Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 179: Chương 179: Chỉ vẻn vẹn một đao




"Đáng chết!”

Hai người phía thư sinh U Minh nhìn xung quanh, trên khuôn mặt của họ lập tức xuất hiện vẻ thống khổ vô tận.

Thực sự là chết hết cả rồi! Làm thế nào là có thể, làm sao có thể như vậy! Đây là tất cả bọn họ đều là những người có sức mạnh chiến đấu cao của U Minh Môn ngoại trừ hai bọn họ! Mười cường giả có trình độ trên cả Chiến thần, trong số đó có một vị Chiến tôn thực sự và ba vị cường giả nửa bước Chiến tôn! Nhưng không ngờ, Chủ soái của đối phương còn chưa ra tay, thế mà toàn bộ bọn họ đều đã chết cả rồi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Phù! Phù! Phù! Ngay sau đó, một đạo tàn ảnh xuất hiện trong tầm mắt của họ, đó chính là Lục Tần Nam và Năm người tiên phong của Ảnh Môn, cùng với hàng nghìn binh sĩ Ảnh Môn.

“Kính chào Đốc Soái!”

Khi bọn họ đi đến Lăng Túc Nhiên cách một trăm mét, tất cả mọi người quỳ một chân xuống đồng thanh chào hỏi, giọng hét khiến người ta phải đinh tai nhức óc.

Sau khi cảm nhận được hơi thở của Lục Tần Nam và Năm người tiên phong, con ngươi của hai thư sinh U Minh bỗng co giật.

Một người là Chiến tôn Viên mãn, hai người nửa bước Chiến tôn, một người là Chiến thần Viên mãn và hai người Chiến thần Đỉnh phong! Cho đến lúc này, cuối cùng họ cũng biết hệ thống tình báo của họ vô dụng đến mức nào! Một dấu vết của sự tuyệt vọng dâng lên trong trái tim của cả hai cùng một lúc.

Cả hai người bọn họ đều có thể xem thường những người khác, nhưng bọn họ không bao giờ ngờ tới là ngoài Lăng Túc Nhiên ra, vậy mà vẫn còn một cường giả đang ở trong có một cường giả Chiến tôn cảnh giới Viên mãn! Vốn dĩ hai người bọn họ đã nghĩ xong hết rồi, nếu hai người cùng hợp lực, cho dù Lăng Túc Nhiên mạnh hơn, thì bọn họ cũng có thể đánh gục anh! Nhưng bây giờ, vẫn còn có tồn tại một cường giả siêu mạnh như thế, có nghĩa là hai người họ có khả năng không có cơ hội chiến thắng! “Đứng dậy nói chuyện!”

Lăng Túc Nhiên vung tay lên.

“Cảm ơn Đốc Soái!”

Mọi người lại hét lên.

“Sao rồi, Môn chủ U Minh, bây giờ đã tin chưa?”

Sau đó Lăng Túc Nhiên sau đó tiếp tục nhìn về phía thư sinh U Minh.

“Cậu…”

Thư sinh U Minh há miệng như muốn nói gì đó, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

“Đúng rồi, vẫn còn một chuyện quên chưa nói với ông.”

Lăng Túc Nhiên ngắt lời ông ta.

"Nếu như tôi tính toán không sai, thì lúc này đây, chắc hẳn Đại bản doanh U Minh Môn của các người đã bị tấn công rồi!”

“Cái gì?”

Phó môn chủ của U Minh Môn lại kinh ngạc hét lên một lần nữa.

“Thực xin lỗi, tôi quên không thông báo trước cho các người.”

Lăng Túc Nhiên thản nhiên nói.

Phù! Thư sinh U Minh nặng nề thở ra một hơi.

Lúc này, ông ta thật sự hối hận, hối hận bởi vì đã đi một chuyến vớ vẩn như thế này! Tính toán sai lầm dẫn đến hỏng chuyện, chính mình lại hủy hoại toàn bộ U Minh Môn! “Tôi thừa nhận, tôi thật sự đánh giá thấp năng lực của cậu!”

Sau khi hít một hơi thật sâu, ông ta nhìn Lăng Túc Nhiên nói tiếp: “Tôi và cậu làm một vụ giao dịch đi!”

"Cậu để chúng tôi rời đi, chuyện cậu lật đổ U Minh Môn của tôi sẽ coi như xí xóa từ bây giờ, cả hai chúng tôi thề từ nay sẽ không bao giờ đặt chân đến Hoa Hạ nữa!" “Ha ha, ông cảm thấy có khả năng không?”

Lăng Túc Nhiên cười.

"Hai người ở ngàn dặm xa xôi đến Đông Khởi để giết tôi, bây giờ phát hiện ra không giết được tôi thì lại muốn giảng hòa với tôi.

Có phải các người học logic này từ lão Diêm Vương hay không?" “Cậu không cho chúng tôi đi cũng được nhưng cậu có nghĩ tới ngoại trừ cậu và một tên Chiến tôn Viên mãn ở chỗ này ra thì không ai có thể ngăn cản một chiêu của chúng tôi cả.”

Thư sinh U Minh hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói.

"Tôi đoán sức chiến đấu của cậu cùng lắm thì cao hơn tôi một chút, hoặc thậm chí là kẻ tám lạng người nửa cân." "Cho nên, dù cuối cùng hai người có thể giết được chúng tôi nhưng tôi đảm bảo ít nhất một nửa số người ở đây sẽ bị chết!" "Chẳng lẽ cậu mặc kệ bọn họ sống hay chết sao?" “Ngu xuẩn!”

Nghe được lời nói của ông ta, Lục Tần Nam và năm người tiên phong đồng thời không nói nên lời.

Một chút thực lực ấy của ông ta mà cũng so với đại ca sao? Ngu đến mức này thì đúng là giỏi! “Có vẻ ông rất tự tin nhỉ?”

Lăng Túc Nhiên vừa nói vừa rút Huyết Ảnh Cuồng Đao ở sau lưng ra.

Sau đó đi vài bước về phía hai người kia, khẽ nói: "Nào đến đây, tôi sẽ cho các người biết tình hình bên trong của nước Đại Hạ!" “Cậu thật sự không cho chúng tôi đi sao?”

Khí thế trên người thư sinh U Minh lập tức dâng lên, một luồng lực lượng mạnh mẽ chấn động.

Đồng thời, phó môn chủ ở bên cạnh cũng phóng ra khí thế mạnh mẽ của mình, trong tay cầm một thanh đao lớn, toàn thân căng chặt, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Ra tay đi, nếu các người có thể kiên trì đánh với tôi ba hiệp thì tôi sẽ thả các người đi!”

Lăng Túc Nhiên trầm giọng đáp.

“Nếu đã như vậy thì hãy để chúng tôi thử xem Ngài sứ giả danh tiếng lẫy lừng mạnh đến mức nào!”

Thư sinh U Minh đáp lại.

Hô! Ngay sau đó, thân hình của ông ta lao ra như một viên đạn đại bác, đồng thời giơ tay tung ra mấy quyền ẩn chứa năng lượng chấn động lòng người, trên không trung cũng có một tiếng nổ vang trời.

Hô! Hô! Hô! Phó môn chủ đồng thời khởi động, hai tay và cổ tay lật rất nhanh, lập tức ngưng tụ thành một luồng đao thế cực mạnh chém về phía Lăng Túc Nhiên.

Cả hai đều biết liệu bọn họ có thể sống sót hay không đều dựa vào trận chiến này, cho nên khi ra tay hoàn toàn không nương tay.

Chỉ trong phút chốc, gió nổi lên gào thét, sóng khí bay tứ tung, đao mang đầy trời, thế tấn công mênh mang.

Hưu! Cùng lúc đó, Linh Túc Nhiên cũng chuyển động, cầm Huyết Ảnh Cuồng Đạo ở trong tay, thân hình lóe lên cực nhanh.

Ngay sau đó là tiếng xé gió, một luồng đao mang đỏ như máu chém ra với tốc độ nhanh như chớp, mạnh như vũ bão.

Răng rắc! Sau khi đao mang màu đỏ xé toạc đòn tấn công của đối thủ, thế đi không suy giảm, năng lượng khủng bố dễ dàng đánh úp về phía hai người kia.

“Hả?”

Đồng tử của hai người thư sinh U Minh co rút lại thành lỗ kim nhỏ, lỗ chân lông đều mở ra, sự khủng hoảng vô cùng nồng đậm tràn ngập trong từng tế bào.

Cho đến tận bây giờ, cả hai người mới biết mình thật nực cười! Vậy mà bọn họ nghĩ rằng cùng lắm thì đối phương cũng chỉ là Chiến tôn Viên mãn, thật sự là đáng châm chọc.

Làm sao cái này có thể là chiến lực mà một Chiến tôn Viên mãn có thể có được! Chắc chắn là đã đạt tới cấp bậc Chiến tông rồi! Hơn nữa, có lẽ tu vi đã lên tới Chiến tông trung hậu kỳ! Phù! Ngay sau đó, một cái đầu phóng lên trời, một dòng máu phun ra từ cổ của phó môn chủ ở bên cạnh thư sinh U Minh như một đài phun nước, sau đó cơ thể của ông ta lập tức ngã xuống đất.

Xùy! Cùng lúc đó, cánh tay trái của thư sinh U Minh bị đứt ngang vai và bay lên không trung, máu chảy ra như suối tại chỗ bị đứt.

Hít! Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Tần Nam và năm người tiên phong đồng thời thán phục.

Không hổ danh là đại ca! Sức chiến đấu như thế này đúng là không ai bằng! Ngoài sự ngạc nhiên thì trong ánh mắt năm người đồng thời lộ ra sự bui sướng.

Từ sức chiến đấu của Lăng Túc Nhiên có thể thấy được vết thương của đại ca đã tốt lên rất nhiều, cứ theo tình hình này thì một đại ca từng đứng trên đỉnh cao của võ đạo sẽ sớm trở lại! Còn Viên Hoan thì lại lộ ra vẻ mặt khó tin.

Mặc dù anh ta đã nghe nói Người sứ giả rất mạnh từ trước rồi! Nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức ngay cả cường giả Chiên tôn hậu kỳ cũng giống như một con kiến ở trong tay anh! Không ngờ lại mạnh mẽ đến vậy! Trong lòng nổi lên một trận khiếp sợ thì đồng thời cũng lóe lên một tia hi vọng, có lẽ Lăng Túc Nhiên thật sự có khả năng báo thù cho lão môn chủ của bọn họ! "A..." Ngay sau đó, thư sinh U Minh hét lên một tiếng tuyệt vọng cùng với vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt.

Một đao, chỉ cần một đao, cả hai người bọn họ một thì chết, người còn lại thì bị thương Khủng bố, thật sự rất khủng bố! Thế giới Ám Vực chắc chắn đã đánh giá thấp thực lực của vua vùng Tây Lưu ở nước Đại Hạ! Hô! Không cần suy nghĩ gì thêm, ông ta lắc mình phóng về phía đám đông ở bên cạnh.

Đối với ông ta, lối thoát duy nhất là tìm một vài con tin, như vậy có thể còn có một tia hy vọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.