Hoàng Đế Nan Vi

Chương 228: Chương 228: Phiên Ngoại 11




Ba năm sau.

Mọi người chứng kiến được tài cán của Lâm Vĩnh Thường.

Nhưng công bằng mà nói thì việc Lâm Vĩnh Thường có được kỳ công trong thời đại thái bình thịnh thế như vậy là do Minh Trạm có trí tuệ rộng lớn, dám sử dụng người, đây là điều kiện tiên quyết để Lâm Vĩnh Thường thành công.

Còn nữa, Lâm Vĩnh Thường có được ngày hôm nay thì không thể không kể công hai cha con Từ gia.

Đương nhiên còn có kế hoạch mà ngày đêm Lâm Vĩnh Thường đều trù tính, dốc hết sức lực trong ba năm.

Khi Lâm Vĩnh Thường mang đầu của Phượng Cảnh Minh về đế đô phục mệnh thì cũng là lúc hắn mãn nhiệm kỳ Tổng đốc Giang Nam. Dường như hết thảy triều thần đều đã cam chịu, phong hầu là chuyện nhỏ, Lâm Vĩnh Thường tiến vào Nội các là việc ván đã đóng thuyền.

Thậm chí Từ Tam còn bảo thê tử lặng lẽ chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi, Từ Doanh Ngọc đã hai mươi tám tuổi, mấy năm nay cũng không phải không có ai làm mai cầu hôn, nhưng đều bị Từ gia khéo léo từ chối.

Nay Lâm Vĩnh Thường quay về đế đô nhận ban thưởng, hai người tuổi không còn nhỏ, Từ Tam tính trước tiên về hưu, dù sao thì Nội các không thể chấp nhận nhạc phụ và nữ tế cùng tồn tại. Từ Tam cân nhắc lui một bước, đem cơ hội nhường cho nữ tế của mình, cũng không có gì là không tốt.

Đế đô chìm trong không khí vui mừng.

Nay công trình cảng Thiên Tân đã hoàn công, Phượng Cảnh Minh đền tội, chỉ còn lại đám tàn phỉ bỏ trốn, trong không khí như vậy, hơn nữa Lâm Vĩnh Thường quay về đế đô, tính tình của Minh Trạm vốn thích náo nhiệt, vừa vui vẻ vừa phô trương.

Có chuyện vui như vậy, hắn sớm gửi thiếp mời Phượng gia huynh đệ đến đế đô cùng dự lễ khánh thành long trọng.

Phượng Cảnh Kiền vừa cảm thán vừa vui mừng, đều đã làm Hoàng đế, tình cảm của hắn đối với Minh Trạm quả thật là yêu thương như thân nhi tử. Bất quá chính mình làm Hoàng đế gần hai mươi năm, cần kiệm tiết chế, vậy mà không có được chiến tích như tiểu tử này, trong khi Minh Trạm chỉ mới làm đế vương được ba năm, làm sao mà không bực mình cho được?

Sáng sớm Minh Trạm an vị trên ngự liễn, chậm rãi ở trước cửa thành đón người. Nhìn về nơi xa thấy xe ngựa của Phượng gia huynh đệ đang tiến đến, Minh Trạm vén rèm che, trực tiếp nhảy xuống khỏi ngự liễn.

Hà Ngọc quả thật không biết nên làm thế nào cho phải, đành bám theo đuôi Hoàng đế bệ hạ. Lễ bộ Thượng thư chưa kịp khuyên can, Minh Trạm trẻ tuổi, đi đứng nhanh nhẹn, đã nhanh chân chạy ra phía xa.

Xưa nay sự nhiệt tình của Minh Trạm luôn khiến Phượng Cảnh Nam khó tiêu, xuyên qua rèm che, Phượng Cảnh Nam nhìn thấy Minh Trạm đang phất tay chạy đến ở cách đó không xa, hắn quả thật muốn quay đầu trở về Vân Nam ngay lập tức.

Thật mất mặt.

Phượng Cảnh Nam lộ ra khuôn mặt nghiêm túc, trong khi Phượng Cảnh Kiền lại cười ha ha, “Minh Trạm càng ngày càng có tinh thần.”

“Ta thấy là càng ngày càng thần kinh thì có.” Phượng Cảnh Nam thấp giọng nói một câu.

Hoàng đế bệ hạ không làm theo quy củ, ngay cả những người của Trấn Nam Vương phủ cũng sửng sờ, vội vàng quỳ xuống hành lễ, trong khi Minh Trạm đã nhảy lên xe của Phượng Cảnh Kiền, vươn một bàn tay ra hiệu, Hà Ngọc nhanh nhẹn, lập tức cất cao giọng, “Miễn lễ.”

Lúc này mọi người mới đứng lên, đồng thời trong xe cũng đã truyền đến tiếng cười của Hoàng đế bệ hạ. fynnz.wordpress.com

Làm Hoàng đế mà làm được như Minh Trạm cũng rất hiếm thấy.

Trên mặt của Minh Trạm căn bản không lộ ra bất cứ chuyện gì phiền lòng, vài năm làm Hoàng đế, Minh Trạm càng ngày càng phát tướng, có thể thấy được cuộc sống của hắn rất thư thái. Phượng Cảnh Kiền thầm than, thật sự là cùng nghề mà không cùng mạng, những người ngồi trên ngai vàng, có người thì già yếu trước tuổi, cũng có người xuôi chèo mát mái như Minh Trạm.

“Hình như cao hơn lúc trước thì phải.” Nhìn thấy Minh Trạm thì Phượng Cảnh Kiền vẫn rất vui vẻ.

Đúng là quan hệ của Minh Trạm và Phượng Cảnh Kiền rất tốt, Phượng Cảnh Kiền tùy tiện nói một câu liền nói trúng tâm trạng của Minh Trạm, Minh Trạm vô cùng thoải mái, đắc ý nói, “Hiện tại nhi tử chỉ còn thua Phi Phi hai ngón tay mà thôi.”

Gien nhà Phượng gia rất tốt, Vệ gia cũng không có người lùn, lúc trước tốc độ tăng trưởng của Minh Trạm khá chậm, so với những người bằng tuổi thì hắn đúng là vừa lùn vừa béo, Minh Trạm cũng rất uất ức đối với chiều cao của mình. Mấy năm nay bỗng nhiên nhổ giò, thân mình dần dần cao lên, khiến cho Minh Trạm vui vẻ, mỗi ngày đều phải uống một lít sữa tươi tẩm bổ.

Bổ tới bổ lui, bổ ra một Minh Trạm trắng trẻo hồng hào như thế này.

“Phụ vương, vì sao trông sắc mặt của ngài có vẻ không được tốt vậy, có phải có chỗ nào khó chịu hay không?” Minh Trạm hỏi một cách thân thiết. Mấy năm nay sống thoải mái hài lòng, chuyện trước kia thì Minh Trạm cũng rộng lượng bỏ qua, huống hồ Phượng Cảnh Nam cũng đã lớn tuổi, hắn cũng không muốn tiếp tục giận Phượng Cảnh Nam nữa.

Phượng Cảnh Nam liếc mắt nhìn Minh Trạm, “Mắt của ngươi sao vậy, ta có chỗ nào khó chịu đâu. Ta rất tốt.”

Có một câu rất đúng, người hiểu ngươi nhất không phải là người thân của ngươi mà là kẻ địch của ngươi.

Lời này kỳ thật có thể áp dụng cho quan hệ của Minh Trạm và Phượng Cảnh Nam.

Ôi chao, hai người ghét nhau mười mấy năm, số lần tính kế nhau cũng nhiều không đếm xuể. Minh Trạm đã nghiên cứu tường tận hành vi của Phượng Cảnh Nam, thấy Phượng Cảnh Nam xụ mặt thì liền cười hí hí, “Nhi tử biết phụ vương chướng mắt nhi tử. Phụ vương đúng là khó tính, ai mà có được nhi tử như con đây thì thật sự là không biết đã tích phúc bao nhiêu đời rồi. Trong khi phụ vương có mà không biết thỏa mãn. Sáng sớm nhi tử đã đến đây để đón phụ vương, phụ vương còn bày ra bộ mặt cau có như vậy.” Sau đó tự tay lấy ra một chiếc khăn thêu chim nhỏ, đặt lên mặt, bắt đầu khốc rống một cách vô sỉ, “Tổn thương lòng của nhi tử quá.”

Nhất thời, Phượng Cảnh Nam chỉ muốn chết mà thôi.

Phượng Cảnh Kiền nhịn cười cả buổi, rốt cục nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Phượng Cảnh Nam đã từng nghi hoặc rất nhiều, với bản tính đứng đắn nghiêm túc của hắn và Vệ thái hậu thì vì sao lại có thể sinh ra một tên kỳ quái như Minh Trạm thế này?

Đương nhiên Minh Trạm như vậy cũng không có gì là không tốt, ít nhất rất biết cách làm cho người ta vui vẻ.

Tối hôm đó, Minh Trạm và Phượng Cảnh Kiền xì xào líu ríu nói về chuyện triều chính đến nửa đêm, nếu không phải Nguyễn Hồng Phi phái Diêu Quang đi đòi người thì nói không chừng Minh Trạm sẽ ngủ chung với Phượng Cảnh Kiền đêm đó.

Phượng Cảnh Kiền cảm thấy yên lòng, nhịn không được mà lén khuyên đệ đệ, “Ta nói, đã nhiều năm không về đế đô, vừa gặp Minh Trạm mà đệ lại bày ra bản mặt kiêu căng như thế với hắn là sao?”

“Hoàng huynh nói như vậy là thế nào, ở đâu ra mà kiêu căng?” Phượng Cảnh Nam có chết cũng không thừa nhận, trong lòng của hắn quả thật có một chút khổ sở, lão bà và nhi tử càng ngày càng tốt, thật khiến cho người làm phụ thân như hắn phải có chút uất ức.

Phượng Cảnh Kiền cũng không tranh cãi, chỉ trêu ghẹo một câu, cười nói, “Không phải thì không phải. Hiện tại đệ là phụ thân của Hoàng đế, ta cũng không dám đắc tội với đệ đâu.” Phượng Cảnh Kiền có thể nói một câu như vậy hoàn toàn xuất phát từ tình cảm sâu nặng của hắn và Minh Trạm. Phượng Cảnh Kiền cảm thấy, tuy rằng Phượng Cảnh Nam là phụ thân, nhưng rõ ràng là hắn và Minh Trạm hợp ý với nhau hơn, có tình cảm phụ tử hơn.

Làm sao mà giống Phượng Cảnh Nam, bản mặt lạnh tanh, nhi tử có thể thích mới là lạ.

Kỳ thật Phượng Cảnh Nam cũng có suy đoán của chính mình. Nghe Phượng Cảnh Kiền nói như vậy, Phượng Cảnh Nam thở dài, “Ta nói, bản tính không đứng đắn của Minh Trạm giống ai nhỉ?” Oán giận một câu, “Cũng vì đem hắn đến đế đô từ khi còn quá nhỏ, bị hoàng huynh dạy hư hết cả rồi.”

Phượng Cảnh Kiền nghe xong thì cảm thấy đắc ý, nói một cách dõng dạc, “Đúng vậy, nếu không có ta thì Minh Trạm chẳng có tiền đồ như vậy đâu.”

Phượng Cảnh Nam thêm vào một câu, “Tật xấu khoa trương thổi phồng cũng giống y chang.”

Nếu không phải Phượng Cảnh Kiền từ chối thì Minh Trạm còn tính kéo Phượng Cảnh Kiền đi lâm triều cùng hắn.

Phượng Cảnh Kiền là người rất thông minh, nay Minh Trạm đăng cơ gần năm năm, trong triều đã thay đổi bằng thế hệ người mới, cho dù còn có người cũ thì e rằng đối tượng trung thành cũng đã thay đổi, hắn cần gì phải đi lâm triều.

Đã thối lui thì phải thối lui cho thật đẹp.

Một đạo lý làm Hoàng đế chính là: tuyệt đối không được mất phong độ.

Lần này lâm triều Minh Trạm đã sớm chuẩn bị thánh chỉ phong hầu cho Lâm Vĩnh Thường.

Minh Trạm nổi tiếng hẹp hòi nhưng đối xử với người khác lại không hẹp hòi, có công tất thưởng.

Khi lâm triều, mọi người sẽ nghị sự trước, sau đó mới nghị thưởng. Minh Trạm nhìn Lâm Vĩnh Thường rất thuận mắt, dù sao tước vị đều là đoạt tước một đám rồi ban thưởng một đám, Lâm Vĩnh Thường bỏ ra công sức mấy năm nay, được ban hầu tước cũng không quá đáng.

Minh Trạm đã sớm tính toán rất tốt, vừa vặn hiện tại Âu Dương Khác tuổi già sức yếu, vài lần dâng tấu chương xin từ chức Lễ bộ Thượng thư, hắn lệnh cho Lâm Vĩnh Thường mãn nhiệm kỳ Tổng đốc Giang Nam, triệu hồi về đế đô, định cho Lâm Vĩnh Thường tiếp nhận chức Lễ bộ Thượng thư. Ai ngờ Minh Trạm vừa tán thưởng Lâm Vĩnh Thường vài câu thì Lâm Vĩnh Thường liền quỳ xuống, trầm giọng nói, “Thần có một chuyện thỉnh bệ hạ làm chủ.”

Minh Trạm cảm thấy hắn đã nhìn lầm Lâm Vĩnh Thường.

Lâm Vĩnh Thường là người khôn khéo thông minh, kết quả lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, so với ngu xuẩn còn ngu xuẩn gấp ba lần.

Minh Trạm sớm biết rõ thân thế của Lâm Vĩnh Thường. Hơn nữa Minh Trạm còn tuân theo nguyên tắc hồ đồ hiếm thấy mà trọng dụng Lâm Vĩnh Thường. Hắn rốt cục không ngờ Lâm Vĩnh Thường lại làm cho hắn sượng mặt ngay lúc này.

Nghe Lâm Vĩnh Thường nói đến thân thế của mình cùng oan khuất của Phạm gia, sắc mặt của Minh Trạm trở nên lạnh lẽo, không nói một lời, cuối cùng chỉ lãnh đạm mở miệng, “Nói như vậy, ngươi giấu diếm thân thế, tham gia khoa cử, lẫn vào triều đình, khi quân phạm thượng!”

“Lâm Vĩnh Thường, ngươi xem trẫm là kẻ ngốc hay sao?” Minh Trạm bất chợt trở nên giận dữ, đứng dậy từ long ỷ, chỉ vào Lâm Vĩnh Thường rồi quát to, “Kẻ khi quân phạm thương nên thiên đao vạn quả! Người đâu, lôi ra ngoài chém!”

Ngự lâm quân lần lượt tiến vào, nhìn thấy Lâm Vĩnh Thường sắp mất mạng, Lý Bình Chu vội vàng nói, “Bệ hạ, xin bệ hạ hãy cân nhắc! Lâm đại nhân lúc trước dốc sức phục vụ nước nhà nhiều năm, lập bao nhiêu chiến công cho Giang Nam, hãy tạm tha cho Lâm đại nhân một mạng đi!”

Lâm Vĩnh Thường làm quan nhiều năm, trong triều cũng có bằng hữu tri giao, còn nữa, Lý Bình Chu là người đứng đầu các Tướng quốc, hắn đứng ra thỉnh cầu cho Lâm Vĩnh Thường thì đương nhiên có người phụ họa. Trong lúc nhất thời, chư thần đều thỉnh cầu cho Lâm Vĩnh Thường.

Minh Trạm nổi cơn thịnh nộ, cả giận nói, “Năm đó Phạm gia bị lưu đày cả nhà, Lâm Vĩnh Thường cũng trong đó, vì sao có thể trốn thoát. Hình bộ, các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Còn nữa, khoa cử nghiêm ngặt thế nào, các ngươi để mặc một tên khi quân phạm thượng trà trộn vào khoa cử, danh đề bảng vàng, đứng trong triều đình! Âu Dương Khác, các ngươi đều bị mù hết cả rồi sao? Ngự sử đài, năm đó trẫm lệnh cho hữu Đô ngự sử đích thân đến Hoài Dương nghiệm thân, các ngươi nghiệm thân thế nào, khi trở về luôn mồm bảo rằng Lâm Vĩnh Thường có xuất thân trong sạch, tròng mắt của các ngươi dùng để làm gì hả? Không ngờ là như thế, hiện tại mọi người đều say chỉ có mình trẫm là tỉnh hay sao?”

Cơn giận của Minh Trạm không thể dằn xuống, mắng hơn phân nửa bá quan văn võ, cuối cùng cũng không làm thịt Lâm Vĩnh Thường, nhưng Lâm Vĩnh Thường cũng chẳng được yên ổn, bị lôi vào ngục, tam ty hội thẩm.

Kỳ thật trong Chiêu Đức điện, ngoại trừ Minh Trạm muốn lột da rút gân Lâm Vĩnh Thường thì vẫn còn một người cũng hận không thể một đao chém chết Lâm Vĩnh Thường, người đó chẳng ai khác ngoài Từ Tam.

Ba năm ở Giang Nam chẳng lẽ dễ dàng lắm sao?

Vì nâng Lâm Vĩnh Thường lên mà Từ Tam tỉ mỉ tính toán ổn định hậu cần. Hiện tại, Lâm Vĩnh Thường đắc thắng trở về, Từ Tam là cận thần, biết được Hoàng đế bệ hạ cũng đã viết xong thánh chỉ phong hầu tứ hôn cho Lâm Vĩnh Thường.

Đây là vinh quang thế nào.

Chẳng lẽ Lâm Vĩnh Thường nghĩ rằng tước vị của mình thật sự là công của riêng mình mình hay sao?

Sau khi bãi triều, Từ Tam trở về phủ, Từ phu nhân hoan hỉ chào đón, cười hỏi, “Lão gia, Lâm đại nhân có được phong tước hay không?” Không trách Từ phu nhân biết được việc này, Từ gia từ trên xuống dưới đều xem Lâm Vĩnh Thường là nữ tế. Lâm Vĩnh Thường xưa nay rất biết đối nhân xử thế, mấy năm qua mặc dù không có duyên tiến đến diện kiến nhạc mẫu, nhưng lễ vật thì chẳng hề thiếu, rất được lòng nhạc mẫu. Lâm Vĩnh Thường chiến thắng trở về, toàn đế đô đều biết, Từ phu nhân cũng đã sớm hỏi thăm trượng phu của mình.

Từ Tam thay đổi thường phục, tiếp nhận tách trà ấm, cúi đầu uống mấy ngụm, đang cân nhắc phải mở miệng thế nào với thê tử và nữ nhi về chuyện của Lâm Vĩnh Thường.

Thấy trượng phu chỉ uống trà, Từ phu nhân mỉm cười tủm tỉm, nói luyên thuyên, “Đồ cưới của Doanh Ngọc đã chuẩn bị hết rồi, tuổi tác của bọn họ cũng không nhỏ, đã đến lúc chọn ngày lành để thành hôn.”

Từ Tam nghe nói như thế thì làm sao mà không chướng tai cho được, chỉ cần nghĩ đến ái nữ nhiều năm si tình, nay rơi vào kết cục như vậy, Từ Tam nổi cơn thịnh nộ, ném tách trà xuống đất, lạnh lùng nói, “Đừng nhắc lại việc này nữa, Lâm Vĩnh Thường bị tống vào ngục. Cứ tìm một nhà khác tốt hơn để gả Doanh Ngọc.” fynnz.wordpress.com

Từ Doanh Ngọc nhanh chóng biết được việc này, nàng cũng không đòi chết đòi sống, cũng không kích động đến ngất xỉu. Từ Doanh Ngọc lại vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói, “Có thể thấy được trong lòng của hắn, thù oán gia tộc luôn ở hàng thứ nhất. Nếu hắn có lòng với nữ nhi thì trước đó nên bàn bạc với nữ nhi, có thể thấy được là nữ nhi đã nhìn lầm người. Mẫu thân không cần phải lo lắng, tiền đồ của Lâm Vĩnh Thường đã tiêu rồi, nữ nhi từng tuổi này, không cần tiếp tục trì hoãn, mẫu thân cứ lựa một nhà khác tốt hơn là được.”

Từ Doanh Ngọc bình tĩnh như vậy, trong khi Từ phu nhân chỉ có một mình nàng là nhi nữ, luôn luôn nuông chiều, kết quả là nhi nữ nhà mình lại lận đận chuyện hôn nhân, không hề thuận lợi, gặp không đúng người, nhịn không được mà bi thương, nắm tay nhi nữ rồi bật khóc.

Từ phu nhân khóc như vậy, khiến Từ Doanh Ngọc cũng cảm thấy sóng mũi lên men, tấm chân tình của nàng đều là vì Lâm Vĩnh Thường, kết quả…..chứng minh là tấm chân tình bị vứt bỏ cho chó ăn. Từ Doanh Ngọc cảm thấy đau thương, chẳng qua phải nén lòng, không hề bộc lộ ra ngoài, còn phải an ủi mẫu thân nữa. Từ Doanh Ngọc nhíu chặt mày, bỗng nhiên trong bụng quặn đau, có cái gì đó chậm rãi chảy ra.

“Mẫu thân mẫu thân–” Nắm chặt tay của mẫu thân, cho dù xưa nay Từ Doanh Ngọc luôn trấn tĩnh thì hiện tại cũng trở nên bối rối.

Có khi cuộc sống chính là một mớ lòng bong.

Ba năm trước đây Từ Doanh Ngọc đã có quan hệ với Lâm Vĩnh Thường, tuy rằng chuyện này có chút trái với luân thường đạo lý. Nhưng Từ Doanh Ngọc cũng không phải hoàng hoa khuê nữ, còn Lâm Vĩnh Thuờng thì đang tuổi tráng niên, làm một lần lại muốn tiếp tục làm nữa, củi khô bốc lửa, cũng khó có thể tránh khỏi.

Lúc trước Từ Doanh Ngọc đã uống thuốc ngừa thai, cho đến khi Lâm Vĩnh Thường sắp chiến thắng thì Từ Doanh Ngọc âm thầm ngừng thuốc, cũng không ngờ lại có thai ngay lúc này.

May mắn Thái y đến Từ phủ là người quen của Từ gia, giỏi y thuật lại rất kín miệng.

Từ phu nhân vừa hoang mang vừa lo sợ, vậy phải làm sao đây? Cho dù thành thân, đến lúc đó sinh ra hài tử, người ta tính toán thấy thiếu tháng thì cũng không dễ nghe cho lắm. Huống chi hiện tại khuê nữ nhà mình tuyệt đối sẽ không gả cho Lâm Vĩnh Thường, vậy mà hiện tại trong bụng lại mang thai hài tử của Lâm Vĩnh Thường. Cho dù Từ phu nhân rất nuông chiều yêu thương Từ Doanh Ngọc thì cũng lén oán giận vài câu, “Con thật sự hồ đồ, vì sao lại để tên kia chiếm lợi như thế?”

Sắc mặt của Từ Doanh Ngọc tái nhợt, thản nhiên nói, “Không có gì là chiếm lợi hay không chiếm lợi cả, lúc trước Lâm Vĩnh Thường vẫn là đồng nam, tính ra thì nữ nhi mới là người chiếm lợi hắn.”

Trong lòng của Từ Tam buồn bực, càng thêm oán hận Lâm Vĩnh Thường, nhịn xuống cơn giận trong lòng, thấp giọng hỏi, “Con tính làm sao bây giờ? Nếu tái giá cho người khác thì tuyệt đối không thể giữ lại đứa nhỏ này.”

Từ Doanh Ngọc nhất thời không nói chuyện, cúi đầu im lặng.

“Hay là phá thai đi.” Từ Tam quyết định thay nữ nhi.

“Phụ thân, năm nay nữ nhi đã hai mươi tám.” Đôi mắt của Từ Doanh Ngọc đỏ ửng, “Cho dù tái giá thì cũng chỉ làm kế thất của người ta mà thôi. Phàm là nam nhân có tiền đồ thì có ai nguyện ý thú một nữ nhân từng ly hôn hay không. Còn nữa, nữ nhi đã từng tuổi này, loại thuốc như thế cũng ảnh hưởng thân thể, nếu không có đứa nhỏ này, tương lai còn có thể có thai hay không thì cũng không biết chắc. Cho dù có gả, chẳng lẽ cả đời nuôi kế tử kế nữ hay sao?”

Từ Tam nói, “Chẳng lẽ con còn muốn gả cho họ Lâm kia ư?”

Từ Doanh Ngọc đưa tay đặt lên bụng, nhẹ giọng nói, “Nữ nhi tuyệt đối sẽ không gả cho Lâm Vĩnh Thường, có lẽ số mạng của nữ nhi là cả đời không có người bách niên giai lão. Nhưng nữ nhi muốn sinh hạ đứa nhỏ này. Ngày sau mặc kệ là cho làm con thừa tự hay là con nuôi thì đều là chỗ dựa của nữ nhi. Phụ thân, nếu nam nhân không đáng tin cậy thì cũng chỉ có thể dựa vào nhi tử mà thôi.”

“Ngộ nhỡ là nhi nữ thì sao?”

“Nhất định là nhi tử.”

Từ Doanh Ngọc ở trong nhà tịnh dưỡng một thời gian, đợi thai yên ổn thì mới ngồi xe ngựa ra biệt viện ở ngoại ô để tịnh dưỡng.

Lâm Vĩnh Thường bị nhốt trong ngục, người nôn nóng lo lắng nhất chính là phu thê Trầm Chuyết Ngôn.

Trầm Chuyết Ngôn vào trong ngục đút lót một chút để tránh cho Lâm Vĩnh Thường không phải chịu khổ. Cũng may Lâm Vĩnh Thường phạm phải tội không nhỏ, Hình bộ cho hắn một gian phòng riêng, đối đãi cũng không tệ.

Lâm Vĩnh Thường ở trong ngục vẫn nhớ thương Từ Doanh Ngọc, bèn hỏi thăm đứa cháu, “Có tin của Từ đại nhân hay không?”

“À? Từ đại nhân mỗi ngày đúng hạn vào triều, đúng hạn về nhà.” Trầm Chuyết Ngôn đem theo một bộ đệm chăn, trà cụ và đầy đủ mọi thứ ở trong nhà cho Lâm Vĩnh Thường.

“Ta hỏi là Từ cô nương.” Lâm Vĩnh Thường tức giận nói.

Trầm Chuyết Ngôn nhất thời ngậm miệng, một lúc lâu sau mới vò đầu nói, “Ta vẫn luôn bận rộn chuyện của cữu cữu, chuyện của Từ cô nương thì ta sẽ bảo Uyển nương đi hỏi thăm thử xem.” Lại thấp giọng hỏi Lâm Vĩnh Thường, “Cữu cữu, Từ gia sẽ không lật lộng hối hôn chứ?”

Ánh mắt của Lâm Vĩnh Thường trở nên ảm đảm rất nhiều, ngày hôm đó Từ Tam cũng không thỉnh cầu giúp hắn, có thể thấy được trong lòng rất tức giận, hơn nữa với bản tính của Từ Doanh Ngọc thì khả năng hối hôn tương đối lớn. Huống chi bọn họ vẫn chưa đính hôn thì làm gì có chuyện hôn ước.

Trầm Chuyết Ngôn nhìn sắc mặt của cữu cữu nhà mình, vội vàng an ủi, “Cữu cữu đừng quá lo lắng, ta thấy Từ cô nương không phải cái loại ngại bần ái phú đâu.”

“Là ta có lỗi với nàng.” Lâm Vĩnh Thường khẽ than.

“Cữu cữu, đừng lo lắng, để ta bảo Uyển nương đến Từ gia xem thử, nếu có thư của Từ cô nương thì ngày mai sẽ mang đến đưa cho cữu cữu.”

Lâm Vĩnh Thường là người thông minh tuyệt đỉnh, mặc dù Minh Trạm chỉ hận không thể làm thịt hắn ngay tại chỗ, nhưng Lâm Vĩnh Thường cảm thấy việc này cũng không phải chuyện xấu. Nếu Hoàng thượng nhịn xuống lửa giận thì trái lại sẽ rất nguy hiểm.

Đánh mất tước vị thì đương nhiên rất đáng tiếc, Lâm Vĩnh Thường vẫn xem việc giải oan cho gia tộc là chuyện đại sự hàng đầu.

Lâm Vĩnh Thường lựa chọn như vậy, không thể nói rõ là đúng hay là sai. Cả đời của hắn lận đận, nếu không có ý chí kiên định thì tuyệt đối không thể đi đến hiện tại. Lâm Vĩnh Thường ở trong ngục nhưng chưa có lúc nào mà không tính toán tình hình bên ngoài.

Cho đến khi Trầm Chuyết Ngôn mang đến tin tức của Từ Doanh Ngọc, “Nghe nói thân mình của Từ cô nương không khỏe, đã ra ngoài thôn trang tịnh dưỡng.”

“Nghe nói?” Lâm Vĩnh Thường cảm thấy trầm xuống, “Tức phụ của ngươi không đến Từ gia à?”

“Đã đi.” Trầm Chuyết Ngôn thật không muốn nói, sợ làm đả kích cữu cữu đại nhân của hắn, nhưng không thể không nói, “Chẳng qua Từ gia không cho vào phủ, Uyển nương phải nhờ người hỏi thăm.”

Lâm Vĩnh Thường hơi cau mày, thân mình không khỏe? Phải đến thôn trang tịnh dưỡng?

Hắn và Từ Doanh Ngọc ở chung đã lâu, rất hiểu rõ nhau. Với bản tính của Từ Doanh Ngọc, cho dù nổi giận thì cũng có thể tức tốc đi tìm người khác để tái giá, vì sao lại đến thôn trang? Với sự nuông chiều yêu thương của phu thê Từ gia đối với Từ Doanh Ngọc, Từ Doanh Ngọc ngã bệnh thì càng phải được điều trị ở đê đô mới là thỏa đáng.

“Thật sự ngã bệnh ư?”

“Là thật, Uyển nương bảo mấy ngày hôm trước Từ gia liên tục thỉnh ngự y đến phủ.”

Lâm Vĩnh Thường bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng rồi lập tức biến sắc, thật lâu sau mới thở dài, “Là ta có lỗi với nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.