Hoàng Đế Nan Vi

Chương 1: Chương 1: Đăng Cơ




Sau khi Hoàng đế đăng cơ, tất phải có ân thưởng.

Ân thưởng hoàng thân quốc thích, ân thưởng bá quan văn võ, ân thưởng lê dân bá tánh, thậm chí ngay cả đám phạm nhân trong lao ngục cũng có một chút lợi lộc? Chính là đại xá thiên hạ

Vốn nên chém đầu thì sửa lại thành giam cầm hai mươi năm.

Vốn nên bị giam cầm hai mươi năm thì sửa lại thành mười năm.

Vốn nên bị giam cầm mười năm thì sửa lại thành tám năm.

Tiểu thâu tiểu tặc đi vào thì cùng ngày có thể thả ra.

Cho nên mới nói, Hoàng đế đăng cơ thật sự là một ngày cực tốt, toàn bộ người trong thiên hạ đều ngóng trông. Hơn nữa lần này Minh Trạm đăng cơ, lại càng không thể so với trước kia, nhất là có đại điển thoái vị của Phượng Cảnh Kiền.

Minh Trạm ngồi trên long ỷ ở Chiêu Đức cung, trang nghiêm rực rỡ như một khay trưng bày châu báu, tiếp nhận bá quan văn võ hành lễ tam quỳ cửu khấu.

Ngày cử hành đại điển kỳ thật chỉ có một ngày, bất quá trước đó phải cử hành một loạt sự kiện như, thù thiên, tế thần, khấu tổ, bái miếu, khiến cho toàn bộ đại điển kéo dài suốt nửa tháng qua.

Minh Trạm trở lại Chiêu Nhân cung thay đổi xiêm y, ngay cả lê bước cũng không muốn, giang tay về phía Nguyễn Hồng Phi, “Mệt chết ta rồi, Phi Phi, mau bế ta lên giường đi.”

Nguyễn Hồng Phi đang cùng Phượng Cảnh Kiền đánh cờ, không để ý đến Minh Trạm. Trong khi Phượng Cảnh Kiền lại trừng mắt liếc nhìn Minh Trạm một cách đầy thâm ý, Minh Trạm lập tức thức thời tự mình đi qua.

Xem cờ không nói mới đúng là quân tử, Minh Trạm không có hứng thú đối với cầm kỳ thư họa, hắn nhìn một lúc, cảm thấy thân thể mệt mỏi, nay xem cờ còn phải tiếp tục tổn hao tinh thần, thật sự là vô nhân đạo, bèn đi vào bên trong rồi leo lên nhuyễn tháp, gọi tỳ nữ Chu Nhan đến xoa bóp cho hắn.

Chu Nhan là một trong những cung nữ mà Minh Trạm đã năn nỉ Ngụy thái hậu chọn cho hắn, đại đa số cung nữ lần đó đều bị Minh Trạm ban cho phủ của An Duyệt Công chúa làm nữ quan, chỉ có Chu Nhan vì tinh thông y thuật và huyệt vị nên được Minh Trạm giữ lại.

Có thể được Minh Trạm giữ lại bên cạnh thì ít nhất cũng không ngốc.

Không bao lâu thì Chu Nhan liền xuất hiện để hầu hạ Hoàng thượng, xoa bóp chỉ được một lúc thì Minh Trạm đã thoải mái mà kêu ư hử.

Nguyễn Hồng Phi đang hứng thú đánh cờ cùng Phượng Cảnh Kiền thì nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ như đang lạc vào xuân tình của Minh Trạm ở bên trong, mặc dù bề ngoài bình thản nhưng trong lòng lại ngứa ngáy khó chịu, kết quả là chỉ vài ba bước cờ thì đã thua dưới tay Phượng Cảnh Kiền.

Phượng Cảnh Kiền cười gọi một tiếng, “Minh Trạm, ngươi lại đây, đại điển bên ngoài đã xong rồi sao?”

Hôm nay Minh Trạm là nhân vật chính, đương nhiên Phượng Cảnh Kiền sẽ không đoạt lấy sự nổi bật của Minh Trạm.

Minh Trạm thấy hai người rốt cục cũng chịu để ý đến hắn, liền mang hài đi ra, chen chúc vào bên cạnh Nguyễn Hồng Phi. Nguyễn Hồng Phi và Phượng Cảnh Kiền đang ngồi đối diện trên tháp, ở giữa đặt một bàn cờ, nay Minh Trạm lại chen vào, Nguyễn Hồng Phi đành phải nhích vào bên trong.

“Ừm, phụ hoàng đi rồi, ta thấy dân chúng phía dưới vẫn quá nồng nhiệt, nên đứng lâu hơn một chút.” Minh Trạm hoàn toàn hưởng thụ cảnh náo nhiệt trong đại điển kiến quốc ở thời này. Từ khi Đại Phượng được Thái tổ kiến quốc, vì gia tộc mang họ Phượng nên tự nhận có chút quan hệ thân thích với thượng cổ thần điểu là phượng hoàng. Tỷ như Thái tổ hoàng đế vốn có tên là Phượng Mao, sau đó cảm thấy cái tên này thật bất nhã, vì vậy sửa thành Phượng Linh.

Tuy hoàng thất xưa nay đều lấy rồng làm thần vật, Hoàng đế Đại Phượng cũng mặc long bào, bất quá bọn họ cảm thấy việc mặc long bào chỉ vì ứng theo phong tục xưa nay mà thôi. Vì không muốn quên huyết mạch của thần điểu trên người Phượng thị tộc nhân, cho nên bọn họ đặt tên đại môn của hoàng cung là Chu Tước môn.

Minh Trạm nói, “Bên ngoài Chu Tước môn thật sự rất tấp nập.” Cũng chỉ có ngày đại lễ này thì bên ngoài quảng trường Chu Tước môn mới cho phép dân chúng tụ tập chúc mừng như vậy.

Nếu không phải điều kiện không cho phép, không có vật dụng như loa phóng thanh, thì Minh Trạm thật sự muốn ngẫu hứng diễn thuyết một hồi. Cứ như vậy, hắn cũng mặc kệ long bào dày nặng, đứng trên tường thành Chu Tước môn mà hưng phấn vẫy tay đối với dân chúng cả buổi, khiến Lễ bộ thượng thư Âu Dương Khác lão đại nhân phải nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Minh Trạm, “Bệ hạ, ngài chú ý long uy.” Ngài là thiên tử, làm sao có thể lộ ra bản mặt như kẻ quê mùa như vậy.

Xuân hàn se lạnh nhưng Minh Trạm lại nóng đến mức cả người toát mồ hôi hột. Hưng phấn muốn quay về khoe khoang với Nguyễn Hồng Phi, không ngờ Nguyễn Hồng Phi và Phượng Cảnh Kiền lại chẳng thèm để ý đến hắn, khiến Minh Trạm bị nghẹn họng.

Nay Phượng Cảnh Kiền chủ động hỏi, Minh Trạm nhất thời bị bắt trúng đài, “Ta thấy Lễ bộ và Nội vụ phủ cực nhọc như mấy con cẩu, thật không tiện bảo rằng bọn họ không tốt. Bất quá, xác thật là ta cảm thấy ít nhất phải chuẩn bị một chiếc liễn xa để phụ tử chúng ta đứng trên đó. Vả lại phải mang Cửu môn đề đốc, tuần thành quân, cấm xa, còn có quan binh ở đế đô, tất cả đều lôi ra, xếp thành đội đi theo liễn xa của chúng ta, cứ như vậy mà đi thành một vòng trên phố Chu Tước, như thế mới gọi là oai phong. Mà quên đi, chờ khi ta thoái vị thì ta sẽ làm như vậy.” Tuy nói như thế nhưng vẫn có chút tiếc nuối.

Cho dù bất cứ lúc nào, chỉ cần nghe Minh Trạm nói chuyện thì cũng đều cảm thấy thoải mái như vậy, Phượng Cảnh Kiền cười, “Chuyện này ta không thể xen vào, đến lúc đó thì tùy ý ngươi.”

Minh Trạm lại không nghĩ như thế, hắn cầm một quả quýt nhỏ rồi lột vỏ, “Nhìn thân thể của phụ hoàng và phụ vương thì sống thêm hai mươi năm nữa hoàn toàn là dư sức, đến khi ta thoái vị mà phụ hoàng không đến xem thì thật là hiếm thấy nha. Khi đó tam đại đế vương, tổ tôn chúng ta ba người an vị liễn xa, phía sau là Cửu môn đề đốc, tuần thành quân….”

“Được rồi được rồi, trong chốc lát còn có quốc yến, ngươi nhanh chóng đi thay xiêm y đi.” Phượng Cảnh Kiền không thể không cắt ngang những lời lải nhải của Minh Trạm, ngươi cứ lo xa, vừa đăng cơ mà đã nghĩ đến chuyện thoái vị. Hiện tại Phượng Cảnh Kiền không còn lo lắng Minh Trạm sẽ quyến luyến ngai vàng, Minh Trạm hoàn toàn là không để ngai vàng đặt vào trong mắt.

Minh Trạm đấm đấm cánh tay nói, “Mệt thật, nếu được nghỉ ngơi thì tốt rồi.” Tách một múi quýt nhét vào miệng của Nguyễn Hồng Phi, lại đưa nửa phần còn lại cho Phượng Cảnh Kiền, Phượng Cảnh Kiền liếc mắt một cái, “Ta có lạ gì ngươi đâu.” Cho tiện nhân ăn xong mới đưa phần còn thừa cho hắn, Phượng Cảnh Kiền căn bản không thèm để ý đến múi quýt của Minh Trạm, chỉ thản nhiên đứng dậy.

Nguyễn Hồng Phi cất lên một câu thật tao nhã êm tai, “Ngọt quá, so với năm ngoái còn ngọt hơn nữa kìa.”

Minh Trạm lấy lòng Phượng Cảnh Kiền, mỉm cười làm lành, “Đâu có ngọt, chua chết người đây này.” Nói xong còn chẹp chẹp miệng, mặt mày nhăn nhúm.

“Ừm, đúng vậy, trong vị ngọt có vị chua. Không phải là chua như bình thường mà là…” Nguyễn Hồng Phi bị nhét một nửa trái quýt còn lại vào miệng. Minh Trạm chỉ sợ Nguyễn Hồng Phi sẽ nói “Chua giống như dấm.” Hắn quả thật không muốn bị đánh trong ngày đại hỉ đâu.

Phượng gia huynh đệ rất biết cách bắt nạt kẻ yếu, tỷ như Phượng Cảnh Kiền, vốn là người rất có phong độ, gần đây lại bị Nguyễn Hồng Phi tra tấn, nhưng hắn đánh không lại Nguyễn Hồng Phi, chỉ đành lấy Minh Trạm ra để trút giận, chẳng khác nào đánh bò từ xa, khiến Nguyễn Hồng Phi đau lòng, vì thế cũng thu liễm một chút.

Đang lúc Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi mỉm cười căng thẳng nhìn nhau thì Phùng Thành đúng lúc tiến vào nhắc nhở, “Bệ hạ, sắp đến giờ tổ chức vãn yến.”

Minh Trạm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lớn tiếng gọi người tiến vào hầu hạ thay xiêm y.

Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi nhìn nhau, đều tự đi thay xiêm y.

May mắn là Minh Trạm không cần phải mặc lễ phục thêu kim long đằng vân, kết bảo thạch trân châu nặng hai mươi cân, tuy rằng hiện tại vẫn phải mặc một bộ hoàng bào màu minh hoàng nhưng so với lễ phục đăng cơ đại điển thì thật sự thoải mái hơn nhiều. Ngay cả long mão cũng dùng kim tuyến để thêu, sau khi thay đổi thì hoàn toàn không còn nặng đầu nặng cổ nữa.

Phượng Cảnh Kiền đã an bài ổn thỏa hành trình đến Vân Nam, nay bất quá chỉ là giúp Minh Trạm một tay mà thôi.

Nguyễn Hồng Phi mặc xiêm y vừa nhẹ vừa đơn giản, rất thoải mái, dù gì thì người ta cũng là quân vương khai quốc, thích mặc gì thì mặc, cho dù không mặc cũng có thể nói là phong tục của Đỗ Nhược quốc.

Minh Trạm nhìn Nguyễn Hồng Phi mặc cổ phục có hơi hướm thời Ngụy Tấn, vô cùng đẹp mắt, nhịn không được mà nói, “Để ta giúp ngươi thắt đai lưng.” Tự động nhào qua, tiếp nhận đai lưng bằng gấm kết ngọc trên tay Diêu Quang, giúp Nguyễn Hồng Phi thắt bên hông, nhân cơ hội xoa xoa một chút.

Phượng Cảnh Kiền thầm nghĩ: Tên tiện nhân này đổi xiêm y mỹ lệ càng khiến người ta chết người.

Mặc dù Minh Trạm rất muốn nắm tay Nguyễn Hồng Phi cùng đi tham gia yến tiệc, bày tỏ gian tình một chút, rất có cảm giác quốc mẫu quốc phụ nha. Chẳng qua Nguyễn Hồng Phi vẫn quyết định đi trước một bước để cùng thuộc hạ của mình họp mặt, tự tìm một vị trí trong yến tiệc rồi ngồi xuống, chậm rãi đợi Minh Trạm và Phượng Cảnh Kiền ngự giá.

Phụ tử hai người cũng nhanh chóng tiến đến, sáng ngời như hai ngọn nến vàng di động, làm chói mắt người ta.

Vóc dáng của Minh Trạm không cao, cũng không có loại khí phách ung dung bí hiểm cao cao tại thượng như Phượng Cảnh Kiền, mặc long bào trên người lại toát ra vẻ đẹp đẽ hoạt bát, nhất là tiểu tử này cũng không thích xụ mặt giả vờ âm trầm, hắn môi hồng răng trắng mỉm cười thản nhiên, ánh mắt cong cong khiến người ta cảm thấy rất hòa khí. Bên má trái còn có một lúm đồng tiền nhỏ, thế cho nên người ở đế đô không biết chuyện lại cảm thấy tân Hoàng đế bệ hạ thật là thân cận.

Phượng Cảnh Kiền nói ra vài câu dạo đầu, Minh Trạm tiếp tục nói vài câu vô nghĩa, mọi người đồng thanh chúc Thái thượng hoàng vạn thọ, chúc Hoàng đế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc thiên hạ thái bình, rồi cùng nhau uống cạn ly rượu.

Sứ thần Thát Đát nâng ly nói, “Tiểu thần xin thay mặt Thát Đát đại hãn của chúng ta nguyện Thát Đát và Thiên triều vĩnh viễn kết thành hữu nghị, chúc Hoàng đế bệ hạ long ngự thiên hạ, nguyện Thái thượng hoàng bệ hạ vĩnh hưởng vạn năm.”

Lời này thật là điêu ngoa nha, đừng tưởng người Thiên triều gọi chung dân tộc du mục phương bắc là man nhân mọi rợ, kỳ thật người ta rất có nội tâm. Minh Trạm vừa đăng cơ mà bọn họ đã châm ngòi khiêu khích quan hệ của Minh Trạm và Phượng Cảnh Kiền rồi.

Minh Trạm cười nói, “Đa tạ sứ thần, nghe nói Đại hãn nhà ngươi đã lớn tuổi, đi đứng cũng bất tiện, nếu không trẫm đã thỉnh hắn đến tham gia đại điển thoái vị của phụ hoàng và đại điển đăng cơ của trẫm rồi.”

“Đại hãn của tiểu thần bận rộn chuyện quốc sự, thật sự không rảnh, bằng không chắc chắn sẽ đến đây diện kiến Hoàng đế bệ hạ.” Sứ thần nói tiếp, “Trước đây Đại hãn của tiểu thần có thú Công chúa Chiêu Hòa của quý quốc, nay nghe nói bệ hạ đăng cơ, Đại hãn của tiểu thần mong muốn tam Vương tử của chúng ta tái sính Công chúa Thiên triều làm thê, tiếp tục giữ mối quan hệ giữa hai nước.” Nói cái quái gì thế này, thú Công chúa Chiêu Hòa, đám người này đã đoạt được không ít thứ, ngay cả khi Phượng Cảnh Kiền đăng cơ rồi đưa Bình Dương Hầu đi luyện binh ở Tây Bắc, thắng mấy trận thì đám người này mới chịu an phận một chút.

Khuôn mặt ôn hòa của Minh Trạm hiện lên một chút ý cười nhã nhặn, hắn quay đầu về phía Phượng Cảnh Kiền, trong cung thật ra còn có hai vị Công chúa, chẳng qua chỉ mới bảy tám tuổi.

Phượng Cảnh Kiền thản nhiên nói, “Minh Trạm, ngươi thấy thế nào.”

“Cũng tốt, nhưng mà môn không đăng hộ không đối.” Minh Trạm cảm thán một tiếng, mỉm cười nhìn sứ thần Thát Đát.

Sứ thần lạnh mặt hỏi, “Ý của bệ hạ là Vương tử Đại hãn của chúng ta không xứng với Công chúa của quý quốc sao?”

Minh Trạm mỉm cười mà không nói, chỉ vào Phiên viện đại thần Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh Thường đứng dậy nói, “Sứ thần đừng giận, bệ hạ của chúng ta không có ý coi rẻ. Theo ta được biết, Vương tử Đại hãn của sứ thần có đến mười lăm người, nay tam Vương tử vẫn chưa được sắc phong làm Thái tử. Vương tử Thát Đát nhiều như vậy, nếu ai ai cũng muốn thú Công chúa thì Thiên triều chúng ta cũng không có nhiều Công chúa như vậy để gả ra ngoài đâu.”

Lâm Vĩnh Thường có kinh nghiệm từng trải ở Đô sát viện, quả nhiên là mồm mép. Lâm Vĩnh Thường nói một cách tình chân ý thiết, người ta lại tuấn tú trẻ tuổi, cũng không làm cho kẻ khác sinh ra cảm giác chán ghét. Lâm Vĩnh Thường nói tiếp, “Lúc trước đã có thông lệ Đại hãn của các ngươi thú Công chúa Chiêu Hòa của chúng ta, nay Tân đế của chúng ta đăng cơ, ngày sau tân Hãn vương của các ngươi lên ngôi Đại hãn, nếu muốn cầu thân thì bệ hạ của chúng ta chắc chắn sẽ thận trọng cân nhắn việc kết thân cùng tân Đại hãn của quý tộc.”

Sứ thần của Thát Đát vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tam Vương tử của chúng ta là do Đại hãn phi sinh hạ, được Đại hãn sủng ái. Nay tiểu thần cầu thân thay tam Vương tử, bệ hạ ngại Vương tử của chúng ta chỉ là thân phận Vương tử, nhất định không chịu hứa hôn. Tiểu thần nghe người ta nói bệ hạ là người rất biết cách nhìn anh hùng, vì sao lại đánh giá Vương tử của chúng ta bằng quan điểm đó! Có thể thấy được lời đồn đãi cũng không chuẩn!” Nói đến đây thì trong lời nói đã mang theo một chút căm giận.

Minh Trạm lạnh lùng nhìn xuống, bên cạnh sứ thần Thát Đát là một phó sứ tuổi vẫn còn trẻ, người này không hề hoang mang mà lên tiếng, “Bệ hạ, tiểu thần nghe nói quý quốc chú trọng đích thứ, y theo quy củ của Thiên triều thì Đại hãn phi sẽ là chính thê ở nơi này của các ngươi, tam Vương tử là đích tử của Đại hãn, không có gì tôn quý hơn đích tử. Tuy Đại hãn của chúng ta có mười lăm Vương tử, nhưng sau khi đại Vương tử và nhị Vương tử qua đời thì tam Vương tử chính là trưởng tử của Đại hãn. Và lại Vương tử của chúng ta cũng tham gia vào quân sự, được Đại hãn tán thưởng, bệ hạ anh minh, làm sao có thể đem tam Vương tử của chúng ta đi đánh đồng với các Vương tử do nữ nô khác sinh hạ cơ chứ.” Nói xong, trong lòng lấy ra một quyển quốc thư, trầm giọng nói, “Đây là thư tay do Đại hãn tự viết, thể hiện thành ý muốn cầu thân với Thiên triều của Đại hãn và tam Vương tử chúng ta.”

Hà Ngọc bước xuống tiếp nhận rồi đưa cho Minh Trạm.

Minh Trạm lại đặt trên bàn mà không hề lật xem, chỉ hỏi ngược lại, “Dường như ngươi rất có hiểu biết về Thiên triều thì phải?”

“Tiểu thần thuở nhỏ ngưỡng mộ văn hóa Thiên triều nên có học tập một chút.”

Minh Trạm cười nói, “Không tệ, đọc sách là sức mạnh. Ban rượu.”

Có nội thị bưng một ly rượu ngon đến trước mặt vị sứ thần trẻ tuổi này, sứ thần tạ ơn rồi mới cầm lấy mà ngửa đầu uống cạn.

Minh Trạm cười nói, “Ta bất chợt nghĩ đến một chuyện kỳ diệu. Sứ thần có đọc qua tam quốc hay chưa?”

Sứ thần nói, “Có biết một chút.”

“Ừm, nghe nói thời kỳ hậu tam quốc, Tào Tháo đoạt quyền to, một ngày nọ có sứ thần Hung Nô ghé thăm. Thào Tháo vốn có diện mạo không được dễ nhìn, hơi chút tự ti, cảm thấy tướng mạo của mình sẽ không kinh sợ được sứ thần Hung Nô, bèn ra lệnh cho một thủ hạ là mỹ nam tử có tên Khôi Quý Khuê thay hắn mặc lễ phục ngồi lên ngai vàng triệu kiến Hung Nô, Tào Tháo thì sao, chính mình cầm đao đứng bên cạnh mỹ nam tử Thôi Quý Khuê giả làm thị vệ. Chờ gặp xong sứ thần Hung Nô, Tào Tháo bèn phái người lén hỏi thăm sứ thần, “Ngươi cảm thấy Ngụy vương thế nào?” Sứ thần đáp lời, “Ngụy vương vô cùng tao nhã, rất biết kiềm chế, lại tuấn tú. Bất quá theo tiểu thần thấy thì thị vệ cầm đao bên cạnh mới là anh hùng.” Minh Trạm thấy sắc mặt của sứ thần cứng đờ, bèn nhếch môi cười, “Chính sứ của nhà ngươi nói trẫm không biết cách nhìn anh hùng, như vậy là sai rồi, trẫm thấy phó sứ đại nhân rất có khí thế anh hùng, tương lai nhất định sẽ có thành tựu.”

“Bệ hạ quá khen.” Sứ thần trẻ tuổi mỉm cười một cái, khôi phục vẻ bình thản, đứng dậy nói, “Tiểu Vương tuổi trẻ, khiến bệ hạ chê cười. Nghe người ta nói bệ hạ thiếu niên anh tài, nay vừa thấy liền biết bệ hạ tài cán danh bất hư truyền, tiểu Vương cực kỳ hâm mộ.”

Minh Trạm cười nhẹ rồi phân phó, “Đổi tôn vị khác cho Tam Vương tử.”

Loại nghịch chuyển kinh thiên này khiến cho tất cả triều thần đều kinh ngạc không nói nên lời, Minh Trạm bày ra bộ dáng đắc ý, tam Vương tử chuyển đến ngồi bên dưới Nguyễn Hồng Phi một bậc.

Minh Trạm mỉm cười, “Nghe nói Đại hãn phi sớm qua đời, ngày xưa khi tam Vương tử còn bé cũng được Công chúa dạy dỗ một chút, thảo nào có thể nói tiếng Thiên triều lưu loát như vậy.”

Tam Vương tử không hề tỏ ra lúng túng sau khi bị vạch trần thân phận mà chỉ ôn hòa nói, “Tiểu Vương nhớ rõ khi còn bé thường nghe Công chúa nhắc đến sự tao nhã của Thiên triều, vì vậy trong lòng luôn hướng về Thiên triều. Đáng tiếc Công chúa sớm qua đời, tiểu Vương mong muốn có ngày đến thăm quê hương của Công chúa, cũng thỏa nỗi nhớ thương cố hương của Công chúa. Lần này ta gạt phụ hãn lén đi ra ngoài, cho nên không dám để lộ thân phận, thỉnh bệ hạ lượng thứ nỗi khổ của tiểu Vương.”

“Chuyện này có gì đâu, ngay cả trẫm khi rảnh rỗi cũng thường cải trang đi tuần.” Minh Trạm cười ha ha, cũng không để ý đến chuyện này, chẳng qua tiếng cười của hắn lại khiến người ta cảm thấy có vài phần bí hiểm, “Vả lại, tam Vương tử và trẫm đều là đồng đạo. Khi nào rảnh rỗi thì trẫm sẽ dẫn ngươi đi tham quan đế đô một chuyến.” Minh Trạm nâng ly nói, “Nào, chúng ta hãy hoan nghênh tam Vương tử, vì hữu nghị của Thiên triều và Thát Đát, cạn ly.”

Tam Vương tử đứng dậy nói, “Chúc Thái thượng hoàng long thể an khang, chúc bệ hạ giang sơn vạn niên, chúc cho hữu nghị của Thát Đát chúng ta và Thiên triều được bền vững.”

Minh Trạm thoải mái ngồi trên ngự y, nâng ly lên. Hắn hoàn toàn không có phong thái trang nghiêm như Phượng Cảnh Kiền, tướng mạo cũng chỉ dừng ở chỗ thanh tú, trên môi mang theo ý cười kéo dài không tan. Nhưng lúc này chẳng còn ai dám khinh thường vị Hoàng đế trẻ tuổi này nữa.

Ánh mắt của Hoàng đế chậm rãi đảo qua đám triều thần dưới chân, cuối cùng dừng lại trên thân của Nguyễn Hồng Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.