác giả ác báo.

Đây cũng là điển hình nữ nhân mà trẫm khâm phục.

Quốc pháp không chỉ bảo hộ nam nhân, nữ nhân tam tòng tứ đức, nhu mì hiền lương là cái gốc, bất quá nữ nhân có chút trí tuệ sẽ càng thêm khả ái, càng được nhiều người tôn kính.

Không phải trẫm nói suông, nhìn lại ngàn năm sử sách, những nữ nhân được lưu danh trong sử sách có ai mà không tài hoa hơn người, văn chương hơn người?

Đương nhiên cũng có mấy ai được lưu danh trong sử sách?

Bất quá trẫm cũng cho rằng nữ nhân có chút trí tuệ cũng không có gì là sai! Dù sao hồng nhan cũng sẽ tàn úa, thanh xuân qua cực nhanh, đến cuối cùng, thứ đáng tin cậy nhất vẫn chính là trí tuệ của mình.

Trẫm viết những lời như vậy thì e rằng sẽ có rất nhiều người hiểu lầm là trẫm muốn dạy hư nữ hài tử khắp thiên hạ. Hầy, cho dù là trẫm thì cũng thật sự nuốt không nổi đám thần tử cứ thích giận hờn làm nũng này.

Cho nên trẫm phải nhiều lời một chút, để tránh cho đám thần tử của trẫm hiểu lầm.

Trẫm đề xướng nữ nhân nên trí tuệ hơn một chút, đương nhiên là có đạo lý của trẫm.

Theo quan điểm của trẫm thì một nữ nhân có bề ngoài xinh đẹp thì đương nhiên rất tốt. Ngay cả trẫm cũng thích những nụ cười duyên dáng, đôi mắt đẹp trìu mến của tiểu mỹ nhân nữa mà. Ai chẳng thích cái đẹp, trẫm cũng là phàm nhân cả thôi.

Bất quá một nữ nhân cho dù xinh đẹp thế nào mà không có trí tuệ thì chẳng khác gì bình hoa di động? Ngắm một ngày thì thích, ngắm ngày thứ hai thì sự yêu thích sẽ phai nhạt dần, ngày thứ ba thứ tư thì không cần phải nói….Ngay cả một cái bình hoa ngắm mãi cũng chán, huống chi là nữ nhân? Nhưng nữ nhân xinh đẹp khác với bình hoa ở chỗ, cho dù xinh đẹp cỡ nào thì cũng tàn phai theo thời gian, trong khi bình hoa vẫn y nguyên. Cho nên thật sự muốn giữ lấy trái tim của người nam nhân thì chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp là tuyệt đối không đủ.

Về phần phải làm thế nào?

Ha ha, trẫm đương nhiên sẽ không nói cặn kẻ đâu, nếu không lại có người cho rằng trẫm đang thúc đẩy mỹ nhân kế, như vậy thì phải làm sao đây?

Ngay cả Nguyễn Hồng Phi cũng cho rằng những ai làm thần tử của tiểu Minh ù quả thật là đáng thương.

Phụ mẫu của tiểu Minh ù đều là những người cực trọng thể diện, vì sao lại dưỡng ra một cái tên không có da mặt thế này?

Đế vương thánh huấn mà Minh Trạm hứa hẹn được xuất bản khiến cho lão Âu Dương Thượng thư lập tức phát hỏa.

Âu Dương Khác sống gần bảy mươi năm, ở đế đô bốn mươi năm hơn, vậy mà thanh danh bốn mươi năm lại chẳng thể nổi tiếng bằng một nửa của ngày hôm nay.

Hiện tại Âu Dương Thượng thư đi trên đường phố, ở bên ngoài kiệu sẽ có người chỉ trỏ, “Đó chẳng phải là kiệu của Âu Dương lão đại nhân hay sao?”

“Đúng vậy, nhìn Âu Dương lão đại nhân kìa, ngay cả kiệu cũng khôi ngô hơn người khác.” Tiếp theo là vài tiếng xì xầm khúc khích, làm cho Âu Dương lão đại nhân rất chú ý đến việc tu thân dưỡng tính phải đùng đùng nổi giận.

Cũng là một cái kiệu bình thường dành cho quan viên, Âu Dương đại nhân thật nghĩ không ra vì sao nó lại đặc biệt khôi ngô? Cái kiệu mà lại dùng từ khôi ngô để hình dung hay sao? Với học thức uyên bác của Âu Dương đại nhân thì những lời này thật là khốn nạn! Giống như đế vương thánh huấn chết tiệt của Minh Trạm!

Âu Dương đại nhân thật sự cảm thấy hối hận khi đã lắm lời trước mặt Minh Trạm! Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ mà thượng tấu làm trung lương! Khiến cho hiện tại mọi người nhìn hắn đều bằng ánh mắt có cái gì đó rất khác lạ.

Hơn nữa, chết người ở chỗ, nay hắn nghiêm mặt thì sẽ có người bảo rằng, “Ôi chao, Âu Dương lão đại nhân lại giận hờn ai đây?”

Phu nhân của hắn cũng khuyên hắn, “Hoàng thượng tốt như vậy, bản tính chính trực của lão gia cũng nên sửa một chút đi. Cứ giận hờn mãi cũng không được đâu.”

Tuy rằng mọi người đều cho rằng hắn được lòng Hoàng thượng, nhưng lão Âu Dương thật sự cảm thấy sống không bằng chết.

Với lại, hắn thật sự có giận hờn ai đâu!

Thật sự là trời sinh cho hắn bản mặt lạnh lùng, không thích nói đùa! Sau này nếu còn ai dám nói hắn giận hờn thì đừng trách lão nhân gia hắn không khách khí!

Âu Dương lão đại nhân nén nhịn ngày qua ngày khiến tinh thần suy sụp, chỉ muốn cáo lão hồi hương ngay lập tức.

Thật ra mọi người cũng chỉ giễu cợt một lúc, nói vài câu ê răng rồi cũng cho qua.

Hơn nữa mọi người nói đùa như vậy thực chất cũng là vì hâm mộ hắn mà thôi.

Ở thời này, cho dù là quan trường hay địa phương thì chỉ một chút biến động nhỏ của hoàng thất cũng đủ khiến người ta chụm đầu bàn tán.

Minh Trạm đích thân viết những lời như vậy, tuy rằng sử dụng ngôn từ thông tục, văn chương đường phố, nhưng mọi người vẫn nhịn không được mà tinh tế đọc kỹ, từng chữ từng chữ một, dò đi dò lại, sợ là đọc không hiểu, không lĩnh ngộ được ý tứ của Hoàng đế bệ hạ.

Nhìn một chút đi, Hoàng đế bệ hạ dùng từ thân thiết cỡ nào đối với Âu Dương lão đại nhân? Vừa nhìn liền biết đây là người được Hoàng thượng đặc biệt yêu thích.

Nếu không thì làm sao mà Hoàng thượng lại nói với hắn như vậy?

Vì thế, số người ghen tị với Âu Dương lão đại nhân quả thật không chỉ một hai người.

Phần lớn là đồng liêu, ngày đó trên Chiêu Đức điện, lão Âu Dương xung phong can gián, khi ấy Hoàng thượng quả thật là tức giận, mọi người đều cảm thấy lão Âu Dương sắp trở thành vật hi sinh, bọn họ chắc sẽ rất tưởng niệm đến hắn, hơn nữa còn có ý viết sẵn một phần văn tế nghĩa sĩ gì gì đó.

Ai ngờ lão già này vận khí thật tốt, không những may mắn không chết mà còn kiếm lợi được cái mỹ danh là ngay thẳng, lại được Hoàng thượng tin tưởng.

Ôi chao, nghe một chút ngữ khí mà Hoàng thượng viết về lão Âu Dương kìa, thật là ê răng, từ trước đến nay chỉ có thần tử nịnh nọt quân vương, làm gì có chuyện ngược lại cơ chứ?

Ghen tị với lão Âu Dương có cả khối người, Từ Tam là một trong số đó.

Lúc trước Minh Trạm và Lý Bình Chu thân thiết thì Từ Tam liền cảm thấy Lý Bình Chu thật chướng mắt, đương nhiên hắn sẽ không ngu xuẩn mà biểu hiện ra ngoài. Dù sao hắn cũng không thể trêu chọc Lý Bình Chu, bất quá dấm chua lên men trong lòng là sự thật.

Rõ ràng hắn mới là người tiếp xúc đầu tiên với Minh Trạm, lúc trước Minh Trạm mười tuổi đã đến đế đô, Từ Tam đến Đạo trai giảng bài. Khi ấy Từ Tam cũng chỉ là một tiểu quan hàn lâm ngũ phẩm mà thôi. Tuy rằng các sư phó đồng liêu khác khó tránh khỏi mà có chút kỳ thị đối với công tử của Trấn Nam Vương phủ, nhưng Từ Tam lại không phải loại người như thế.

Sau này hắn cũng được hồi báo.

Phượng Cảnh Kiền trực tiếp chọn hắn làm Thái tử sư, nhiệm vụ chính là dạy Thái tử đọc sách. Khi đó Từ Tam hạnh phúc tột cùng, hắn thấy chính mình đã đến lúc chuyển vận, một lòng một dạ muốn hầu hạ Minh Trạm cho thật tốt.

Nhưng sau khi Minh Trạm được lập làm Thái tử thì lại bận túi bụi, làm sao có thời gian đọc sách, Chiến lược thân cận với Thái tử của Từ Tam hoàn toàn thất bại.

Từ Tam vô cùng tiếc nuối.

Sau này Thái tử đăng cơ làm Hoàng đế, hằn lại tiến thêm một bước trở thành đế sư.

Đáng lý phải cảm thấy rất vinh hạnh.

Nhưng hình như tổ tông nhà hắn đã đặt mộ phần ở chỗ phong thủy không đúng, cho nên Minh Trạm luôn có chút khoảng cách đối với hắn, không đủ thân cận.

Trong khi Minh Trạm đối với lão già cứng đầu Lý Bình Chu, Vương Duệ An không có mắt, cùng lão Âu Dương nôn nóng muốn chết, đều rất khác biệt.

Còn có Lâm Vĩnh Thường, hiện tại chính là tiền đồ vô lượng.

Khiến cho Từ tướng Từ đại nhân nôn nóng muốn chết.

Từ Tam cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại, hắn cẩn thận phân tích đám người Lý Bình Chu, Vương Duệ An, Âu Dương Khác và Lâm Vĩnh Thường, cuối cùng đúc kết được một điều: Hoàng thượng không thích người quá khôn khéo.

Vì thế Từ đại nhân vì muốn thay đổi cách nhìn của Minh Trạm đối với mình, hắn phải chuẩn bị làm một người cương trực công chính.

Minh Trạm nhìn sổ sách của Lại bộ từ tháng này qua tháng kia, càng lúc càng rõ ràng dễ hiểu, bèn cười nói, “Từ sư phó vất vả rồi.”

Từ Tam vội nói, “Đều là trách nhiệm của thần, không dám kể công.”

“Hiện tại đưa cho trẫm là một phần sổ sách rất rõ ràng trung thật, trẫm có thể nhìn thấy.” Minh Trạm lấy một tư thế kỳ lạ bất nhã mà nằm trên tháp, hắn hơi có da có thịt một chút, nên rất sợ nóng, mỗi khi đến tháng sáu thì lại chịu không nổi. Vì vậy mới từ Hạnh Hoa viên mà dọn ra hành cung ở ngoại ô, nơi này cây cối um tùm, suối chảy róc rách, cảm giác thoải mái mát mẻ.

Lời của Minh Trạm rất khó tiếp thu, Từ Tam cứng họng, Minh Trạm cười, “Trẫm biết rõ chuyện của các ngươi, tỷ như binh khí của Bộ binh, đương nhiên là do Lại bộ các ngươi dự toán ngân lượng, chỉ cần chênh lệch một chút thì ngày sau Bộ binh và các ngươi sẽ ăn chia hoa hồng.”

Trên trán của Từ Tam toát mồ hôi hột, cũng không phải hắn không múc phần bạc này, chẳng qua mọi người đã sớm làm như vậy, dần dà trở thành thường lệ.

“Chuyện gì trẫm cũng biết.” Minh Trạm nhặt lấy quả dương mai ở bên cạnh, ném vào miệng ngậm, ”Bất quá trẫm xem như không biết. Ai dụng tâm thì trẫm sẽ nhớ kỹ, sẽ không bạc đãi. Ai không dụng tâm thì trẫm cũng sẽ nhớ kỹ. Lão Từ à, nè, ăn dương mai đi.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Từ Tam tiếp nhận một đĩa dương mai, thấp giọng nói một câu, “Thần phụ lòng bệ hạ.”

“Không phải là ngươi phụ lòng trẫm mà là tự mình phụ mình.” Minh Trạm cảm thán nói một câu, “Sau này tiếp tục duy trì, mang đi đi.”

Từ Tam cầm đĩa dương mai lui ra.

…………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.