Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 27: Chương 27: Anh ấy là vị hôn phu của tôi




"Bọn họ có khả năng đó thì..." Thẩm Kiều Tam lại nói.

"Dì, trước tiên đừng lo lắng, nếu ngày mai chuyện vẫn chưa được giải quyết, dì đi cũng chưa muộn!"

Lăng Túc Nhiên nói: "Hơn nữa, chúng ta không phải ngay lập tới nhà họ Tần tổ chức mừng thọ sao?"

"Bố, con không muốn đến nhà ông ngoại, con không muốn đi..."

Nghe Lăng Túc Nhiên nói, Nhụy Lam dựa vào vai Lăng Túc Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt không ngừng tí tách rơi.

“Nhụy Lam, bố bảo đảm, lần này đi sẽ không còn ai dám bắt nạt con nữa.” Lăng Túc Nhiên vỗ nhẹ vào lưng Nhụy Lam.

“Con không muốn đi, con thực sự không muốn đi!” Nhụy Lam nghẹn ngào nói.

“Nhụy Lam ngoan!” khi nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, Tần Nhã Khiết cảm thấy đau lòng.

Sau đó, Thụy Thụy được bế bổng khỏi vòng tay của Lăng Túc Nhiên: "Lần này bố mẹ sẽ đi cùng con, nhất định không có ai có thể bắt nạt con nữa."

“Nhụy Lam, không phải họ nói cháu không có bố sao, lần này cháu vừa hay dẫn bố đi cho bọn họ xem luôn.” Tần Nhã Lệ từ bên cạnh nói.

"Hãy nói với họ, bố cháu đã trở lại, bảo họ không được nói về cháu như vậy nữa."

"Chuyện đó... vậy thôi được..." Nhụy Lam ngừng khóc: "Con nhất định phải nói với họ, con đã có bố, mà bố con còn là một người anh hùng vĩ đại nữa!"

"Ừ! Nhụy Lam ngoan lắm!" Tần Nhã Lệ cười nói.

Thẩm Kiều Tam ở bên cạnh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nữa.

Lúc 5 giờ 30 phút tối, Lăng Túc Nhiên và nhóm sáu người đến một nhà hàng ở trung tâm Đông Khởi.

Bữa tiệc sinh nhật của Tần Trung Thiên, trưởng lão nhà họ Tần, được tổ chức tại đây.

Sau khi sáu người đến phòng riêng được chỉ định, nhìn xung quanh, tổng cộng có ba bàn trong phòng riêng, đã có rất nhiều người ngồi, Tần Trung Thiên đang ngồi trên vị trí ghế chủ trì.

"Ồ, bác cả mọi người đến rồi, bác, cháu tưởng rằng mọi người không có vé xe, năm nay sẽ không đến tham gia dự tiệc sinh nhật của ông nội!" Tại bàn chính, một người phụ nữ trang điểm đậm nói giọng âm dương quái dị.

Bằng tuổi với Tần Nhã Khiết, các đường nét trên khuôn mặt có thể chấp nhận được, thân hình bốc lửa, phấn trang điểm trên mặt nặng phải hai cân.

Người phụ nữ này là con gái của bác hai của Tần Nhã Khiết, Tần Nhã Kỳ!

Ngồi bên cạnh cô ta là một anh công tử hai mươi bảy tám mươi tám, mặc trên người đồ hiệu, đầu dầu má phấn.

“Anh ấy là ai?” Tần Nhã Kỳ nói xong, mắt thấy Lăng Túc Nhiên đang đứng phía sau ôm Nhụy Lam.

Ngừng lại một chút, anh quay đầu nhìn Tần Nhã Khiết: "Em nói này chị họ, đây không phải là tình nhân mới của chị đấy chứ?"

"Cuộc đời này của chị càng sống càng thụt lùi, chị nhìn xem người chị tìm là ai thế này!"

"Thoạt nhìn giống như một con gà trống nhèo nàn, toàn thân từ trên xuống dưới sợ rằng cũng không tới 600 nghìn đi?"

“Tần Nhã Kỳ, cô câm miệng lại cho tôi!” Tần Nhã Khiết tức giận đáp lại.

“Chà, chị tự tìm một nam nhân không có tiền đồ, còn sợ bị người khác nói sao?” Tần Nhã Kỳ lạnh lùng nói.

“Không được phép nói về bố con như vậy, bố là một anh hùng vĩ đại!” Nhụy Lam tức giận hét lên.

“Đứa con hoang kia, con câm miệng đi cho cô, đến bố mình là ai còn không biết, còn ở đây nhận bừa bố!” Tần Nhã Kỳ lớn tiếng nói.

"Sụt sịt..." Nhụy Lam lập tức nức nở: "Cô là đồ xấu xa, sau này con sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa..."

“Đúng là một đứa con hoang!” Tần Nhã Kỳ giễu cợt.

“Cô nói lại lần nữa xem?” Lăng Túc Nhiên ôm Nhụy Lam đi tới chỗ cô, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Nhã Kỳ.

“Anh muốn làm gì?” Sau khi cảm nhận được sự lạnh lùng trên người Lăng Túc Nhiên, Tần Nhã Kỳ không khỏi rùng mình.

Nhưng miệng thì vẫn không ngừng khẩu nghiệp, lại nói: "Tôi nói đứa con hoang này, có liên quan gì đến anh? anh..."

Bốp!

Chưa kịp nói xong, Lăng Túc Nhiên đã giơ tay vụt qua, lực không hề nhỏ, phấn trang điểm trên mặt Tần Nhã Kỳ đã như tuyết rơi xuống trên mặt đất.

“Hả?” Tất cả mọi người tròn mắt nhìn qua, ai nấy cũng đều tràn đầy kinh ngạc.

Vẻ mặt kinh ngạc cũng hiện lên trên mặt Thẩm Kiều Tam, bà ấy không ngờ tới Lăng Túc Nhiên lại có dũng khí như vậy.

Không chút ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy rất hả giận, bà ta đã muốn tát Tần Nhã Kỳ từ lâu rồi, chỉ là bà ta chưa bao giờ dám làm mà thôi.

Tần Nhã Lệ ở một bên nhìn Lăng Túc Nhiên bằng ánh mắt ngưỡng mộ, quả nhiên quá mạnh mẽ!

Tần Nhã Khiết sững sờ một lúc, mở miệng muốn nói vài câu, nhưng cuối cùng lại từ bỏ ý định.

“Anh… anh dám đánh tôi?” Một lúc sau, Tần Nhã Kỳ cuồng loạn hét lên.

"Đồ khốn nạn này, mày dám tát tao, tao nhất định phải lột da của mày!"

Bốp! Bốp!

Trước khi giọng nói vừa cất lên, lại vang lên hai thanh âm giòn tai, hai bên má của Tần Nhã Kỳ lập tức sưng đỏ lên.

"Từ hôm nay trở đi, nếu cô còn dám nói Nhụy Lam là con hoang, tôi sẽ khiến cô không bao giờ nói được nữa!"

"Mày..." Tần Nhã Kỳ lại mở miệng muốn hét lên, nhưng bị ánh mắt như lưỡi dao của Lăng Túc Nhiên làm cho hoảng sợ, không khỏi ngậm miệng lại.

“Này anh, anh cũng thật là quá đáng, đánh trước mặt bao nhiều người như vậy, anh là đem chúng tôi đều thành vô hình sao?” Người công tử bên cạnh Tần Nhã Kỳ nhíu mày.

“Nếu không muốn bị đánh, tốt hơn hết cậu nên câm miệng lại ngay!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng mắng.

"Khốn nạn!" Lúc này Tần Trung Thiên đập chén trà trên bàn ăn, tức giận nói: "Tần Doanh Bác, cậu ta rốt cuộc là ai? Các anh muốn tới đây làm loạn à?"

“Bố, cậu ta là bố ruột của Nhụy Lam, Lăng Túc Nhiên!” Tần Doanh Bác đáp sau khi hít một hơi thật sâu.

Ông ấy cũng nghĩ đến, gia đình ông vừa mới đến, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng không khỏi chua xót.

Vốn dĩ hôm nay ông ấy muốn bàn bạc với bố mình, xem có thể để người nhà thu xếp công việc cho Tần Nhã Khiết ở Đông Khởi hay không, để gia đình ông chuyển về lại Đông Khởi.

Bây giờ thì tốt rồi, mấy cái tát này vừa ra, hoàn toàn không thể đề cập đến nữa!

“Hả?” khi nghe những lời của Tần Doanh Bác nói, Tần Trung Thiên càng tức giận.

Ông ấy nhìn Lăng Túc Nhiên tức giận nói: "Cậu chính là thằng nhóc đã phá hỏng sự trong trắng của Tần Nhã Khiết?"

"Thật là coi trời bằng vung, vậy mà còn dám xuất hiện ở trước mặt nhà họ Tần chúng tôi!"

"Ở đây cậu không được hoan nghênh, lập tức cút ngay khỏi đây!"

Nghe vậy, tất cả người nhà họ Tần đều dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Lăng Túc Nhiên, hận không thể xông lên cắn vài cái.

Đối với bọn họ, chính Lăng Túc Nhiên đã phá hỏng cơ hội trèo lên cành cao của bọn họ, nếu không, nhà họ Tần bây giờ đã sớm thăng quan tiến chức rồi!

"Bố, chúng ta đi thôi, con không muốn ở đây..." Nhìn vẻ mặt có chút méo mó của Tần Trung Thiên, Nhụy Lam toàn thân run lên.

“Nhụy Lam, ngoan, đừng sợ, lát nữa bố sẽ đưa con đi.” Lăng Túc Nhiên vỗ nhẹ vào lưng Nhụy Lam.

“Hóa ra là mày tên lưu manh này!” Lúc này, Tần Nhã Kỳ đã giảm bớt một chút khí lực, lại nghiến răng nghiến lợi hét lên.

“Tần Nhã Kỳ, cô câm miệng cho tôi!” Tần Nhã Khiết tức giận mắng.

Sau đó thầm hít sâu một hơi, cắn răng, quay đầu nhìn Tần Trung Thiên trầm giọng nói.

"Ông ơi, chuyện năm đó, là cháu can tâm tình nguyện, không thể trách Lăng Túc Nhiên được!"

"Mọi người không hoan nghênh anh ấy, chúng tôi có thể đi, nhưng hy vọng mọi người từ nay về sau sẽ không gọi Nhụy Lam là đứa con hoang nữa!"

"Lăng Túc Nhiên là bố ruột của Nhụy Lam, cũng là vị hôn phu của Tần Nhã Khiết tôi. Tôi sẽ sớm kết hôn với anh ấy thôi!"

Xoạt!

Nghe được lời nói này của cô, vô số ánh nhìn đưa mắt nhìn sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.