Hoàng Đế Nan Vi

Chương 225: Chương 225: Phiên Ngoại 8




Nếu nói Tống Diêu là theo phe thực tiễn thì Triệu Lệnh Nghiêm theo phe lý luận.

Luận về kinh nghiệm trên giường thì Triệu Lệnh Nghiêm tuyệt đối không bằng Tống Diêu, cho nên lúc trước Tống Diêu mới có khả năng dọa cho Triệu Lệnh Nghiêm hoảng sợ như con thỏ nhỏ. Nhưng chớ quên câu này, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người. Huống chi Triệu Lệnh Nghiêm hoàn toàn lợi hại hơn một con thỏ yếu ớt rất nhiều.

Ít nhất tiểu xuân cung đồ của Triệu Lệnh Nghiêm cũng không phải uổng phí.

Luận về tri thức thì Triệu Lệnh Nghiêm hơn Tống Diêu gấp trăm lần.

Võ công của Tống Diêu có lợi hại thế nào thì cũng không thể chống lại dược lực của Triệu Lệnh Nghiêm. Bất quá Tống Diêu cũng sành đời. Mặc dù bị kê đơn nhưng Tống Diêu vẫn rất bình tĩnh, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Lệnh Nghiêm, không khỏi nhếch môi, nhẹ nhàng nói, “A Nghiêm, chỉ cần ngươi gật đầu thì ta cao hứng còn không kịp nữa là, cần gì phải hạ dược, không chỉ mất hứng mà còn tổn thương hòa khí nữa.”

Triệu Lệnh Nghiêm nói một cách nghiêm túc, “Ngươi bản tính cao ngạo, ta đánh không lại ngươi, nếu không hạ dược thì e rằng ngươi không chịu nằm dưới.”

Tống Diêu đỏ mặt, quả thật hắn không tính nằm dưới, cho dù là về vóc dáng hay là về thể lực thì Triệu Lệnh Nghiêm có vẻ nên nằm dưới hơn hắn. Hầy, ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, Tống Diêu hạ mình, nghiêm túc nói, “A Nghiêm, nếu ngươi thích nằm trên thì ta sẽ không giành với ngươi.”

“Hiện tại ngươi cũng không thể giành với ta.” Triệu Lệnh Nghiêm tiến lên, cởi thắt lưng và thoát y phục cho Tống Diêu. Tống Diêu rất tuấn mỹ, con người thì ai cũng thích cái đẹp. Triệu Lệnh Nghiêm thường vẽ xuân cung đoạn tụ, mặc dù chỉ để phát tài, nhưng mà người nào có thể tưởng tượng lại có thể vẽ được tranh xuân cung đoạn tụ thì ít nhất trong lòng cũng không quá chán ghét chuyện đoạn tụ.

Đây không phải lần đầu tiên Triệu Lệnh Nghiêm nhìn thấy thân thể của Tống Diêu, nhưng lại là lần đầu tiên khẩn trương đến mức tay chân cũng run rẩy, Tống Diêu lắc đầu cười nhạt, “Có muốn ta dạy ngươi hay không, a Nghiêm?”

Triệu Lệnh Nghiêm liếc nhìn một cách khinh thường, dựa trên lý thuyết, hắn hoàn toàn có thể xưng là chuyên gia, còn cần Tống Diêu chỉ giáo hay sao?

Ngay cả Tống Diêu cũng phải thừa nhận Triệu Lệnh Nghiêm đúng là tài năng bẩm sinh.

Triệu Lệnh Nghiêm chỉ thiếu thực tiễn mà thôi.

Hắn biết rõ những vị trí mẫn cảm của cơ thể con người, sau đó lần lượt thí nghiệm trên người Tống Diêu, hết cắn lại liếm, hết hôn lại mút, khiến cho Tống Diêu phải thở hổn hển, khoái cảm dâng lên từ thắt lưng, phía dưới bắt đầu trở nên hưng phấn.

“Mụ nội ngươi, nhanh lên đi.” Tống Diêu thật sự chịu không nổi Triệu Lệnh Nghiêm dốc hết công phu như vậy, đáng lý bị người ta đè đã rất khó chịu rồi, nếu không phải hắn có ý xấu với Triệu Lệnh Nghiêm trước, nay lại là tình cảnh như vậy thì Tống Diêu không bao giờ chịu nhường nhịn.

Triệu Lệnh Nghiêm xưa nay làm việc rất có trật tự, hắn lấy ra một hộp dược cao, chậm rãi xâm nhập vào bên dưới của Tống Diêu, từ từ thoa tới thoa lui, không nhanh không chậm nói, “Đừng nóng vội, gấp quá sẽ bị thương đó.”

Tống Diêu ảo não, “Mụ nó, là ai nóng vội?” Chẳng lẽ hắn còn vội vã đòi Triệu Lệnh Nghiêm thượng hắn hay sao?

Cho dù thế nào thì đây vẫn là lần đầu tiên của Tống Diêu, vậy mà Triệu Lệnh Nghiêm lại là thư sinh sắt đá, không hề biết thông cảm, đã đè Tống Diêu mà còn bắt thay đổi vài tư thế, cho dù thân mình của Tống Diêu có rắn chắc mạnh khỏe cỡ nào thì cũng có chút khó tiêu, cuối cùng khi Triệu Lệnh Nghiêm múc nước lau mình cho Tống Diêu thì Tống Diêu cũng đã buồn ngủ.

Tống Diêu tự nhận là người phóng khoáng, Triệu Lệnh Nghiêm hạ dược hắn, không biết thương cảm chăm sóc hắn thì hắn có thể nhịn được. Hắn nghĩ, tạm thời nhường Triệu Lệnh Nghiêm, trước tiên bồi dưỡng tình cảm của hai người mới là điều quan trọng nhất.

Ai ngờ cái tên họ Triệu kia thượng hắn cả đêm, ngày hôm sau để lại đơn từ chức, thu dọn tay nải mà bỏ trốn.

Tống Diêu tức chết vì hành động dám làm không dám nhận của Triệu Lệnh Nghiêm. Lập tức phái người tập hợp binh mã, cưỡi ngựa đuổi theo Triệu Lệnh Nghiêm.

Triệu Lệnh Nghiêm cũng chưa đi quá xa, võ công của hắn thuộc hạng mèo quào, cưỡi ngựa cũng không giỏi, mang theo tiểu thư đồng đến cửa thành thì liền thấy truy binh đuổi đến, nhưng hắn rất thức thời, liếc mắt nhìn sắc mặt của Tống Diêu, liền quyết định cùng Tống Diêu trở về.

Sắc mặt của Tống Diêu cực kém, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra sự lạnh lùng, nhìn khuôn mặt bất an của Triệu Lệnh Nghiêm, hắn nâng roi ngựa lên, chỉ hận không thể quất chết họ Triệu kia. Nhưng Tống Diêu chỉ đành bỏ qua, chuyển mắt nhìn về những áng mây phía chân trời mà nói, “Ngươi thân là quan tứ phẩm của Đại Đồng, không có chỉ dụ thì không thể rời khỏi thành Đại Đồng, một chút quy củ như vậy mà cũng không hiểu hay sao?”

Triệu Lệnh Nghiêm cúi đầu không nói chuyện, Tống Diêu ra lệnh, “Dẫn đến một con ngựa cho Triệu đại nhân.”

Hôm qua Tống Diêu bị người ta làm gần mất nửa cái mạng, hôm nay phải cưỡi ngựa bắt người, khi trở về phủ tướng quân, lúc xuống ngựa có chút loạng choạng. Triệu Lệnh Nghiêm vội vàng đỡ lấy Tống Diêu, Tống Diêu lạnh lùng liếc hắn một cái, rốt cục cũng không đẩy Triệu Lệnh Nghiêm ra mà chỉ quay trở về phòng.

Đuổi hết người hầu trong viện ra ngoài, Tống Diêu ngồi trên ghế chủ vị trong nhà, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Lệnh Nghiêm.

Đã chết đến nơi nên Triệu Lệnh Nghiêm không hề hoảng hốt, rót một tách trà cho Tống Diêu, ung dung thản nhiên hỏi một câu, “Trên người có khỏe không?”

“Vẫn chưa chết đâu.” Tống Diêu lạnh lùng hỏi, “Vì sao lại lén lút rời đi?”

Triệu Lệnh Nghiêm thở dài, “A Diêu, ngươi có nghĩ đến sau này hay không. Ngươi làm đại quan, chức vị cao, cho dù chúng ta có tình cảm thì chẳng lẽ cả đời không thành thân hay sao?”

Tống Diêu lộ ra vẻ tức giận, nói một cách đương nhiên, “Nữ nhân chỉ dùng để nối dõi tông đường, có gì quan trọng đâu?”

Triệu Lệnh Nghiêm nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Tống Diêu, sắc mặt thản nhiên, “A Diêu, ngươi có biết vì sao lúc trước ngươi đưa thị nữ cho ta mà ta không cần hay không?”

“Phụ thân của ta cả đời chỉ có một mình mẫu thân, cả đời này ta hâm mộ cuộc sống tình cảm trọn đời suốt kiếp như vậy.” Triệu Lệnh Nghiêm nói, “Ta không còn phụ mẫu, cũng không có áp lực nối dõi tông đường. Thích nam nhân hay thích nữ nhân cũng không có ai nói gì.”

Triệu Lệnh Nghiêm bình tâm tĩnh khí, giọng nói cũng không cao, nhưng lời nói lại làm Tống Diêu chấn động tinh thần, “Ta có tình cảm với ngươi, cả đời này sẽ không thay lòng đổi dạ, càng không thể nói ra lời thành thân với nữ nhân để nối dõi tông đường. Ta chẳng những không thể nói ra lời đó, càng không thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà, A Diêu, ngươi thì khác.”

“A Diêu, ta rời đi là vì ta không muốn sau này sẽ vì chuyện như vậy mà rạn nứt với ngươi, lại càng không nguyện để sau này hai bên đều mất mặt khó coi.” Triệu Lệnh Nghiêm trầm giọng, “A Diêu, ta rời đi là vì ta đã sớm nhìn thấu ngươi.”

Dứt lời, Triệu Lệnh Nghiêm liền trầm mặc ngồi bên cạnh, im lặng không nói gì.

Tống Diêu có phẩm chất, tướng mạo và bản lĩnh như vậy, Triệu Lệnh Nghiêm cũng không chán ghét đoạn tụ, nảy sinh tình cảm với Tống Diêu là chuyện thường tình. fynnz.wordpress.com

Nhưng đối với một nam nhân, tình cảm chỉ là gia vị mà không phải nhu yếu phẩm trong cuộc sống.

Triệu Lệnh Nghiêm xuất thân là Bảng nhãn, luận về tài năng cũng không thua kém Tống Diêu. Đối với Triệu Lệnh Nghiêm thì tình yêu vĩnh viễn không quan trọng bằng tôn nghiêm.

Nếu ngày sau Tống Diêu thú thê sinh con thì đặt hắn ở chỗ nào?

Thay vì đối mặt với tương lai kinh khủng như vậy, không bằng cứ để hắn nói trước, làm cho xong, mặc dù Tống Diêu tức giận, nhưng thừa dịp tình cảm vẫn chưa cạn, vẫn còn có thể hợp tan nhẹ nhàng.

Đối với lời của Triệu Lệnh Nghiêm, Tống Diêu cũng không nói gì.

Triệu Lệnh Nghiêm cũng không phải người có thể tùy tiện dụ dỗ bằng vài ba câu lời ngon tiếng ngọt, Tống Diêu có ý với Triệu Lệnh Nghiêm, nhưng rõ ràng là hắn và Triệu Lệnh Nghiêm không có quan điểm nhất trí trong tình yêu.

Tống Diêu là nam tử trưởng thành, tinh lực đang tràn đầy, trong phủ có thị thiếp có thể giúp hắn tiêu khiển, bên ngoài cũng có nữ nhân mời Tống Diêu lên giường.

Đây cũng không phải nói phẩm chất của Tống Diêu có gì đáng ngại, trong niên đại nam nhân tam thê tứ thiếp, với thân phận địa vị của Tống Diêu, có nữ nhân thì cũng bình thường.

Trong khi Triệu Lệnh Nghiêm giữ thân trong sạch, khó tránh khỏi bị người ngờ vực.

Nói đến đây, Triệu Lệnh Nghiêm đứng dậy, “Nếu không có gì thì ta đi trước đây.”

“Ngươi đi đâu vậy?” Tống Diêu lạnh lùng liếc mắt, hỏi một câu.

“Trước tiên đệ đơn xin từ chức, đợi bệ hạ ngự phê rồi rời đi.” Triệu Lệnh Nghiêm siết chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng chua xót, trước kia Tống Diêu mặt dày mày dạn quấn quýt hắn, nay là lúc tình nồng mà Tống Diêu vẫn như cũ không muốn hứa hẹn với hắn, có thể thấy được tình cảm trong lòng của Tống Diêu cũng chỉ là nông cạn mà thôi.

Tống Diêu là người chém giết trên chiến trường, cho dù có ý với Triệu Lệnh Nghiêm thì cũng không thể lập tức thay đổi tư tưởng. Mặc dù thấy khóe mắt của Triệu Lệnh Nghiêm ửng đỏ, nhưng Tống Diêu vẫn chưa mềm lòng, xoa xoa mi tâm rồi nói, “Không được nhắc lại chuyện từ chức nữa, ngươi chưa chịu thiệt, chẳng lẽ bản tướng quân để ngươi làm cả đêm không công hay sao, như vậy rất uất ức cho ngươi.”

Triệu Lệnh Nghiêm lui vài bước, “Ta đi tìm chỗ ở để dọn ra ngoài.”

Tống Diêu không bằng lòng, khóe mắt của Triệu Lệnh Nghiêm nghẹn đỏ, “Chẳng lẽ ngươi muốn bức tử ta hay sao?”

Nghe thấy như thế, trong lòng của Tống Diêu đột nhiên bốc hỏa, roi ngựa trong tay đập lên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh Triệu Lệnh Nghiêm, theo gió quất ra một vết roi sắc bén. Tống Diêu vỗ bàn cả giận nói, “Triệu Lệnh Nghiêm, rốt cục là ai bức ai, ngươi biết rõ hơn ta mà!”

Hai hàng nước mắt của Triệu Lệnh Nghiêm lập tức rơi xuống, cơn giận trong lòng của Tống Diêu vẫn chưa bộc phát được vài phần thì đã bị nước mắt của Triệu Lệnh Nghiêm ngăn chận.

Không thể không nói, Triệu Lệnh Nghiêm chọn thời gian rất tốt. Nếu tình cảm đạm bạc thì e rằng hắn có khóc mù mắt cũng không có người liếc mắt nhìn hắn. Nay Tống Diêu chịu thiệt, chưa đắc thủ, lại ngay lúc tình nồng, Triệu Lệnh Nghiêm rơi lệ, Tống Diêu có thể nào đành lòng cho được?

“Được rồi được rồi, dọn đi dọn đi.” Tống Diêu phất tay một cách không kiên nhẫn, Triệu Lệnh Nghiêm sắp rời đi thì lại bị Tống Diêu gọi lại.

Giọng nói của Tống Diêu tràn đầy bất đắc dĩ, “Không cần gấp, đợi tìm được chỗ ở thì dọn đi cũng không muộn.” Cho dù Triệu Lệnh Nghiêm chiếm lợi Tống Diêu, nhưng Tống Diêu vẫn lo lắng Triệu Lệnh Nghiêm vội vàng dọn ra ngoài như vậy, có thể hay không sẽ khiến người ta nghĩ nhiều? Có thể hay không sẽ có người nhân cơ hội gây phiền toái cho Triệu Lệnh Nghiêm?

Triệu Lệnh Nghiêm khẽ gật đầu, nhấc chân rời đi.

Thấy thân ảnh của Triệu Lệnh Nghiêm biến mất ngoài cửa, Tống Diêu mặt trầm như nước, ngón tay cái vô thức sờ lên roi ngựa, trong lòng bực bội tuyệt đối không phải xuất phát từ nguyên nhân thân thể khó chịu. Đợi Triệu Lệnh Nghiêm rời đi thì Tống Diêu mới phát hiện, mới lúc trước hắn còn nghĩ xấu, đợi khi đem Triệu Lệnh Nghiêm trở về thì nhất định phải giáo huấn một trận, chuyện này vẫn chưa thành công vậy mà Triệu Lệnh Nghiêm lại nghênh ngang đòi dọn ra ngoài?

Mụ nội nó, mất cả chì lẫn chài!

Triệu Lệnh Nghiêm dọn ra khỏi phủ tướng quân khiến nhiều người để ý, làm người ta phải nghĩ nhiều.

Ngay cả thư đồng của Triệu Lệnh Nghiêm cũng nhịn không được mà hỏi một câu, “Thiếu gia, vì sao chúng ta lại phải dọn ra ngoài?”

Triệu Lệnh Nghiêm cười tủm tỉm, “Dọn ra ngoài là vì tương lai dọn trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.